Bạch Thiếu Đình không thể chịu đựng được nữa, người phụ nữ này không chỉ phản bội mình mà còn ngông cuồng đến vậy, nhất định phải dạy cho cô một bài học mới được, hơn nữa, người nhà họ Tạ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, tất cả đều phải quỳ xuống trước mặt anh ta.
“Khoan đã...”
Bạch Phàm cau mày, ngăn Bạch Thiếu Đình lại, dù sao anh ta cũng còn trẻ và hơi bốc đồng, bây giờ cho dù có giết Tạ Hồng Mai thì cũng chẳng ích gì.
“Chắc Tần Lâm thật sự không có ở đây”.
Bạch Phàm lạnh lùng nói, ông ta có thể thấy được nhà họ Tạ không quá mạnh, vậy nên Tạ Hồng Mai chắc chắn sẽ không nói dối.
Nhưng chắc hẳn cô phải biết Tần Lâm đang ở đâu, bây giờ chỉ có cô mới biết được tung tích của anh mà thôi.
"Tôi cho cô một cơ hội nữa, nói đi, Tần Lâm đang ở đâu, cô không bảo vệ được nó đâu, nếu cô thật sự muốn bảo vệ Tần Lâm thì tôi sẽ giết luôn cả nhà họ Tạ, cô hãy suy nghĩ cho kĩ đi”.
Giọng của Bạch Phàm giống như một phiên tòa trong địa ngục vậy, lập tức khiến cho biểu cảm của Tạ Hồng Mai và Tạ Giang Hoài phải thay đổi.
“Hồng Mai, chị mau nói đi, tên Tần Lâm đáng chết đó đang ở đâu, chị mau nói đi, bộ chị muốn hại chết cả nhà chúng ta hay sao? Nhà họ Tạ chúng ta trên dưới có bảy mươi sáu người, tất cả đều sẽ chết vì chị đó, chị có thể sống thanh thản được hay không? "
"Đúng vậy Hồng Mai, cháu quá ích kỷ rồi, cháu đừng kéo mọi người cùng chết”.
"Tạ Hồng Mai, cô đúng là đồ sao chổi, cô mau nói đi, Tần Lâm rốt cuộc đang ở đâu, cô muốn chết nhưng chúng tôi không muốn đâu”.
"Tạ Hồng Mai, nếu cô không nói ra thì chúng ta có làm ma cũng không bỏ qua cho cô đâu”.
Người nhà họ Tạ cũng vô cùng phẫn nộ, lời nói của ông ba nhà họ Bạch còn có trọng lượng hơn cả Bạch Thiếu Đình, ông ta nói muốn tiêu diệt nhà họ Tạ thì nhất định có thể tiêu diệt nhà họ Tạ.
Tạ Hồng Mai muốn khóc không nhưng không được, sắc mặt tái nhợt, cô không muốn liên lụy đến mọi người, nhưng thật sự cô không biết Tần Lâm bây giờ đang ở đâu, Bạch Phàm thật sự có thể làm được những gì ông ta nói, không phải chỉ là đùa cho vui đâu, nhà họ Bạch quả thật có khả năng này, nhà họ Tạ vốn đã bấp bênh, chỉ cần nhà họ Bạch dùng chút lực thì tất cả người nhà họ Tạ sẽ phải chết tại nơi đây.
"Tôi không biết... tôi thực sự không biết!"
Nước mắt của Tạ Hồng Mai rơi xuống, lúc này cô chỉ biết tên Bạch Thiếu Đình này vô cùng đáng ghét, nhà họ Bạch có thế lực như vậy, nhưng cô lại không hề hay biết.
"Không nói đúng không? Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì”.
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, nhìn thấy bộ dạng hèn mọn quỳ trên mặt đất, và sự bất lực của Tạ Hồng Mai khiến cho anh ta vô cùng kích động, có lẽ đây chính là tâm lý biến thái, là một bộ mắt khác của Bạch Thiếu Đình khi nhìn thấy Tạ Hồng Mai tuyệt vọng.
“Nếu như cô còn không nói thì tôi sẽ tiễn cô đi Tây Thiên đấy!”
Bạch Phàm bóp cổ Tạ Hồng Mai, cả người Tạ Hồng Mai đều bị nhấc lên, cô liên tục vùng vẫy, nhưng lúc này cô đã từ bỏ sự phản kháng, nếu như phải chiến đấu với Bạch Phàm thì cô không hề có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, thậm chí còn liên lụy đến cả nhà họ Tạ.
Bây giờ nhà họ Bạch đã ép cô vào đường cùng.
“Tôi không biết...”
Tạ Hồng Mai nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy thì chết đi!”
Trong mắt Bạch Phàm không còn chút kiên nhẫn nào, chỉ cần ông ta ra tay thì hoàn toàn có thể bóp chết đối phương ngay lập tức.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một viên đá bay trúng vào cổ tay của Bạch Phàm, khiến cho ông ta cau mày buông Tạ Hồng Mai ra.