Hách Soái tuyên bố hùng hồn, trong ánh mắt đầy vẻ cao ngạo, cho dù bị Tần Lâm khống chế hai tay, không còn sức chiến đấu nữa, thì vẫn không nhận thua.
"Chút tài lẻ, mày thắng tao cũng là thắng không vinh quang! Mày muốn khiến tao tâm phục khẩu phục thì mày phải dùng bản lĩnh thật sự để đánh bại tao".
Lời Hách Soái khiến cho Đường Mẫn sững sờ, vội vàng nói.
"Tiểu Lâm, đừng nghe gã nói, gã muốn bẫy cháu đấy".
Đường Mẫn dù sao cũng gần năm mươi rồi, là người từng trải, tên Hách Soái này rõ ràng muốn dùng kế khích tướng để chọc giận Tần Lâm, cho hắn cơ hội thứ hai.
"Đúng, anh Tiểu Lâm, anh đừng để bị hắn lừa".
Lâm Nguyệt Dao vô cùng lo lắng, anh Tiểu Lâm khó khăn lắm mới khống chế được hắn, nếu như thả hắn ra thì đúng là tự bê đá đập vào chân mình, nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Tên Hách Soái này dường như ăn chắc Tần Lâm rồi, trong ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
"Tôi là dao thớt còn anh là con cá nằm trên, anh còn có thể kiêu ngạo như vậy, còn có thể tự tin đến mức mù quáng như thế sao? Vì một trăm cái dập đầu của anh, tôi sẽ chơi với anh một ván".
Nói xong, Tần Lâm mặc kệ sự khuyên ngăn của Lâm Nguyệt Dao và Đường Mẫn, tiến lên, rút cây kim bạc trên cổ Hách Soái ra.
"Quả nhiên là hảo hán, lần này chúng ta sẽ đấu với nhau một trận thật sự".
Hách Soái tự tin đầy mình, lắc cái cổ, hô hấp nhanh dần, vô cùng kích động, vừa nãy không cẩn thận bị Tần Lâm xử lý, lần này mày không may mắn như vậy đâu.
"Hồ đồ".
Lâm Nguyệt Dao không ngừng kêu khổ, Tần Lâm mà đấu với Hách Soái một trận, dễ thua hơn thắng, Hách Soái chắc chắn không cam lòng việc bị Tần Lâm hạ gục như vậy, nên mới không sợ hãi.
Hách Soái phất tay về phía Tần Lâm.
"Tới đi, tao nhường mày ba chiêu. Chỉ cần không chơi mấy chiêu bẩn thỉu thì mày không phải đối thủ của tao".
"Được! Thế thì tôi sẽ không khách khí".
Tần Lâm lập tức vung tay, xông lên, tay nắm thành quyền, tung ra cú đấm như gió rền sấm chớp, khí thế bừng bừng.
Mặt Hách Soái biến sắc, kêu lên.
Nhưng Tần Lâm đã vọt đến, hơn nữa một quyền này đúng như dự đoán của Hách Soái nhưng hắn không sao tránh được, hắn vốn không coi Tần Lâm ra gì, nhưng cú này của Tần Lâm khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
"Tên này hóa ra giấu tài ghê thật!"
Hách Soái thầm nghĩ, nhưng nói gì cũng đã muộn rồi, Hách Soái không thể nào cản nổi quyền này, nỗi đau đớn kịch liệt khiến Hách Soái suýt nữa ngất đi, hắn kêu lên một tiếng, máu tươi phun ra nhưng cố gắng nuốt vào.
"Mày mày mày... mày không có tinh thần thượng võ, mày đánh lén tao!"
Hách Soái tức giận nhìn Tần Lâm, trong lòng khổ không nói nên lời, một quyền kia đã khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như nổ tung, một quyền nặng cả trăm cân, sao có thể vậy được?
Nhưng sự thật thì rất có sức thuyết phục, Hách Soái bị Tần Lâm ép đến mức liên tục lùi về sau.
Người có nghề ra tay là biết ngay có thực lực thật hay không. Đòn này của Tần Lâm là thứ hắn chưa từng thấy.
"Là anh bảo nhường tôi ba chiêu, đây mới là chiêu thứ nhất!"
Tần Lâm cười mỉm, lúc này thừa thắng xông lên, quyền thứ hai được tung ra như mãnh hổ xuống núi, vô cùng cuồng bạo.
"Á..."
Hách Soái lại bị cú đấm của Tần Lâm đánh trúng, lần này xương bả vai trong nháy mắt vỡ vụn, Hách Soái đau đến mức nhe răng toét miệng, khuôn mặt vô cùng vặn vẹo.
Tần Lâm căn bản không thèm nghe hắn nói, đòn cuối cùng đánh vào chính giữa mặt hắn, răng cửa của Hách Soái trong nháy mắt văng ra, máu tươi phun ra, căn bản không ngừng được.
Hách Soái khóc không ra nước mắt, tại sao mình phải giả bộ, nhường Tần Lâm ba chiêu, đúng là tự mình hại mình mà.
"Mày không có tinh thần thượng võ, tao không tránh!"
Hách Soái nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vô cùng âm hiểm, nhưng lại đầy sự khủng hoảng.
Lâm Nguyệt Dao kích động nhảy lên, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, bởi vì anh Tiểu Lâm cuối cùng cũng đã báo thù cho cô.
"Đánh hay lắm! Anh Tiểu Lâm đánh hay lắm!"
Nhìn thấy Hách Soái bị đánh đến mức không còn sức đánh trả, Lâm Nguyệt Dao thậm chí còn lăm le, muốn xông lên đánh hắn một trận.
Đường Giang Sơn và mẹ anh ta vô cùng kích động, vừa nãy Tần Lâm đánh cược với Hách Soái, bọn họ nghe mà cũng lo thay.
"Thắng rồi! Thắng rồi!”
"Chúng ta không phải ngồi tù rồi, hu hu hu!"
Tôn Hiểu Dĩnh kích dộng đến mức hai mắt đẫm lệ, con trai mình cuối cùng cũng không phải ngồi tù rồi, tâm tình của bà ta vô cùng sung sướng.
Cùng lúc đó, sắc mặt Băng Nghiên trở nên vô cùng khó coi, Hách Soái lại thua sao? Sao có thể chứ? Hơn nữa căn bản không hề có khả năng đánh trả, hồn bay phách lạc, mặt sưng phồng lên, sương vai vỡ vụn, khiến hắn đau đến mức suýt bất tỉnh, xương cắm sâu vào thịt, cái cảm giác đau đớn đó không lời nào diễn tả được.
Tần Lâm cười nói, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hách Soái, ánh mắt của tên này quật cường thật đấy.
"Quỳ xuống dập đầu chưa? Một trăm cái, không được thiếu cái nào".
Hách Soái trầm giọng nói.
"Trận hôm nay không tính, tao thua mày, nhưng tao không tránh, đợi tao khỏi rồi thì chúng ta lại phân cao thấp tiếp”.
Lâm Nguyệt Dao tức giận nhìn Hách Soái, tên này lật lọng thật, muốn trốn nợ đây.
"Anh không biết xấu hổ à? Ê, chẳng phải anh bảo, thua là quỳ xuống dập đầu sao?"
Hách Soái nghiêm trang nói.
"Thế thì sao chứ? Tao còn chưa ra tay, tao là người bị thương, tao không tránh mà nó đánh tao bị thương, thắng mà không đẹp. Người tập võ phải biết đấu công bằng, thế này không công bằng, đợi tao khỏi rồi, chúng ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp".
Tần Lâm cười khẩy.
"Anh nói đấu lại là đấu lại hả? Anh nói không công bằng là không công bằng hả? Anh nghĩ ông đây là loại để anh chơi đùa hả?"
Hách Soái cười khẩy, bắt đầu chơi bẩn.
"Vậy thì mày muốn thế nào, tao còn chưa ra tay, mày mà dám đánh tao, tao sẽ báo cảnh sát".
"Cùng lắm chúng ta chó cùng dứt dậu, dù sao đoạn băng còn trong tay tao, muốn ngồi tù à? Tao thành toàn cho bọn mày".
Hai mắt Tôn Hiểu Dĩnh giật giật, bà ta sợ Hách Soái bị ép đến mức nổi khùng, đến lúc đó bọn họ đưa đoạn băng cho cảnh sát thì đúng là chúng ta mất công đi rồi?
"Không được, không được, Tiểu Lâm, chúng ta đưa tiền, đưa tiền có được không?"
"Đưa tiền? Bà có tiền sao? Có tiền thì bà đưa đi!". Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRUMTRUYEN . com #
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Tôn Hiểu Dĩnh, Tôn Hiểu Dĩnh nháy mắt ỉu xìu, mím môi, không biết nên nói gì.
Hách Soái tỏ vẻ điếc không sợ súng, dù sao bây giờ đoạn video còn trong tay họ, hắn mới là người có quyền.
"Hừ, bây giờ đưa tiền còn kịp đấy, nếu như tao đổi ý thì bọn mày chết chắc".
"Bốp..."
Tần Lâm tát một phát lên mặt Hách Soái, mặt hắn in hằn năm ngón tay, trong nháy mắt sưng phồng lên, cái tát này của Tần Lâm đã khiến hắn rơi mất ba cái răng, đầu ông ông lên.
"Mày... mày dám đánh tao?"
"Đánh anh thì sao, anh là cái đồ rác rưởi thích lật lọng, tôi đánh anh đấy thì làm sao, có đủ vang không? Tôi tặng anh thêm phát nữa nhé".
Nói xong, Tần Lâm lại tát vào mặt Hách Soái, hai bên mặt đều sưng lên, hàm răng trắng tinh bị Tần Lâm tát đến rơi một nửa, toàn miệng đầy máu.
Băng Nghiên đứng bên mà mặt tái nhợt, hai tay không ngừng run rẩy, chuyện gì thế này?
"Mẹ kiếp! Tao giết mày".
Hách Soái muốn thuyết phục đám Tần Lâm nhưng tên này không nghe.
Thế thì chỉ có nước chó cùng dứt dậu, cùng chết thôi.
Hách Soái nghiến răng, quơ tay đánh Tần Lâm, Tần Lâm lại ra đòn, đạp gãy cánh tay còn lại của hắn.