Dương Quế Hoa quyết tâm nói.
"Con bị sao vậy? Mẹ là mẹ con, con đúng là đứa con gái bất hiếu, con về nhà biết làm gì hả? Ngoài trừ bắt chẹt em con, bây giờ còn chẳng nghe lời mẹ? Đúng là con gái lớn không giữ được, Chu Đại Sướng là con trai trưởng thôn, có gì không xứng với con chứ? Con nói đi, con đi ra ngoài học mấy năm đại học, thực sự nghĩ mình là thiên kim tiểu thư à? Bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, mẹ nói là phải làm, con nhất định phải gả cho Chu Đại Sướng. Lần này về đừng hòng đi nữa chuẩn bị kết hôn với Đại Sướng đi, sinh cho nhà Lão Chu một bé trai mập mạp, nối dõi tông đường, mẹ với em trai con còn được nhờ, về sau nhà trưởng thôn sẽ là họ hàng của chúng ta".
"Mẹ, sao mẹ có thể như vậy chứ, con không làm".
Nước mắt Mộc Tâm Lan rơi xuống, mình một lòng vì gia đình, nhưng sau khi về, lại bị làm tổn thương đến vậy, bệnh của bố, bọn họ dương mắt xem không màng đến, đòi cả tiền của người ngoài để chữa bệnh cho bố? Đúng là không biết xấu hổ, sau đó còn bán cô ấy đi... Nói thì hay: Bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đây chẳng phải là muốn ép gả sao? Bây giờ là thời đại tự do yêu đương, ai lại muốn ở lại cái vùng quê nghèo này, cả đời không đi đâu chứ!
Mộc Tâm Lan bực bội, không có ai có thể hiểu được, mẹ cô vì em trai mà không có bất kỳ tình cảm nào với cô và bố, bố cô đã trở thành người tàn tật, bà ta cũng chẳng quan tâm từ lâu rồi, mà thân làm con gái, gả đi như bát nước hất ra ngoài, bà ta cũng không muốn chi tiền cho mình, chỉ muốn lợi dụng mình, bòn rút gái trị cuối cùng của cô, đó chính là đồng ý gả cô cho con trai trưởng thôn Chu Đại Sướng.
Tuyệt vọng từ trong lòng, không thể chịu nổi, Mộc Tâm Lan cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Tần Lâm lạnh nhạt nói.
"Thời đại nào rồi mà còn có kiểu ép gả ép cưới? Làm người khác khó chịu, cho dù có là bố mẹ ruột thì cũng không cần để ý".
Chu Đại Sướng chỉ vào Tần Lâm, lạnh lùng quát.
"Anh là ai? Dám ngang ngược trong thôn của chúng tôi? Vợ tôi là thứ mà anh có thể khoa tay múa chân à? Anh cho rằng tôi sẽ sợ người thành phố các anh sao? Tôi nói cho anh biết, cách xa vợ tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Mộc Tâm Lan hơi lo lắng, sợ thằng điên Chu Đại Sướng sẽ khiến anh Tần khó xử.
"Chu Đại Sướng, anh đừng có như con chó dại, muốn cắn ai là cắn, anh Tần không liên quan đến tôi".
Chu Đại Sướng hung hăng nhìn chằm chằm Mộc Tâm Lan.
"Anh nhổ vào! Mẹ kiếp, không có liên quan mà chữ nào chữ nấy anh Tần à? Sao em không gọi anh một tiếng anh Chu? Bây giờ em là vợ anh đấy, là con dâu của nhà họ Chu đấy, em dám cấu kết với thằng đàn ông khác, anh đánh chết em".
Mộc Tâm Lan tức giận nói.
"Anh đúng là thằng tồi".
"Thằng tồi? Em nói đúng đấy, anh là thằng tồi, ha ha ha! Có điều anh thích em, anh phải lấy bằng được em làm vợ, sính lễ anh đưa rồi, em còn muốn chối bỏ trách nhiệm à? Không có cửa đâu".
Chu Đại Sướng nói năng chắc nịch, như kiểu đã ăn chắc Mộc Tâm Lan rồi.
Mộc Tâm Lan lo lắng bất an, anh ta cũng không phải loại hiền lành gì, lúc trước bản thân cô khi còn ở trong thôn, anh ta cũng hay trêu đùa cô, luôn muốn cưới cô làm vợ, nhưng Mộc Tâm Lan là người có học, sao cô ta có thể thích loại lưu manh như Chu Đại Sướng được? Hơn nữa cái vùng nông thôn hẻo lánh này, cô ấy đã rời đi rồi thì chẳng bao giờ muốn quay lại nữa.
Chu Đại Sướng bí mất cấu kết với mẹ cô, bán cô đi, Mộc Tâm Lan tức đến mức run rẩy, hơn nữa còn không cho cô ấy đi, đây là chuyện mà cô ấy lo lắng nhất, nhỡ may bản thân bị bọn họ nhốt lại thì phải làm sao.
"Có tôi ở đây, không ai có thể ép được cô".
Tần Lâm lạnh lùng nói, sắc mặt Chu Đại Sướng lập tức trở nên u ám hơn.
"Con yên tâm, Đại Sướng, có thím ở đây quyết định, con đã đưa sính lễ rồi, thím sao có thể để con trắng tay quay về? Lời con bé nói đâu có tính, người lớn ở đây, đâu đến lượt nó quyết".
Dương Quế Hoa nịnh nọt cười nói, Chu Đại Sướng là bá vương thôn này, ỷ vào địa vị trưởng thôn của bố, chẳng coi ai ra gì.
Mộc Tâm Lan nghiến răng nghiến lợi.
"Con không gả! Dù sao con cũng không gả! Thích gả thì mẹ đi mà gả!"
Dương Quế Hoa nổi giận mắng.
"Con nhãi thối, con nói cái gì vậy? Còn bắt mẹ gả, mẹ là mẹ con, là mẹ ruột của con, con đúng là cái đồ không có lương tâm".
Tim Mộc Tâm Lan đã bị mẹ cô và em trai làm cho tan nát, lúc này trong lòng cô đầy sự đau đớn, mẹ cô nhân lúc cô không ở nhà, bán cô đi? Đây là chuyện cô không thể tin nổi, nó đã lật đổ tam quan của cô.
"Chuyện của con, tự con quyết".
"Tôi là bạn trai của Tâm Lan, ai dám động vào Tâm Lan, đừng trách tôi không khách khí".
Tần Lâm đánh ra một chưởng, đánh vào cái cối xay bằng đá ở cổng, cối xay đá vững chắc trong chốc lát đã vỡ vụn.
Tim Mộc Tâm Lan khẽ run, khuôn mặt đẹp đỏ ửng lên, trong lòng khổ sở, thở dài một tiếng, cô mà có một người bạn trai tốt như anh Tần thì ổn quá.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Chu Đại Sướng vốn đang muốn tranh cãi với Tần Lâm cũng tái mét mặt.
Mẹ kiếp! Có nhầm không vậy? Một chưởng đánh vỡ cối xay bằng đá, anh còn muốn làm gì vậy?
Chu Đại Sướng cân nhắc thiệt hơn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không dám cậy mạnh với Tần Lâm, nếu không đúng là muốn chết!
Chu Đại Sướng mặc dù ngông cuồng nhưng chưa đến mức đần độn, trừ phi mất não nếu không ai dám cậy mạnh với Tần Lâm hậu quả chắc chắn không tưởng tượng được.
Mộc Tiểu Lộ ở bên cũng sợ đến run rẩy, Tần Lâm trông có vẻ nho nhã, một người đàn ông tốt tính, nhưng không ngờ lại là một tên hung hăng, ngay cả Chu Đại Sướng ngày thường kiêu ngạo, cũng phải rút lui, không dám nói gì.
Chu Đại Sướng bực bội hết sức, mẹ kiếp chứ, tôi đến tìm vợ, lại bị người ta quát mắng, vậy ông đây chẳng phải mất hết mặt mũi sao? Chuyện này không thể để yên được.
Anh ta tiến lên một bước, tát vào mặt Dương Quế Hoa, Dương Quế Hoa mặt mày kinh ngạc, bị tát mà hồn bay phách lạc.
"Chu Đại Sướng, cậu cậu cậu cậu tát tôi làm cái gì?"
"Tôi không tát bà tôi tát ai? Mộc Tâm Lan có bạn trai, tại sao bà không nói với tôi? Bà còn muốn cho con bà một vợ hai chồng à, Dương Quế Hoa, mẹ kiếp, bà đúng là không biết xấu hổ, bà không muốn sống ở thôn này nữa à, bây giờ biết tại sao tôi tát bà chưa?"
Chu Đại Sướng cuối cùng cũng thỏa mãn, tôi không dám đánh tên đó nhưng tôi không dám đánh bà chắc? Ông đây tức đến mức phải xả giận.
Mộc Tiểu Lộ tiến lên, hoảng loạn hỏi, ôm lấy mẹ anh ta, toàn thân run rẩy.
"Mẹ mẹ không sao chứ?".
Đam Mỹ Hài
Mộc Tâm Lan cũng tức giận, dù có sai ngàn vạn lần thì Dương Quế Hoa vẫn là mẹ cô, bị tát trước mặt mọi người thế này, cô cũng không chịu nổi.
Mộc Tâm Lan nói.
"Chu Đại Sướng, anh quá đáng quá rồi! Chẳng phải chỉ là tiền sao? Sau này tôi sẽ trả anh”.
"Được, tôi cũng là người biết lý lẽ, tôi không làm khó mấy người, một trăm nghìn tiền sính lễ, một đồng một cắc cũng không được thiếu, xong việc chúng ta hết quan hệ, không thành vấn đề chứ?"
Chu Đại Sướng bất lực nói, chuyện này cũng đâu trách được anh ta, cho dù thế nào anh ta cũng cây ngay không sợ chết đứng.