Chú Cung lắc đầu: “Chắc không phải đâu, đây là người mà cháu gái Gia Hân của tôi giới thiệu, khá đáng tin đấy”.
Ông ấy kể vắn tắt lại quá trình mà Tần Lâm chữa bệnh cho Hồ Gia Hân, sau khi nghe xong, Phùng Vân Phi lắc đầu: “Không thể tin loại này được, người giả thần giả quỷ đầy rẫy ra”.
Phùng Vân Phi nói xong, chú Cung lắc đầu: “Chắc không phải đâu”
Có thể nhìn ra Phùng Vân Phi là người khá cảnh giác, ông ấy hỏi.
“Cậu ta đưa ý kiến gì cho anh, nói cho tôi nghe xem nào”.
Chú Cung kể lại chuyện tì hưu, nói rõ ràng mạch lạc, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Phùng Vân Phi nghe xong liền cau mày lại: “Mặc dù nói cũng rõ ràng đâu ra đấy, nhưng vẫn có chút vấn đề, cậu ta không hề giải quyết ngay lập tức tất cả mọi việc của anh”.
“Mời tì hưu rồi, nói là sau này có thể chiêu gọi tài lộc xua đuổi tà ma, nhưng chuyện sau này ai biết trước được chứ?”
Chú Cung nói: “Nhưng mà cậu ấy đã chữa khỏi bệnh cho ba đứa con của tôi, nói ngay thằng hai, chân của nó đã đỡ hơn nhiều, bây giờ có thể đứng dậy được rồi”.
Phùng Vân Phi lắc đầu, ông ấy vẫn không tin.
“Chuyện này cũng chưa chắc, anh cũng nói cậu ta là bác sĩ, biết chữa bệnh là điều đương nhiên, nhưng biết chữa bệnh không có nghĩa là biết những việc khác”.
“Anh Cung, anh nghĩ xem, chữa bệnh chỉ kiếm được vài đồng bạc, nhưng xem phong thủy thì khác, thu nhập cao hơn nhiều, nói không chừng cậu ta là kẻ lừa đảo, chắc con bé Gia Hân cũng bị nó lừa đấy”
Ông Cung bị Phùng Vân Phi nói cũng thấy hơi lung lay.
“Vậy anh nói xem phải làm sao?”
Phùng Vân Phi nghĩ một lát rồi nói: “Để xem cậu ta nói gì trước đã, nếu nói chuẩn thì tin cậu ta một lần, nếu như nói sai thì lịch sự từ chối, cho ít tiền rồi đuổi đi, giữ thể diện cho con bé Gia Hân’.
Hai người vẫn khá coi trọng thể diện của Hồ Gia Hân, dù sao thì cũng không thể để cô mất mặt được.
“Được, cứ quyết định như thế đi”.
Hai người quay lại, ngồi trước mặt Tần Lâm rồi nói.
“Tiểu Tần, cháu giúp Lão Phùng xem bệnh đi, gần đây ông ấy gặp khó khăn trong việc đi lại”.
Sau khi hai người thương lượng trở lại, tầm mấy phút, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi rồi.
Lúc đi vẫn gọi là cậu Tần, bây giờ lại gọi là Tiểu Tần.
Tần Lâm cũng hiểu biết sâu rộng, đương nhiên biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là anh không muốn nói thôi.
Có điều nếu đối phương vẫn chưa đuổi anh đi chứng minh vẫn có chút tin tưởng, dù sao thì lúc nãy Tần Lâm chữa khỏi bệnh cho người nhà chú Cung là sự thật.
Tần Lâm nhìn Phùng Vân Phi rồi cau mày lại.
“Ông Phùng, ấn đường của ông bị đen, gần đây mọi việc đầu không thuận lợi đúng không”.
Phùng Vân Phi gật đầu, mặt không biểu cảm gì.
Điều này không cần anh nói Phùng Vân Phi cũng biết, hơn nữa chuyện ấn đường đen là lý do thường gặp, có thuật sĩ giang hồ nào không biết nói câu này chứ?
Tần Lâm cau mày, nếu như người bệnh đã không hợp tác, có sự mâu thuẫn trong lòng như thế thì anh không thể nào chữa được.
Hơn nữa Tần Lâm đến là để giúp đỡ chứ không phải cần tiền chữa bệnh, thái độ cũng phải tốt một chút chứ?
“Nếu đã không có yêu cầu gì cháu xin phép về, chú Cung, nếu có vấn đề gì có thể liên lạc với cháu bất cứ lúc nào”.
Chú Cung sững sờ, không ngờ Tần Lâm lại phản ứng dữ dội như thế, khiến ông ấy hơi khó xử.
“Tiểu Tần à, bọn chú không có ý đó, cháu đừng hiểu lầm”.
Dù gì Tần Lâm cũng đã bận bịu suốt hai ngày nay, bọn họ làm như thế khiến người ta cảm thấy không được tín nhiệm.
Tần Lâm đáp: “Không có gì, vốn dĩ cháu cũng chỉ giúp đỡ mà thôi, có vấn đề gì tìm Gia Hân để liên lạc với cháu bất cứ lúc nào”.
Nói xong Tần Lâm và Hồ Gia Hân quay người rời đi.
Ra khỏi cổng, Hồ Gia Hân cau mày nói.
“Chú Phùng hay suy nghĩ nhiều, Tần Lâm anh đừng hiểu lầm chú ấy”.
Tần Lâm cười nhạt: “Tôi không hề để ý, tôi gặp nhiều người như vậy rồi, đặc biệt là loại bệnh này, không phải ai cũng tin”.
Hồ Gia Hân gật đầu, thực sự lúc cô mới quen Tần Lâm cũng không thể nào tin anh được.
“Được, vậy về nhà thôi”.
“Muộn rồi, ở nhà tôi nhé?”
Nghe Hồ Gia Hân nói thế, Tần Lâm sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên kỳ quái.
Hồ Gia Hân đỏ mặt, có điều vẫn cố ra vẻ lão luyện.
“Sao nào? Sợ Thanh Thanh ban đêm đến bắt gian dâm trên giường à?”
Tần Lâm cười gượng: “Cô nói linh tinh cái gì thế?”
Hồ Gia Hân cười: “Chẳng phải vậy sao, anh cũng đâu ngủ với tôi, nhìn cái dáng vẻ sợ hãi của anh kìa, phòng nhà tôi rộng lắm, có chỗ cho anh ở”.
Tần Lâm nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Được rồi, dù gì mấy ngày nữa cũng sẽ có người đến tìm tôi”.
Hồ Gia Hân sững sờ: “Đến tìm anh? Là sao hả?”
Tần Lâm đáp: “Mấy ngày nữa cô sẽ biết”.
Thời gian bảy ngày đã đến, ba đứa con của chú Cung cuối cùng cũng đã có thể cắt chỉ.
Người con trai cả bị bỏng nghiêm trọng nhất, quấn băng khắp người giống như xác chết vậy, lúc cắt chỉ cả nhà vô cùng căng thẳng lo lắng.
Phùng Vân Phi là bố vợ đương nhiên cũng có mặt ở đó, con rể ông vốn dĩ là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, bị thương nặng như thế ông cũng không nỡ nhìn, nhưng ông không thể nào tin được tên Tần Lâm đó.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, tháo hết băng ra, đập vào mắt mọi người là một chàng trai tướng mạo tuấn tú.
Chú Cung và Lão Phùng lập tức mừng rỡ.
“Thần y! Đúng là thần y!”
Tạm thời không nói đến những việc khác nhưng mà nói về phương diện y thuật, y thuật của Tần Lâm thực sự chấn động bọn họ.
Người con trai cả bị bỏng toàn thân đã chữa khỏi, người con thứ hai có thể đứng dậy đi lại, đứa thứ ba có thể lờ mờ nhìn thấy đồ vật, đợi mấy ngày nữa bình phục hoàn toàn, họ sẽ giống như người khỏe mạnh bình thường!
Chú Cung mừng rỡ, chuẩn bị gọi điện thông báo cho đứa con gái út, đột nhiên điện thoại reo lên.
Nhìn thấy là số của công ty, chú Cung vội nhấn nghe.
“Alo?”
“Chủ tịch Cung, có một tin tốt, số cổ phiếu mà công ty chúng ta đầu tư trước đó đã tăng lên mức tối đa trong vòng mấy ngày, nếu bây giờ chúng ta bán ra ngoài, ít nhất có thể kiếm được năm trăm triệu!”
Chú Cung sáng rực mắt: “Tốt quá rồi!”
Sau khi dặn dò đơn giản vài câu liền tắt điện thoại, sau đó gọi cho con gái út để thông báo chuyện này.
Cô con gái út đang đi du học ở nước ngoài, nghe thấy những tin này cũng thấy vui mừng.
“Bố, có chuyện này con chưa nói với bố, sợ bố lo lắng, mấy ngày trước con với bạn học lái xe xảy ra tai nạn, mấy người bạn của con đều bị thương phải nhập viện, có mình con không sao”.
Chú Cung lập tức kinh ngạc mừng rỡ.
“Con gái! Con chắc chắc là mình không sao chứ!”
Xảy ra chuyện của ba đứa con trước nên chú Cung đặt biệt lo lắng về phương diện này.
Người con gái út gật đầu: “Bố, con thực sự không sao, bố không cần lo lắng, có thể là do vận may của con quá tốt”.
Chú Cung cau mày, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ông hỏi.
“Con xảy ra tai nạn vào ngày bao nhiêu?”
“Cách đây mấy hôm, là ngày mùng tám”.
Mặt chú Cung lập tức biến sắc, ngày mùng tám, đó không phải là ngày ông mời tì hưu sao?
Lẽ nào tì hưu thực sự phù hộ cho cả nhà ông?
Nếu như không phải vậy, nói không chừng đứa con gái út xảy ra tai nạn sẽ trở thành tàn tật!
Chú Cung tắt điện thoại, nói chuyện của con gái út cho Phùng Vân Phi nghe.
“Lão Phùng, bây giờ ông vẫn cho rằng cậu Tần chỉ là bác sĩ sao?”
Mặt Phùng Vân Phi cũng biến sắc, tất cả những chuyện này không hề đơn giản như thế, lúc nãy ông đã tận mắt chứng kiến mấy đứa cắt chỉ.
Hơn nữa cổ phiếu mà chú Cung mua cũng đã tăng đến đỉnh điểm, những chuyện này tuyệt đối không phải là điều trùng hợp.