Tô Văn Kỳ vừa nói xong, Triệu Tinh Ngu liền nhanh chóng lắc đầu.
“Không phải, không phải, cô hiểu lầm rồi, không phải cô đền ba trăm triệu, mà là công ty đền cho cô ba trăm triệu”.
Tô Văn Kỳ sững sờ: “Ông nói cái gì?”
Triệu Tinh Ngu nhấn mạnh một lần nữa: “Vì sai sót của công ty chúng tôi, chúng tôi đã vi phạm hợp đồng với cô, vì vậy công ty quyết định bồi thường cho cô ba trăm triệu, chúng tôi chỉ có bấy nhiêu, mong cô đừng chê”.
Tô Văn Kỳ hơi sững ra, vừa rồi thái độ của Triệu Tinh Ngu không phải như thế này.
Lúc trước khi đi ra ngoài, ông ta vẫn còn yêu cầu Tô Văn Kỳ phải bồi thường ít nhất một tỷ, rồi còn phải rời khỏi giới giải trí, hoặc là phải đền tám tỷ.
Kết quả bây giờ cô quay trở lại, Triệu Tinh Ngu lại đòi đền tiền cho cô ấy, thái độ hành xử như thế này thật khiến cho cô trở tay không kịp.
“Lão Triệu, ý ông là sao?”
Triệu Tinh Ngu cười nói: “Văn Kỳ, cô che giấu cũng kĩ thật đấy, cô có mối quan hệ với cả hắc đạo bạch đạo như thế kia, đến cả Lôi Hồng và Đoàn Bảo Đông cũng quen biết, Chu Cách cũng nói thay cho cô, thậm chí cả Mã Lương Điền cũng là đàn em của cô, quan hệ như thế thì cô lại giả vờ đáng thương làm gì chứ?”
“Chị Tô, coi như tôi cầu xin cô, ba trăm triệu là toàn bộ rồi, cô lấy tiền rồi giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi nhé?”
Tô Văn Kỳ cau mày, nhưng vẫn không hiểu Triệu Tinh Ngu đang nói gì.
“Cái gì mà Chu Cách Mã Lương Điền? Ông nói cái gì vậy?”
Triệu Tinh Ngu nghĩ rằng Tô Văn Kỳ đang giả vờ, đành mỉm cười bất lực.
“Được rồi, mọi người cũng từng là đồng nghiệp của nhau, cho nên cũng đừng dùng những hợp đồng giả dối đó nữa, bây giờ tôi sẽ bảo phòng kế toán chuyển thẳng vào tài khoản cho cô ba trăm triệu”.
Nói xong, Triệu Tinh Ngu trực tiếp gọi điện cho phòng kế toán để chuyển tiền.
Ba trăm triệu được chuyển trực tiếp ngay trước mặt mọi người.
Tô Văn Kỳ đã lấy được tiền, nhưng lại cảm thấy khá buồn cười, không hiểu tại sao lại xảy ra sự thay đổi ngoạn mục như vậy.
“Lão Triệu, rốt cuộc là các người bị cái gì dọa cho sợ vậy?”
Lão Triệu cũng là một người trên thương trường, trải qua không ít sóng gió, lại còn là ông chủ của công ty giải trí, thân phận không hề tầm thường chút nào, tại sao có thế hoảng sợ đến mức này?
Triệu Tinh Ngu cong môi, sau đó nói với Tô Văn Kỳ.
“Cô đừng có giả vờ nữa, lúc trước cô nói bạn trai cô lợi hại, tôi còn tưởng cô chỉ đơn giản là sao tác mà thôi, không ngờ cậu ấy thật sự lại là một nhân vật lớn. Haizz, chúc mừng Văn Kỳ nhé, cô phát đạt rồi đó, có cơ hội thì dìu dắt tôi nhé”.
Tô Văn Kỳ chau mày, bạn trai? Chẳng lẽ là... Tần Lâm sao?
...
Vấn đề của Tô Văn Kỳ đã được giải quyết êm đẹp, có chống lưng như Mã Lương Điền với Chu Cách thì sau này Triệu Tinh Ngu cũng sẽ không dám làm gì khinh suất nữa, bây giờ ông ta chỉ hy vọng Tô Văn Kỳ sẽ không trả thù mình mà thôi.
Vốn dĩ Tô Văn Kỳ muốn cảm ơn Tần Lâm, rồi hai người cùng nhau dùng bữa hay gì đó, nhưng bởi vì Tô Văn Kỳ vừa mới chấm dứt hợp đồng, cộng thêm sự giới thiệu của Chu Cách và Mã Lương Điền, vô số công ty đại diện đã tìm đến Tô Văn Kỳ muốn ký hợp đồng.
Đây là Thiên Hậu đó, là đại diện cho lưu lượng, ai lại không muốn ký với Tô Văn Kỳ chứ?
Sau đó, trên Facebook đã xuất hiện một tin tức mới về Tô Văn Kỳ.
Video viện trưởng Vương Lợi Dân của bệnh viện Lợi Dân đã quỳ xuống trước Tô Văn Kỳ để xin lỗi.
Sau khi nhấp vào, đó là một ông già mặc áo blu trắng, sắc mặt tái nhợt, đứng trước máy quay và nói.
“Tôi là Vương Lợi Dân, viện trưởng của bệnh viện Lợi Dân, trước hết tôi muốn xin lỗi khán giả, muốn xin lỗi cô Tô Văn Kỳ”.
“Tháng trước, tôi đã nhận được khoản tiền năm triệu từ chủ tịch công ty giải trí Tinh Ngu, Triệu Tinh Ngu yêu cầu tôi làm giả mạo bằng chứng về việc cô Tô Văn Kỳ phẫu thuật thẩm mỹ, đây là ảnh chụp mà hình việc chuyển khoản”.
Nói xong, Vương Lợi Dân liền lấy điện thoại ra hướng về phía máy quay, bên trên rõ ràng là lịch sử chuyển tiền.
“Những bằng chứng này đều là bằng chứng tôi làm giả việc cô Tô Văn Kỳ phẫu thuật thẩm mỹ”.
Vương Lợi Dân cũng lấy ra một số báo cáo trong phòng thí nghiệm, cũng như là ghi âm giao việc cho các bác sĩ dưới trướng của mình.
Vừa dứt lời, Vương Lợi Dân ngay lập tức quỳ xuống đất và nói.
“Tôi xin lỗi cô Tô Văn Kỳ, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ từ chức viện trưởng!”
Video kết thúc tại đây.
Tô Văn Kỳ thật sự cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Vương Lợi Dân lại quỳ xuống xin lỗi cô, ông ta đường đường là viện trưởng kia mà?
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn chuyện này là do Tần Lâm làm.
Tuy Vương Lợi Dân rất có quyền lực, nhưng ông ta cũng chỉ là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân mà thôi, Tần Lâm lại là Tần đại sư danh tiếng lẫy lừng, trong giới y học thì anh giống hệt như Thái Sơn Bắc Đẩu* vậy.
*Thái Sơn Bắc Đẩu: vị trí hàng đầu, trung tâm, cao nhất, có tầm ảnh hưởng.
Nếu như Tần Lâm muốn xử lý Vương Lợi Dân thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tô Văn Kỳ đột nhiên cảm thấy, được nuông chiều như vậy cũng tốt đấy chứ.
Tần Lâm không nói gì, nhưng lại giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Đây chính là cảm giác khi có bạn trai ư?
Mối quan hệ với Tần Lâm có phải là... nên tiến thêm một bước nữa không?
...
Tại bệnh viện Lợi Dân, sau khi ghi hình đoạn video, sắc mặt Vương Lợi Dân vô cùng khó coi, sau đó mặt chau mày ủ nhìn về phía Tần Lâm.
“Tần đại sư, tôi có thể đứng lên được chưa?”
Tần Lâm gật đầu, tay chân của Vương Lợi Dân này cũng già nua cả rồi, còn bị Tần Lâm dày vò như vậy, cũng coi như là chịu phối hợp, nếu không thì sẽ không thể nào tránh khỏi việc bị đánh.
Bệnh viện Lợi Dân vốn không tồi, bình thường cũng hay có các hoạt động từ thiện và tài trợ, nhưng Vương Lợi Dân chỉ là một ông già bị người khác nhất thời mê hoặc mà thôi.
Sau khi xử lý xong Vương Lợi Dân, Tần Lâm định chuẩn bị rời đi, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Vương Đông Tuyết?
Lúc này, Vương Đông Tuyết đang đẩy giường bệnh vội vàng chạy tới, thậm chí còn không nhìn thấy Tần Lâm, trên giường bệnh là một người lớn tuổi, đó chính là bố của Vương Đông Tuyết.
Tần Lâm nhanh chóng đến giúp.
“Đông Tuyết, có chuyện gì thế?”
Vương Đông Tuyết nhìn lên, thấy Tần Lâm bèn vội vàng nói.
“Anh Tần, bố em bị thương ở chân rồi!”
Tần Lâm vội vàng vén chăn lên xem, quả nhiên bị thương, sau khi kiểm tra cẩn thận mới biết đó chỉ là gãy xương bình thường.
“Đừng lo lắng, gãy xương mà thôi, không có gì đáng ngại”.
Chuyện nhỏ như gãy xương cũng có thể để bệnh viện xử lý, cũng không khác mấy với kết quả điều trị của Tần Lâm, anh chỉ giúp kê một ít thuốc để sau này mau khỏi là được.
“Chú Vương bị sao vậy?”
Vương Đông Tuyết vô cùng vội vàng, không có thời gian để nói với Tần Lâm, sau khi đẩy bố mình vào phòng cấp cứu khoa ngoại, sau đó mới quay sang giải thích với anh.
“Nhà của gia đình em bị phá dỡ và dời đi nơi khác, nhưng tiền đền bù lại quá ít, người dân không đồng ý nhưng chủ đầu tư vẫn phá dỡ tất cả, sau đó có một thanh xà từ trên mái nhà rơi xuống chân bố”.
Tần Lâm chau mày: “Nhà đầu tư nào?”
Vương Đông Tuyết nói: “Là bất động sản Trung Thịnh, một công ty bất động sản nhỏ mà thôi, chuyên di dời nhà cửa”.
Tần Lâm gật đầu.
“Được, anh biết rồi, để anh đi thương lượng với bọn họ”.
Nói xong, Tần Lâm gọi điện cho Mạnh Văn Cương, biết được vị trí của bất động sản Trung Thịnh, liền lập tức dẫn vài người đi đến đó.
Trên đường đi, Long Ích Huy chở theo Tần Lâm và hai tên đàn em.
“Cậu Tần, tôi biết công ty bất động sản Trung Thịnh, ông chủ của bọn họ tên Tôn Trung Thắng, lúc trước là một quản đốc nhỏ, mấy tên cỏn con đấy mà”.