Mọi người có thể nghe được nội dung của cuộc điện thoại lúc nãy, họ không thể nào ngờ được Tần Lâm lại có số liên lạc với Hugh Hefner, hơn nữa bộ quần áo này cũng là do Hugh Hefner đưa cho Tần Lâm.
Đúng là thú vị mà, ánh mắt của mọi người bắt đầu phát sáng, có điều nhìn qua nhìn lại, cuối cùng mọi ánh mắt vẫn đổ dồn lên người Long Ngọc Sơn.
Đúng là vả mặt mà, Long Ngọc Sơn lúc nãy vừa oang oang cái mồm bảo Tần Lâm trộm đồ, đây là tang vật, kết quả bây giờ thì thế nào. Người ta gọi điện thẳng cho chủ tịch để chứng minh, còn nói được gì nữa đâu?
Sắc mặt Long Ngọc Sơn thực sự xấu hổ, anh ta ngượng ngùng nói.
"Ha ha, hóa ra chỉ là hiểu lầm, người anh em này làm việc ở đâu vậy?"
Một người trước đây chưa từng nghe qua lại có bản lĩnh thế này, khiến Hugh Hefner tặng đồ sao?
Đúng là nói chuyện trên trời mà! Anh ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc Tần Lâm làm cái gì.
Hồ Gia Hân liếc mắt, nói.
"Bạn trai tôi là bác sĩ".
Mọi người lúc này mới hiểu ra, là bác sĩ sao?
Chẳng trách lúc nãy Hugh Hefner bảo Tần Lâm là ân nhân cứu mạng của ông ấy.
Hóa ra Tần Lâm là bác sĩ.
Có điều quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ thực ra không được người ta xem trọng, bởi vì quan hệ này không vững chắc.
Bây giờ biết được sự thật, Tần Lâm lấy được bộ đồ này chỉ vì sự cảm kích của Hugh Hefner.
Nếu như không phải vì Hugh Hefner cảm kích thì dựa vào đâu một người có thân phận tầm thường như Tần Lâm có thể mặc được bộ đồ giá trị như vậy chứ?
Ân nhân cứu mạng chủ yếu là vì người ta là người bệnh nên biết ơn thôi, đây chỉ có thể nói rõ được Hugh Hefner cảm ơn mà thôi, chứ không chứng minh được Tần Lâm có bản lĩnh gì.
Long Ngọc Sơn cười ha ha, giả bộ cái gì chứ, chỉ là muốn trèo cao với Hồ Gia Hân thôi, da mặt dày thật.
Hồ Gia Hân kéo tay Tần Lâm, ngực tự nhiên áp sát vào cánh tay anh, mùi hương mê hoặc khiến người khác có hơi hoảng hốt.
Cũng may Tần Lâm khá vững tâm, nếu không chắc không chịu nổi.
Long Ngọc Sơn ở bên thấy cảnh này thì khen, anh ta nhíu mày nói.
"Gia Hân, hai người quen nhau thế nào?"
Hồ Gia Hân đáp như thật: "Lão Tần từng chữa bệnh cho tôi".
Sắc mặt Long Ngọc Sơn đầy vẻ khinh bỉ: "Ồ, hóa ra lại là ân nhân cứu mạng sao? Tôi nói này người anh em, anh chữa bệnh cứu người là điều đương nhiên? Sao anh toàn dùng chuyện này để uy hiếp người bệnh vậy, anh thấy có ổn không vậy?"
Tần Lâm nghe thấy vậy liền nhíu mày: "Uy hiếp người bệnh, anh nghe cái này từ đâu ra vậy?'
Long Ngọc Sơn cười nhạt: "Từ đâu ra á, trong lòng anh phải tự biết chứ".
Cái Long Ngọc Sơn nói một là Hugh Hefner lúc nãy, Hugh Hefner và Tần Lâm chỉ có quan hệ giữa người bệnh và bác sĩ, vậy nên trong mắt Long Ngọc Sơn, Tần Lâm chỉ đang dùng quan hệ ân nhân cứu mạng để bòn rút tiền thôi.
Mà người thứ hai là Hồ Gia Hân, anh hùng cứu mỹ nhân mặc dù là cảnh tượng đẹp đấy, nhưng ở đây nói cứu không phải là bác sĩ cứu người.
Bác sĩ có lúc một ngày cứu được mười mấy người thậm chí cả mấy chục người, nếu như ai ai cũng đều mang ơn cứu mạng của anh thì khắp đất trời này ai ai cũng là bạn anh rồi.
Bác sĩ chữa bệnh là nghề nghiệp, là công việc, là điều nên làm, chứ không phải là dùng nó để đòi tiền hay uy hiếp.
Hồ Gia Hân hiểu được ý của Long Ngọc Sơn, nhíu mày nói.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi đến với Lão Tần không phải vì anh ấy cứu mạng tôi".
Long Ngọc Sơn không hiểu: "Vậy thì em thích anh ta ở điểm nào?"
Hồ Gia Hân cười khẩy: "Lão Tần có rất nhiều ưu điểm nên tôi rất thích".
Mặt Long Ngọc Sơn đầy vẻ khinh bỉ: "Ví dụ như? Giàu có sao?"
Cái xã hội này, thẳng thắn nhất vẫn là đồng tiền.
Vừa nhắc đến đồng tiền, mọi người đều thấy nhạy cảm, mà Long Ngọc Sơn lại là người có tiền, cũng khá giả hơn so với người bình thường..
Ít nhất như anh ta thấy, anh ta giàu có hơn Tần Lâm nhiều lần.
Một bác sĩ, cho dù có là thần y đứng đầu thì có bao nhiêu tài sản chứ?
Xã hội bây giờ, chỉ có người quản lý mới là người kiếm được nhiều tiền, làm bác sĩ như vậy cùng lắm chỉ được coi là thợ tay nghề giỏi, tầng lớp làm công ăn lương, chứ chẳng có bản lĩnh gì.
Hồ Gia Hân cười khẩy: "Anh nghĩ tôi thiếu tiền sao?"
Long Ngọc Sơn cười nhạt: "Gia Hân, không thể nói như vậy. Em đúng là không thiếu tiền, nhưng tìm bạn trai thì nên môn đăng hộ đối chút chứ, mặc dù em không thiếu tiền nhưng nếu như tìm một tên ăn bám thì không bền đâu".
"Điều kiện kinh tế của anh ta không cùng đẳng cấp với em, hai người ở trong hai thế giới khác nhau, anh ta không thể nào thâm nhập vào cuộc sống của em được, có thể em chỉ là có hứng thú nhất thời thôi, đợi lúc này qua đi, bình tĩnh lại, em sẽ biết chúng ta mới là môn đăng hộ đối".
Long Ngọc Sơn tự cho rằng mình có lý, lại thêm vẻ thâm tình, sau đó duỗi tay ra định chạm vào Hồ Gia Hân.
Tần Lâm nhíu mày, tiến đến trước mặt Long Ngọc Sơn, nắm lấy cổ tay anh ta, lạnh lùng nói.
"Nói thì nói chứ đừng có động tay động chân".
Tần Lâm bây giờ là bạn trai của Hồ Gia Hân, đương nhiên sẽ phải thực hiện chức trách của bạn trai, ở trước mặt nhiều người như vậy mà có người dám vuốt ve bạn gái anh thì đúng là muốn chết.
Long Ngọc Sơn bị Tần Lâm nắm lấy cổ tay, lập tức cảm thấy đau đớn, mặt đỏ rực lên.
"Làm gì thế! Anh mau thả tôi ra! Anh mau thả tôi ra!"
Long Ngọc Sơn giãy giụa một hồi, lùi lại mấy bước Tần Lâm mới thả anh ta ra.
Long Ngọc Sơn xoa cổ tay bị Tần Lâm bóp đến tím tái, nghiến chặt rặng.
"Thô lỗ, đúng là thô lỗ! Anh là người thô lỗ như vậy sao xứng với Gia Hân chứ!"
"Tên nghèo rách! Còn dám ở địa bàn của tôi bày trò! Đây là du thuyền của tôi, nếu như tôi bảo anh phải xuống thì anh nghĩ anh có tư cách đứng đây không?"
Hồ Gia Hân nhíu mày, chắn trước mặt Tần Lâm rồi nói.
"Long Ngọc Sơn, anh đừng quá đáng, du thuyền của anh thì sao chứ, đây là anh mời tôi đến đây, nếu như bắt tôi xuống thì phải đến bờ thì chúng tôi mới xuống được".
Long Ngọc Sơn cười khẩy: “Gia Hân, em xem này, đây là khoảng cách địa vị. Anh có tiền, anh có thể quyết định anh ta đi hay ở, còn anh ta chỉ là một tên nghèo hèn, chỉ có thể bị anh quyết!"
"Em muốn bạn trai em sau này vẫn cứ thế chắc? Gặp chuyện gì cũng được em bảo vệ?"
Hồ Gia Hân nhíu mày, Long Ngoc Sơn này đúng là ép người qua đáng.
"Long Ngọc Sơn, anh…"
Hồ Gia Hân còn chưa nói xong, Tần Lâm đã tiến lên, đứng trước mặt cô ấy rồi nói.
"Lời này cũng không sai, đàn ông sao có thể đứng sau lưng phụ nữ chứ".
Hồ Gia Hân sững sờ, sau đó liền nhíu mày nói.
"Lão Tần! Bây giờ không phải lúc anh thể hiện, anh ta nếu như thực sự đuổi anh xuống thì anh làm thế nào? Anh tự chèo thuyền quay về à?"
Long Ngọc Sơn cười phá lên: “Được đấy, tí nữa tôi sẽ chuẩn bị cho anh Tần đây một con thuyền nhỏ, để anh ta tự chèo về, chèo thuyền vẫn đỡ hơn bơi mà!"
Tần Lâm cười khẩy: "Để tôi chèo? Anh có tư cách sao?"
Long Ngọc Sơn nói: "Tôi không tư cách á? Đây là du thuyền của tôi, anh nghĩ tôi có tư cách không? Ha ha ha, đúng là buồn cười!"
Nghe thấy lời Long Ngọc Sơn nói, Tần Lâm khinh bỉ nói.
"Du thuyền của anh á? Chưa chắc đâu!"
Ngẩng đầu nhìn lại, chiếc du thuyền này có cửa sổ trên mái trông rất đặc biệt, nếu như nhìn từ trên xuống có thể thấy một chữ Tần được viết bằng chữ tiểu triện.