Tiếng kêu thảm thương khiến Tần Lâm thấy sững sờ, anh quay ngắt đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô gái hét lớn lên, xô đổ một bộ xương binh sĩ mặc giáp trụ.
“Bình tĩnh nào, không có ma, chỉ là một bộ xương thôi”.
Tần Lâm nắm lấy tay cô gái nói rồi trầm giọng nói.
Cô ấy định thần lại, ánh mắt đầy sự sợ hãi, vừa rồi lúc hoảng loạn ở trong bóng tối đã chụp lấy tay của binh sĩ, đến khi đèn trong mộ được thắp sáng mới phát hiện ra cầm nhầm tay, cô ấy sợ đến mức ngã xuống đất, hồn bay phách lạc, mọi người xung quanh đều hú vía một phen.
Đúng là người dọa chết người, tiếng hét của cô ấy khiến tất cả thấy hoảng loạn.
“Dương Ngọc, cậu kêu cái gì vậy, làm tớ giật nảy mình”.
“Đúng thế, chỉ là một bộ xương thôi mà, có gì đáng sợ chứ”.
“Đừng có sợ hãi vớ vẩn nữa, cậu suýt chút nữa khiến tớ tè ra quần rồi đây này”.
Mọi người trách móc cô gái kia, Tần Lâm có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong lòng họ, tất cả đều đang trong trạng thái căng thẳng lo lắng, một chút hoảng sợ cũng sẽ khiến họ cảm thấy như thể trời sập vậy.
“Không việc gì phải lo lắng, chẳng có quỷ thần gì đâu, đèn pin của chúng ta bị tắt có thể là do từ trường ở núi Võ Miếu gây ra, đừng tự hù dọa bản thân”.
Tần Lâm nhíu mày, đám người này đang rất sợ hãi, sự hăm hở hào hứng lúc đầu đã biến mất hoàn toàn, cứ thế này thể nào cũng có chuyện xảy ra.
“Anh Tần, thực sự là vậy sao? Anh không lừa tụi em chứ”.
“Đúng vậy anh Tần, bọn em chỉ tin anh thôi”.
“Anh Tần, hay là chúng ta ra ngoài đi, chỗ này đáng sợ quá. Cho dù điện thoại hỏng là do từ trường gây ra, nhưng những ngọn đèn kia......giải thích thế nào”.
Có một người sợ sệt hỏi, tất cả đều nhìn về phía Tần Lâm, nơi đây thực sự quá kỳ lạ.
“Bởi vì nhiên liệu hóa học tiếp xúc với không khí sẽ tự động cháy, chắc vì thế nên những ngọn đèn kia mới thắp sáng, không có gì đáng sợ”.
Tần Lâm nói, thận trọng nhìn xung quanh.
“Thì ra là vậy, lúc học đại học tớ từng nghiên cứu qua vật lý, đúng là có loại nguyên liệu hóa học như thế, nhưng mà tớ quên mất......”
Một người con trai gãi gãi đầu, thở dài nói.
“Anh Tần đúng là học rộng tài cao, yêu yêu”.
Tống Song Nhi dí sát vào người Tần Lâm, ôm chặt lấy cánh tay của anh.
“Cô buông tôi ra được không?”
Tần Lâm nhìn Tống Song Nhi với vẻ mặt ghét bỏ.
“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất tương thân”.
Lâm Nguyệt Dao trầm gọng nói.
“Thế sao cậu còn khoác tay anh ấy”.
Tống Song Nhi không can tâm nói.
“Anh ấy là anh họ mình”.
“Tớ mặc kệ, tớ sợ!”
Tống Song Nhi và Lâm Nguyệt Dao không ai nhường ai, cả hai giữ lấy Tần Lâm, có chết cũng không chịu buông tay.
“Lâm Nguyệt Dao, cậu xem, kia chẳng phải là Lý Lạc Lạc sao?”
Có người chạm vào Lâm Nguyệt Dao rồi khẽ nói, lúc này ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía xa trước đài Bát Quái ở trung tâm ngôi mộ, một cô gái tóc tai bù xù, quay lưng về phía bọn họ, quỳ trước đài Bát Quái.
“Là cô ấy.....là Lý Lạc Lạc!”
Lâm Nguyệt Dao sửng sốt, toàn thân sởn gai ốc, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
“Chuyện gì vậy? Sao Lý Lạc Lạc lại quỳ ở đó chứ?”
“Cậu chắc đấy là Lý Lạc Lạc chứ?”
“Vậy Vương Miễn? Vương Miễn đi đâu rồi?”
Sự nơm nớp lo sợ trong lòng mọi người lại ùa đến, Lý Lạc Lạc ở đây, vậy Vương Miễn đâu? Hai người rốt cuộc vào bằng cách nào?
“Bịch ——”.
“Bịch ——”.
“Bịch ——“.
Động tác của Lý Lạc Lạc rất chậm rãi, nhưng lại vô cùng thận trọng, quỳ trước đài Bát Quái, không ngừng dập đầu, một cái hai cái ba cái......”
Dập đến mức chảy cả máu, tất cả mọi người đều lùi về sau theo bản năng, lúc này bọn họ lại cảm nhận được sự run rẩy từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.
Tại sao Lý Lạc Lạc lại quỳ dập đầu trước đài Bát Quái chứ? Tại sao cô ấy lại như vậy?
“Chắc chắn Lý Lạc Lạc bị ma nhập rồi!”
“Ma! Có ma! Tớ không ở đây nữa thêm một giây nào nữa”.
“Tớ muốn rời khỏi đây, tớ mặc kệ, tớ muốn rời khỏi đây!”
“Chạy, mau chạy thôi! Có ma!”
Mọi người la thét thất thanh, ngay lúc này sự tuyệt vọng của họ đã bộc phát, cho dù có sự bảo vệ của Tần Lâm nhưng vẫn không thể nào xua tan được nỗi sợ hãi trong, ai mà không khiếp cái bộ dạng đầu xù tóc rối của Lý Lạc Lạc chứ?
Nhưng điều khiến tất cả tuyệt vọng đó là họ phát hiện ra chân bị tê, không đi được dù chỉ một bước, đứng bất lực ở đó, nỗi sợ hãi trong lòng đã lấy đi chút lý trí cuối cùng, dù thế nào họ cũng phải rời khỏi chỗ này.
“Chân của tớ bị tê rồi, tớ không đi được nữa”.
“Tớ cũng vậy......làn sao đây......tớ muốn về nhà, hu hu hu......”
“Anh Tần cứu em với, em không muốn chết, em còn chưa lấy chồng, hu hu hu!”
“Anh Tần, em không đi được, cứu em với!”
Tần Lâm nghe tiếng kêu gào, khóc lóc của mọi người, bao trùm khắp ngôi mộ là hơi thở nguy nghiêm đáng sợ.
“Anh Tiểu Lâm, em cũng không đi được, chân của em......”
Vành mắt Lâm Nguyệt Dao ngấn lệ, nắm chặt lấy tay Tần Lâm.
“Anh Tiểu Lâm, em cũng không muốn chết”.
“Yên tâm, có anh ở đây!”
Tần Lâm động viên Lâm Nguyệt Dao bằng ánh mắt, ý muốn nói rằng cô không cần lo lắng sợ hãi.
Nhưng mà với cảnh tượng trước mắt ngay cả Tần Lâm cũng không biết phải làm gì, sao tất cả bọn họ lại bị tê chân, không cử động được chứ? Đúng thật là kỳ lạ.
Tần Lâm tiến lên một bước, chỉ có mình anh là vẫn tự do đi lại được.
“Anh đừng đi, em cầu xin anh đấy, đừng đi, cứu bọn em với”.
Nhìn dáng vẻ khóc lóc, ánh mắt tuyệt vọng của những người đó, Tần Lâm thấy có chút không nỡ, nhưng anh cũng mơ hồ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trực giác mách bảo anh rằng chỗ này không hề đơn giản.
Đây chắc chắn là nơi vô cùng nguy hiểm!
Lý Lạc Lạc vẫn dập đầu trước đài Bát Quái, máu từ trên trán chảy xuống, đỏ ngàu một vùng trông rất đáng sợ.
Hành động kỳ lạ của Lý Lạc Lạc càng khiến Tần Lâm muốn thám thính tìm hiểu.
“Tôi muốn xem xem rốt cuộc là yêu ma quỷ thần nào”.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lùng, không cảm xúc, chỉ cần thẳng thắn vô tư thì không sợ bất cứ điều gì.
“Tại sao anh lại không bị gì chứ? Anh Tần, anh không được bỏ chúng em đâu đấy, hu hu hu”.
Nhìn Tần Lâm từng bước từng bước tiến lên phía trước, bọn họ càng lo lắng, bởi vì lúc này muốn chạy cũng không được, họ hoàn toàn không biết phải làm gì, nhưng Tần Lâm lại không bị sao, nếu như anh bỏ đi, tất cả sẽ chết ở đây.
“Anh Tiểu Lâm, cẩn thận!”
Lâm Nguyệt Dao lo lắng nói với Tần Lâm.
Tần Lâm nhìn chằm chằm về phía Lý Lạc Lạc, cô ấy vẫn liên tục dập đầu, âm thanh đó giống như tiếng chuông gõ vào lồng ngực của từng người khiến họ nghẹt thở và tuyệt vọng.
Máu đỏ tươi là nỗi ám ảnh đối với họ, Lý Lạc Lạc giống như ma nữ đáng sự khiến tất cả không thể cử động, chỉ có thể đối diện với sự tuyệt vọng, chờ đợi cái chết.
Tần Lâm là tia hy vọng cuối cùng của họ.
Anh cuộn chặt nắm đấm, cẩn thận đi từng bước về phía đài Bát Quái.
Mỗi bước đi Tần Lâm đều vô cùng thận trọng, bây giờ bản thân là nhân vật then chốt, nhỡ anh ngã xuống thì sợ rằng bọn họ sẽ bị chôn vùi ở đây.
Mặc dù hành động này hơi mạo hiểm nhưng nếu như rời khỏi nơi đây, không màng sự sống chết của Lý Lạc Lạc và Vương Miễn, có thể Tần Lâm sẽ áy náy suốt cuộc đời.
Sư phụ từng dạy bảo anh rằng tính mạng cao hơn tất cả!
Tần Lâm lấy hết dũng khí, anh cũng không biết trên đời này có ma quỷ hay không, nhưng từ trong Bí thuật phong thủy mà sư phụ đưa cho, trong thế giới rộng lớn này vô số điều kỳ lạ và khó hiểu, bến bờ của khoa học là thần học, không ai lý giải rõ được.
Ánh mắt của Tần Lâm rực cháy, khoảng cách hơn hai mươi mét, anh đi mấy phút mới đến nơi, bởi vì anh tiến thêm một bước thì Lý Lạc Lạc càng dập đầu mạnh hơn.
Lúc Tần Lâm đặt tay lên vai của Lý Lạc Lạc, cô ấy đột nhiên quay đầu lại khiến tất cả mọi người hú hồn.
- ----------------------