Có điều chú Hai bảo ngày mai phải mau chóng quay về, chắc không có chuyện gì đâu, Tần Lâm rửa mặt xong liền đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Tần Lâm phóng đến núi Thanh Thành.
Núi Thanh Thành là đạo trường* mà sư phụ thích nhất, chú Hai một mực muốn đi theo sư phụ, như vậy Tần Lâm cũng yên tâm hơn.
* Đạo trường: nơi làm phép của thầy tu hay đạo sĩ
Sau khi đến núi Thanh Thành, tránh được tai mắt của người đi đường, anh đi vào trong núi sâu, Tần Lâm vui vẻ xông đến chỗ sư phụ, đó là một nơi vô cùng hiểm trở.
Lúc này chú Hai đang mặc quần áo vải thô, đứng phơi dược liệu ở cổng.
Tần Lâm gọi.
"Chú Hai!"
Tần Phi Vũ cười nói.
"Cháu đến rồi hả Tiểu Tần?"
Ông ấy bây giờ không còn như trước kia nữa, tinh thần tốt hơn gấp trăm lần, thần thanh khí sảng, lại được rèn luyện cơ thể ở nơi thanh tịnh thế này, đúng là trẻ ra hơn mười tuổi.
Tần Lâm gật đầu.
"Vâng, sư phụ kêu cháu trở lại không biết có chuyện gì?"
Tần Phi Vũ nói.
"Chú cũng không biết, có điều sư phụ vẫn đang Bích cốc, mười ngày chưa ra rồi, ông ấy có dặn dò chú, hôm nay khi cháu trở lại phải đến chỗ ông ấy tìm ông ấy ngay".
Tần Lâm gật đầu, sư phụ đã căn dặn vậy thì anh cũng không dám chậm chễ, anh vội vàng đi tìm sư phụ.
"Ừm, thế để cháu đi tìm sư phụ, chú Hai lần này trở về, chúng ta uống với nhau một bữa đi".
Khi Tần Lâm mở cửa ra, anh phát hiện ra trong phòng sư phụ trống không, không có bất kỳ món đồ gì.
Chỉ có một phong thư trên giường đá của ông.
"Sư phụ lại định chơi trò gì vậy? Đi đâu rồi không biết".
Tần Lâm nhìn bốn phía, chẳng có ai cả, sư phụ chắc để lại bức thư này, chỉ là không biết ông đi đâu rồi, sư phụ vẫn luôn rảnh rỗi, nếu như không có chú Hai ở đây, chắc không biết ông đã đi đâu chơi bời rồi.
Mặc dù nói sư phụ của mình như vậy không hay lắm nhưng... sự thật thì đúng như vậy.
"Tần Nhi yêu quý..."
Bức thư được đóng lại bằng nến sáp, sư phụ không thích sử dụng phương thức liên lạc hiện nay, mà vẫn thích dùng giấy viết thư như ngày xưa.
"Sư phụ tự biết đại nạn sắp đến, mấy ngày liên tiếp trong lòng chất đầy nỗi lo lắng bất an, cũng không biết bao lâu nữa mới có thể vượt qua đại nạn".
Tần Lâm đọc mà kinh ngạc, sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, anh biết sư phụ đã hơn trăm tuổi rồi, cơ thể dù cường tráng nhưng đời người đâu được như ý, sinh lão bệnh tật, có ai đoán định được đời mình sau này đâu, cho dù mạnh mẽ như sư phụ thì cũng vậy thôi.
Tần Lâm cảm thấy nặng nề, lo lắng cho an nguy của sư phụ.
"Khi con đọc được bức thư này, ta đã đi rồi, không cần lo lắng cho ta, trời cao đất rộng, nơi đâu cũng là nhà của ta, cho dù có phải cách xa nhau hay không, có trở về đoàn tụ hay không, thế gian vạn vật vẫn sẽ luôn có lúc lên lúc xuống. Sư phụ tung hoành giang hồ đã được hơn trăm năm, đã sớm trải qua hết gian nan cuộc đời, không còn gì quyến luyến. Con là học trò mà sư phụ hài lòng nhất, hi vọng có ngày con có thể phát huy y thuật của sư phụ. Coi cứu người, tu dưỡng đạo đức là nhiệm vụ của mình".
"Không cần quan tâm đến sống chết của ta, con cần phải nhớ, đại sư chân chính luôn mang trái tim của một đệ tử. Cuối thư có một quyển "Tam Phong luyện khí thiên" để rèn luyện xương cốt, là quyển công pháp luyện khí tịnh tâm dưỡng thần, có thể giúp con tăng cường thể lực, kéo dài tuổi thọ, tương truyền nó là do tổ sư Trương Tam Phong của đạo giáo truyền lại, luyện khí đan điền, đạt đến cảnh giới tâm thần hợp nhất, cụ thể có thể đạt đến bước nào thì phải xem vận may của con".
"Sư phụ Diệp Hiên Viên".
Trong mắt Tần Lâm đầy sự bi thương, lần này sư phụ đi rồi, sinh tử khó bàn, anh cũng không biết sau này anh có thể gặp lại sư phụ hay không, càng không nói đến người chết rồi càng khó gặp lại nhau.
"Sư phụ..."
Tần Lâm siết chặt bức thư trong tay, cảm thấy xúc động vô cùng.
"Con nhất định sẽ không phụ sự dặn dò của người".
Tần Lâm mở cơ quan bên dưới giường đá, phát hiện hai vò rượu Kim Xà cuối cùng vẫn còn, sư phụ, con biết sư phụ sẽ để lại cho con mà.
Tần Lâm uống hết hai vò rượu Kim Xà, cảm thấy vô cùng hả hê, vui vẻ tràn trề.
Cơ thể của Tần Lâm cũng xảy ra sự thay đổi cực lớn, rượu Kim Xà trước kia anh chỉ uống từng ngụm một, hôm nay sư phụ đi xa, khó hẹn ngày gặp lại, trong lòng Tần Lâm chất chứa đầy bi thương, liền uống hết sạch hai vò rượu Kim Xà, tác dụng của rượu Kim Xà chảy qua cơ thể, chảy qua mỗi tấc da thịt, mỗi giọt máu, chảy qua kỳ kinh bát mạch*, nó không ngừng chạy toán loạn, cơ thể tựa như sắp cháy vậy.
*Kỳ kinh bát mạch: Kỳ kinh bát mạch là tên gọi chung của Nhâm mạch, Đốc mạch, Xung mạch, Đới mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch
"Sướng!"
Mắt Tần Lâm đỏ ngầu, nhưng anh biết, tác dụng của rượu Kim Xà khiến cho cơ thể anh như muốn nổ tung, nhất định phải nhanh chóng hấp thu mới được.
"Đọc quyển "Tam Phong luyện khí thiên" này xem có thể thu hoạch được cái gì không?"
Tần Lâm cầm quyển "Tam Phong luyện khí thiên" đằng sau phong sư ra, bắt đầu đọc.
"Tĩnh tâm ngưng thần, thổ nạp như vân, linh khí trăm chuyển, chảy về Đan Điền, hội tụ sự linh thông của kinh mạch, chảy qua từ đầu đến cuối của ngũ hành, xông vào kỳ kinh bát mạch, nhất mạch nhất thông thiên, phá vỡ bát mạch, nằm ở căn bản của luyện khí, đan điền hữu khí, khí ngự tứ chi bách hài, đạt được đến trạng thái nhất thốn quyền* chỉ nằm trong một inch, đây là vì sự viên mãn của sau này..."
*Nhất thốn quyền: Nhất thốn quyền hay còn gọi là cú đấm 1 inch. Đây là một kỹ thuật trong Vịnh Xuân Quyền. Chỉ với khoảng cách rất ngắn tầm 2,5 cm, có thể khiến đối phương bay ra xa tầm vài mét, đó là hình thức biểu diễn, nếu dùng trong thực chiến có thể làm đột tử đối phương.
Tần Lâm lầm bầm đọc, bắt đầu hít thở thổ nạp* theo phương pháp rèn luyện của"Tam Phong luyện khí thiên", có điều cảm giác nóng ran trong cơ thể trong nháy mắt di chuyển, khiến Tần Lâm cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
*Thổ nạp: Phép thở ra hít vào ở Đạo gia gọi là thổ nạp, là có ý thổ ra cái dơ bẩn, nạp vào cái trong sạch.
Rượu Kim Xà quá nhiều hàn khí, Tần Lâm không ngờ nó sẽ khiến cho mình như rơi vào hầm băng, thậm chí tứ chi bắt đầu đông cứng lại.
"Trời ạ, đúng là không thể tham ăn tham uống".
Tần Lâm cảm thấy máu trong cơ thể chuẩn bị bị đông cứng lại, lúc này, sử dụng "Tam Phong luyện khí thiên" lại khiến cho công dụng của rượu Kim Xà hoàn toàn chuyển hóa thành hàn khí tràn ngập. Tần Lâm cuối cùng cũng biết, bản thân sử dụng "Tam Phong luyện khí thiên” rồi mới khiến cho tác dụng của rượu Kim Xà phát huy đến cùng, mà bản thân thì không thể khống chế được hàn khí kinh khủng thế này.
"Sâm vương! Sâm vương trăm năm!"
Tần Lâm đột nhiên ngẩng đầu, may mà anh mang theo sâm vương trăm năm, nhân sâm thuộc tính dương, sâm trăm trăm năm, dương khí ngút trời, nhất định có thể kiềm chế được hàn khí của rượu Kim Xà.
Tần Lâm biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng nếu như không làm như vậy thì anh sẽ đông cứng mà chết, hàn khí này đang ép tâm mạch, Tần Lâm cho dù có dùng kim bạc phong bế tâm mạch thì cũng không thể giữ được tính mạng.
"Ông già, ông đúng là muốn hại chết tôi mà".
Tần Lâm cười gượng trong lòng, nhưng cũng chẳng trách được sư phụ, bởi vì bản thân anh buồn bực mới uống hết sạch hai vò rượu Kim Xà, dẫn đến hàn khí trong cơ thể lan đến tứ chi xương cốt, quét qua mỗi tấc da thịt, chảy qua từng giọt máu.
"Đành nhờ vào mi vậy".
Tần Lâm nắm chặt sâm vương trong tay, mà đây còn là sâm tươi, ăn nó xong, có thể khiến cơ thể mình nổ tung mà chết, mười con trâu cũng không ngăn được sự khinh khủng của tinh khí, địa tinh trăm năm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt đất trời, sự kinh khủng của sâm vương khiến Tần Lâm hoàn toàn không dám tưởng tượng, nhưng anh biết mình nếu như không làm như vậy thì chỉ còn đường chết.
"Liều vậy!
Dù sao cũng chỉ còn một cơ hội sống, không liều thì chỉ có chờ chết.