Trần Nham Thạch vội vàng giải thích: “Ông Lưu, tôi cũng không biết sẽ thế này, ông đừng kích động, tôi sẽ trả lại tiền cho ông!”
Sắc mặt ông Lưu vô cùng âm u: “Trả lại? Con mẹ nó, giờ trả lại thì có tác dụng gì? Tôi mất hết thể diện rồi, vừa nãy có biết bao nhiêu người nhìn thấy tôi bị đuổi ra ngoài, ông nghĩ bọn họ sau này còn có thể hợp tác với tôi không? Ông Trần, lần này ông không chạy được đâu, nếu không đánh ông một trận thì tôi không hể hả giận được, đánh cho tôi!”
Vừa hạ lệnh, mấy người đàn ông cao lớn liền xông lên.
Đám người nhà họ Trần chạy tán loạn, tan đàn xẻ nghé, lúc này chỉ có thể thân ai người nấy lo.
Chỉ đáng tiếc là không ai chạy được, tất cả đều bị đấm đá túi bụi.
......
Người bên trong không hề thấy cảnh náo loạn bên ngoài kia.
Sau khi Trần Diên đi vào thì vô cùng kinh ngạc.
“Không ngờ anh đưa tôi vào được luôn? Rốt cuộc là sao vậy?”
Tần Lâm nói: “Tôi quen với một nhà tổ chức của bọn họ, đó là bệnh nhân của tôi”.
Trần Diên lúc này mới bừng tỉnh, thì ra là vậy.
Cô ấy cũng là bác sĩ nên rất hiểu mạng lưới quan hệ của bác sĩ, nhưng chắc Tần Lâm càng rộng hơn thì phải?
Mặc dù mối quan hệ giữa cô ấy và những bệnh nhân trước kia rất tốt, nếu có việc cần giúp đỡ thì đã số họ sẽ cố gắng trợ giúp.
Nhưng người bạn này của Tần Lâm giúp lớn thật đó.
Hai người hai vé, tổng là hai triệu đó.
Lẽ nào Đông y được ngưỡng mộ đến vậy sao?
Trần Diên và Tần Lâm bước vào hội trường, đây là một nhà hàng vô cùng xa hoa, xung quanh bày điểm tâm và sâm banh, mọi người có thể uống rượu trò chuyện tùy thích.
Hai người đến một góc, rót một ly rượu ra tỉ mỉ thưởng thức.
Đúng lúc này, một người đàn ông hơi mập mạp đi đến, đứng trước mặt hai người nhìn Trần Diên với vẻ mặt kỳ lạ.
“Trần Diên?”
Trần Diên ngẩng đầu, lập tức nhíu mày.
Tôn Bách Vạn?
“Sao lại là anh?”
Khi nhìn thấy Tôn Bạch Vạn, Trần Diên vô thức khoác lấy cánh tay Tần Lâm, đã có kinh nghiệp đóng giả bạn trai hai lần rồi nên lần này cũng rất tự nhiên.
Tôn Bạch Vạn cười nhạt: “Sao, ngạc nhiên khi thấy tôi vậy? Sau khi chia tay với cô, mặc dù tôi đã bỏ học nhưng hiện giờ đã trở thành ông chủ than với khỏi tài sản hàng chục triệu, sao, giờ cô thế nào rồi?”
Đúng vậy, Tôn Bách Vạn chính là bạn trai cũ của Trần Diên.
Khi hai người học cấp ba, Tôn Bạch Vạn đã theo đuổi cô một cách điên cuồng, Trần Diên cũng miễn cưỡng đồng ý, hai người bắt đầu mối tình học đường.
Thế nhưng, mối tình học đường cũng chỉ có vậy, đa phần đều sẽ chia tay, Tôn Bách Vạn thậm chí còn chưa được ôm.
Sau đó Tôn Bách Vạn đã học đòi theo những kẻ rảnh rỗi ngoài xã hội, thường xuyên lăng nhăng với đám phụ nữ kia, thành tích học tập không tốt lại không chịu làm ăn chính đáng.
Trần Diên dứt khoát chia tay với anh ta.
Thế nhưng Tôn Bách Vạn lại nói với mọi người là Trần Diên là phụ nữ chê nghèo tham tiền, thấy nhà anh ta nghèo nên mới chia tay.
Rõ ràng là anh ta không đường hoàng, còn trách cô ham tiền.
Sau đó Tôn Bạch Vạn nghỉ học, Trần Diên dường như trở thành động lực trong lòng anh ta, bị một người phụ nữ ham giàu bỏ rơi đã khiến anh ta phấn đấu ngày đêm.
Cuối cùng, mọi công sức đã được đền đáp, Tôn Bạch Vạn sẵn sàng chịu khổ, công thêm chút may mắn nên đã đạt được chút thành tựu trong ngành than đá, trở thành ông chủ của một mỏ than nhỏ và kiếm được chút tiền.
Bây giờ điều anh ta muốn nhất đó chính là gặp lại Trần Diên và nói với cô, quyết định năm đó của cô là vô cùng sai lầm.
Không ngờ, mong ước đó hôm nay đã thành hiện thực.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Diên, Tôn Bách Vạn cảm thấy sống lưng mình thẳng tắp.
“Trần Diên, thấy cô bây giờ có vẻ làm ăn không tốt lắm nhỉ”.
Trước mặt Trần Diên, Tôn Bách Vạn cảm thấy bản thân rất ưu tú.
Giống như cảnh trong bộ phim truyền hình vậy, người phụ nữ ham tiền bỏ rơi đàn ông, người đàn ông đó liền nỗ lực làm việc đạt đến đỉnh cao cuộc sống.
Sau đó người phụ nữ đó vô cùng hối hận và còn muốn theo đuổi lại nam chính.
Tôn Bách Vạn đã từng tưởng tượng cảnh này rất nhiều lần rồi, nhất là cảnh trong tiểu thuyết, nam chính bị phụ nữ bỏ rơi, sau đó trở nên giàu có, người phụ nữ kia quỳ xuống xin quay lại.
Không ngờ, hôm nay Tôn Bách Vạn lại gặp Trần Diên trong dịp trọng đại này.
Trần Diên kéo cánh tay Tần Lâm, ghé vào tai anh giới thiệu ngắn gọn mối quan hệ của cô với Tôn Bách Vạn.
Trong mắt Trần Diên, Tôn Bách Vạn chính là một người thần kinh méo mó, ban đầu khi yêu đương cùng anh ta chỉ vì rung động trước sự giản dị của anh ta.
Trần Diên không quan tâm đến việc người đàn ông có giàu hay không, nhưng bắt buộc phải có trí tiến thủ.
Điều kiện kinh tế của nhà Tôn Bách Vạn vốn không tốt, có cơ hội học tập nhưng lại không chịu cố gắng tiến lên, suốt ngày chỉ biết lăn lộn với đám người ngoài trường học, khiến thành tích học tập càng lúc càng kém, Trần Diên thực sự không chịu nổi nữa mới chia tay.
Về việc Tôn Bách vạn nghĩ cô là người phụ nữ ghét nghèo tham tiền gì gì đó, đều là do bản thân anh ta tự tưởng tượng ra.
Cho dù giờ Tôn Bách Vạn có là người giàu nhất nước, Trần Diên cũng không có hứng thú với anh ta.
Cô không thích Tôn Bách Vạn là vì thái độ làm người của anh ta không tốt, chứ không phải vì anh ta không có tiền.
Nhưng Tôn Bách Vạn lại không nghĩ vậy, giờ anh ta đã trở thành ông chủ, tài giỏi có tiền rồi, điều anh ta muốn nhất là khoe khoang trước mặt bạn gái cũ.
Nghe Tôn Bách Vạn nói vậy, Trần Diên chau mày không nói gì, mà tiến lên mấy bước lấy đồ ăn khác.
Nhưng Tôn Bách Vạn vẫn không chịu bỏ qua, liền tiến lên nhìn Tần Lâm hỏi.
“Đây là bạn trai mới của cô à? Sao không giới thiệu vậy?”
Trần Diên trợn mắt, miễn cưỡng nói: “Bạn trai của tôi, Tần Lâm”.
Tôn Bách Vạn cười nhạt: “Đây mà gọi là giới thiệu à? Tên cũng chỉ là cách gọi thôi, quan trọng nhất là thân phận”.
Tôn Bách Vạn nhìn Tần Lâm nói.
“Anh không cần quá gò bó đâu, nói chuyện với tôi như người bình thường là được”.
Câu nói này nghe có vẻ khá giả tạo, ý là thân phận của Tôn Bách Vạn cao quý hơn hạng người thấp kém như Tần Lâm, vì thế khi nói chuyện phải khách sao và lễ phép.
Nhưng Tôn Bách Vạn lại tự hạ thấp cho phép nói chuyện bình đẳng, đây coi như là một đặc ân.
Tôn Bách Vạn hỏi: “Anh cũng làm trong ngành công nghiệp nặng à?”
Tần Lâm lắc đầu: “Bác sĩ”.
Tần Lâm lười phải tiếp xúc với loại người giả tạo, thích tỏ ra hơn người như Tôn Bách Vạn, nên hờ hững trả lời một câu.
Tôn Bách Vạn cười nhạt: “Thì ra là bác sĩ à, vậy hai người rất hợp đôi đấy. Trong tầng lớp lao động, bác sĩ cũng coi là một nghề khá ổn”.
Từng lời nói và cử chỉ của Tôn Bách Vạn mang theo cảm giác ưu việt, như thể họ không cùng một đẳng cấp.
Mấy người Tần Lâm chỉ là tầng lớp lao động, cho dù cô gắng thế nào cũng mãi chỉ là làm công cho người khác.
Mà Tôn Bách Vạn đã là nhân vận tầm cỡ, chỉ cần động não là có người đút số tiền lớn vào túi mình.
Tần Lâm cạn lời, thật sự không hứng thú với loại người này.
Khi hai người đnag định đi, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Tôn Bách Vạn đang nói chuyện với một người phụ nữ thì lập tức chau mày.
“Chồng, người phụ nữ này là ai vậy?”