“A......”.
“Ma!!”
“Cứu với!”
Tiếng hét chói tai không ngừng vang lên, sự đấu tranh và nỗi sợ hãi trong lòng khiến họ luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lý Lạc Lạc chỉ muốn chạy thật nhanh ra ngoài nhưng không tài nào cử động được đành điên cuồng gào thét, thể hiện nỗi lo lắng bất an do sự rùng rợn ở nơi đây gây ra.
Tần Lâm u ám mặt mày, chỉ nhìn thấy một màu máu đỏ tươi trong đôi mắt của Lý Lạc Lạc, trên gò má vẫn còn hai vệt máu, đầu tóc rối bời, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng hé ra nụ cười kỳ dị vô cùng đáng sợ.
Mọi người kinh hoàng, vội dí sát vào nhau, nắm chặt lấy tay người bên cạnh, họ sợ Lý Lạc Lạc sẽ biến thành ác quỷ đến bắt mình.
“Không làm chuyện xấu hổ với lương tâm thì không sợ ma quỷ đến, không sao đâu”.
“Đúng đấy, chúng ta đều là bác sĩ chữa bệnh cứu người, lương y như từ mẫu, cho dù là có ma thì cũng sẽ không bắt chúng ta đâu”.
“Các cậu đừng nói nữa được không, tớ sợ......”
Người này lẽ nào bị ma nhập thật sao?
Tần Lâm cũng thấy lo lắng bất an khi ở trong ngôi mộ kỳ quái này, nếu như chỉ có một mình anh thì còn đỡ, nhưng phía sau còn cả một đám người, cho dù muốn chạy cũng không được, em gái Lâm Nguyệt Dao của anh cũng ở trong số đó.
“Khừ......”
Lý Lạc Lạc phẫn nộ nhìn Tần Lâm, xoay cái đầu, miệng phát ra âm thanh gầm gừ rồi lao thẳng về phía anh.
“Anh Tiểu Lâm! Cẩn thận!”
Chỉ có Lâm Nguyệt Dao vẫn dám nhìn về phía Tần Lâm, những người khác đều bịt mắt lại hoặc híp mắt, có thể nhận ra sự đấu tranh nội tâm của họ.
Dù sao thì bất luận là ai gặp chuyện này đều không thể bình thản, ung dung được.
Tần Lâm cũng vậy, anh chưa gặp chuyện này bao giờ.
Có điều người tài cao thì dũng cảm, Tần Lâm không hề sợ Lý Lạc Lạc, anh lùi về sau một bước, tung cú đấm trúng vào ngực đối phương, nhưng Lý Lạc Lạc chỉ lùi về sau hai bước chứ không hề ngã xuống.
Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, cho dù là thanh niên cường tráng vạm vỡ cũng sẽ bị choáng bởi cú đấm của mình, nhưng Lý Lạc Lạc trông yếu ớt lại chẳng bị sao, cô ấy gầm gừ, sâu trong cổ họng như thể mắc thứ gì đó, âm thanh khiến người ta thấy sởn da gà, toàn thân run rẩy.
Lý Lạc Lạc nhe nanh múa vuốt, mặc dù không biết võ thuật nhưng lực rất mạnh, giống như bị kiểm soát vậy, Tần Lâm tung cú đấm liên tục nhưng chẳng thấm vào đâu ngược lại còn bị cô ấy vồ xé toạc áo, móng vuốt sắc nhọn hơn vũ khí, để lại một vệt máu sâu.
Má ơi, tôi không thể hiện bản thân nên cô tỏ ra khinh thường sao?
Cơn giận trong lòng Tần Lâm bùng cháy, giao đấu với nhau một hồi anh cũng đã nhận ra Lý Lạc Lạc thực sự đang bị khống chế, còn về việc bị ai hay thứ gì khống chế thì chưa nói rõ được, nhưng có một điều anh chắc chắn đó là huyệt Thái Dương của cô ấy lồi ra ba phân, chứng minh trong người có vật thể lạ, ánh mắt dữ tợn, hung ác nhưng lại rất vô hồn.
“Xem ra phải tung ra chiêu sở trường của mình”.
Tần Lâm lẩm bẩm nói, ngôi mộ cổ này thực sự rất kỳ lạ, hơn nữa rất có khả năng bị ma quỷ tác quái, không thể ở lại lâu được!
Một mình Tần Lâm đi lại tự do, nhưng anh không thể rời khỏi đây, đám người kia đang sợ chết khiếp, hai chân tê không thể nào cử động được.
Bực thật đấy!
Nhưng Tần Lâm làm người tốt thì phải làm đến cùng, chắc chắn anh sẽ sát cánh cùng họ.
Máu tươi chảy ra từ miệng Lý Lạc Lạc, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ khiến đám người Lâm Nguyệt Dao tuyệt vọng tràn trề nhưng lại không tài nào đi được, chỉ có thể trông chờ vào Tần Lâm, hy vọng anh có thể khống chế được cô ấy, người này chắc chắn bị ma nhập rồi.
“Tôi không muốn chết, tôi muốn đi, tôi muốn rời khỏi nơi này, hu hu hu……”
Tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang vẳng bên tai, đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc, mặc dù ngôi mộ được thắp đèn sáng trưng nhưng họ vẫn cảm thấy cái chết đang cận kề.
Tần Lâm và Lý Lạc Lạc giằng co một hồi lâu, một người vốn dĩ yếu đuối tới mức trói gà không chặt lại biến thành một kẻ mạnh như hổ.
Kỳ quái, thực sự quá kỳ quái!
Khoa học không thể nào giải thích được, lúc này ngay cả những người làm nghề y theo chủ nghĩa vô thần cũng đều sững sờ, cả đời này họ cũng không thể nào quên được cảnh này.
Tần Lâm cũng nhận ra sức mạnh của Lý Lạc Lạc rất đáng sợ, đây không thể nào là sức của một cô gái bình thường được.
Năm đó sư phụ từng dạy anh một phương pháp châm cứu nhưng lại dặn dò rằng tuyệt đối không được sử dụng, bởi vì người thường không thể nào chịu được lực dồn ép của nó, có thể phương pháp châm cứu này còn chưa thực hiện xong thì người đã chết rồi, châm pháp cứu người lại trở thành thuật giết người.
Chiêu thức châm cứu này hay dùng cho những ai bị ma quỷ nhập, người bình thường không thể nào kháng cự được.
Phương pháp này vốn dĩ không phải chữa cho người.
Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Tương truyền là do Quỷ Cốc Tử kế thừa vào thời Chiến Quốc, từ trước tới nay sư phụ không cho phép bất kỳ ai nhắc đến, Quỷ Môn Thập Tam Châm, từng cây kim đều phải có trình độ cực cao, khí lực của người bây giờ kém hơn rất nhiều so với người xưa, thế nên không thể nào chịu được được lực của Quỷ Môn Thập Tam Châm.
Hơn nữa kế thừa Quỷ Cốc Tử đa phần là cao nhân phi phàm chân chính, nghe nói sống đến mấy trăm tuổi, đệ tử rải rác khắp thế gian, mọi người đều rất tò mò về truyền kỳ Quỷ Cốc Tử, sống không để lại bất cứ dấu tích gì, nhưng lại không ai nghi ngờ về truyền nhân của ông ấy.
Đặc biệt là lúc Tần Lâm hỏi còn bị sư phụ quở trách, nghi ngờ tổ tiên đó là nghi ngờ bản thân, lúc mới bắt đầu học Quỷ Môn Thập Tam Châm anh cảm thấy phương pháp châm cứu này rất kỳ dị, hơn nữa lực quá lớn, mỗi lần châm đều là huyệt chết trên cơ thể, đối diện với tình trạng cận kề cái chết mấy ai có thể chịu đựng được chứ?
Bởi vậy mà Tần Lâm chưa từng thực hiện phương pháp này, Quỷ Môn Thập Tam Châm chuyên để trị yêu ma tác quái, là thứ mà sư phụ anh để dưới hộp, đây cũng chính là sự công nhận mà Diệp Hiên Viên dành cho anh, bởi vì đây là y bát quan trọng nhất của anh, sống hơn trăm tuổi Diệp Hiên Viên mới tìm ra được Tần Lâm là người có thể kế thừa y thuật của mình, nhờ vậy Quỷ Môn Thập Tam Châm mới được truyền lại.
Lần này vừa hay là cơ hội để thể hiện kỹ thuật của bản thân, vẻ mặt Tần Lâm vô cùng nghiêm trọng, thành hay bại là ở hành động này, Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể đánh bại Lý Lạc Lạc hay không liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người.
- ----------------------