Nhìn thấy chiếc Cullinan này, Mã Húc bỗng sững ra.
Bởi vì lúc trước anh đã từng thấy Trương Minh có xe, mà bọn họ cũng thường xuyên liên lạc với nhau.
Lúc trước Trương Minh chỉ là một lập trình viên bình thường, đột nhiên lại lái một chiếc Cullinan nên cũng khá làm cho anh bối rối.
Còn tưởng rằng Trương Minh cố tình thuê xe đến để làm xe cưới cho anh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Lâm cũng lái một chiếc như vậy đi qua, lúc này anh ấy mới chợt nhận ra, lẽ nào là do Tần Lâm tặng?
Rồi nhìn lại bộ dạng vui vẻ của Trương Minh, dường như anh đã hiểu ra tất cả.
Chẳng trách tên này lại có niềm tin vào Lão Tần như vậy, hóa ra xe là do Lão Tần tặng à?
Lão Tần này thuộc giới siêu giàu ở ẩn chăng?
Mã Húc bước đến vuốt ve chiếc Cullinan đầy khí chất này.
Vừa mở cửa đã nghe ‘phịch’ một tiếng, một xấp tiền giấy rơi xuống.
Những tờ tiền đỏ tươi rơi xuống như một dòng nước màu đỏ.
Cả một xe đều chứa đầy những xấp tiền này.
Mọi người đều không biết một trăm triệu thực sự là bao nhiêu, nhưng chắc chắn số tiền mặt trong xe là số tiền lớn nhất họ được thấy trước giờ!
Mã Húc trợn tròn hai mắt rồi ngẩn ra.
Nghe thấy một trăm triệu hoàn toàn khác với việc nhìn thấy một trăm triệu.
Lão Tần đưa cho tấm séc một trăm triệu thì anh cảm thấy như đang đùa, coi như giúp anh đỡ mất thể diện.
Nhưng bây giờ Tần Lâm lại đưa hẳn một trăm triệu tiền mặt, như thế này có thể giả được sao?
Khi nhìn thấy số tiền mặt một trăm triệu này đổ ra từ trong xe, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Miên Miên cũng trợn tròn mắt, cô ta không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Cô ta bước đến chỗ chiếc xe, nhặt tiền từ dưới đất lên, sau đó kiểm tra tỉ mỉ.
Là tiền thật...
Thực ra không nhất thiết phải như vậy, với những chiếc xe như thế này thì làm sao mà tiền có thể giả được?
Sắc mặt Miên Miên trở nên vô cùng phức tạp, bỗng một sự hối hận sâu sắc dâng lên trong lòng cô ta.
Nếu như vừa rồi thuận lợi kết hôn với Mã Húc thì chiếc xe này, số tiền này chẳng phải đều là của cô ta cả sao?
Dựa vào tình yêu của Mã Húc dành cho cô ta, đương nhiên cô ta sẽ muốn gì được nấy!
Bây giờ thì coi như xong, mất tất cả rồi.
Miên Miên đột nhiên nói: “Mã Húc, anh vẫn còn yêu em đúng không? Anh có tiền rồi, chắc không còn để tâm đến số tiền xe tám mươi tám nghìn kia nữa nhỉ, chúng ta vẫn có thể kết hôn đúng không?”
Nghe những gì Miên Miên nói, Mã Húc liền cảm thấy buồn cười.
“Cô có cảm thấy nói ra mấy lời này hơi muộn không? Tôi không muốn lấy cô nữa”.
Sắc mặt Miên Miên tái nhợt, sau đó khoác lấy cánh tay Mã Húc rồi nói.
“Không, anh phải lấy em, anh còn yêu em mà, trước đây anh đối xử tốt với em như vậy, hiện tại anh chỉ đang tức giận mà thôi, có đúng không? Em dỗ anh một xíu là được chứ gì?”
“Anh theo đuổi em lâu như vậy, chẳng lẽ bây giờ đến trước cửa rồi lại bỏ rơi em? Anh vẫn còn yêu em có đúng không?”
Mã Húc không thương tiếc đẩy cô ta ra, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ.
“Miên Miên, tôi không yêu cô nữa, từ lúc cô không chịu bước xuống xe thì tôi đã không còn yêu cô nữa rồi”.
“Trước đây tôi đối xử với cô tốt như thế, chỉ vì tôi thích cái cảm giác như vậy mà thôi, vừa nãy lúc tôi đòi chia tay, tôi đã không còn chút lưu luyến nào rồi”.
“Vậy nên cô đừng ảo tưởng nữa, từ hôm nay trở đi, tôi với cô sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa!”
Sắc mặt Miên Miên thay đổi rõ rệt, cô ta vội vàng quỳ xuống đất, ôm lấy chân Mã Húc rồi nói.
“Em sai rồi, em sai rồi, chỉ cần anh tha thứ cho em thì anh bảo em làm gì cũng được, từ nay về sau em sẽ không làm mình làm mẩy với anh nữa, em không cần gì cả, em chỉ muốn kết hôn với anh thôi, cầu xin anh đấy!”
Nhìn thấy bộ dạng Miên Miên quỳ trên mặt đất, Mã Húc bỗng cười khẩy.
Cuộc đời thật trớ trêu, lúc không có tiền thì toàn là Mã Húc quỳ xuống cầu xin cô ta.
Bây giờ có tiền rồi lại đổi thành Miên Miên cầu xin Mã Húc.
“Lúc tôi thích cô thì cô lại không trân trọng, một khi tôi đã hết thích thì cô cũng chỉ như vậy mà thôi. Miên Miên, cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau đi”.
Nói xong, Mã Húc tiến lên một bước, rút chân ra.
Miên Miên ngay lập tức loạng choạng ngã xuống đất.
Mã Húc nắm lấy tay Hiểu Vân rồi nói.
“Nào, đây là xe bạn anh tặng, em lên thử đi!”
“Được!”
Hiểu Vân mỉm cười rồi lên xe thăm thú.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Miên Miên bỗng xám xịt như xác chết, trong đầu cô ta chỉ còn chứa nỗi hối hận tột cùng mà thôi.
...
Đám cưới kết thúc một cách suôn sẻ, Mã Húc cũng đã lấy được cô dâu như ý, cộng thêm số tiền mặt và chiếc siêu xe mà Tần Lâm tặng này, chẳng mấy chốc anh đã trở thành một đại gia mới.
Ba anh em cùng nhau ngồi trên xe, Mã Húc xúc động nói.
“Không ngờ mười năm qua, Lão Tần lại trải qua nhiều chuyện như vậy”.
Bọn họ đều là anh em của nhau, mặc dù bây giờ thấy Tần Lâm vô cùng thành công, nhưng bọn họ đều biết mười năm qua anh cũng sống không dễ dàng gì.
Tần Lâm bèn cười nhạt: “Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa”.
Mã Húc và Trương Minh cùng gật đầu: “Đúng vậy, chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc đến nữa, bây giờ chúng ta đang sống rất tốt, có đại gia như Lão Tần đây thì sau này chúng ta không cần phải lo cơm ăn áo mặc nữa rồi!”
Đều là anh em của nhau cả, cũng không cần phải nói chuyện cả nể như vậy làm gì, bọn họ càng không khách khí thì Tần Lâm càng cảm thấy giống như người nhà hơn.
“Ừm, không nói chuyện này nữa, nói chuyện của bố cậu đi, nghe nói chú bị ốm à?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Trương Minh nhất thời vỗ đùi một cái.
“Đúng vậy, mau nói ra bệnh tình của chú đi, bây giờ Lão Tần là thần y đó!”
Mã Húc lập tức sững ra: “Thật không, Lão Tần là thần y á?”
“Nói nhảm nhí gì đó, số tiền này đều là do Lão Tần chữa bệnh kiếm được đó”.
“Ôi trời, lợi hại vậy sao, mau đi thôi, tớ sẽ kể trên đường đi!”
Trị bệnh cho bố là điều quan trọng nhất, Mã Húc vừa nghe thấy Tần Lâm là thần y, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được.
Trên đường đi, Mã Húc cũng nói sơ qua bệnh tình của bố anh ấy.
Bố của Mã Húc là một tài xế taxi tên Mã Kiến Quân.
Tài xế taxi khó tránh khỏi việc tranh làn đường, đương nhiên cũng sẽ chạy đua với thời gian để kiếm được nhiều tiền hơn.
Có một lần va chạm với nữ tài xế, Mã Kiến Quân thật sự rất hối lỗi, ông vừa định xuống xe để xin lỗi.
Kết quả người phụ nữ đó vừa xuống xe liền không nói lời nào, ngay lập tức tát thẳng vào mặt Mã Kiến Quân.
Người phụ nữ đó lái chiếc Maserati, vừa nhìn liền biết đó là con nhà giàu.
Nhưng ông Mã cũng thuộc kiểu nóng tính, nếu cô đánh tôi trước thì tôi sẽ đánh lại cô.
Và rồi ông cũng tát người phụ nữ kia một cái.
Người phụ nữ đó lập tức nổi giận, lên xe, đạp phanh rồi lao về phía ông!
Ngay lập tức tông ông Mã đến mức phải nhập viện.
Sau khi được chẩn đoán tại bệnh viện, Mã Kiến Quân đã bị gãy xương sống và liệt nửa người, hiện tại ông không thể nào động đậy được, cứ như một người bị phế vậy.
Vừa dứt lời, Trương Minh đột nhiên tức giận.
“Ngông cuồng quá rồi, người phụ nữ đó đâu? Đền tiền chưa?”
Trương Minh lắc đầu thở dài.
“Haiz, nghe nói người phụ nữ đó là tình nhân của thiếu gia nhà họ Hoa nuôi ở bên ngoài, vừa có tiền vừa có quyền, căn bản không thể dây vào được”.
“Mẹ tớ trên đường đi báo cảnh sát đã bị đánh cho một trận, bọn họ nói rằng chúng tớ không được phép báo cảnh sát, nếu không thì sẽ giết cả nhà!”
Mã Húc nói đến đây liền thở dài.
Ai lại không biết đến ba đại gia tộc ở Đông Hải chứ? Anh chỉ là một người bình thường thì sao có thể dám dây vào người của ba đại gia tộc đây?
Đối mặt với cường quyền, bọn họ chỉ có thể chịu đựng mà thôi
Tần Lâm liền cau mày, hừ lạnh một tiếng.
“Nhà họ Hoa... bọn họ làm trò cũng hay đó, mà thôi, cũng đã đến lúc xử lý luôn một lần rồi”.
Tần Lâm từ từ xử lý từng chút trong ba đại gia tộc, nếu như chọc phải anh em của mình tức giận thì anh sẽ tiễn bọn họ lên đường luôn.
Mã Húc sững ra một lúc rồi nói.
“Lão Tần, đừng kích động quá, tớ biết là cậu có bản lĩnh, nhưng ba đại gia tộc cũng không dễ dây vào đâu!”
Tần Lâm chỉ cười nhạt, nhưng không nói gì thêm.
Ba đại gia tộc đã bị diệt hai, bây giờ chỉ còn lại mỗi nhà họ Hoa mà thôi.
“Được rồi, trước mắt không nói chuyện này nữa, cứ để tớ khám bệnh cho chú trước đã”.
Trong mắt người khác, chứng liệt nửa người là không thể nào chữa khỏi được, nhưng đối với Tần Lâm thì chưa chắc.