Long Ích Huy ở đầu dây bên kia lập tức đồng ý.
"Vâng thưa cậu Tần, tôi đi làm ngay đây".
Long Ích Huy lúc trước làm tay sai cho Tần Lâm, mấy chuyện như rút tiền đều do đích thân ông ta làm.
"Cậu Tần, cậu còn gì căn dặn nữa không?"
Tần Lâm nghĩ một lúc: "Ông đến cửa hàng Rolls Royce 4s, gặp Điềm Điềm, mua một chiếc Cullinan cho tôi, sau đó để tiền lên xe rồi lái đến đây".
"Vâng!"
Đều là bạn bè, Tần Lâm đương nhiên sẽ không thiên vị ai, tặng xe cho Trương Minh rồi thì cũng nên tặng cho Mã Húc một chiếc.
Sau khi cúp máy, Miên Miên cười như được mùa, ôm bụng cười đến không thở nổi, dường như nghe được chuyện cười buồn cười nhất thế giới.
"Mấy người đúng là biết diễn thật, đúng là khiến tôi cười chết mà, mấy người sao không tự nhận mình là người giàu nhất Hoa Hạ đi!"
"Còn mua cả Rolls Royce Cullinan, còn cả một trăm triệu tiền mặt, tôi chưa từng thấy ai chém gió như vậy đâu!"
"Tên họ Mã kia, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh phải cho tôi xem bằng được một trăm triệu tiền mặt, nếu không anh phải quỳ xuống nhận lỗi với tôi!"
Đối với Miên Miên, gả hay không gả cho tên quỷ nghèo này thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng bị người ta cướp mất thì vẫn khó chịu.
Cô ta có thể không gả cho Mã Húc nhưng Mã Húc bắt buộc phải làm con chó bám theo cô ta.
Bây giờ Mã Húc lấy người khác, cô ta phải cho Mã Húc biết, cho dù lấy người khác thì anh ấy vẫn chỉ là tên nghèo rách thôi.
Chỉ có điều anh ấy chọn cái giá rẻ hơn thôi.
Mặc dù đến cuối, Hiểu Vân đều đứng bên Mã Húc, khoác tay Mã Húc không hề rời.
Cho dù anh có nghèo khó, bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền thì cô ấy vẫn sẽ một lòng một dạ ở bên anh.
Những người bạn khác cũng sững sờ, hơi có vẻ oán trách.
Hôm nay là ngày vui của Mã Húc, người bạn này có làm quá rồi đấy!
Đưa tờ chi phiếu một trăm triệu làm trò mèo gì vậy?
Không có ai tin đây là tờ chi phiếu một trăm triệu thật, bao gồm cả Mã Húc cũng cho rằng Tần Lâm đùa.
Còn về cuộc điện thoại ban nãy cũng chỉ là để kéo dài thời gian thôi, chẳng nhẽ Miên Miên có thể cứ đứng ở đây đợi chắc?
Trương Minh đứng bên cạnh, mặt khinh bỉ.
"Húc Tử, trông cậu có vẻ không tin Lão Tần nhỉ?", Trương Minh nói nhỏ.
Mã Húc sững sờ, sau đó cười gượng.
"Trương Minh, cậu đừng đùa nữa, tớ biết bọn cậu có lòng tốt, có điều chuyện ngày hôm nay thực sự mất mặt mà".
Trương Minh cười cười nói.
"Vậy cậu đợi xem kịch hay đi".
Mất mặt gì chứ?
Một trăm triệu tiền mặt cùng con xe chục triệu mà mất mặt được à?
Những người khác không biết Tần Lâm giàu đến đâu, nhưng Trương Minh lại biết rõ.
Chiếc Cullinan của anh cũng là Tần Lâm mua tặng, hơn nữa Tần Lâm còn tặng anh một công ty có giá thị trường năm trăm triệu.
Trương Minh từ một người làm công ăn lương bình thường đã trở thành một ông chủ lớn với khối tài sản cả trăm triệu, tất cả những cái này đều là Tần Lâm ban tặng.
Đừng nói đến tiền mừng một trăm triệu, cho dù là một tỷ, Trương Minh cũng tin.
Mã Húc nhíu mày, không biết Trương Minh đang nghĩ gì.
Nhưng hai người này là hai người anh em tốt nhất của anh ấy, vậy nên Mã Húc cảm thấy họ sẽ không lừa mình.
Cùng lắm mất chút thể diện thôi, cũng chẳng đáng vào đâu.
...
Long Ích Huy lúc này đang ở cổng cửa hàng Rolls Royce 4s, sau khi đi vào, Tiểu Mai liền nhiệt tình chào đón.
"Ông đến mua xe phải không?"
Từ lần không tiếp đón Tần Lâm kia, bỏ qua khoản hoa hồng lên đến năm trăm nghìn, Tiểu Mai bắt đầu nhiệt tình đón khách.
Cho dù người đến là ai, cô ta vẫn vô cùng nhiệt tình, nhỡ may là ông chủ giàu có như Tần Lâm đến mua xe thì sao.
Đặc biệt là Long Ích Huy còn ăn mặc tử tế như này, vừa nhìn là biết là người có quyền, người như ông đây chắc chắn là một khách hàng lớn.
Tuy nhiên Long Ích Huy vừa vào cổng đã hỏi: "Ai là Điềm Điềm?"
Tiểu Mai sững sờ, sau đó nhíu mày, còn tưởng là khách, hóa ra là bạn của Điềm Điềm.
"Điềm Điềm, cô có bạn tìm gặp này".
Chẳng mấy chốc Điềm Điềm đã đi ra ngoài.
Tiểu Mai ôm cánh tay, sắc mặt lạnh lùng: "Chẳng phải đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, giờ đi làm thì đừng có gặp bạn ở cửa hàng, cô coi thường quy định của công ty à?"
Điềm Điềm ngượng ngùng, bảo biết rồi.
Trên thực tế Tiểu Mai chẳng làm gì được Điềm Điềm, bọn họ vốn là nhân viên cùng cấp.
Tháng trước thành tích bán hàng của Điềm Điềm rất tốt, có doanh thu bán hàng lên đến ba chục triệu, là quán quân tiêu thụ của tháng, cửa hàng trưởng coi cô ấy như bảo bối, Tiểu Mai năm nay còn chưa bán được chiếc nào, sao có thể so được với Điềm Điềm chứ?
Chỉ có điều là làm lâu rồi, thể hiện chút thôi.
Điềm Điềm nhìn thấy Long Ích Huy, có hơi buồn bực, cô không quen ông ta.
"Chào ông, ông tìm tôi..."
Long Ích Huy chỉ vào chiếc xe bên trong rồi nói.
"Cho tôi một chiếc Cullinan trang bị cao cấp".
"..."
Điềm Điềm và Tiểu Mai lập tức trợn tròn mắt, ngay cả cửa hàng trưởng ở bên trong cũng trợn tròn mắt.
Bây giờ đám nhà giàu bị sao vậy, mua xe mà cũng tùy hứng vậy à? Cũng không cần hỏi, không cần giới thiệu, thậm chí chẳng cần ngắm, vào cửa hàng liền đặt xe!"
Xe dễ bán như vậy thì bọn họ chẳng mấy mà phát tài.
Điềm Điềm sững sờ, khách hàng bây giờ bị sao vậy, vừa vào cửa đã hỏi cô, tìm được cô liền muốn mua xe, đây là...
Hành vi này có hơi giống ai đó?
Điềm Điềm hỏi: "Chào ông, sao ông biết tôi vậy?"
Chỉ mặt nói tên tìm đến Điềm Điềm nhất định là có người giới thiệu.
Long Ích Huy nói: "Cậu Tần dặn tôi, xe này cũng là tôi mua giúp cậu Tần".
Chu Điềm Điềm lập tức đỏ mắt, biết ngay là anh mà!
Vừa mới tạm biệt không lâu, không ngờ Tần Lâm lại mua xe... còn bảo không cố ý?
Tiểu Mai nghe thấy câu này, ngưỡng mộ đến mức mắt đỏ lên, ngưỡng mộ đến nghiến răng ken két, ngưỡng mộ đến đố kỵ!
Vừa nghĩ đến thái độ lúc đầu của mình với Tần Lâm tệ như vậy, cô ta hối hận muốn chết!
...
Ở hôn lễ, mọi người đợi mãi, có một số người bắt đầu hết kiên nhẫn rồi.
Mã Húc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nãy Tần Lâm gọi điện nhất định là giả vờ để kéo dài thời gian, sao anh thực sự lấy được một trăm triệu chứ?
"Miên Miên, cô đừng ở đây đợi nữa, tí nữa cô còn có việc, cô về trước đi".
Miên Miên đi rồi, bọn họ cũng không cần diễn kịch nữa, chỉ là muốn lấy chút thể diện trước mặt Miên Miên thôi.
Tuy nhiên Miên Miên hiểu quá rõ ý này của Mã Húc, cười khẩy rồi nói.
"Mã Húc, anh không cần lừa tôi, hôm nay tôi cứ ở đây không đi, tôi nhất định phải xem được một trăm triệu trông như thế nào, tôi phải đợi bằng được anh quỳ xuống xin lỗi tôi!"
Sắc mặt Miên Miên troog vô cùng kỳ quái, cô ta đương nhiên sẽ không thật sự để Mã Húc quỳ xuống, cô ta chỉ muốn xỉ nhục anh thôi.
Tên khốn này, ngay cả bạn bè của anh ấy cũng ham hư vinh như vậy, sống chết giữ thể diện.
Sắc mặt Mã Húc vô cùng ngượng ngùng, anh nhíu mày, cứng đờ ngay tại chỗ.
Đúng thời khắc ngượng ngùng này, tiếng nổ máy đùng đùng của ô tô vang lên.
Trương Minh nghe thấy âm thành này, miệng nở nụ cười.
Anh biết rõ nó, đây là tiếng của Cullinan.
Chiếc xe này được lái thẳng đến cổng.
Chiếc siêu xe đỗ ngay trước cổng, mọi người kinh ngạc.
Chiếc xe này đẹp quá!
Có thể dễ thấy được vẻ sang trọng của Cullinan, xe mấy chục triệu đúng là đem lại cảm giác hơn người mà.
Sau đó, một người đàn ông đầy sát khí, cao to lực lưỡng đeo kính râm đi xuống, ông ta khiến cho cảm thấy sợ hãi, khuất phục.
Người như này dân thường nhìn thấy thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt.
Long Ích Huy đi đến trước mặt Tần Lâm, cung kính nói.
"Cậu Tần, xe và tiền đều được đem đến rồi".
Long Ích Huy làm chuyện gì cũng rất chu toàn, nghe thấy Tần Lâm muốn dùng nó để tặng, còn gắn hoa màu hồng trên xe, trông không khác gì món quà.
Tần Lâm mỉm cười, nói với Mã Húc.
"Húc Tử, tặng cậu đấy".