Vương Nhất Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, mặt tỏ vẻ kiêu ngạo, lúc này đằng sau lưng cô ta có một người đàn ông trung niên đang đi đến, ông ta ưỡn cái bụng to, cả người mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn là biết là người có tiền.
"Kiều Kiều, em nói chuyện với ai thế?"
Vương Nhất Kiều vội vàng khoác tay tên béo, nói.
"Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, Ngưu Phú Quý, tổng giám đốc Ngưu".
Phương Tiểu Linh bĩu môi, Vương Nhất Kiều này mặc dù không xinh bằng cô, nhưng vẫn xuất chúng hơn nhiều cô gái khác, không ngờ lại thích loại đàn ông thế này...
Có thể thấy, tên béo này là người có tiền.
Vương Nhất Kiều đắc ý, đều là phụ nữ, ngoại trừ so ngoại hình còn là so đàn ông.
Bạn trai của Vương Nhất Kiều chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là giàu có.
Đàn ông có hơi già hơi xấu một chút vẫn không sao, chỉ cần có tiền, chịu chi tiền cho cô ta là được.
Hơn nữa Ngưu Phú Quý còn tài trợ rất nhiều chương trình giải trí, có nhiều quan hệ, cuộc thi The Voice lần này cũng có thể giúp cô ta.
Vương Nhất Kiều cố ý nói nhỏ: "Vòng trong lần này em đã làm quen với một vị phó đạo diễn, nên em được vào thẳng trận trung kết đấy".
Vương Nhất Kiều tỏ vẻ huênh hoang khiến ai ai cũng ghét.
Phương Tiểu Linh nhíu mày, bĩu môi, Vương Nhất Kiều này thích khoe khoang thật, cho dù là đi cửa sau cũng không cần thiết phải nói thẳng toẹt ra chứ? Đây là muốn tỏ vẻ với Phương Tiểu Linh sao?
Nói cho cô ấy biết, giữa bọn họ không cần thiết phải cạnh tranh, là vì Phương Tiểu Linh vốn chẳng phải đối thủ của cô ta.
Phương Tiểu Linh nhíu mày hỏi: "Nếu như không hát hay thì phải làm sao?''
Vương Nhất Kiều cười: "Chồng tôi đã liên lạc với phó đạo diễn rồi, nếu như tôi không phát huy tốt thì sẽ được ghi hình lại".
"Hơn nữa để không làm lỡ thời gian của huấn luyện viên, dù tôi có hát thế nào thì huấn luyện viên cũng sẽ cho qua thôi, sau đó khâu hậu kỳ tôi sẽ được quay lại".
Mấy thao tác này nếu như không phải nhân viên của nhà đài thì sẽ không bao giờ biết được.
Cũng có thể nói, dù Vương Nhất Kiều này hát như thế nào thì cô ta vẫn sẽ lọt vào vòng chung kết.
Nếu như hát không hay thì khâu hậu kỳ sẽ được quay lại, cho dù có gấp thì quay từng câu là được, vẫn oke thôi!
Nếu thực sự không được thì quay hình xong, sau đó hát nhép, sao cho khớp miệng là được.
Cuối cùng cắt ghép thêm vẻ mặt kinh ngạc của đạo diễn vào, người xem chắc chắn sẽ không nhận ra.
Mà trong tình huống tệ nhất, cho dù Vương Nhất Kiều hát không hay thì cuối cùng vẫn có thể mời thầy dạy thanh nhạc đến chỉnh âm.
Hơn nữa trên thực tế, Vương Nhất Kiều hát đâu có dở, hát cũng được coi là hay, dù sao cũng xuất thân từ trường lớp, nếu như thực sự phát huy được thì sẽ biểu diễn rất hay.
Vương Nhất Kiều giới thiệu xong bạn trai của mình, cô ta nhìn Tần Lâm hỏi.
"Tiểu Linh đây là bạn trai cô à? Sao cô tìm một người bạn trai tầm thường thế?"
Vương Nhất Kiều này rõ ràng trông mặt mà bắt hình dong.
Mặc dù Tần Lâm khá đẹp trai, nhưng theo như cô ta thấy, trẻ tuổi thế này, còn ăn mặc khiêm tốn thì chỉ là người bình thường thôi.
Không có dáng vẻ gì của ông chủ hay phú nhị đại hết, chán ghê.
Phương Tiểu Linh liếc mắt, cũng không giải thích mối quan hệ.
"Tầm thường thì sao, trên đời này có bao nhiêu người không tầm thường chứ?"
Tam quan của Vương Nhất Kiều này không đúng, Phương Tiểu Linh căn bản không phải người cùng thế giới với cô ta.
Vương Nhất Kiều cười khẩy.
"Tiểu Linh, không biết não cô bị sao nữa, con gái xinh đẹp chính là vốn liếng, phải dựa lúc mình còn trẻ tìm một người bạn trai có tiền, cái này là vì con đường cho tương lai, đợi đến khi cô già rồi, chẳng nhẽ lại giống mấy bác ở ngoài trợ, ngày ngày tính toán mấy chuyện lông gà vỏ tỏi à?"
"Đây là cuộc sống mà cô muốn sao?"
Vương Nhất Kiều tiếp tục nói: "Con gái mà, nhan sắc là cha mẹ cho, trời sinh, nhưng trí tuệ thì cần bản thân rèn luyện, cô có hiểu không?"
Lời Vương Nhất Kiều nói rõ ràng là bảo não Phương Tiểu Linh có vấn đề.
Ý bảo cô chỉ có cái vỏ chứ não rỗng tuếch, không biết cách dùng.
Tìm một người bạn trai tầm thường như Tần Lâm thì có tác dụng gì chứ?
Anh có thể cho cô tiền sao, có thể cho cô tiền đồ sao?
Ngoại trừ trẻ tuổi đẹp trai ra, thực sự chẳng thấy có ưu điểm gì.
Bây giờ trẻ tuổi đẹp trai thì có tác dụng gì chứ?
Phương Tiểu Linh liếc mắt, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Vừa hay nhân viên cũng đi vào, một đạo diễn đưa theo mấy phó đạo diễn đi vào trong, nhìn những ca sĩ này liền nói.
"Đều là người mới phải không? Tôi giải thích luật trước nhé, chỉ có một cơ hội, hát không tốt sẽ bị loại, hát hay sẽ được phát sóng lên chương trình, nhưng phát sóng là phát sóng, người được vào vòng chung kết chỉ có một, mọi người hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ..."
Đạo diễn nói xong, mọi người đều sững sờ, vòng loại nhiều người thế này mà người được vào vòng chung kết chỉ có một?
Cái này khác với trên TV thì phải.
Trên thực tế đúng là như vậy, người vào vòng loại rất nhiều, nhưng có thể tiến vào vòng chung kết thì đã định sẵn một số người.
Trên TV xem thì có mười mấy người vào vòng loại, trên thực tế có đến vài trăm người lọt vào.
Vừa nghe thấy trong số những ca sĩ này chỉ có một người được vào vòng chung kết, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi.
Tỷ lệ cạnh tranh cao quá, đặc biệt là những ca sĩ nghiệp dư, cơ bản không có cơ hội.
Những người được đào tạo qua trường lớp như Phương Tiểu Linh hay Vương Nhất Kiều mới có năng lực cạnh tranh.
Phương Tiểu Linh hít sau một hơi, mặt lộ vẻ nắm chắc phần thắng.
Cuộc thi để chọn xem ai vào vòng chung kết ngày hôm nay, cô ấy phải thắng.
Đạo diễn nói xong, mọi người lần lượt lên sân khấu.
Cái này không giống với trên TV, huấn luyện viên quay ghế trong vòng loại không nhiều, thậm chí có nhiều thí sinh lọt vào vòng loại còn chẳng được lia ống kính qua.
"Người tiếp theo, Vương Nhất Kiều lên sân khấu!"
Cho dù Vương Nhất Kiều đã sắp xếp sẵn để thắng, nhưng cô ta vẫn hơi lo, cô ta hít sâu một hơi, cầm mic lên, chuẩn bị lên sân khấu.
Sau khi lên sân khấu, nhìn thấy bóng lưng của bốn huấn luyện viên, Vương Nhất Kiều hít sâu một hơi, bắt đầu hát.
"Đời người ngắn ngủi, tự cho là đủ..."
Một tay uyển chuyển đung đưa theo giai điệu mà hát, chất giọng của Vương Nhất Kiều khá hay, cũng từng được đào tạo thanh nhạc một cách bài bản.
Nhưng khi biểu diễn, có hơi kém hơn một chút, chủ yếu là vì hơi tầm thường.
Nếu muốn làm một ca sĩ thì nhất định phải có chất riêng mà người khác không thể thay thế được.
Mà Vương Nhất Kiều cơ bản chỉ mô phỏng người khác, chứ chẳng có chất riêng gì.
Sau khi hát mấy câu, huấn luyện viên chẳng có phản ứng gì, mấy thí sinh ở hậu trường đều lộ ra ánh mắt khen ngợi.
Dù sao cũng là dân chuyên, hát hay hơn bọn họ nhiều.
Phương Tiểu Linh lắc đầu.
"Cô ta không phát huy tốt, vừa nãy có một nốt cao không lên tới cùng, bài hát này với cô ta mà nói thì quá khó".
Người ngoài ngành chỉ muốn xem mấy cái náo nhiệt, người trong ngành lại chú trọng kỹ thuật, chỉ có Phương Tiểu Linh mới có thể thấy được Vương Nhất Kiều phát huy tốt hay không, còn không chọn được bài hát, rõ ràng không có trình độ mà cứ chọn bài khó.
Phương Tiểu Linh lắc đầu, dựa theo lẽ thông thường, nhất định sẽ không có ai xoay ghế.
Nhưng Ngưu Phú Quý lạnh lùng cười, tỏ vẻ đã tính toán trước.
"Ha ha, danh sách người vào vòng chung kết đã được định sẵn rồi, cô cũng không nên đứng đây ôm hi vọng nữa, trong số huấn luyện viên nhất định sẽ có người xoay ghế".
Lời vừa dứt, một huấn luyện viên tên Mã Khôn xoay ghế.
Khi xoay ghế, Vương Nhất Kiều có hơi lo lắng, còn hát sai một nốt...
Khóe miệng Mã Khôn nhếch lên, có điều vẫn nhắm mắt tỏ vẻ tán dương, bởi vì hậu kỳ sẽ cắt bỏ đoạn này, đổi thành đoạn khác.
Vậy nên anh ta nhất định phải diễn đến cùng.