"Trận chiến này, tôi không ngờ cậu có thể đi đến cuối".
Tần Lâm nói.
"Anh còn không ngờ anh sẽ thua tôi cơ".
Nguyên Nhân cười đáp lại.
"Ha ha ha, cậu là người ngông cuồng nhất, thú vị nhất mà tôi từng gặp đấy, còn chưa bắt đầu đã nghĩ mình thắng rồi. Có vẻ như trận chiến giữa tôi và cậu sẽ kịch liệt hơn trận chiến với Hiên Viên "ngông cuồng" ấy nhỉ. Tôi nóng lòng quá!"
"Được, vậy đánh đi".
Hai người liên tiếp tung đòn, quyền cước đan xen, vô cùng khủng khiếp.
Mọi người đứng xem cũng rất nghiêm túc.
Nguyên Nhân và Tần Lâm có thực lực tương đương, hai bên so tài rất kịch liệt, Hiên Viên "ngông cuồng” đứng xem mà không khỏi thổn thức, Tần Lâm có thể giấu tài đến bây giờ đúng thật không dễ dàng.
Ngay cả Dương Chí cũng tỏ ra nghiêm trọng, thực lực của Tần Lâm cũng sắp chạm đến ông rồi, thằng nhóc này sao làm được vậy? Cha Tần Lâm năm đó ở tuổi này cũng không mạnh đến vậy.
Hai bên giao chiến vô cùng kịch liệt, Tần Lâm vẫn không ngừng lải nhải bên tai Nguyên Nhân nhưng anh ta chẳng hề bị ảnh hưởng, chẳng qua lúc này anh ta hơi buồn bực, chửi thầm Tần Lâm trong lòng thôi.
Trận chiến giữa hai người vô cùng kinh điển, anh đuổi tôi tránh, vô cùng đặc sắc.
Sắc mặt Tần Lâm vô cùng nghiêm trọng, tên Nguyên Nhân này với mình đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không tung hết chiêu thức chắc không làm gì được anh ta. Mà dù hai người có dốc hết thực lực nhưng cũng khó có thể hạ đối thủ trong một chiêu được.
Nguyên Nhân tức giận quát một tiếng, tay nắm thành trọng quyền, chưởng pháp biến đổi, mạnh mẽ tung ra.
"Bàn nhược chưởng!"
Ánh mắt Tần Lâm run lên, tung hai ấn quyết. Hai người lập tức tung chưởng nhắm thẳng vào nhau, đòn tấn công mạnh đến mức đẩy lùi cả hai.
"Lâm Tự Quyết! Bất Động Minh Vương Ấn!"
Nhưng lúc này, sắc mặt Ngộ Chân hơi đổi.
"Bí ấn phật gia, Cửu Tự Chân Ngôn! Sao có thể? Sao cậu ta biết?"
Ngộ Chân trầm giọng nói, thủ đoạn của Tần Lâm khiến ông ta khiếp sợ, ông ta không ngờ được Cửu Tự Chân Ngôn thất truyền lại nằm trong tay Tần Lâm.
"Bí ấn phật gia?"
Cửu Tuyệt sư thái mặt mày nghiêm túc, có vẻ như thứ này không hề đơn giản.
Sắc mặt Ngộ Chân vô cùng nghiêm trọng.
"Bí ấn phật gia, Cửu Tự Chân Ngôn gồm Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Liệt, Trận, Tiền, Hành! Nghe nói nó đã thất truyền lâu rồi, không ngờ lại nằm trong tay thằng nhóc này, tên này thật không đơn giản”.
"Dương huynh, huynh có biết không?"
Dương Chí cười khổ lắc đầu.
"Tôi cũng không biết, cậu ấy mới vào Côn Luân được nửa năm, nếu tôi đoán không nhầm, chắc là cha cậu ấy dạy".
Dương Thiện cười nói.
"Có vẻ như Cửu Tự Chân Ngôn này mà được tung ra thì chắc Nguyên Nhân sẽ gặp nguy hiểm".
Ngộ Chân trầm giọng nói.
"Cũng chưa chắc! Mặc dù Bí ấn phật gia của chúng tôi đã thất truyền, nhưng Thập Bát Ban Võ Nghệ của Thiếu Lâm không tầm thường đâu, Tần Lâm muốn chiến thắng Nguyên Nhân cũng khó".
Ngộ Chân không ngừng cầu nguyện, ông ta chỉ mong Tần Lâm chỉ biết mỗi chiêu này, nếu có thể thi triển hoàn toàn Cửu Tự Chân Ngôn thì chắc Nguyên Nhân không thắng nổi.
"Tiểu Vô Tương Công!"
Nguyên Nhân mặt mày nghiêm trọng, tung toàn lực, mặc dù Cửu Tự Chân Ngôn rất kinh khủng, nhưng anh ta cũng không phải dạng vừa.
"Binh Tự Quyết, Đại Kim Cang Luân Ấn!"
Tần Lâm lại tung ấn quyết, sức lực của hai người tương đương nhau.
"Nhất Dương Chỉ!"
"Đấu Tự Quyết! Ngoại Phọc Ấn!
"Đa La Diệp Chỉ!"
"Giả Tự Quyết! Nội Phọc Ấn!"
"Kim Cang Chỉ!"
Nguyên Nhân đã tung hết chiêu thực, có điều lúc này anh ta cũng tốn nhiều sức lắm rồi.
Kim Cang Chỉ là chiêu thức mạnh nhất của anh ta, trong thời khắc quan trọng nhất định phải đánh bại Tần Lâm trong một kích.
"Ngoại Sư Tử Ấn!
"Nội Sư Tử Ấn!"
Tần Lâm không hề khách khí, song ấn phóng ra, tạo ra tư thái trước nay anh chưa từng có.
Binh!
Bốp!
Sức mạnh của song ấn vô cùng kinh khủng, chẳng mấy chốc đã đánh gãy Kim Cang Chỉ mà Nguyên Nhân vốn vô cùng tự hào.
"Á..."
Nguyên Nhân thảm thiết hét lên, mặt mày tái nhợt.
Tần Lâm vẫn ung dung, vẻ mặt trang nghiêm, tay liên tục tạo ấn, tạo ra khí thế vô song, tiếp tục chèn ép Nguyên Nhân.
"Lâm! Binh! Đấu! Giả!"
Tần Lâm lại kết ấn, nhưng lần này Ngộ Chân đã nhanh chóng tiến lên tung chưởng đẩy lui Tần Lâm.
"Đủ rồi!"
Ánh mắt của Ngộ Chân vô cùng lạnh, ông ta biết Nguyên Nhân đã thua, nếu ông ta không ra tay Tần Lâm sẽ đánh Nguyên Nhân trọng thương, ngón tay của anh ta cũng đã gãy rồi.
"Sư phụ con thua, con thua rồi..."
Nguyên Nhân lầm bầm nói, mặt đầy vẻ bi thương.
"Anh tuyệt quá!"
Lăng Dật Nhiên xông thẳng về phía Tần Lâm, ôm anh thật chặt, Tần Lâm là người anh hùng vĩ đại nhất trong tim cô.
Tần Lâm hơi sững sờ, có điều Lăng Dật Nhiên chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, cứ ôm chặt Tần Lâm.
Tần Lâm cười khổ nói.
"Nơi này đông người vậy, cô vẫn nên buông tôi ra đi".
"Không buông, buông sợ anh chạy mất".
"Bây giờ, tôi tuyên bố, trận so tài giữa bốn môn phái võ thuật cổ truyền lần này, người tắng chung cuộc chính là Tần Lâm của phái Côn Luân!"
Dương Thiện hùng hồn tuyên bố người thắng cuộc. Quả thật sự xuất hiện của Tần Lâm khiến cho mọi người không lường trước được.