Cảm giác đi mượn tiền khiến ông ta rất khó chịu, hơn nữa mặt như muốn bùng cháy. Cho dù là em gái mình thì cũng không khỏi khó chịu. Mấy năm nay, Đường Vũ sống rất khổ cực, nhưng ông ta chưa bao giờ cầu xin người khác.
Nếu như không rơi vào bước đường cùng thì ông ta cũng sẽ không đến đây.
Sắc mặt Đường Giang Sơn trầm xuống, trong lòng hết sức không vui.
Sắc mặt Tôn Hiểu Dĩnh lại càng thay đổi, mới vừa rồi còn vui vẻ, trong nháy mắt vẻ vui vẻ kia đã biến mất.
Đây rõ ràng là vớ vẩn mà! Mới vừa rồi còn bảo nợ mình, cái gì cũng sẽ giúp, bây giờ lại trở mặt! Thật sự không biết xấu hổ, Tôn Hiểu Dĩnh nổi giận đùng đùng, lửa giận dâng lên tận trời.
"Haizz, rốt cuộc cũng là người thân nghèo khó, người ta cho dù có tiền cũng không dám cho chúng ta mượn! Ha ha ha, vừa nãy còn nói luôn mồm luôn miệng, bảo nợ nhà Đường Vũ chúng tôi, bây giờ mượn ít tiền liền lật mặt. Thế giới bây giờ đúng là không có tiền ai cũng khinh mình! Cái thứ như ân tình, còn ai nhớ nữa đâu, miệng thì nói hay lắm, vào thời khắc quan trọng thì lại vắt cổ chày ra nước? Không có tiền thì không có tiền, không cho mượn thì không cho mượn, cần gì phải nói lời hoa mỹ, đừng có cho người khác hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng của người ta? Cho dù chúng tôi nghèo thì chúng tôi cũng không thể bị người khác bắt nạt như vậy được".
Tôn Hiểu Dĩnh lầm bầm nói, vẻ mặt vô cùng khó coi, rũ mi mắt. Lời bà ta nói khiến cho Lâm Vũ nháy mắt cứng họng, nhìn về phía Đường Mẫn.
Đường Mẫn vội vàng nói.
"Chị dâu, sao chị lại nói vậy, bọn em đâu có ý gì đâu, chị đừng nghĩ nhiều. Giang Sơn kết hôn là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện tốt của nhà họ Đường chúng ta, em làm sao lại không ủng hộ chứ? Nhưng kết hôn sao lại cần nhiều tiền như vậy?”
Tôn Hiểu Dĩnh nói.
"Không cho mượn thì không cho mượn, chúng tôi cũng đâu phải không sống nổi, cứ làm như chúng tôi đi xin cơm vậy, chúng tôi đến nhận người thân, chứ không phải đến xem mấy người huênh hoang, mấy người có tiền đấy, nhưng có tiền mà chẳng giúp đỡ được họ hàng nghèo, vậy thì sao được coi là người có tiền? Chẳng nhẽ là mấy kẻ giàu bất nhân sao? Nhiều năm thế này, cô phải biết, chúng tôi sống thế nào, anh Hai cô làm công nhân ở công trường, kiếm được bao nhiêu tiền đều tiêu hết cho Giang Sơn, chỉ có một phần là cho gia đình dùng. Cái gì chúng tôi cũng không nỡ mua. Tôi phải nhịn ăn nhịn tiêu, sống khổ cực là vì nhà họ Đường mấy người. Bây giờ tôi đến mượn ít tiền thì sao chứ?"
"Mấy người khinh chúng tôi thì thôi đi, lại còn khinh cả anh Hai của cô? Tôi chỉ là một người phụ nữ thôn quê, không có học thức, nhưng tôi vẫn biết câu nói được phải làm được, chúng tôi chẳng phải nghèo sao? Nhưng chúng tôi có cốt cách, chúng tôi không lấy tiền của người khác, chúng tôi cũng không nói mình cần tiền, chúng tôi mượn, mấy người xem xem, mấy người tiếng nào tiếng ấy bảo nợ Đường Vũ nhà chúng tôi, bây giờ ngay cả tiền cũng không cho mượn, coi như tôi nhìn rõ rồi, tục ngữ nói cấm có sai, nghèo thì ở trên đường chẳng lấy ai hỏi, giàu ở trong núi sâu cũng có người đến thăm, mấy người là sợ tôi không trả nổi chứ gì?"
Lời Tôn Hiểu Dĩnh khiến cho sắc mặt Đường Mẫn vô cùng khó coi, trong lòng bà ấy cũng rất khó chịu, nhìn dáng vẻ của anh Hai, có vẻ rất khó xử, trong lòng bà chỉ biết cười gượng.
Đường Mẫn hỏi.
"Chị dâu đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác. Anh cả, mọi người muốn mua nhà trong thành phố cho Giang Sơn à?"
Đường Vũ nắm lấy gấu áo, khuôn mặt già âm trầm, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, khi mượn tiền đều phải nhìn sắc mặt của người khác cả.
"Không phải, trong nhà vốn có tiền, hai năm nay cũng vay mượn được một ít, mua được một căn hơn sáu mươi mét vuông cho Giang Sơn, nhưng con gái nhà người ta đòi năm trăm nghìn mới đồng ý kết hôn, đây là tiền sinh lễ, thiếu một đồng cũng không được, bọn anh thực sự không có tiền, nên mới đến mượn em".
Đường Mẫn sững sờ, hóa ra là tiền sinh lễ, tiền sính lễ như này thì đắt quá! Năm trăm nghìn tiền sính lễ? Đây chắc phải muốn lấy hai cái mạng già này sao. Đều là gia đình ở nông thôn, sao có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy? Hơn nữa còn mua nhà cho con rồi, hai người bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cho dù đập nồi bán sắt thì cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền như thế.
Hơn nữa bây giờ nhà nước đang đẩy mạnh đề xướng không đòi sính lễ giá trên trời, đây chẳng phải rõ ràng là đòi tiền à? Đây đâu phải kết hôn, là đòi tiền mới đúng.
Lâm Vũ trầm giọng nói.
"Giang Sơn thì nói thế nào? Đâu thể không làm công tác tư tưởng được? Nhiều tiền như vậy chẳng phải bán con gái đi sao, hơn nữa chúng ta có nhà, con cái kết hôn đưa mấy chục nghìn tiền sính lễ lấy lệ thôi, quan trọng nhất là tình cảm đôi bên, đây chẳng phải đùa giỡn sao?"
Ông cũng không phải không đồng ý cho vay chỗ tiền này, nhưng đã đưa tiền cho hai người để dưỡng lão thì được, chứ tuổi trẻ có chân có tay, kết hôn mà lại đòi nhiều tiền như vậy, căn bản chẳng thèm suy xét đến bố mẹ ở nông thôn, Đường Giang Sơn này không biết nghĩ gì trong đầu.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nhìn Đường Vũ nói, đổ hết tất cả mọi sự giận dữ lên người Đường Vũ, nói trắng ra nói cạnh nói khóe, hơn nữa nói còn vô cùng khó nghe.
"Không cho mượn thì không cho mượn, mấy chục nghìn tệ bây giờ thì làm được cái gì? Chẳng làm được cái gì cả, mấy người đứng đó nói thì sao biết gì, mấy người có tiền, đương nhiên cảm thấy kết hôn có tiền cũng chẳng làm được gì. Chúng tôi đều là người ở quê, lấy vợ cho con thì phải lấy hết tiền tích lũy cả đời, nói chung là vét hết vốn liếng để đưa cho con. Dù sao cũng đâu phải con mấy người, mấy người sẽ thấy chẳng sao cả, con trai tôi không lấy được vợ thì nó sẽ trách chúng tôi cả đời. Con bên nhà gái mà đòi mấy chục nghìn thôi chẳng phải là bỏ phí bát cơm sao? Nếu là tôi tôi cũng không gả. Mấy người nói nhiều như vậy, chẳng phải là không muốn cho mượn sao? Tôi biết, trong lòng mấy người nghĩ gì, người có tiền chẳng phải luôn khinh thường người không có tiền như chúng tôi sao? Sợ cho chúng tôi mượn tiền, sợ ông Đường của tôi không kiếm được mấy đồng, không trả được cho mấy người".
"Còn là người thân nữa à, người thân cứt ấy, xã hội bây giờ, cái không đáng tiền nhất chính là tình thân, có tiền thì là họ hàng, không có thì còn không dám nhận là hàng xóm. Coi như là tôi hiểu rồi, chúng tôi chẳng phải không có năng lực sao? Chúng tôi chẳng phải không có tiền sao? Không có tiền cũng đâu phải lỗi của chúng tôi, không có năm trăm nghìn, con trai tôi không lấy được vợ thì không nói, nhưng tôi cũng không bế được cháu trai, Đường Vũ, ông đúng là cái đồ vô dụng không có bản lĩnh, ông khiến nhà họ Đường chúng ta đoạn tử tuyệt tôn rồi".
Đường Mẫn và Lâm Vũ sững sờ, không ngờ Đường Giang Sơn lại lên xe trước lấy vé sau, con gái nhà người ta có thai rồi, có con của nhà họ Đường cũ rồi, chẳng trách lúc này cứ đòi kết hôn, hơn nữa còn đòi nhiều sính lễ như vậy, đây rõ ràng là dùng đứa bé để uy hiếp người khác mà.
"Cái gì? Ý của chị dâu là cô gái kia có thai rồi à?"
Đường Giang Sơn tự hào nói.
"Băng Nghiên nói, nếu như cháu không có năm trăm nghìn thì sẽ không kết hôn với cháu. Như vậy, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ không hạnh phúc, hơn nữa không có tiền đảm bảo, cô ấy sẽ không dám sinh đứa bé ra, sinh nó ra cũng không có tiền nuôi, không có tiền mua sữa cho con, thế thì sống thế nào được. Cháu cảm thấy Băng Nghiên nói đúng, hôn nhân nhất định phải có vật chất làm trụ cột, nếu không, cháu mà là cô ấy, cháu cũng không dám sinh con ra, một khi sinh nó ra thì không được như mẹ cháu, ăn uống khổ sở, cháu không muốn con trai cháu về sau phải sống cuộc đời như vậy”.
Tần Lâm cười nhạo một tiếng, người này nghĩ mình là phú nhị đại à? Đến mượn tiền mà kiêu ngạo như vậy? Bản thân không còn bản lĩnh mà còn lý sự như vậy, đúng là hổ mẹ sinh hổ tử, tật xấu của Tôn Hiểu Dĩnh được Đường Giang Sơn kế thừa hoàn toàn. Hơn nữa còn phát huy tính không biết xấu hổ đến cùng.