Hồ Gia Hân lộ vẻ mặt sùng bái, Lão Tần này đúng là đứa con trai bảo bối, cái gì anh cũng biết, lợi hại thật đấy.
Uống bao nhiêu rượu cũng không say lại còn biết đua xe, thắng cả Schumacher, ngoại trừ từ ‘đỉnh của chóp’ thì không còn từ nào có thể miêu tả được anh.
Lúc này Hồ Gia Hân cảm thấy Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh yêu nhau, điều này thực sự khiến cô buồn bực.
Đây là bạn trai của Liễu Thanh Thanh, nếu như là bạn trai của người khác, cô chắc chắn sẽ cướp lại.
Tầm mười mấy giây sau, xe của Schumacher mới đến, phóng vút qua điểm cuối, hai người bọn họ không xuống xe.
Tầm mấy phút sau thực sự không chịu nổi nữa, bởi vì bọn họ nhận ra cho dù không xuống xe cũng vô ích chi bằng xuống còn hơn.
Sau khi xuống xe mọi người mới phát hiện ra chị Na không phải là người lái xe, bọn họ cũng nghi ngờ sao hôm nay kỹ thuật lái xe của cô ta lại tốt như thế chứ?
Thì ra là gian lận!
Điều nực cười là gian lận nhưng vẫn không thắng…...
Lúc này sự đắc ý hiện rõ trên gương mặt của Hồ Gia Hân, cô nhìn chị Na rồi nói.
“Sao nào, có chơi có chịu chứ? Mười mấy giây, đến đèn hậu cũng không nhìn thấy phải không?”
Với khoảng cách mười mấy giây thực sự đến đèn hậu cũng không nhìn thấy.
Chị Na u ám mặt mày, chẳng nói một câu nào, thua thì cũng thua rồi, không có gì để phân minh.
“Ha ha, kỹ thuật lái xe của anh tốt thật đấy, hôm nay coi như anh thắng, hẹn lần sau gặp lại”.
Nói xong chị Na định lên xe rời đi.
Hồ Gia Hân đột nhiên kéo cô ta lại: “Làm gì vậy, còn chưa thực hiện lời cá cược mà cô đã định đi sao?”
Hồ Gia Hân không phải là người dễ bắt nạt, trước đây chị Na chế giễu cô, bây giờ thua rồi lại muốn đi, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?
Mặt chị Na biến sắc: “Hồ Gia Hân, cô muốn làm gì, cô đừng có quá đáng, cô có tin tôi tìm người xử lý cô không?”
Hồ Gia Hân cười khẩy, cô ta không uy hiếp còn đỡ, đằng này lại dám uy hiếp, Hồ Gia Hân càng bực mình.
“Xử lý tôi? Cô tưởng Hồ Gia Hân tôi chỉ dọa đùa thôi à? Cô còn muốn tìm người xử lý tôi sao, cô tìm thử đi!”
Nói xong Hồ Gia Hân đứng trước mặt chị Na, khoanh tay nói.
“Cởi đồ đi, có chơi có chịu, nếu không hôm nay cô đừng hòng xuống núi!”
Hồ Gia Hân đúng là có khí chất nữ cường, nói hai ba câu đã khiến chị Na không dám nhúc nhích, hơn nữa bao nhiêu người nhìn như thế, có nhiều tên đàn ông bắt đầu hò hét hùa theo, chuyện đã đến nước này rồi, không cởi không được.
Chị Na cắn môi, cứng đầu nói.
“Hồ Gia Hân, làm người nên chừa cho người khác một con đường sống, sau này gặp nhau còn vui vẻ, cô đừng có tuyệt tình như thế”.
Hồ Gia Hân cười khẩy: “Hôm nay nếu như tôi thua, cô sẽ tha cho tôi chắc? Mau lên, đừng có phí lời với tôi!”
Những người khác cũng hù theo.
“Mau lên, có chơi có chịu! Cởi đi!”
“Cởi đi! Cởi đi! Cởi đi!”
“......”
Chị Na cắn môi, mặt tái mét lại, nhiều người vây quanh cô ta như thế, không thể nào chạy được.
Cô ta cởi từng cái cúc áo trước mặt mọi người.
Chỉ còn lại áo con, làn da trắng nõn lộ ra trước đám đông, lập tức khiến nhiều người hò hét, huýt sáo, văng tục,...
Mặt chị Na tối sầm lại đến mức sắp vắt ra nước.
“Được chưa!”, chị Na nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hồ Gia Hân cũng không làm khó cô ta nữa, nói với vẻ mặt chế giễu.
“Biết nhận thua là được rồi, thôi cút đi!”
Chị Na vội mặc áo, lái xe xuống núi.
Những người khác xúm lấy, nhưng người được bao vây lại không phải là Hồ Gia Hân.
Bởi vì bọn họ nhận ra Schumacher.
“Schumacher! Là Schumacher!”
“Vãi chưởng, thực sự là Schumacher, cô không nói tôi cũng không biết đâu, đây là thần tượng của tôi, nhân vật giống như thần vậy!”
“Không ngờ rằng tôi có thể gặp được thần tượng của mình trong đời!”
“......”
Nhìn thấy Schumacher tất cả đều hào hứng, mọi người đều đam mê đua xe, ai mà không nhận ra nhân vật huyền thoại trong ngành này chứ.
Giống như Jordan đột nhiên bước ra sân bóng rổ vậy, người bình thường không thể nào cảm nhận được mức độ được yêu thích.
Lúc mọi người xúm lấy xin Schumacher ký tên chụp hình, ông ta lại lịch sự từ chối, đến trước mặt Tần Lâm cung kính nói.
“Tôi có thể kết bạn với cậu được không, cậu dạy tôi về kỹ thuật trượt bánh xe khúc cua vừa nãy được không?”
Mọi người lập tức sững sờ.
Đây là Schumacher đấy!
Schumacher lại nhờ Tần Lâm chỉ bảo?
Tần Lâm thực sự lợi hại như vậy sao?
Tần Lâm sững sờ, không ngờ Schumacher lại khiêm tốn như thế, cũng khá ham học hỏi.
Dù gì ông ta cũng là nhà vô địch thế giới, lúc nào cũng phải giữ cho mình một thái độ khiêm tốn thì mới có thể tiến bộ không ngừng được.
Tần Lâm nói: “Nếu ông muốn học, tôi chỉ sơ qua cho ông”.
“Lên xe”.
Nói xong Tần Lâm ngồi lên xe, Schumacher nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Sau khi lên xe Tần Lâm phóng vút đi, lái lại lộ trình lúc nãy, giải thích từng thao tác cho Schumacher.
Mặc dù Hồ Gia Hân cũng là người yêu thích đua xe nhưng cô cũng không hiểu được hết thao tác của Tần Lâm, nhiều lúc cua không giảm tốc độ mà lại tăng tốc, cô không rõ tại sao lại làm thế.
Nhưng Schumacher thì khác, đây là nhân vật huyền thoại, Tần Lâm giải thích đơn giản một câu là ông ta liền ngộ ra ngay.
Lái một vòng rồi quay về, mặt Schumacher lộ vẻ sùng kính, vô cùng bái phục Tần Lâm, ông ta bắt tay anh.
“Cậu Tần lợi hại thật, cậu là người tôi ngưỡng mộ nhất ở Hoa Hạ, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?”
Schumacher rất khách khí, Tần Lâm cũng chẳng biết nói gì nữa đành cho ông ta phương thức liên lạc, hai người cũng coi như quen biết nhau.
Hồ Gia Hân nhân cơ hội này nhanh chóng chụp hình, xin chữ kỹ của Schumacher, khiến những người khác rất ghen tỵ.
Schumacher cũng rất chiều fans, bằng lòng chụp ảnh lưu lại kỷ niệm với mọi người.
Tần Lâm và Hồ Gia Hân lên xe Land Rover lái về nhà.
Lúc xuống núi Hồ Gia Hân nói.
“Không ngờ chị Na lại dám giở trò với tôi, cô ta cố ý cho chúng ta mượn con xe có vấn đề, trong thời khắc quan trọng khiến vô lăng gặp trục trặc, lòng dạ đàn bà đúng là nham hiểm nhất!” Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên ReadMe và FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!
“Nếu như đến đoạn cua mà vô lăng mất tác dụng, chẳng phải tính mạng của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Lúc này Hồ Gia Hân mới phản ứng lại được, càng nghĩ càng bực.
Bắt cô ta cởi đồ là hời cho cô ta rồi!
Lúc Hồ Gia Hân đang mắng chửi, đột nhiên phía trước vài người xuất hiện chặn xe bọn họ lại.
Vừa dừng xe, bên ngoài bị đập bằng gậy côn, ầm ầm ầm!
Đập vài phát, con xe Land Rover của Hồ Gia Hân liền méo mó, đám người này ra tay rất gọn lẹ, chắc chắn là bọn chuyên làm những chuyện này.
Hồ Gia Hân thấy hơi sợ, nắm lấy cánh tay Tần Lâm theo bản năng, cô hỏi.
“Phải làm sao đây? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”
Tần Lâm cười nhạt: “Không vội”.
Nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ báo cảnh sát cũng vô ích.
Hai người bước xuống xe, một người phụ nữ với vẻ mặt u ám xuất hiện từ phía sau đám đàn ông, đó chính là chị Na.
“Hồ Gia Hân, lúc nãy cô oai lắm mà! Ghê gớm lắm đúng không? Bây giờ cô ra oai nữa đi cho tôi xem nào”.
Hồ Gia Hân u ám mặt mày.
“Chị Na, có chơi có chịu, không chơi đàng hoàng được cứ thích giở trò bẩn thỉu phải không?”
Chị Na cười khẩy: “Tôi chơi bẩn đấy thì sao nào?”
- ----------------------