"Mày không thể hiểu được nền văn minh Tam Tinh đâu, nền văn minh trái đất chúng mày không đáng để nhắc tới, trong mắt nền văn minh Tam Tinh chúng tao, nền văn minh Maya hay nền văn minh Atlantis cũng đều là thấp kém hết, hôm nay mày phải chịu chết!"
"Nhưng tao có thể cho mày một cơ hội, giao vật tổ tận thế ra đây thì tao có thể cho mày chết toàn thây".
Địch Luân Á lạnh lùng nói, bây giờ trên mặt cô ta đã không còn nụ cười hả hê như lúc trước nữa.
"Vật tổ tận thế? Ha ha ha, thì ra mục tiêu của mày là vật tổ tận thế, xem ra mày cũng lên kế hoạch kỹ đấy, đến cả tin vật tổ tận thế ở trong tay tao mà cũng biết, không thể không nói, chúng mày làm tao rất tò mò đấy, nền văn minh Tam Tinh là nền văn minh như thế nào vậy?"
Tần Lâm cười nói.
"Nhưng nền văn minh Tam Tinh của chúng mày ồn ào như vậy, đúng là tao không dám lấy lòng, mày muốn vật tổ tận thế trong tay tao cũng không phải là không thể, đầu tiên phải nói cho tao biết bố tao đang ở đâu, nói xong thì tao sẽ giao vật tổ tận thế cho mày".
"Mày không có tư cách ra điều kiện với tao, chỉ là tao không muốn động tay thôi, một khi tao muốn thì mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu".
Khuôn mặt Địch Luân Á lạnh lùng vẫn rất xinh đẹp, nhưng lòng dạ lại độc ác, Tần Lâm cũng không ra điều kiện với cô ta.
"Vậy cứ thử mà xem, nếu mày không nói cho tao biết bố tao ở đâu thì mày đừng hòng lấy được vật tổ tận thế".
Tần Lâm nhún vai, ánh mắt hai người giao nhau tóe lửa, không ai chịu nhường bước, trận chiến này buộc phải diễn ra.
Tần Lâm biết nếu không cho cô ta một bài học thì cô ta sẽ không biết sự lợi hại của anh, nền văn minh Tam Tinh có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là nền văn minh lỗi thời mà thôi, bọn họ còn muốn chiếm vị trí chủ đạo trong nền văn minh nhân loại, thậm chí là muốn áp đảo nền văn minh nhân loại, sao có thể chứ?
"Đúng là không biết điều, vậy tao sẽ giết mày trước rồi lấy vật tổ tận thế sau!"
Cơ thể Địch Luân Á lóe lên, tiến tới chỗ Tần Lâm, ngay giây sau hai bóng dáng đã ở ngay cạnh nhau, Tần Lâm không ngờ Địch Luân Á nói ra tay là ra tay, hơn nữa tốc độ của cô ta cũng vô cùng nhanh, hai cánh tay mảnh khảnh nhưng lại rất cứng rắn, chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Tần Lâm.
Hai người không ngừng xuất chiêu, hai nắm đấm va vào nhau, sức mạnh của Địch Luân Á cũng không kém Tần Lâm, hai người đã giao đấu với nhau hơn mười chiêu mà vẫn chưa phân cao thấp, ngược lại Tần Lâm phải khẳng định rằng không thể khinh thường thực lực của Địch Luân Á.
Tốc độ của Địch Luân Á cũng phải ngang ngửa Tần Lâm, hơn nữa sức mạnh của cô ta cũng khiến Tần Lâm không ngờ, sức mạnh này là bẩm sinh đã có, mỗi lần cô ta tung nắm đấm đều rất khí phách, ngăn chặn được hết những chiêu của Tần Lâm, mà khí thế cô ta chèn ép anh cũng không hề giảm.
Trong lòng Tần Lâm nghiêm nghị, xem ra sức mạnh của Địch Luân Á là bẩm sinh, hơn nữa tốc độ và sức mạnh hung hãn như vậy cũng không hề có chút giảm sút nào, khiến cao thủ đả thông bảy kinh mạch như anh không dám khinh thường.
Địch Luân Á không hề có chiêu thức bài bản gì, mà mỗi chiêu của cô ta chỉ là phản ứng theo bản năng, vô cùng mạnh mẽ, lấn át tất cả.
Vô chiêu thắng hữu chiêu, vì sự kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ và sức mạnh đã khiến Tần Lâm toát mồ hôi hột rồi.
Bịch bịch bịch…
Trận chiến của hai người vô cùng căng thẳng, Tần Lâm thầm cảm thán, đây là sức mạnh cơ thể của người Tam Tinh sao? Đáng sợ quá, đây chắc chắn không phải là kỹ năng tập luyện lâu năm mà sức mạnh bẩm sinh của bọn họ vốn đã mạnh mẽ như vậy rồi, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.
Địch Luân Á càng dao động hơn Tần Lâm, vì lúc trước đánh nhau với Tần Trì bọn họ đã cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn, mà tên Tần Lâm này cũng không hề kém cạnh, chẳng lẽ trong nền văn minh nhân loại toàn là cao thủ như vậy sao?