Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao, tiểu sư thúc nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến tìm Tần sư đệ để cọ sát tí mà thôi, không nghiêm trọng như tiểu sư thúc nghĩ đâu, chẳng lẽ tiểu sư thúc nghĩ tôi sẽ ăn cậu ta à? Ha ha ha. Mọi người đều là đệ tử của núi Côn Luân, chẳng lẽ còn không tin tưởng nhau sao?"

Khâu Vân Trạch nhún vai, nói một cách thờ ơ.


"Đúng đúng đúng, Khâu sư huynh nói quá đúng, quá chí lý, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Tiểu sư thúc, là do tôi không đúng, Khâu sư huynh người ta đã muốn mời tôi như thế, muốn cho tôi một bài học, vậy nên tôi phải cố gắng học tập chứ, nhưng tiểu sư thúc lại cản trở là có ý gì đây?”

Tần Lâm nghiêm mặt nói.

“Anh...”

"Tất cả chẳng phải đều vì muốn tốt cho anh sao? Anh không thể là đối thủ của Khâu Vân Trạch được, người ta đã đột phá bát mạch mấy năm rồi, anh mới bao lâu chứ? Anh thực sự cho rằng bây giờ mình bất khả chiến bại hay sao? Không coi ai ra gì à, năm Tàng Thiên Xương cũng không phải đối thủ của Khâu Vân Trạch đâu, anh cũng quá tự tin rồi đó”.

Lăng Dật Nhiên cau mày.

Mấy sư huynh đệ phía sau Khâu Vân Trạch cũng đều mỉm cười, xem ra Tần Lâm này đúng là một tên trẻ trâu, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhìn thấy Khâu sư huynh dạy dỗ tên khốn không biết trời cao đất dày này một bài học rồi.

"Được, tốt lắm, đây mới là huynh đệ tốt của tôi, nào, chúng ta thử xem coi ai thắng ai”.

Khâu Vân Trạch cười gian, đôi mắt của hắn sắc như kiếm, hai người đã ở trong thế căng như dây đàn, dường như sắp nhào vào nhau.

Nhưng Lăng Dật Nhiên lúc này không thể bỏ đi dễ dàng như vậy được, nếu như Tần Lâm lỡ có mệnh hệ gì thì còn có cô ở cạnh, nếu bỏ đi thì anh có thể sẽ bị đánh tơi tả mất.

"Tên này thực sự nghĩ rằng mình sẽ là đối thủ của Khâu sư huynh sao? Thật không biết tự lượng sức mình, hừ hừ”.

Mọi người đều giễu cợt trận chiến giữa Tần Lâm và Khâu Vân Trạch, bọn họ sớm đã đoán được trước kết cục rồi, Tần Lâm chắc chắn sẽ bị Khâu sư huynh đánh cho một trận thôi.

Nhưng Lăng Dật Nhiên lại trông rất căng thẳng, dù sao sức mạnh của Khâu Vân Trạch cũng rất kinh khủng, mấy năm trước cô đã nhìn thấy Khâu Vân Trạch đánh nhau với người ta, hắn tuyệt đối là hàng đỉnh trong đời đệ tử thứ ba .

Cuộc đọ sức giữa hai cao thủ của bát mạch chắc chắn không chỉ là một màn giằng co đơn thuần, tuy không binh đao tương tàn nhưng lại vô cùng máu lửa.

Tần Lâm cũng không ngờ Khâu Vân Trạch này lại mạnh như vậy, dù sao hắn đã đột phá bát mạch mấy năm rồi, thực lực cũng đã dung hợp từ lâu, đương nhiên lúc này sẽ mạnh hơn Tần Lâm vừa mới đột phá.

Trận chiến này Tần Lâm đã thể hiện hết chín mươi phần trăm sức mạnh của anh, mỗi chiêu thức đều rất hoàn mỹ, thi triển được toàn bộ sức mạnh của chưởng pháp.

Ngược lại Khâu Vân Trạch lại cảm thấy nghiêm trọng, không ngờ thực lực của Tần Lâm lại mạnh như vậy, sau khi hai người giao đấu, hắn đã choáng đến mức không thể hiện được ưu thế nào nữa.

Bọn họ biết rõ sức mạnh của Khâu sư huynh, nhưng không ngờ Tần Lâm lại kinh khủng như vậy, đương nhiên bọn họ có chút kinh ngạc.



Lúc này, Khâu Vân Trạch đã bắt đầu rút lui, cho dù có thua cũng không thể để thua quá nặng.

Nhưng Tần Lâm đương nhiên sẽ không đồng ý, nếu để hắn chạy thì mặt mũi anh phải để đâu đây? Bị người ta ức hiếp mà còn để hắn toàn thân rút lui à, không thể nào.

Tần Lâm cười khẩy một tiếng, tung ra quyền pháp giết người, uy lực dũng mãnh, giáng đòn nặng nề!

“Tôi đầu hàng...”

Khâu Vân Trạch vội vàng hét lên, nếu hắn trúng phải cú đấm này của Tần Lâm thì dù không chết cũng mất đi nửa cái mạng, tuyệt đối không thể an toàn rút lui được.
Đầu hàng?

Không kịp nữa rồi em ơi, sao không làm từ sớm đi?

Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên, quyền cước không có mắt, đây cũng chẳng phải chỗ chơi của trẻ con, anh muốn dạy tôi một bài học thì tôi phải giúp anh công khai chứ.

Người khác bắt nạt mình mà còn để chơi trò nhân từ hay sao?

Xin lỗi nhé, anh đây không làm được!

Mặc dù Khâu Vân Trạch đã lui hết mức có thể, nhưng nắm đấm của Tần Lâm vẫn giáng xuống thẳng vào ngực hắn.

Bịch...

Một cú đấm giáng xuống, Khâu Vân Trạch lập tức cảm thấy như đang bị một tảng đá đập vào ngực, vô cùng đau đớn, sắc mặt hiện lên vẻ đau đớn tột cùng.

Khâu Vân Trạch lùi về sau với vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng tràn đầy tức giận và kinh hãi, không ngờ Tần Lâm lại có thực lực như vậy, lại còn không thèm nói lý lẽ, hắn đã đầu hàng rồi mà anh vẫn ra đòn khiến hắn bị thương.

“Khâu sư huynh!”

“Huynh không sao chứ? Khâu sư huynh!”

“Phụt...”

Sau khi chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng Khâu Vân Trạch cũng không thể kìm được, lập tức phun máu, vẻ mặt u ám, ngay cả hai chân cũng run lên, gần như không thể đứng vững.

Quá sơ suất rồi!

"Tần Lâm, cậu có ý gì? Khâu sư huynh đã chịu thua rồi, vậy mà cậu còn ra tay tàn nhẫn như vậy sao, cậu có ý gì đây?”

Mọi người đều trừng mắt nhìn Tần Lâm, khóe miệng tràn đầy phẫn nộ.

“Khâu sư huynh của các cậu chết không nổi đâu, chút thương tích này so với người học võ thì chỉ là vết thương ngoài da mà thôi”.

Lăng Dật Nhiên mỉm cười, khiến Khâu Vân Trạch suýt chút nữa lại phụt máu.

"Vậy thì sao? Các người cũng muốn đấu với tôi à? Nào, mau đến đây, hay là tôi ra tay trước?"

Tần Lâm chỉ vào hai người bên cạnh Khâu Vân Trạch rồi nói.

“Cậu...”

Bọn họ chỉ nói cho sướng miệng thôi, nếu thật sự phải đánh với Tần Lâm thì có lẽ bọn họ sẽ bị đánh đến mức bò ra đất mất.

"Đã nói là để ma sát lẫn nhau, nói là quyền cước không có mắt, kỹ năng không bằng mà còn định đổ lỗi cho người khác sao?"

Tần Lâm không ngừng lắc đầu, trên mặt tràn đầy giễu cợt.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu, Tần Lâm, chúng ta cùng chờ xem!"

Khâu Vân Trạch nghiến răng nói.

"Thì ra anh đã có cách đối phó với Khâu Vân Trạch rồi, còn cần tôi phải lo nữa à. Hừm”.


"Chẳng phải tôi chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học thôi sao? Tiểu sư thúc đừng lo, tôi biết chừng mực mà”.

Đây mới là điều mà Tần Lâm thực sự muốn, nếu không có ai tới thách đấu với anh thì ngược lại anh sẽ cảm thấy không thoải mái.

“Tôi phải đi nghỉ rồi đây, mệt chết đi được, hớ hớ”.

Tần Lâm ngáp rồi lắc đầu.

Ngay khi anh định trở về động huyệt để nghỉ ngơi, đột nhiên có một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt Tần Lâm.

“Là tỷ? Tỷ đến đây làm gì?”

"Như Tuyết, tại sao cậu lại ở đây?"

Lăng Dật Nhiên cau mày, Diệp Như Tuyết cũng coi như một trong số những người bạn của cô, mặc dù có thân phận cách biệt nhưng hai người lại không để tâm lắm.

“Dật Nhiên, cậu cũng ở đây à?”

Diệp Như Tuyết kinh ngạc nhìn cô, không ngờ Lăng Dật Nhiên lại ở cùng Tần Lâm, hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

“Gần đây tớ hay giúp Tần Lâm khám bệnh”.

Lăng Dật Nhiên cười gượng gạo, ngay cả Tần Lâm cũng suýt bật cười.

"Vậy cậu đến tìm Tần Lâm làm gì?"

"Hình như bố tỷ muốn đại sư huynh đối phó với đệ đấy Tần Lâm, tuyệt đối đừng đánh, đệ căn bản không phải là đối thủ của huynh ấy đâu”.

Vẻ mặt Diệp Như Tuyết rất nghiêm túc, có vẻ cô vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Tần Lâm.

"Cái gì? Cậu là nói Âu Dương Chấn Vân xuất quan rồi à?”

Lăng Dật Nhiên cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Như Tuyết.

Âu Dương Chấn Vân là đệ tử số một của Diệp Toàn Cơ, anh ta cũng là người có tài năng và thực lực nhất, nghe nói trong lần bế quan vừa rồi, anh ta đã được xếp vào top năm đệ tử mạnh nhất, nhưng có mạnh bao nhiêu đi nữa thì ở trong đời đệ tử thứ ba cũng không có ai dám khiêu khích anh ta.

Tần Lâm chợt nhíu mày, đại đệ tử của nhị sư bá à?

"Đúng vậy, thực lực của Âu Dương sư huynh mạnh hơn Khâu Vân Trạch rất nhiều, tỷ nghe nói đệ đã đánh bại Khâu Vân Trạch rồi nhỉ, nhưng đệ không thể so với Âu Dương Chấn Vân được. Năm đó Âu Dương sư huynh đã được sư tổ dạy dỗ, sư tổ nói rằng sau này Âu Dương sư huynh sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất ở Côn Luân”.



"Như Tuyết nói đúng đấy, lần này anh không được tùy tiện như vậy nữa, Tần Lâm, anh không biết Âu Dương Chấn Vân đáng sợ như thế nào đâu, cô ấy nói cho anh nghe những điều này là vì muốn tốt cho anh, nếu như anh đấu với Âu Dương Chấn Vân thì sẽ sống chết khó lường, tên này mạnh hơn Khưu Vân Trạch rất nhiều, anh khó mà thoát khỏi hiểm nguy”.

Lăng Dật Nhiên cũng khá lo lắng, không cần biết Tần Lâm mạnh đến đâu, trong mắt bọn họ thì anh cũng chỉ là người mới vào núi mà thôi.
1629800182335.png

"Anh không biết kiềm chế lại sao? Anh quả thực rất mạnh, cũng đã đánh bại rất nhiều người, nhưng khi gặp được cao thủ thật sự thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa đâu”.

Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói.

"Tần Lâm, nếu đệ luyện tập chăm chỉ thêm ba năm nữa, tỷ tin đệ sẽ không yếu hơn Âu Dương sư huynh đâu, nhưng hiện tại đệ đừng kiêu ngạo như vậy”.

Diệp Như Tuyết thở dài, tính cách ngỗ ngược của Tần Lâm là điểm đặc biệt của anh, nhưng cũng là điểm yếu của anh.

"Tôi biết hai người muốn gì, nhưng hiện tại xem ra tôi vẫn cần một đối thủ mạnh, mong rằng Âu Dương Chấn Vân sẽ không để tôi phải thất vọng”.


Tần Lâm cười nói, bây giờ Tần Lâm như muốn cầu xin được thất bại vậy.

Nhưng tiếc thay, từ trước đến nay vẫn chưa có ai đánh bại được anh.

Có vẻ như chỉ cần đánh bại được Âu Dương Chấn Vân thì anh mới có thể tiến thêm một bước để thách thức sư thúc.

"Nếu không nghe lời thì anh sẽ phải chịu thiệt thôi, anh cứ đợi đó đi. Không có ai quan tâm anh đâu”.

Lăng Dật Nhiên nghiến răng, hai tay khoanh trước ngực, trông hệt như một cô vợ nhỏ đang giận dữ.

"Tần sư đệ đừng kiêu ngạo như vậy, chúng tôi biết đệ rất mạnh, nhưng không cần phải vậy đâu nhỉ? Cứ như thế này thì chỉ làm tổn thương người khác và chính mình mà thôi”.

Diệp Như Tuyết khổ tâm.

"Tôi hiểu lòng tốt của tỷ, nhưng Diệp sư tỷ này, chúng ta chung quy cũng khác đường thì khó chung mục đích, bố tỷ lại muốn dồn tôi vào chỗ chết, còn tỷ lại đến nói cho tôi biết, tôi cũng không biết nên cảm ơn hay hận tỷ. Nhưng tôi biết rõ đây không phải là lỗi của tỷ, tôi sẽ không hận tỷ, ai làm thì người đó sẽ chịu trách nhiệm, nhất định phải để các sư huynh thấy rằng Tần Lâm tôi không phải kẻ dễ bắt nạt. Ha ha ha”.

Sự tự tin của Tần Lâm khiến hai người phụ nữ bất lực nhìn nhau, lúc này Diệp Như Tuyết cũng không biết phải làm thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy xem ra hai người ắt hẳn sẽ có một trận chiến sinh tử mà thôi.

“Vậy... đệ tự lo liệu đi”.

Diệp Như Tuyết nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, sau đó quay lưng rời đi.

Bố cô đã đuổi cùng giết tận anh, vậy thì tình cảm sâu nặng có là gì?

Diệp Như Tuyết và Lăng Dật Nhiên đều buồn bực rời đi, sau đó Tần Lâm bèn nở nụ cười khổ, trong lòng thở dài bất lực.

Đêm đen gió lớn, không khí lạnh lẽo, mũi kiếm sắc bén, tuyết rơi thành tiếng.

Kiếm vô cảnh của Tần Lâm đã đạt đến trình độ cao hơn, và sự lĩnh hội kiếm pháp Côn Luân đã giúp cho anh càng thêm lợi hại.

“Thập nhị kiếm!”

“Thập tam kiếm!”

“Thập tứ kiếm!”

“.....”

“Nhị thập nhất kiếm!”

“Nhị thập nhị kiếm!”


Kiếm pháp của Tần Lâm tuyệt thế vô song, Kiếm vô cảnh trong một chốc đã đột phá đến hai mươi hai kiếm, nhát trước mạnh hơn nhát sau.

Mỗi một đường kiếm đều giống như một đòn tấn công chuyển hóa kiếm ý.

Nhị thập nhất kiếm! Tự do thu vào, vạn kiếm hợp thành!

Nhị thập nhị kiếm! Tâm tùy kiếm động, mũi kiếm sắc nhọn, vô hình vô ảnh.

"Xem ra người xưa không gạt mình, ha ha ha, kiếm pháp của mình đã đạt tới cảnh giới hợp nhất giữa người và kiếm”.

Tần Lâm tin tưởng vô cùng, Nhị thập nhất kiếm đã đạt tới đỉnh cao của kiếm pháp, một kiếm xuất, vạn kiếm chém.

Còn Nhị thập nhị kiếm lại hoàn toàn dung hợp, Kiếm vô cảnh như vậy không ai có thể tưởng tượng nổi.

Thất Tinh Long Uyên, người và kiếm hợp nhất, thiên hạ vô song!

Nhất kiếm xuất, băng tuyết tiêu tan!

Nhất kiếm thu, sơn hà gầm thét!

Nhất kiếm lạc, gió nổi nước dâng!

Nhất kiếm khởi, vang chấn thiên hạ!

Toàn thân Tần Lâm đầy ý chí chiến đấu, anh đã hoàn toàn lĩnh hội được sự hợp nhất giữa người và kiếm, nhưng Tần Lâm biết rằng sự hợp nhất vẫn chưa phải là mạnh nhất.

Ngày hôm sau, Tần Lâm ngủ đến gần trưa, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, anh liền biết rằng cái gì đến cũng sẽ đến.

"Tần Lâm có phải rùa rụt cổ không? Còn chưa dám ló đầu ra à, ha ha ha”.

"Đúng thế, chắc nghe thấy danh tiếng của Âu Dương sư huynh nên sợ đến phát run rồi nhỉ”.

Bên ngoài động phủ truyền đến âm thanh ồn ào khiến Tần Lâm rất khó chịu.

Lúc này, năm mươi sáu mươi người đã vây quanh trước cửa, Tần Lâm nhìn thấy không ít bóng dáng quen thuộc.

Nhiếp Vân Hải, Triệu Vô Cực, Tàng Thiên Xương đều có cả.

Bởi vì lần này Âu Dương Chấn Vân đã đến để khiêu chiến với Tần Lâm cho mọi người xem.



"Chẳng lẽ tôi phải cúi đầu nhận tội khi bị các người mắng à? Đây là điều mà một đệ tử Côn Luân nên làm à? Giả làm gấu mù rồi khấu đầu nhận tội mới là cách mà sư đệ nên làm đúng không? Ha ha ha, đúng là ngu xuẩn, nực cười làm sao”.

Tần Lâm hoàn toàn không thèm để ý tới bất kỳ kẻ nào.

Chỉ có Âu Dương Chấn Vân là người duy nhất tỏ ra nghiêm túc, rõ ràng Tần Lâm cũng khiến anh ta cảm thấy tràn đầy tinh thần chiến đấu, tuy hai người chưa đấu với nhau nhưng cũng đã nảy sinh chiến ý mạnh mẽ.

"Cậu đúng là không thể nói được mà, quả nhiên không phải loại yếu kém gì, xem ra có rất nhiều sư đệ đã bị cậu đánh trọng thương rồi nhỉ, cậu vẫn không có cảm giác áy náy à, có chút bản lĩnh rồi muốn làm gì thì làm sao, tôi nghĩ cậu đang muốn tìm cái chết đấy!"

Ánh mắt Âu Dương Chấn Vân lạnh lùng nhìn Tần Lâm.

"Người muốn chết là anh đấy chứ, hôm nay anh đến tìm tôi để kiếm chuyện, thế trước khi đi anh đã chọn giờ hoàng đạo chưa?"

Tần Lâm cười khẩy nói, tên Âu Dương Chấn Vân này dù mạnh nhưng hôm nay anh nhất định sẽ không để anh ta được như ý, hơn nữa anh ta còn cố ý đem theo nhiều người đến, chẳng phải muốn làm anh xấu mặt sao? Tần Lâm biết dù là đuổi anh ra khỏi núi Côn Luân hay là thậm chí ra lệnh giết anh, đều là ý đồ của nhị sư bá.


Âu Dương Chấn Vân nhíu mày, anh ta không ngờ tên Tần Lâm này lại ngông cuồng đến vậy, khi gặp anh ta cũng chẳng hề sợ sệt, hơn nữa với thân phận và địa vị của anh ta, Tần Lâm sao có thể bằng được.

"Tôi cảm thấy buồn thay cho cậu đấy Tần Lâm, cậu cũng được coi là một thiên tài, thiên phú không tệ, tiếc rằng cậu quá ngông cuồng, người như cậu không thích hợp ở trên núi Côn Luân. Núi Côn Luân của chúng tôi vốn rất đoàn kết, nhưng sự xuất hiện của cậu lại khiến chúng tôi tan đàn xẻ nghé, những điều này đều do cậu mà ra cả!"

Âu Dương Chấn Vân thất vọng nói.

"Cậu tự cho mình là mạnh nhưng trong mắt tôi cậu chỉ là rác rưởi mà thôi, loại rác rưởi như cậu nhất định phải bị tôi giẫm nát dưới chân. Tôi vốn chỉ định bắt cậu dập đầu nhận lỗi rồi sẽ tha mạng cho cậu, nhưng cậu lại không biết điều đến vậy thì tôi chỉ có thể thay mặt tất cả sư huynh sư đệ dạy cho cậu một bài học mà thôi. Không đánh cậu ngã dưới đất thì sẽ khó khiến lòng người bớt giận".

Đám người hóng chuyện đều ngóng trông Âu Dương Chấn Vân đánh bại Tần Lâm, với bọn họ mà nói đây chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, Âu Dương Chấn Vân mà ra tay thì chắc chắn không thể thua.

"Đúng là kịch hay mà, lâu lắm rồi Âu Dương sư huynh không ra tay, có lẽ qua trận chiến hôm nay ta sẽ thấy được thực lực thật sự sau khi xuất quan của huynh ấy".

"Nhưng còn phải xem xem tên Tần Lâm này có đáng để Âu Dương sư huynh dùng toàn lực không đã".

"Nói đúng lắm, ha ha ha".

Mà lúc này Tần Lâm cũng ra đòn, thủ đoạn như sấm chớp, trong nháy mắt nghiền ép tất cả.

Cao thủ ra tay một cái liền biết ngay thực lực.

Trọng quyền của Tần Lâm khiến sắc mặt của Âu Dương Chấn Vân phải run lên, anh ta không ngờ tên này cũng lợi hại đấy, chẳng trách nhiều người thua trong tay anh như vậy.

Đám Tàng Thiên Xương, Triệu Vô Cực dù không được coi là cao thủ gì nhưng cũng đã tu luyện trên Côn Luân mười năm rồi, không thể nói Tần Lâm có thể đánh bại được họ là nhờ may mắn được.

Hai người giao chiến, quyền quyền đánh vào thịt, đánh đến mức vui vẻ sảng khoái.



Không chỉ bọn họ mà đám sư huynh sư đệ ở bên hóng hớt cũng rất phấn khích, trận chiến như này đúng là ngàn năm có một mà, hơn nữa hai người này không hề có ý định ngừng lại, liên tiếp ra đòn, run chuyển đất trời.

Dù sao Âu Dương Chấn Vân đã là cao thủ đột phá bát mạch từ lâu rồi, còn Tần Lâm lại chưa đột phá được bao lâu, sự chênh lệch giữa hai người đương nhiên sẽ tương đối lớn, hơn nữa anh ta đã học võ trên Côn Luân mười mấy năm, vậy nên với thực lực của Âu Dương Chấn Vân mà nói, nghiền ép Tần Lâm là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng bây giờ xem ra lại vô cùng khó khăn.
1629800198432.png

Tần Lâm càng đánh càng khoái, Âu Dương Chấn Vân càng đánh càng cuống, tâm trạng của hai người khác biệt rõ rệt, Âu Dương Chấn Vân chỉ muốn giải quyết nhanh chóng, kết thúc trận đấu, còn Tần Lâm lại chỉ muốn dạy cho Âu Dương Chấn Vân một bài học.

Có kẻ địch chưa chắc đã là xấu, hai người đều khát khao chiến đấu, càng đánh trận đấu càng kịch liệt, qua trận chiến, Tần Lâm cũng học được nhiều bài học kinh nghiệm đắt giá.

"Khải minh quyền!"


Âu Dương Chấn Vân tung quyền, cuồng loạn oanh tạc, tư thái khí thế khiến cho người ta phải khiếp sợ, đây mới là Âu Dương sư huynh mà họ biết.

"Âu Dương sư huynh cố lên, giết chết cậu ta đi".

"Đúng! Không thể để tên nhãi này ngẩng cao đầu được!"

Mọi người đều reo hò cổ vũ cho anh ta, duy chỉ mình anh ta hiểu rõ thực lực của Tần Lâm không hề kém cạnh anh ta, cuộc chiến mặc dù đã rơi vào trạng thái ác liệt nhất nhưng muốn phân thắng bại thì không phải chuyện dễ dàng.

Ánh mắt của Tần Lâm không ngừng lóe lên, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, anh không sợ Âu Dương Chấn Vân mà chỉ muốn người này bộc lộ hết năng lực.

Tần Lâm có thể đứng đấy không bại dưới tay Âu Dương Chấn Vân thì với anh ta mà nói anh ta đã thua rồi, thua cả về phẩm chất lẫn uy danh.

Quyền pháp của Âu Dương Chấn Vân vô cùng hung mãnh, là do tự mình nhị sư bá truyền thụ cho anh ta.

Tần Phong liền tục tung chưởng, Trùng hư chưởng mạnh mẽ đánh ra, mang thanh âm của gió cuộn sấm rền, quyền chưởng của hai người va vào nhau, tình cảnh vô cùng khủng khiếp.

Cuộc chiến này thu hút sự chú ý của vô số người, cho dù là ở trên núi cao cách đó không xa, hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi thần sắc lạnh lùng cũng đang ngấm ngầm quan sát trận đấu. Trong ánh mắt sôi sục ý chí chiến đấu. Hai người họ một người vóc dáng gầy gò còn một người lại mập mạp, trông khá buồn cười, như có thể bổ sung cho nhau vậy.

Người có vóc dáng gầy gò không cao, chỉ cao khoảng một mét bảy, nhưng mắt lại sáng như chim ưng, vô cùng sắc bén, dường như nhìn một cái là có thể nhìn thấu lòng người.

Người đàn ông mập mạp đứng bên, từ đầu đến cuối mỉm cười híp mắt, trông có vẻ vô hại, nhưng nếu Lâm Trung Nghĩa nhìn thấy anh ta thì cũng sẽ run sợ lẩy bẩy.

Mà người này lại là nhị sư huynh của Lâm Trung Nghĩa, Vương Định Sơn!


"Cậu nói xem, ai thắng?"

Người đàn ông gầy gò nhìn Vương Định Sơn, lạnh lùng hỏi.

Tên này là đại đệ tử nắm ghế thủ lĩnh của tam sư thúc, Tùy Ba, cũng là một cao thủ giống Vương Định Sơn, thực lực của hai người cũng ngang bằng nhau. Kết hợp thêm Âu Dương Chấn Vân, ba người được mệnh danh là ba vị đệ tử đứng đầu của núi Côn Luân. Có điều còn có một người mà ngay cả ba người họ cũng phải nể sợ đó là đại sư huynh của Tần Lâm, Hiên Viên "ngông cuồng" .

"Khó nói lắm, tên này mạnh mẽ thật, chưa đến một tháng mà đã đánh bại phần lớn đệ tử, bây giờ chỉ còn lại mấy chúng ta" .

Vương Định Sơn cười híp mắt, cái bụng bự của anh ta như bụng phật Di Lặc vậy.

"Nhưng cậu ta là sư đệ của cậu mà, chẳng nhẽ cậu lại không biết?"

"Tôi đã kịp làm quen với cậu ta đâu, có điều tôi thấy tên này không phải dạng vừa, mới có một tháng mà sư phụ đã tự mình dạy dỗ cậu ta".

Ánh mắt của Tùy Ba càng nghiêm túc hơn.

"Cái gì? Mới có một tháng đại sư bá đã dạy cậu ta? Tên này có vẻ tiền đồ vô lượng đây? Tôi nhớ năm đó cậu vào Côn Luân một năm, đại sư bá mới tự mình dạy dỗ cậu".



"Tôi nghe đại sư huynh nói, tiếc nuối lớn nhất của huynh ấy là không thể giao thủ cũng ngũ sư thúc. Sau hai năm ngũ sư thúc rời đi đại sư huynh Hiên Viên "ngông cuồng" mới lên núi Côn Luân. Lúc đó cũng có sư thúc coi đại sư huynh là người thừa kế của ngũ sư thúc, có điều đại sư huynh không kinh khủng bằng ngũ sư thúc. Huynh ấy chỉ âm thầm luyện tập thôi, còn ngũ sư thúc chính là một tên hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất".

Tùy Ba cười lớn mà nói.

"Nhưng mà Tần Lâm mới là người thừa kế chân chính của ngũ sư thúc, cái tính bướng bỉnh bất tuân, không coi ai vào đâu này đúng chuẩn thừa kế từ ông ấy".

Lúc này trận chiến giữa Tần Lâm và Âu Dương Chấn Vân đang trong giai đoạn vô cùng ác liệt, hai người chiến đấu hồi lâu, không ai đánh bại được đối phương. Nhưng trong trận đấu, loại cảm giác bất phân thắng bại này khiến người ta không khỏi khen ngợi, đối thủ này đúng là xứng tầm.

Tiếc rằng không như vậy, Tần Lâm từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, giao chiến hơn mười chiêu, Âu Dương Chấn Vân không còn kiêu ngạo được như ban đầu nữa, ngược lại lúc này hai người không hề chần chừ, mỗi chiêu thức đều như muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Âu Dương Chấn Vân là đệ tử mạnh nhất của nhị sư bá, cũng là người tài năng nhất, lần này thay mặt nhị sư bá, và cũng là vinh dự cuối cùng của anh ta, chỉ cần Tần Lâm có thể giẫm lên Âu Dương Chấn Vân thì sẽ tuyệt đối không có chuyện gì nữa, mặt mũi của nhị sư bá chắc chắn sẽ mất hết.

Tần Lâm cũng biết trận chiến này nhất định phải đánh bại đối thủ, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tất cả mọi người phục được, mới có thể khiến cho đời đệ tử thứ ba không còn bất mãn.

Trùng hư chưởng tung ra mạnh mẽ, hai mắt Âu Dương Chấn Vân lóe lên giận dữ, dường như anh ta cũng đang bắt đầu muốn phản công, không còn muốn tiếp tục dây dưa với Tần Lâm nữa.

Một loạt chiêu thức được tung ra khiến Tần Lâm không sao ngờ được, cuối cùng Âu Dương Chấn Vân đành tung sát chiêu.

"Hắc hổ trảo công! Xem ra Âu Dương Chấn Vân không chút do dự, muốn cho Tần Lâm một đòn chí mạng”.


Ánh mắt Tùy Ba chợt động, Hắc hổ trảo công là chiêu thức lợi hại nhất của nhị sư bá, không còn nghi ngờ gì nữa, Âu Dương Chấn Vân đúng là đã có được chân truyền của ông ta.

Hắc hổ trảo công, vô cùng sắc bén, hệt như hổ xuống núi, chiêu thức kinh người, như sấm nổ vang trời, không ngừng tạo thành âm thanh vang lên trong không khí.

"Ha ha ha, nhìn xem, tên Tần Lâm này sắp chết đến nơi rồi nhỉ? Cậu ta cứ liên tục lui về phía sau, tôi muốn xem thử cậu ta có thể lui tới khi nào”.

"Đúng vậy, đánh không lại nên chạy lung tung chứ gì?”

Hai tay Tần Lâm kết ấn, tạo ra ấn quyết đáng sợ, lập tức tung đòn một cách cuồng nộ!

“Bất Động Minh Vương Ấn!”

Ấn đầu tiên tung ra, Âu Dương Chấn Vân có hơi sững sờ, một ấn quyết nhẹ nhàng như vậy mà lại có thể đẩy lui anh ta.

Ngay cả Vương Định Sơn và Tùy Ba cũng đều kinh ngạc, ấn quyết của Tần Lâm quả thực không tầm thường.

"Đây là loại công phu gì thế?"

Tùy Ba nói.

"Chắc không phải là võ công núi Côn Luân chúng ta, nhưng lại... rất mạnh!"

Vương Định Sơn trầm ngâm.

Còn chưa kịp định thần lại thì Tần Lâm đã tung ra ấn quyết thứ hai.

“Đại Kim Cang Luân Ấn!”

Lần này Âu Dương Chấn Vân lập tức bị Tần Lâm ép lui về ba bước, bước chân trở nên loạng choạng.

Tuyệt đối đừng coi thường ba bước này, dùng Đại Kim Cang Luân Ấn mà chỉ lui ba bước, Tần Lâm lập tức tỏ ra kinh ngạc.

"Không ngờ anh lại có thể đỡ được ấn quyết thứ hai, không tồi nhỉ, Âu Dương Chấn Vân, anh đã gây ấn tượng với tôi rồi đấy. Ha ha ha”.

Tần Lâm bật cười, nhưng lúc này Âu Dương Chấn Vân lại không cười được nữa.

“Ấn thứ ba, Đấu tự quyết, Ngoại Sư Tử Ấn!”

"Tên này sao đột nhiên lại mạnh như vậy? Đây là chiêu thức gì? Ngay cả Âu Dương sư huynh cũng không đỡ được sao?"

"Tôi tin Âu Dương sư huynh tuyệt đối sẽ không bao giờ thất bại”.

Mấy tiếng la ó của người này người kia khiến cho Âu Dương Chấn Vân càng thêm khó chịu.


“Mạnh thật!”

Tùy Ba thoáng giật mình, xong ấn quyết thứ ba thì Âu Dương Chấn Vân đã bắt đầu luống cuống rồi, anh ta cũng không dám cố chấp nữa, tuy hai người càng lúc càng nhanh, nhưng ấn quyết của Tần Lâm rõ ràng vẫn nhanh hơn một bước.

Bước chân loạng choạng của Âu Dương Chấn Vân đủ để giải thích tất cả.

“Giả tự quyết, ấn thứ tư, Nội Sư Tử Ấn!”

Cửu tự chân ngôn, lại phải đối mặt với hàng loạt ấn quyết, ngay khi Tần Lâm thi triển ấn quyết thứ tư thì đã vô cùng kinh khủng rồi, hệt như sấm sét giáng xuống, cho dù Âu Dương Chấn Vân có cố gắng hết sức, nhưng vẫn phải lui hơn mười bước, nhếch nhác bỏ chạy.

Vẻ mặt Âu Dương Chấn Vân đầy kinh hãi, mặc dù đứng vững nhưng toàn thân lại trở nên tê dại vô cùng, ấn quyết này quá lợi hại, thân thể anh ta hoàn toàn mất đi sự linh hoạt trước đây.

Hơn nữa, toàn bộ cơ thể và các cơ quan nội tạng của Âu Dương Chấn Vân cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Mặc dù anh ta vẫn còn đứng đó, nhưng trận chiến đã kết thúc rồi, Âu Dương Chấn Vân không thể chiến đấu được nữa.

"Âu Dương sư huynh, huynh phải báo thù cho bọn đệ”.

Thực ra, mấy lời cổ vũ đó giờ đây chẳng khác nào đang châm biếm anh ta, hiện tại anh ta vốn không thể ra tay nữa rồi.

Tần Lâm cũng tỏ vẻ lãnh đạm, nhìn chằm chằm Âu Dương Chấn Vân, nhưng không mấy quan tâm.

"Thật không ngờ tứ đạo ấn quyết lại kinh người đến mức này, đây là loại công pháp gì thế?"

Vương Định Sơn lẩm bẩm, người khác nhìn không ra, nhưng anh ta và Tùy Ba chắc chắn đã nhìn ra.

"Tôi thực sự càng ngày càng tò mò, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đấu với cậu ta”.

Tùy Ba kích động nói, ánh mắt lóe lên.

"Cậu cho rằng mình có bao nhiêu cơ hội thắng?”

Vương Định Sơn nhìn Tùy Ba với một nụ cười gượng gạo.

"Ít nhất là 50%, nhưng tôi sẽ không bao giờ thảm như Âu Dương Chấn Vân đâu”.

“Tôi thua rồi...”

Lời nói của Âu Dương Chấn Vân khiến cho đám người nháo nhào, mọi người đều không thể tin được, thắng bại đã phân rồi ư, sao lại như vậy được?



Tần Lâm kiêu ngạo đứng ở đó, bất động trong gió tuyết, tựa như một vị thần, trong mắt tất cả huynh đệ, anh đã là một sự tồn tại bất khả chiến bại rồi.

Lâm Trung Nghĩa lại càng vui hơn, anh ta không vừa mắt người của nhị sư thúc từ lâu, tên này cũng không phải tốt lành gì, Âu Dương Chấn Vân vốn không hề coi anh ta là người một nhà, bây giờ cuối cùng cũng được mở mày mở mặt rồi, đến cả sư đệ của mình cũng đánh được anh ta, đúng là quá tàn nhẫn.

1629800215263.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK