Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1056: Một đôi vong ân phụ nghĩa




“Cậu cậu cậu... tạo phản sao!”



Chúc Tam Đao chỉ về phía Tần Lâm, vừa run bần bật vừa nói.



“Lão già nhà ông có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi? Tôi nợ ông tiền hay ân tình? Lúc cần thì coi tôi như con rể nhà họ Chúc, không còn tác dụng thì bỏ đi như một con tốt thí, tôi cực khổ cứu ông, lại thành ra là tôi sai sao? Ông sống đến từng này tuổi thật phí quá đi?”



Giọng Tần Lâm trở nên nghiêm nghị, anh lại một lần nữa không cho người nhà họ Chúc thể diện, ngay cả Chúc Linh Linh cũng cắn môi không nói gì.



“Linh Linh đã làm cho nhà họ Chúc bao nhiêu việc? Cuối cùng lại bị vứt sang một bên, nếu như không phải cô ấy đứng ra chèo chống công ty lúc khó khăn thì Y dược Văn Hòa sớm đã xong đời rồi, bây giờ công ty đang đi đúng hướng, các người lại bắt đầu đẩy người ta ra, mẹ kiếp, đám đàn ông nhà họ Chúc các người đâu hết cả rồi? Bây giờ sóng yên biển lặng, thì các người lại bắt đầu suy xét đến việc để Linh Linh nhường chức cho một người còn không có chút kinh nghiệm nào, các người nghĩ rằng cô ta có thể tiếp quản được Y dược Văn Hòa ư? Tôi thấy các người đều là một đám già khốn nạn, hồ đồ đến cùng cực rồi”.



“Vì muốn tạo dựng mối quan hệ nên đã không tiếc hy sinh người thân của mình, thật khiến cho người khác nguội lạnh, lẽ nào đây là quy định của nhà họ Chúc sao? Nào là nịnh nọt, thật sự làm cho người ta sáng mắt đấy. Bây giờ không thể mong chờ được vào Vương thiếu gia nũa nên mới bắt đầu gây chuyện lên tôi chứ gì? Mẹ kiếp các người, nếu ông đây không nể mặt Linh Linh thì tôi đã chôn sống cả nhà mấy người rồi, sống cả nửa đời người lại thành cái loại thế này, tôi thẹn thay các người đấy, ông kêu tôi đi cứu người thì tôi phải đi à? Tôi nợ ông hay sao? Đừng nói cái gì mà kính trên nhường dưới, các người làm gì có phong thái của bậc tiền bối chứ? Hơn nữa tôi cũng chẳng có tí liên quan gì đến tiền của nhà họ Chúc cả, tôi cần phải xem sắc mặt ông chắc? Đã cứu ông còn bị ông cắn cho một phát kia mà, nhà họ Chúc các người đều là đồ vô ơn cả, nhìn cái gì mà nhìn, này bà già, hai người đúng là một cặp đôi vong ơn bội nghĩa đấy”.



Tần Lâm liên tục cười khẩy nói, lúc này anh đã thực sự bị chọc cho tức điên rồi, hơn nữa Linh Linh đã phải chịu khổ nhiều như thế, cuối cùng cũng đã bộc phát được.



Tần Lâm không phải một người dễ nổi nóng, nhưng đối mặt với nhà họ Chúc luôn luôn ép người, còn Linh Linh lại nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng lại bị bọn họ bỏ rơi, thật sự khiến cho người khác cảm thấy tanh lòng.



Chúc Linh Linh thầm cảm động, Tần Lâm thật sự nói rất đúng, bản thân cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, nhưng kết quả thì sao chứ? Chẳng phải cũng bị nhà họ Chúc bỏ rơi hay sao? Còn không bằng cô chị gái mới về được một ngày, cuối cùng lại bị người ta xem mình như bàn đạp để đạp lên, nếu đổi là người khác thì có ai mà cam tâm đây?



Lời lên án mạnh mẽ của Tần Lâm đã khiến cho Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm tức giận, nhưng bọn họ lại không có lời nào để chối cãi, bởi vì bây giờ Tần Lâm đúng thật là không phải người nhà họ Chúc, cũng không phải con rể bọn họ, bọn họ lấy thân phận gì để cầu xin Tần Lâm đây?



Mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng mỗi câu nói của Tần Lâm đều khiến cho bọn họ không thể nào phản bác.



“Cậu cậu... thằng nhãi mày dám! Mày không biết kính trên nhường dưới sao”.



Âu Dương Diễm Diễm run bần bật chỉ vào Tần Lâm, bà cụ thực sự không còn đủ sức để mắng nữa, còn Tần Lâm căn bản chẳng thèm để tâm làm gì, cái thói sai khiến người hác đó chẳng phải là trò cười hay sao?



“Nhìn cái gì mà nhìn? Có bản lĩnh thì đến cắn tôi đi? Bây giờ còn muốn sai khiến tôi nữa sao, các người là cái thá gì chứ? Linh Linh không tính toán với các người nhưng các người cũng đừng quá đáng như vậy, Tần Lâm tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu. Linh Linh, chúng ta đi!”



Tần Lâm kéo tay Linh Linh, sau đó xoay người sải bước đi về phía cửa.



Sắc mặt người nhà họ Chúc đều tái mét, nhưng chỉ dám tức chứ không dám lên tiếng, bởi vì ngay cả Vương thiếu gia cũng bị Tần Lâm xử rồi, bọn họ có bao nhiêu lá gan chứ? Nhỡ may gây ra chuyện gì, lúc đó Tần Lâm lại chĩa mũi nhọn về phía bọn họ thì phải làm sao đây?



Lúc này, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Lâm rời đi, thà ngậm miệng để bảo vệ bản thân.



“Mày nhìn đi, mày nhìn đi, mày đã nuôi ra một đứa con gái như thế nào vậy chứ? Tụi bây thật khiến cho tao thất vọng quá đi”.



Chúc Tam Đao liên tục thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Chúc Dũng chửi bới, ông cũng đành cúi đầu chịu mắng, trong lòng Vương Vân lại cảm thấy hả dạ, thật sự khiến cho người ta vui vẻ.



Mặc dù Vương Vân là người nịnh hót, không coi Tần Lâm ra gì, nhưng đám người già nhà họ Chúc này còn cộng thêm Chúc Tam Cô nữa, bà vẫn không thèm để ý đến, chẳng một ai có thể đứng ra giúp được cả, hơn nữa lúc nào cũng nói đạo lý, đặc biệt là hai ông bà già Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, làm bố mẹ thì muốn nói gì thì nói, nếu như dám phản bác thì sẽ thành tội bất hiếu, đúng là khốn nạn!



Không có chút lý lẽ nào mà cứ thích cãi cố, loại người này nhất định phải để cho Tần Lâm xử lý, bốn chín gặp năm mươi mà thôi.



“Đều tại Lão Nhị dạy dỗ cả, hừm, cậu xem xem con Chúc Linh Linh kia kìa, chị của nó bị bắt đi rồi nhưng nó vẫn cứ như không có chuyện gì, có còn là người nũa không?”



Chúc Minh nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng vô cùng bực tức, đây đúng là tiếp đón theo cách riêng mà, thật mất mặt hết sức, chuyện như vậy không ai có thể sánh ngang ông ta được.



“Đúng vậy, đúng là một con sói nuôi không thuần mà, nhà họ Chúc chúng ta nuôi dưỡng nó bao nhiêu năm như thế, vậy mà bây giờ nó lại bỏ chạy theo một thằng ất ơ, người như nó thật sự hiếm thấy đấy, nhà họ Chúc chúng ta đúng thật là bất hạnh quá đi, lại nuôi ra một con yêu tinh như vậy”.



Chúc Tam Cô quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ hậm hực.



“Đủ rồi! Mau về hết đi, đừng ở đây làm mất mặt thêm nữa”.



Chúc Tam Đao hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, tất cả người nhà họ Chúc và các quản lý cấp cao của Y dược Văn Hòa đều nở nụ cười mỉa, ai lại có thể nuốt trôi cục tức như vậy chứ?



“Giải tán đi, ông cụ Chúc nổi giận rồi, ăn uống cái gì nữa”.



“Haiz, đúng vậy đấy, lòng người khó đoán, cho dù có là người một nhà thì cũng có lúc không đồng lòng với nhau”.



“Mỗi nhà mỗi cảnh, tuy trong nhà họ Chúc có loạn trong giặc ngoài, nhưng vẫn còn mạnh hơn tập đoàn Đông Thăng nhiều, có lẽ lần này Vương thiếu gia thật sự xong đời rồi”.



“Đúng vậy, mọi người có biết tên Tần Lâm này lai lịch thế nào không? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì một cuộc điện thoại của cậu ta lại có thể khiến cho Vương thiếu gia nghe lời răm rắp ư?”



“Ai mà biết được chứ, ha ha ha, chuyện không liên quan thì đừng để tâm đến, mau đi thôi”.



Rể hiền toang rồi, cháu gái đi du học về cũng bị bắt rồi, Chúc Tam Đao vốn cho rằng sẽ biểu hiện thật tốt trước mặt anh Hai lần này, không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy, khiến cho ông cụ vô cùng đau lòng, hối hận đến cùng cực.



Chúc Linh Linh cùng Tần Lâm rời khỏi khách sạn, trong lòng cô cảm thấy vô cùng rối bời, dù gì đó cũng là người thân của mình, ông bà nội cô bác, còn có cả bố mẹ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng Chúc Linh Linh thật sự tuyệt vọng, cũng rất khó nói, người nhà họ Chúc lạnh nhạt với cô, khiến cho lòng cô nguội lạnh, bản thân đã phải làm việc chăm chỉ, nhưng cuối cùng lại mọi thứ lại biến thành công lao của người khác.



“Cảm ơn anh Tiểu Lâm”.



Đôi mắt sáng trong vắt của Chúc Linh Linh lóe lên và những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài, chỉ có anh Tiểu Lâm mới khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, khiến cho cô an tâm, cho dù đối mặt với nhiều người nhà họ Chúc như vậy, Tần Lâm vẫn không hề nhún nhường, thậm chí anh còn chịu nhẫn nhịn chỉ bởi vì cô, hôm nay coi như đã moi hết mọi thứ ra để nói với nhau một trận rồi, mặc dù người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá nhưng bọn họ thật sự đã rất quá đáng, nếu như người nhà họ Chúc vẫn luôn hung hăng ép người như thế thì đương nhiên cô sẽ không chút do dự mà rời khỏi nhà họ Chúc.



“Cảm ơn gì chứ, con bé ngốc này, nếu không phải do bọn họ quá đáng thì anh cũng không nói năng lỗ mãng như thế đâu, em không trách anh là được rồi”.



Tần Lâm nhún vai nói.



“Sao lại có thể chứ, anh Tiểu Lâm”.



Chúc Linh Linh nắm lấy tay Tần Lâm, chỉ có người đàn ông này mới hết lòng bênh vực cô khi cô gặp khó khăn mà không cần báo đáp, đối với Chúc Linh Linh mà nói thì anh chính là người đàn ông có thể làm chỗ dựa cả đời của mình, cô vĩnh viễn không muốn để anh rời xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK