Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế anh không làm hại tôi sao?”

Địch Luân Á sửng sốt, không ngờ Tần Lâm suốt ngày dọa mình lại thật sự không muốn làm tổn thương cô.

Nhưng lúc này cô lại càng cảm thấy phiền muộn, tuy lúc đầu cô thật sự muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ lại lấy ân báo oán như vậy, thật sự khiến cho Địch Luân Á có chút khó tin.


"Cô nói xem? Nếu không thì cô cho rằng mình có thể sống đến bây giờ hay sao?"

Tần Lâm cười nói.

Địch Luân Á đỏ mặt, tỏ ra vô cùng ngại ngùng, nhưng cảm xúc trong lòng cô đang hết sức lẫn lộn, không biết phải làm sao.

"Tại sao giữa các nền văn minh lại không thể cùng tồn tại trong hòa bình? Tại sao chúng ta phải chiến đấu một sống một còn, không chết không thôi hả?"

"Bởi vì trên thế giới này không có thứ gì hoàn toàn đúng hoặc hoàn toàn sai, họ có tín ngưỡng của họ, còn chúng tôi có sự theo đuổi của riêng mình. Nếu bắt buộc phải dung hòa thì chỉ làm tổn thương cả hai bên mà thôi, vậy nên không có gì hưng thịnh mà không suy tàn. Những gì chúng tôi đang bảo vệ chỉ là quê hương của chính chúng tôi”.

Tần Trì nói một cách điềm đạm, Địch Luân Á không phải người không biết đúng sai, ít nhất cô vẫn biết phân biệt điều đó.

"Có lẽ, người Tam Tinh chúng tôi đã sai rồi, có lẽ, thế giới đáng ra phải tốt hơn một chút”.

Địch Luân Á nhẹ nhàng nói, nhưng cô biết bố mẹ cô sẽ không đồng ý, ít nhất bọn họ sẽ không bao giờ có thể chung sống hòa bình với nhau.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?"

Tần Lâm nhìn sang Tần Trì.

"Đi tìm bọn họ, trận chiến này còn lâu mới kết thúc, nếu cứ để người Tam Tinh tiếp tục phát triển thì sẽ không kịp đâu, người cuối cùng phải gánh chịu hậu quả sẽ chính là chúng ta. Trái đất không thể gặp bất kỳ nguy hiểm nào được, người Tam Tinh vô cùng mạnh mẽ, còn hơn cả người Atlantis”.

Tần Trì nghiêm mặt nói, ông không phải người bắn tiếng đe dọa, mục đích của người Tam Tinh chính là chiếm toàn bộ trái đất và biến nơi đây thành thuộc địa của bọn họ, để người của bọn họ xuất hiện trên hành tinh của chúng ta.

Atlantis vốn là con người trên trái đất, bọn họ muốn hoàn thành quá trình biến đổi và để sự rực rỡ của Atlantis tỏa sáng trên trái đất một lần nữa, hai bên hoàn toàn không giống nhau.



Điều đáng sợ là năm đó người Tam Tinh thực sự đã hợp sức với người Atlantis, nhưng họ không biết rằng chính mình lại đang bảo hổ lột da.

Cho dù bây giờ Tần Trì cũng sẽ tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội.

Giữa bọn họ mà nói, chỉ có một bên có thể tồn tại, không chết thì không ngừng!

Atlantis cũng vậy, họ không thể dung thứ cho nền văn minh nhân loại mới phất được, và nền văn minh nhân loại cũng không thể dung thứ cho bọn họ.

“Được!”

Tần Lâm cho rằng lời nói của bố Tần Trì chắc chắn không thể nghi ngờ được, anh hiểu rõ điểm này hơn ai hết, Tần Trì cũng là người hiểu rõ người Atlantis và người Tam Tinh nhất.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tạ Hồng Mai hỏi.

"Tôi sẽ đưa mọi người đến đó, mặc dù tôi biết mọi người có những mục tiêu khác nhau, nhưng tôi hy vọng các người có thể để cho chúng tôi một con đường sống”.

Địch Luân Á nhìn về phía Tần Lâm và Tần Trì.

Lời cầu xin của một đứa trẻ khiến cho Tần Lâm không có lý do gì để từ chối, đôi mắt nhỏ đáng thương của Địch Luân Á không thôi nhấp nháy, bởi vì cô không biết bố mẹ mình sẽ phải đối mặt với một trận chiến như thế nào, thực lực của Tần Lâm và Tần Trì cũng không phải tầm thường.

"Tôi chỉ hy vọng cuộc chiến giữa mọi người có thể kết thúc”.

Đó chỉ là hy vọng đơn giản của Địch Luân Á, không hề có chút tạp niệm nào.

"Đây chính là điều mà tôi hy vọng, nhưng bố mẹ cô và những người đã chờ đợi hàng ngàn năm, bọn họ mới là người không muốn nhất, nếu họ dừng chiến tranh thì tôi cũng sẽ không giết người vô tội, nhưng nếu bọn họ nhất quyết đối đầu với nền văn minh nhân loại thì chúng tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua”.

Ánh mắt Tần Lâm trở nên lạnh lùng.

Bốn mắt nhìn nhau, Địch Luân Á so với Tần Lâm thì càng hiểu rõ hơn cả, trận chiến này khó kết thúc như thế nào, việc này còn khó hơn lên trời, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì cô sẽ không bao giờ từ bỏ.



“Đội trưởng Kha Lâm, tại sao anh lại ngăn cản chúng tôi? Chúng tôi đã xém giết được chúng rồi, chẳng lẽ anh không thấy sao?"

Bàng Ba Địch nói với vẻ mặt u ám.



"Thế ý cậu là dùng mạng sống của hai chúng ta để đổi lấy mạng sống của hai tên đó hay sao?"

Kha Lâm Tư Lặc nhìn Bàng Ba Địch bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Ý em không phải vậy đâu đội trưởng Kha Lâm”.

Bàng Ba Địch thấp giọng nói.

"Nhưng lúc đó thật sự chỉ cách một bước mà thôi”.

Tác Lạc Nam có chút không cam tâm.

"Thật sao? Các cậu nghĩ xem, hắn giết tôi và Tiểu Lâm thì mất bao lâu chứ? Các cậu đang đánh cược mạng sống của chúng ta hay sao? Hắn muốn dùng phương pháp vây Ngụy cứu Triệu để kiềm hãm hai người, nếu Tần Trì và người phụ nữ đó chết thì chúng ta cũng sẽ khó sống. Tôi mất đi con gái rồi, chẳng lẽ hai người còn muốn làm cho gia đình tôi tan nát ư? Chỉ dựa vào hai tên có đầu óc ngu si tứ chi phát triển như các cậu thì có thể liều mạng với người ta hay sao? Tôi giao tương lai của nền văn minh Tam Tinh cho các cậu thì thật đúng là ngồi chờ chết mà?”

Kha Lâm Tư Lặc gầm lên.

Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cúi đầu im lặng, ánh mắt của Kha Lâm Tư Lặc khiến cho bọn họ sợ hãi không dám nhìn đối diện ông ta, giờ đây ông ta đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, con gái đã bị Tần Lâm bắt đi, đến bây giờ còn chưa rõ sống chết, sao ông ta có thể không lo lắng được chứ?

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử đã khóc thành sông, trong lòng vô cùng hối hận, lẽ ra bọn họ nên rút lui ngay từ đầu, có lẽ đã có thể cứu được con gái mình.

Nhưng cứ khư khư cố chấp thì bọn họ không những không có được vật tổ tận thế mình muốn, mà thậm chí còn mất đi con gái của mình.

Đây chính là một sự sỉ nhục lớn đối với Kha Lâm Tư Lặc.

Đối với kế hoạch hiện tại, bọn họ không còn cách nào khác, cho dù biết vật tổ tận thế nằm trong tay Tần Lâm và Tần Trì thì bọn họ cũng không làm gì được.

"Nếu con gái đã không còn thì chúng ta hãy đến Madagascar đi, hy vọng rằng chúng ta có thể trả thù thành công”.

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử lau nước mắt và nói với vẻ lạnh lùng, con gái mình đã rơi vào tay loài người, nền văn minh Tam Tinh lại đang đối đầu với bọn họ, bây giờ chắc chắn Địch Luân Á đang gặp nguy hiểm.

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng biết tình yêu nam nữ rất ngắn ngủi, bọn họ đã từng thề sẽ tìm ra một hành tinh có thể tồn tại mãi mãi cho nền văn minh Tam Tinh.

Gạt đi vẻ nhân từ của một người mẹ, đôi mắt của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử khiến cho Kha Lâm Tư Lặc càng cảm thấy đau khổ, nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác!

"Đi thôi, Madagascar có người của chúng ta, chỉ cần chúng ta mạnh lên thì không ai có thể tiếp tục bắt nạt chúng ta được nữa”.

Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng nói, sau đó nắm chặt tay Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, bọn họ nhất định phải quét sạch nền văn minh nhân loại.

Chỉ khi lấy được nội hạch hằng tinh, và cũng là vật tổ tận thế, thì bọn họ mới có cơ hội giết sạch loài người.

"Mục đích của chúng ta rất rõ ràng, nhớ lấy, Bàng Ba Địch, Tác Lạc Nam, chúng ta sẽ giết tất cả loài người, bất kể có bao nhiêu thì chúng ta cũng phải giết cho bằng hết, để chúng chết không có chỗ chôn. Phải giết chúng thì tài nguyên của trái đất mới không bị lãng phí, chỉ khi đó chúng ta mới có thể sinh sống ở đây. Nền văn minh nhân loại không xứng đáng với tài nguyên ở đây, những thứ này đều là của chúng ta, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ giết tất cả và cho bọn chúng biết được nền văn minh Tam Tinh của chúng ta hùng mạnh đến cỡ nào”.

Kha Lâm Tư Lặc nói với vẻ giễu cợt, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cũng gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy sát ý, nói đến giết chóc thì vô cùng hưng phấn, đây sẽ là một cuộc thảm sát giết chết nền văn minh nhân loại tự cho mình là đúng, vậy thì nền văn minh Tam Tinh mới có thể chiếm lĩnh được thế giới.

Đối với những sinh vật yếu ớt như nền văn minh loài người, bọn họ phải chịu sự nô dịch và tuyệt vọng trước cái chết.

Sự hủy diệt của bọn họ sẽ là sự bắt đầu mới cho người Tam Tinh!
Quần đảo Samoyed ở Madagascar.

Biển xanh trời trong, nơi này gần biển khơi, nó mang khí hậu nhiệt đới, bầu trời xinh đẹp, vạn dặm không mây, nước biển trong suốt, kết hợp cùng bầu trời màu lam, phản chiếu lẫn nhau.



"Đây là lần đầu tiên tôi đi ra khỏi Tam Tinh Đôi, trái đất đẹp quá".

Địch Luân Á không khỏi cảm thán, với cô mà nói, cả nghìn năm nay, cô luôn sống dưới mặt đất, chẳng hề ló đầu ra, sợ sẽ thu hút sự chú ý của nền văn minh nhân loại, sau đó con người sẽ bóp chết họ từ trong trứng nước.

Nếu không vì phát hiện ra tin tức về vật tổ tận thế, Kha Lâm Tư Lặc và bọn họ sẽ không đi ra ngoài.

Địch Luân Á luôn phải chịu đựng mọi gian truân vất vả, điều này khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Phải sống dưới mặt đất hơn một nghìn sáu trăm năm, chỉ ngủ thôi cũng đã ngủ hơn năm trăm năm rồi, đối với người Tam Tinh bọn họ mà nói, mấy ngày không ăn không uống cũng chẳng có vấn đề gì, bởi vì sức mạnh và hệ thống năng lượng trong cơ thể bọn họ đã đạt đến trạng thái vô cùng ổn định.

Địch Luân Á vốn là người vô cùng thẳng thắng, xét theo tuổi của nền văn minh nhân loại chắc cô mới chỉ là một cô thiếu nữ đang độ mười sáu mười bảy tuổi.

Cô khác biệt với sự trưởng thành của Tạ Hồng Mai, Địch Luân Á nhìn thấy mấy cảnh đẹp kia liền cảm thấy sảng khoái, vô cùng thoải mái, như bị choáng ngợp bởi cảnh sắc nơi đây, đâu đâu cũng là những thứ mới mẻ, là cảnh sắc nao lòng.

Ngay cả Tần Lâm cũng không khỏi cảm thán, nơi này thực sự quá đẹp, thành phố ven biển lại càng phô bày khung cảnh xinh đẹp động lòng người của bầu trời và biển cả.

"Nơi này đẹp quá Tiểu Lâm, anh nói xem, sau này chúng ta còn có cơ hội cùng dắt tay nhau chậm bước trên bờ biển không?"

Tạ Hồng Mai lẩm bẩm nói, nhiều năm sống kiếp sống chiến đấu, cô đã sớm trở thành một cô gái cứng rắn như thép, cho đến khi cô gặp Tần Lâm, anh đã mở rộng trái tim cô, lúc này cô mới cảm nhận được thế giới này hóa ra đẹp biết nhường nào.

Ở bên người mà mình yêu vẫn luôn là chuyện vui nhất.

Tần Lâm nhún vai nói.

"Sẽ còn cơ hội".

Anh không dám khẳng định vì anh không biết liệu ngày mai có thứ gì bất ngờ xảy ra, lúc này bố là ví dụ cũng là tấm gương rõ rệt nhất cho anh.

Tần Trì nghiêm túc nói, nhìn Tần Lâm.

“Bí mật về vật tổ tận thế không chỉ có một, hơn nữa nền văn minh của Atlantis và Maya đều đang tìm kiếm nó, những người Tam Tinh này cũng kín như bưng, trong tay con đang cầm hai mảnh vật tổ tận thế, con phải cố gắng bảo vệ nó, nếu không để nó rơi vào tay địch thì chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn".

Tần Lâm trầm ngâm nói.

"Vật tổ tận thế có vẻ như ẩn giấu một nguồn năng lượng bên trong khiến chúng ta không thể xem thường, Thương Lộc nói cho tôi biết vị trí của mảnh vật tổ tận thế thứ ba, nhưng tôi thấy người Tam Tinh vẫn quan trọng hơn, chỉ cần giết hết bọn họ, hy vọng cướp được vật tổ tận thế của chúng ta cũng lớn hơn. Nền văn minh Atlantis và Maya ít nhất còn thuộc về nền văn minh của trái đất, nhưng người Tam Tinh quỷ kế đa đoan, hơn nữa không biết bọn họ có bao nhiêu đồng bọn trên trái đất".

Tần Trì trịnh trọng nói, ông sợ Tần Lâm vì khinh địch mà thất bại trong tay cao thủ của những nền văn minh khác.

"Con sai rồi, không nên xem thường bất kỳ nền văn minh nào cả, nhất là những đứa trẻ mồ côi được thừa kế từ ngàn năm thậm chí vạn năm trước, nền văn minh Maya và nền văn minh Atlantis đều khó dây, đều là tinh hoa được chắt lọc, bây giờ để đối phó với nền văn minh nhân loại, bọn họ như chim sợ cành cong, muốn khiến bọn họ cúi đầu nể phục không đơn giản đâu".

"Tôi chưa từng giao chiến với nền văn minh Maya, nhưng nghe người Atlantis nói, nền văn minh Maya rất khó giải quyết, họ có nhiều bảo vật, thậm chí đã thừa kế qua vô vàn năm tháng, có nhiều thứ nằm ngoài dự đoán của con người chúng ta. Dù sao thời gian tồn tại của nền văn minh Maya và nền văn minh Atlantis cũng nhiều hơn con người nhiều, nền văn minh nhân loại chúng ta đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, giống như một đứa bé vậy, mà bọn họ đã là người trưởng thành lâu rồi".

Tần Lâm vô cùng cẩn thận, rửa tai lắng nghe lời chỉ dạy của bố, những lời bố nói, anh đều nhớ kỹ trong lòng, không hề bỏ sót.

Tần Trì nói.



"Nền văn minh của con người mạnh ở việc mình còn trẻ, hỏa lực thịnh vượng, hơn nữa người bên ta nhiều, bây giờ dù là nền văn minh Atlantis hay Maya thì đều không bằng chúng ta. Con người mới là nền móng của sự vực dậy của nền văn minh, không có con người, cho dù có chiếm được trái đất thì làm được gì chứ? Nền văn minhh Atlantis muốn chiếm trái đất nhưng họ không định giết hết con người, bởi vì cái họ muốn chính là trở thành kẻ thống trị của thế giới, nó mới chính là biểu tượng của sự vực dậy của nền văn minh Atlantis".

"Điều này, bố hiểu rõ hơn những người khác".

"Vậy nên, ông có quan hệ gì với nữ hoàng của Atlantis?"

Tần Lâm đột nhiên hỏi khiến Tần Trì sững sờ, mặt mày ngượng ngùng.

Tần Trì kiên định mà nói.

"Con hỏi cái này để làm gì? Giữa bố và bọn họ chỉ có quan hệ đối địch, bọn họ muốn tiêu diệt nền văn minh nhân loại, muốn chúng ta khuất phục trước bọn họ, bố nhất định sẽ không cúi đầu. Hai mươi năm trước như vậy, hai mươi năm sau cũng thế".

"Cũng chưa chắc".

Tần Lâm lạnh lùng nói, Tần Trì nhíu mày, thằng nhãi này, vừa nghe là biết có vấn đề, có điều Tần Trì không muốn tiếp tục tranh cãi với Tần Lâm nữa.

"Con chỉ cần nhớ phải bảo vệ vật dưới chân con, nó quan trọng hơn cả tính mạng của con nữa. Chúng ta phải bảo vệ gia đình chúng ta, phải bảo vệ con cháu của chúng ta, mặc dù rất khó, rất mong manh, nhưng đây là trách nhiệm của thời đại chúng ta. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề, những lời này không hề dối trá, trời mà sập xuống thì chúng ta phải chống lên, bởi vì con không biết đằng sau lưng con có bao nhiêu người cần con bảo vệ”.

Tần Trì nặng nề vỗ một cái lên vai Tần Lâm, Tần Lâm cũng không nói nữa, những lời trịnh trọng này không thể nghi ngờ. Lần này hành trình đến Madagascar tiếp tục tuy tìm dấu chân của người Tam Tinh là một hành trình rất nguy hiểm. Mặc dù bây giờ thực lực của bọn họ hồi phục rồi, nhưng đội ngũ của người ta càng ngày càng mạnh mẽ, lần này mà giao chiến tiếp theo, bọn họ cũng chưa chắc nắm được phần thắng.

Nhìn Địch Luân Á tươi cười chạy trên bờ biển, lòng Tần Lâm cũng bình lặng hơn nhiều, nếu như thế giới này có thể bình yên như vậy thì tốt biết mấy?

Nhưng anh nhất định phải thay tất cả mọi người tiến bước mà bảo vệ cảnh đẹp sau lưng.

Tần Lâm đuổi theo hỏi Địch Luân Á.

"Cụ thể bọn họ ở đâu?"

"Tôi cũng không biết, nhưng chắc là ở trên quần đảo Samoyed, chứ không phải ở trong lục địa Madagascar. Cụ thể là hòn đảo nào thì tôi cũng không rõ".

Mặt Địch Luân Á toát lên vẻ vô tội, cô thực sự không biết.

"Vậy chỉ có thể vừa đi vừa tìm thôi".

Tần Lân và bố nhìn nhau, có điều lúc này vẻ mặt của bố bình tĩnh hơn nhiều.

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.

"Quần đảo
1626498815458.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK