Đương nhiên Dương Tuyết muốn khoe khoang, lúc đầu Chu Điềm Điềm đã đánh bại hai người họ để trở thành nhân viên bán Rolls-Royce, khiến cho họ vô cùng ghen tị và bất mãn.
Sự ghen tị của phụ nữ khá gay gắt, bạn có làm việc trong Rolls-Royce không, bọn họ đều phải đi nghe ngóng, ngay cả khi bạn làm việc trong một cửa hàng Rolls-Royce 4s với mức lương dưới mười nghìn tệ, chỉ hơn ba nghìn cơ bản rồi cộng thêm hoa hồng khi đạt đủ thành tích hoặc gì đó, nhiều nhất cũng là sáu bảy nghìn mà thôi.
Lý do chính là bạn không thể bán được xe ở loại cửa hàng đó, một năm bán được vài chiếc là đã tốt lắm rồi.
Ngay cả khi được bán thì cũng sẽ bị những nhân viên cũ kia tranh mất, bọn họ sẽ đe dọa các thứ, đơn giản căn bản không ai có thể trấn áp được bọn họ.
Vậy nên sau khi nghe ngóng xong, bọn họ cũng biết được rằng Điềm Điềm chỉ là tầng lớp lao động bình thường mà thôi.
Hơn nữa cũng không phải kiểu có tiền đồ gì, những nhân viên bán xe trong các cửa hàng Mercedes-Benz BMW, ít nhất họ còn có thể leo lên vị trí giám đốc cửa hàng theo doanh số bán hàng, và từ từ thăng tiến.
Nhưng đối với Chu Điềm Điềm mà nói, hầu như cô không có vị trí để thăng tiến, trừ khi có thể bán những chiếc xe siêu xe.
Nhưng những năm gần đây thì có mấy ai mua xe sang chứ?
Người có khả năng mua siêu xe về cơ bản cũng đã mua được rồi, người không mua được thì không có tiền mua, có thể mở tiết kiệm một năm một lần cũng không tồi rồi.
Vậy nên trong mắt họ, Chu Điềm Điềm chỉ làm một công việc có tiếng mà không có miếng mà thôi, trên thực tế không hề kiếm được nhiều tiền, hơn nữa cô vẫn là một cô gái nghèo.
Chu Điềm Điềm mỉm cười, cũng không muốn tranh luận với bọn họ nữa nên mới không lên tiếng, nhưng người dì nướng xiên que không nhịn được mà nói.
"Điềm Điềm hiện giờ cũng đang làm ăn rất tốt, bán một chiếc xe cũng kiếm được vài trăm nghìn, đừng nói một năm bán một chiếc, nửa năm bán một chiếc còn được nữa là!”
Dương Tuyết đột nhiên giễu cợt: "Mỗi năm bán một chiếc? Ha ha, người bán hàng không thể nào bán Rolls Royce được, nếu vừa đến đã có thể bán được thì giám đốc và quản lý làm sao sống đây? Người ta có thể không ghen tị được sao? "
"Dì à, chuyện này dì vẫn không hiểu đâu, nếu như Chu Điềm Điềm của dì thật sự có thu nhập cao thì cô ta còn có thể ở đây ăn thịt nướng sao?"
Chu Điềm Điềm đảo mắt, không nói nên lời.
Có gì sai khi ăn thịt nướng ở đây à? Chẳng lã có tiền là không thể ăn thịt nướng ở đây sao?
Điềm Điềm chỉ thích hương vị ở đây, mặc dù môi trường chỉ ở mức trung bình, nhưng nó lại có gì đó khá đặc trưng.
Hơn nữa, Điềm Điềm có thể khiến họ sợ chết khiếp khi nói ra hoa hồng trong tháng này, nhưng cô ấy vẫn vô cùng khiêm tốn khi không hề đá động gì đến chuyện này.
Tần Lâm ngồi một bên, cũng cười giễu cợt nhưng không nói lời nào.
Bầu không khí im lặng được một lúc thì Dương Tuyết đột nhiên xách túi lên rồi nói.
“Bình Bình, nhìn cái túi LV mới mua của tớ xem, mười tám nghìn đấy".
Kim Tuệ Bình lập tức hiểu ra: "Ồ, mười tám nghìn một cái túi à, đây là tiền lương nửa tháng của cậu đó, cậu cũng chịu chơi ghê, dù sao cũng đẹp lắm đó”.
Thật ra hai người đã thảo luận về chiếc túi này trên đường tới đây, bây giờ chỉ ‘tung hô’ lại mà thôi, chẳng qua là nói để Chu Điềm Điềm nghe.
Dương Tuyết cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Haha, chỉ là nửa tháng lương thôi mà, cắn răng là có thể mua được, nếu là người khác thì sợ phải mất cả mấy tháng lương mới kham nổi ấy chứ?"
"Đúng vậy, mấy tháng lương cũng không mua được, mua xong một chiếc túi thì chẳng phải sẽ hít không khí sống hay sao?"
"Haha, đúng vậy, chúng ta đến quán vỉa hè kiểu này để trải nghiệm cuộc sống, nhưng có người đến đây là vì bắt buộc phải đến, chắc không có khả năng đi nơi khác, hahaha!"
Cuộc đối thoại của Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình vô cùng khó nghe, Chu Điềm Điềm chỉ trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Có đáng để khoe như vậy không?
Vừa hay Điềm Điềm và Tần Lâm đã gần ăn xong rồi, hai người liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, sau đó thanh toán hóa đơn.
Nhìn thấy hai người bọn họ ra ngoài, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình lại nháy mắt với nhau, sau khi thanh toán xong lại vội vàng đi theo.
Mặc dù họ chưa ăn xong, nhưng xem Điềm Điềm bẽ mặt còn khiến bọn họ cảm thấy thú vị hơn.
Bọn họ muốn xem cuộc sống của Chu Điềm Điềm bây giờ như thế nào.
Sau khi cả hai đi theo, bọn họ đột nhiên bật cười khi nhìn thấy Chu Điềm Điềm thực sự đang lái một chiếc xe Bôn Bôn.
"Chu Điềm Điềm, xe của cô thú vị thật đó, phù hợp với cô lắm".
Giọng điệu Dương Tuyết rõ ràng là đang chế giễu Chu Điềm Điềm.
Nói xong, Kim Tuệ Bình liền lấy chìa khóa xe BMW của cô ta ra và nhấn nút.
Tích tích, một chiếc BMW 3 Series bên cạnh sáng đèn.
Mặc dù BMW 3 Series này không phải là một chiếc siêu xe, nhưng xét cho cùng thì nó cũng là một chiếc BMW và tốt hơn chiếc Bôn Bôn này rất nhiều.
"Chiếc BMW này không có gì thú vị cả, xe chỉ là một phương tiện để di chuyển mà thôi, chỉ là lái thoải mái hơn chút mà thôi, ngoài ra thì nó không có ý nghĩa gì khác”.
Tần Lâm không thể không lên tiếng được, hai người này đã có phần hơi quá đáng rồi.
Đó là lần đầu tiên Tần Lâm nhìn thấy loại người này, còn chưa kịp ăn xong đã lao ra giả vờ giả vịt.
Chu Điềm Điềm ngay lập tức lên xe, kéo Tần Lâm rời đi.
Sau khi lên xe, Chu Điềm Điềm trợn tròn mắt.
"Thật không nói nên lời, bọn họ khoe khoang cái gì chứ, bực mình quá đi".
Tần Lâm cười nhưng không nói lời nào.
Anh đã từng gặp không ít người như vậy, nếu như tức thì đã tức chết từ lâu rồi.
Chu Điềm Điềm bình tĩnh lại một lúc rồi nói với Tần Lâm.
"Anh Tần, tôi xin lỗi, anh vẫn chưa ăn no đúng không? Chúng ta ăn cái khác được không?"
Tần Lâm nói: "Tôi cũng không thèm ăn nữa, nếu cô cảm thấy chán thì tôi có thể ở cùng cô một lát”.
Chu Điềm Điềm nhất thời có chút kinh ngạc: "Vậy được, đi siêu thị đi, tôi sẽ mua một cái túi để bọn họ khỏi phải coi thường”.
"Haha, được thôi”.
Chu Điềm Điềm bây giờ cũng có tiền rồi, kiếm được hẳn một triệu năm trăm nghìn mỗi tháng nên việc mua túi xách là lẽ đương nhiên.
Hai người lái xe thẳng đến trung tâm thương mại Trác Triển.
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình khi nhìn thấy liền vội vàng lên xe và đi theo.
"Đi mau, xem thử bọn họ đi đâu."
"OK!"
Một chiếc Mercedes-Benz, một chiếc BMW, lần lượt theo sau hai người Tần Lâm.
Đến cửa Trác Triển, Dương Tuyết liền cong môi nói.
"Tần Lâm này cũng có gan dắt Điềm Điềm đến đây mua đồ đó, không biết đây là chỗ bán đồ xa xỉ sao?"
Trung tâm thương mại Trác Triển này chính là thiên đường dành cho các cô gái, các loại túi hiệu, đồng hồ, trang sức, quần á... đều là hàng cao cấp mà các cô gái thích, từ một món vài nghìn đến cái túi hơn mười nghìn đều có, chưa kể có cả đồ trang sức, đương nhiên sẽ không thể thích hợp với túi tiền của những gia đình bình thường được.
Trong mắt họ, Chu Điềm Điềm chỉ là một con nhóc mà thôi, cô không thể kiếm được nhiều tiền thì làm sao có thể tiêu xài ở một nơi như vậy chứ?
Đến trung tâm thương mại Trác Triển, Tần Lâm và Chu Điềm Điềm liền tiến vào, sau đó đi thẳng lên chỗ cửa hàng LV.
Lần này Chu Điềm Điềm đã hạ quyết tâm mua một chiếc túi, vừa hay cô cũng đang thiếu một chiếc.
Không phải khoe khoang với người khác, chủ yếu là bản thân Chu Điềm Điềm cũng rất muốn có túi.
Cô theo sau Tần Lâm vào cửa hàng LV, bỗng có một hướng dẫn viên mua sắm nhiệt tình đi tới chào hỏi.
"Cô muốn xem loạt túi nào?"
Đây là lần đầu Chu Điềm Điềm đến, bèn nói: "Để tôi xem qua đã".
"Được rồi, thưa cô, những thứ ở đây là sản phẩm mùa thu mới của chúng tôi, cô có thể cân nhắc".
Chu Điềm Điềm gật đầu, cảm giác cũng không tệ, nhưng cô vẫn muốn xem thêm, dù sao cũng nên cẩn trọng hơn đối với những thứ có giá trị từ mười đến hai mươi nghìn.
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình đi theo đến tận quầy LV, ngay khi họ nhìn thấy Chu Điềm Điềm và Tần Lâm bước vào, đột nhiên lại cười chế nhạo.