Sự xuất hiện của võ sĩ thần thánh đã làm cho sắc mặt Tần Lâm càng thêm ảm đạm.
Bây giờ thực lực của anh đã bị tổn hại nghiêm trọng, lúc này anh không thể ngờ tòa thánh lại có người chống lưng đằng sau, hai kẻ đã bị mình dồn vào đường cùng thật sự đã chơi anh một vố.
"Ông thật bỉ ổi! Tần đại sư vừa rồi đã tha cho các người, bây giờ các người lại lấy oán báo ân! Cách hành xử của tòa thánh Vatican các người đúng là đáng ghê tởm. Nực cười làm sao”.
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, có nhiều võ sĩ thần thánh đang canh bọn họ như thế, thực lực của Tần Lâm còn có thể xử hết được, còn lúc này đây không thể làm gì được, bọn họ phải đối mặt với tình huống khó khăn này.
"Tòa thánh Vatican bọn tôi luôn phân biệt giữa việc công và việc tư, tôi rất biết ơn lòng tốt của cậu Tần vì đã tha mạng cho mình, tôi vẫn luôn khắc ghi trong lòng, nhưng chúng tôi đến đây là để giành lấy vật tổ tận thế. Vậy nên, cậu Tần à, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, tôi sẽ không giết cậu nếu cậu giao vật tổ tận thế ra đây. Coi như là báo ơn, nhưng nếu cậu vẫn cứng đầu thì tôi sẽ không do dự nữa đâu”.
Rodman cười híp mắt nói.
"Khi đàn ông giết người mà thiếu quyết đoán thì không thể nào hoàn thành việc lớn được”.
"Đại tế ti nói phải, Tần Lâm, bây giờ cậu hãy ngoan ngoãn giao vật tổ tận thế ra đây, để khỏi phải chịu nỗi đau thể xác, dù gì nếu tôi thật sự giết cậu thì cũng không đành đâu, he he he”.
Lawrence điềm tĩnh nói, gã hận không thể ngũ mã phanh thây Tần Lâm ra, nếu như không phải Tần Lâm thì gã đã không bị phế mất một cánh tay rồi, cuối cùng thì bọn họ cũng đã rơi vào tay gã rồi.
Rodman và Lawrence biết rất rõ Tần Lâm nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ vật tổ tận thế, cho nên bọn chúng mới nói như vậy.
"Các người cũng ranh ma đấy”.
Tần Lâm cười giễu cợt.
"Nếu muốn giết tôi thì cứ nói thẳng đi, sao cứ phải vòng vo thế? Mục đích của các người không chỉ có mỗi vật tổ tận thế, mà các người còn muốn giết tôi nữa, cho dù tôi có giao vật tổ tận thế ra thì các người sẽ thả tôi đi ư? Thật nực cười, đúng là quá nực cười”.
"Đương nhiên, tôi còn nực cười hơn các người nhiều, lại còn thả các người đi. Nhưng Tần Lâm tôi đã nói thì chưa bao giờ nuốt lời, đó là do tôi hứa thả các người đi, nhưng lần đánh này thì các người sẽ không còn cơ hội đó nữa đâu”.
Tần Lâm trừng mắt nhìn Rodman và những người khác.
"Coi như cậu thông minh, nhưng lúc này cậu nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng tôi sao? Dựa vào mình cậu à? Hay là con đàn bà bạch ngọt ngốc nghếch này? Nhiều võ sĩ thần thánh như thế này mà vẫn muốn chạy trốn cơ à, ảo tưởng quá rồi đó”.
Rodman lạnh lùng nói, quả thực đây đúng là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, nếu không nhanh tay giết chết Tần Lâm, vậy thì sau này không thể đảm bảo được anh có trở thành Long Phù Đồ hay Tần Trì thứ hai hay không, đó chắc chắn sẽ là mối đe dọa rất lớn cho tòa thánh bọn họ.
Dập tắt mối nguy hiểm từ trong nôi luôn luôn là sự lựa chọn khôn ngoan nhất, vì vậy cách tốt nhất lúc này chính là - giết người cướp của!
Đạo nghĩa đối với bọn chúng mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì, người làm nên chuyện lớn thì không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa, nếu lần này trở về mà không thành công thì Giáo hoàng nhất định sẽ nổi trận lôi đình, bọn họ cũng chẳng muốn làm cái đạo đức lễ nghĩa gi đó mà bỏ qua cho Tần Lâm, không thể đánh mất cơ hội tốt như thế này được, huống chi hiện tại Tần Lâm lại đang thể suy sức yếu.
Giết anh cũng giống như nhổ cỏ vậy.
Chỉ khi có được vật tổ tận thế thì tòa thánh bọn họ mới có thể trở nên mạnh hơn, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể đứng trên đỉnh của thế giới, và Atlantis cũng sẽ trở thành bia đỡ đạn cao cấp cho bọn họ.
Cả thế giới chỉ có một tòa thánh Vatican, và cũng chỉ có một Giáo hoàng duy nhất!
Đây mới chính là mục tiêu của bọn họ!
Có được vật tổ tận thế thì sẽ thay đổi được thế giới.
“Tần đại sư, làm sao bây giờ...”
Tạ Hồng Mai thấp giọng nói, trong lòng cô đã có sự chuẩn bị, cho dù có phải liều mạng thì cô cũng sẽ không do dự.
Bây giờ người của tòa thánh đã sẵn sàng để liều mạng chiến đấu, sao cô có thể sợ được chứ?
Sinh ra ở Hoa Hạ, không hối tiếc vì Hoa Hạ! •
Những gì mà Tần đại sư làm đều là vì Hoa Hạ, vì con dân Hoa Hạ, bản thân cô có thể góp chút sức lực ít ỏi, hoặc có lẽ cũng chỉ là thân phận phụ nữ mà thôi.
Tạ Hồng Mai chưa bao giờ sợ chết, từ khi gia nhập đội biệt kích thì cô sớm đã không màng đến sự sống của mình rồi.
Cái chết có thể nhẹ như lông hồng, hoặc nặng như núi Thái Sơn, nhưng lần này cô tuyệt đối không hề có ý định rút lui.
Nhìn thấy bờ vai rộng của Tần đại sư cùng thân hình cường tráng, cho dù thế nào thì vẫn là thứ vững chãi nhất trong lòng cô, nếu thật sự có thể cùng Tần đại sư chết, cô cũng sẽ không hối hận.
Cô đã hai mươi chín tuổi, nhưng lại chưa từng gặp qua bạch mã hoàng tử trong lòng mình, và sự xuất hiện của Tần đại sư đã khiến cho trái tim cô loạn nhịp, tuy cô biết chuyện giữa hai người là không thể, hơn nữa cô cũng lớn hơn Tần đại sư, nhưng chấp niệm trong lòng lại chưa từng vơi bớt.
Hình bóng của Tần đại sư đã in sâu vào tâm trí cô, không sao dứt ra được.
Lần này cô kiên quyết đi theo Tần đại sư vào núi Côn Luân cũng là vì có một số lý do cá nhân, con người vốn đã ích kỷ, nhưng lúc này phải đối mặt với tử thần thì Tạ Hồng Mai lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, đây mới chính là minh chứng tốt nhất.
Yêu nước, si tình, tất cả đều hòa làm một.
Tần đại sư là tình yêu của cô, và tình yêu của bọn họ cũng là chiến đấu vì đất nước!
Vinh quang, không vụ lợi.
Tần Lâm liền nhìn sang Rodman, tuy anh không hề mong đợi kết quả như vậy, nhưng bây giờ có lẽ chỉ có thể liều mạng chiến đấu mà thôi.
Dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không nhận thua, đặc biệt là vật tổ tận thế trên tay anh không chỉ là một món đồ, mà đó còn là sự kỳ vọng của bố đối với anh, và cũng là sự bảo vệ bền bỉ của bố trong suốt hai thập kỷ.
Đôi khi sinh mạng thực sự không quá quan trọng, mà đó là về chữ tín, căn bản không hề có thứ đồ nào đáng để nhắc đến cả, mạng sống là đáng quý, nhưng tình cảm gia đình lại càng hơn thế nữa.
Điều quan trọng nhất là mọi thứ đều nhẹ tựa lông hồng khi đứng trước lợi ích của quốc gia.
Trong trận chiến này, Tần Lâm biết mình sẽ thua nhiều hơn thắng, rất có thể anh sẽ chết ở đây vì đã mất quá nhiều sức chiến đấu, bây giờ còn phải đối mặt với đám võ sĩ thần thánh này, đương nhiên nguy cơ mất mạng sẽ càng cao hơn nữa.
Bản thân anh chưa từng hối hận vì đã thả hai tên này ra, con người ta khi còn sống thì sẽ luôn có sự cố chấp của riêng mình.
Đây cũng chính là lý do tại sao Tần Lâm lại có khí thế bất khuất đến vậy, liều cả mạng mình để kéo hoàng đế xuống ngựa, lúc này đây anh đã sẵn sàng để đánh trả.
Giết, một trận chiến tạo nên anh hùng!
Bại, đời đời bất diệt!
"Trước khi giết được tôi, ông nói những điều này thì có chút quá vội vàng rồi đó”.
Tần Lâm mỉm cười, sau đó nhìn thẳng vào Rodman, đám võ sĩ thần thánh xung quanh anh cũng đã bắt đầu di chuyển.
"Vậy sao? Xem ra cậu khá tự tin đấy, nhưng bây giờ nói ra mấy lời này thì tôi cũng không biết nên gọi cậu là ngu xuẩn hay kiêu ngạo đây. Long Phù Đồ đã đi rồi, lẽ nào cậu con mong muốn có Hồi mã thương quay lại giúp à? Cậu thật ngây thơ làm sao, trẻ tuổi thích thật đấy. Ha ha ha”.
Rodman khẽ mỉm cười, bởi vì ông ta sớm đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, căn bản không cần phải lo lắng gì nữa.
"Vậy hãy thử xem, cái mạng này của tôi, giết một thì không cần đền, nhưng giết hai thì sẽ có lời, còn tùy vào việc ai có thể cười đến cuối cùng nữa kia”.
Tần Lâm cười nhẹ.
"Võ sĩ thần thánh, sẵn sàng chiến đấu!"
Rodman thấp giọng kêu lên, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy đều toát ra sát khí đằng đằng!
Giết Tần Lâm, đoạt lấy vật tổ, nhất định phải làm được!