Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình nhìn thực đơn một lúc lâu, cuối cùng gọi một đĩa salad và hai tách cà phê.
Món salad này cũng rất đắt, hơn hai trăm tệ lận, nhưng là món rẻ nhất trong đây rồi, Dương Tuyết cảm thấy rất đau xót.
Nhưng nghĩ đến chút nữa sẽ nhìn thấy Chu Điềm Điềm bị cười nhạo, lại vô cùng mong chờ.
Mấy phút sau, món cua hoàng đế của bàn Tần Lâm chọn đã mang lên. Một con cua có tám cách ăn, nhìn thấy một bàn toàn đồ ăn ngon bên kia, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình thèm thuồng muốn chết.
“Dương Tuyết hay là chúng ta cũng gọi một con đi?”
Dương Tuyết nhíu mày: “Cậu điên à, một con cua hoàng đế có thể mua được một cái túi xách đó, đắt quá!”
Kim Tuệ Bình hơi không phục: “Chu Điềm Điềm nói muốn trốn chạy mà, tẹo nữa chúng ta cũng làm thế”.
Dương Tuyết ngẫm nghĩ: “Thế không tốt lắm đâu? Lỡ không thoát thì làm thế nào?”
Kim Tuệ Bình nói: “Chúng ta có thể học theo bọn họ, bọn họ chạy thế nào thì mình cũng làm y như thế!”
Dương Tuyết do dự một lúc: “Cũng được, nhìn bọn ăn thực sự khó chịu quá, tớ không tin bọn họ trốn được mà chúng ta không trốn được?”
“Nào, chúng ta cũng gọi đi!”
Dương Tuyết gọi phục vụ đến nói.
“Chúng tôi gọi món, lên một bàn các món y hệt như bên bàn kia cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Ngay sau đó, các món ngon được mang lên, nào là cua hoàng đế, gan ngỗng, nấm tùng và còn có một chai rượu sâm banh tinh tế.
“Thưa cô, có mở sâm banh không?”
Kim Tuệ Bình cực kì hào phóng: “Mở!”
Nhân viên phục vụ khui nắp chai sâm banh ra, hai người vừa uống vừa ăn, lập tức cảm thán, quả là mỹ vị nhân gian, chả trách lại đắt như thế, âu cũng có lý do của nó.
Bàn Tần Lâm cũng ăn uống rất vui vẻ, nhiều món ngon như thế đã chặn mồm của Dương Tuyết, khiến bọn họ ít nói đi, bấy giờ mới yên tĩnh một chút.
Hơn một tiếng sau, mọi người đều đã ăn no nê, Tần Lâm nhân lúc đi vệ sinh đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn.
Mặc dù đây là sản nghiệp của tập đoàn Mạnh Thị, nhưng Tần Lâm cũng không nhất thiết vì một bữa ăn mà làm phiền Mạnh Văn Cương, cũng không phải là không trả được.
Bữa ăn này giá hơn năm chục nghìn tệ, đây là một điều xa xỉ với người dân bình thường, nhưng đối với Tần Lâm, chỉ là một chi tiêu nhỏ nhặt thôi.
Lặng lẽ thanh toán xong, Tần Lâm quay về chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống liền nói với Chu Điềm Điềm.
“Đến lúc rồi, chúng ta chạy thôi?”
Nghe vậy, lỗ tai Dương Tuyết dựng lên, Kim Tuệ Bình cũng dừng đũa, chờ xem hai người bọn họ chạy như thế nào.
Chu Điềm Điềm gật đầu: “Anh Tần, chạy thật à? Liệu có bị bắt lại không?”
Tần Lâm mỉm cười: “Yên tâm, em đi theo anh, không sao đâu!”
Nói rồi, Tần Lâm đứng dậy, giả bộ cầm áo khoác lên.
Chu Điềm Điềm cũng thế, cầm áo khoác lên nhưng không mặc vào.
Sau khi hai người đứng dậy liền chạy thẳng ra ngoài!
Dương Tuyết thấy vậy thì lập tức hét lên.
“Phục vụ, có người chạy kìa!”
Mặt mũi của Dương Tuyết thực sự khiến Chu Điềm Điềm cạn lời, đúng là bệnh hoạn, chuyện này liên quan gì đến cô ta chứ? Toàn xía mũi vào chuyện người khác!
Chu Điềm Điềm quay đầu lại nhìn, cũng không dám ở lại lâu mà xông thẳng ra ngoài.
Khi hai người xông ra cửa, nhân viên phục vụ xung quanh không thèm nhìn bọn họ, thậm chí bảo vệ ở cửa cũng nhường đường cho bọn họ.
Đùa gì vậy, người ta là khách, thanh toán xong rồi, người ta muốn chạy thì ai cản được?
Cũng đâu phải quỵt tiền?
Có thể là những khách hàng này sau khi ăn xong liền muốn tập thể dục tiêu cơm thì sao?
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình thấy cảnh này thì lập tức đứng dậy, kích động nói.
“Này! Sao các anh không ngăn họ lại, bọn họ chạy rồi!?”
Mấy nhân viên phục vụ ngơ ngác, chạy thì chạy thôi, liên quan gì đến bọn họ chứ, người ta muốn chạy thì ai cấm được?
Dương Tuyết hò hét một lúc nhưng không có ai để ý đến, cô ta giống y như một con hề ngu ngốc ở đó vậy, trông cực kỳ buồn cười.
Dương Tuyết nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng bừng ngồi xuống, liếc nhìn Kim Huệ Bình, hai người cực kỳ không nói nên lời.
Sao lại thế?
Đám nhân viên phục vụ này ngốc hết rồi à? Rõ ràng nhìn thấy có người chạy trốn lại không đuổi theo?
Ăn quỵt dễ vậy cơ à?
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình nháy mắt với nhau, nói nhỏ: “Hay là chúng ta cũng chạy đi!”
Kim Tuệ Bình gật đầu: “Bọn họ chạy được thì sao chúng ta không chạy được chứ, đi!”
Nói xong, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình thu dọn một chút, sau đó học theo Tần Lâm cầm áo khoác lên nhưng không mặc vào.
Đột nhiên, hai người buông đũa xuống rồi bỏ chạy.
Thế nhưng, khi hai người xông ra ngoài cửa, nhân viên phục vụ lại đột nhiên hô lên.
“Hai cô! Xin mời thanh toán!”
Nhân viên phục vụ vừa dứt lời, hai bảo vệ lập tức xông đến, bắt lấy Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình.
Thực ra, chỗ ngồi của bọn họ cách cửa khá xa, ngay từ khi bọn họ bắt đầu chạy thì nhân viên phục vụ đã cảnh giác, sau đó bảo vệ nhìn thấy, thừa thời gian bắt bọn họ lại.
Nói cách khác, bọn họ hoàn toàn không chạy thoát được.
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình bị bảo vệ bắt lại một lần nữa, phục rồi, bọn họ chưa bao giờ bị bảo vệ bắt ba lần trong một ngày!
Điều này bất công quá đi!
Tại sao hai người kia chạy được, còn bọn họ lại bị bắt?
“Sao các anh lại vậy! Sao lúc bọn họ chạy bọn anh không bắt!”
Bảo vệ giữ chặt cánh tay Dương Tuyết, lạnh lùng nói.
“Bọn họ? Người ta thanh toán xong rồi thì tất nhiên chúng tôi không thể quản được, còn hai cô chưa thanh toán đã định chạy? Muốn ăn quỵt hay gì!”
Dương Tuyết sững người: “Bọn họ thanh toán rồi? Không thể nào! Chắc chắn không có chuyện đó! Nhất định là các người nhầm rồi, bọn họ căn bản không thể trả nổi bữa ăn này!”
Nói đùa gì vậy, Chu Điềm Điềm chỉ lái chiếc xe giá bốn chục nghìn tệ, bữa ăn vừa nãy ít cũng phải năm chục tệ, sao bọn họ thanh toán được? Chém gió à?
Bảo vệ cười khinh bỉ: “Đúng là mắt chó không thể mọc ngà voi, sao cô biết người ta không trả được? Tận mắt tôi đã nhìn thấy anh chàng kia thanh toán, hai cô đừng có đứng đây ganh ghét nữa, đi thanh toán đi, nếu không trả được, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Sắc mặt Dương Tuyết thay đổi, báo cảnh sát là xong đời bọn họ luôn, nếu đơn vị biết chuyện bọn họ ăn quỵt bị cảnh sát bắt thì sau này chắc chắn không thể sống nổi trong đơn vị.
Một khi mất công việc, cuộc đời Dương Tuyết cũng hoàn toàn chấm dứt.
“Chúng tôi trả, hết bao nhiêu vậy?”
Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đưa cho cô ta, Dương Tuyết liếc nhìn con số trên đó thì lập tức thấy hoa mắt chóng mặt.
Hơn năm chục nghìn tệ đó...
Chết rồi!
Một bữa ăn hết hơn năm mươi nghìn tệ thì lấy đâu ra tiền mà trả!
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
“Chúng ta góp tiền trả đi, dùng thẻ tín dụng trước, trả được đến đâu hay đến đó”.
Dương Tuyết lấy điện ra vay tiền tín dụng, cộng thêm tiền tiết kiệm ở tài khoản ngân hàng và các loại ví điện tử mới đủ năm chục nghìn tệ.
Thường ngày họ tiêu xài rất hoang phí nên hầu như không có chút tiền tiết kiệm nào, bỗng chốc tiêu tốn nhiều tiền như vậy, Dương Tuyết thực sự đau lòng muốn chết.
Tốn tiền còn bị người khác khinh bỉ.
Khi ra ngoài cổng, đám nhân viên phục vụ còn nhìn bọn họ với ánh mắt không mấy thân thiện.
Dương Tuyết nghiến răng nghiến lợi, xiết chặt nắm đấm, tức chết đi được.
“Bình Bình! Tớ không thể nuốt trôi cục tức này được, chúng ta vẫn không thể thắng Chu Điềm Điềm?”