Lời Tần Lâm khiến Hồ Cương kinh ngạc.
Ông ta hoàn toàn không biết chuyện bố ông ta bị viêm cơ tim.
Viêm cơ tim bẩm sinh thực ra chẳng có gì đáng bận tâm, chỉ là không được vận động mạnh, không được bị kích động.
Vậy nên đến tầm tuổi này rồi bố ông ta vẫn không sao, như thế là đủ hiểu bố ông ta không gặp phải chuyện gì quá kích động.
Hôm qua nhất định là vì uống rượu, tâm trạng hứng khởi, lại thêm đánh mạt chược, thắng lớn thua đậm nên bị kích thích, vậy nên mới phát bệnh.
Bệnh này một khi tái phát thì nhất định phải đến bệnh viện, đầu tiên phải tiến thành loại bỏ đờm bằng phương pháp vật lý, sau đó mới chữa trị.
Mà Hồ Cương này khi đến phòng khám vẫn nghĩ là bố mình uống nhiều.
Với y thuật của Diệp Vãn Nhi đương nhiên không chẩn đoán ra được người bệnh bị viêm cơ tim bẩm sinh, vậy nên chữa trị theo cách giải rượu, mới bị như này.
Tần Lâm giảng giải xong, mọi người chỉ có thể im lặng.
Bệnh này thực sự ít gặp, hai chứng bệnh cùng lúc bị, chèn lên nhau, người nhà không biết bệnh nhân bị viêm cơ tim, bác sĩ bình thường căn bản không thể chẩn đoán được bệnh.
Hơn nữa cho dù chẩn đoán được, mà cho dù có ở bệnh viện Nhân Dân thì các chuyên các cũng phải hội chẩn thì mới chẩn đoán ra kết quả.
Bọn họ sẽ không chữa được, chắc sẽ đưa lên bàn phẫu thuật.
Mà một khi phẫu thuật, rất có thể người bệnh sẽ chết.
Chữa bệnh giống như Tần Lâm, chỉ dùng mấy cây kim bạc, một viên thuốc, xoa bóp một hồi là cứu sống được người bệnh chắc chỉ có trong truyện cổ dân gian!
"Bốp bốp bốp..."
Mọi người hoàn hồn xong, bắt đầu vỗ tay khen ngợi Tần Lâm.
Đây mới là đại sư Đông y chính hiệu!
Nước mình vẫn luôn sùng bái Đông y, cho rằng đây là tinh hoa của Hoa Hạ, bọn họ cũng tin Đông y thực sự lợi hại, có thể chữa được những chứng bệnh Tây y bó tay.
Nhưng kết quả vẫn trái với ý nguyện ban đầu, nhiều bác sĩ Đông y căn bản không đạt được đến mong muốn của người dân.
Nhưng Tần Lâm thì có thể.
Tần Lâm là hình tượng bác sĩ Đông y hoàn mỹ nhất trong tim mọi người.
Cứu người từ cõi chết, hành nghề cứu thế, đại sư Đông y!
"Được rồi, không cần tán thưởng nữa, bây giờ đưa bố ông đến bệnh viện đi, bệnh viêm cơ tim này phải điều trị dần dần”.
Bệnh viêm cơ tim dù là Tần Lâm chữa hay bệnh viện chữa thì đều giống nhau.
Có điều bệnh vặt này thì cứ bảo bọn họ đến bệnh viện chữa thì hơn, có thể thanh toán bằng bảo hiểm y tế.
Hồ Cương xấu hổ, quỳ xuống đất nói.
"Tần đại sư, nãy tôi đắc tội với cậu là do tôi sai, mong cậu thứ lỗi! Đều do tôi ngu ngốc!"
Nói xong Hồ Cương còn quỳ trước mặt Diệp Vãn Nhi.
"Bác sĩ Diệp, tôi xin lỗi cô vì chuyện ban nãy, hay là cô tát tôi mấy cái bạt tai để hả giận đi!"
Diệp Vãn Nhi đã không còn tức giận nữa rồi, huống hồ Tần Lâm cũng ra mặt giúp cô, trong lòng cô cũng chẳng còn gì khó chịu nữa.
"Không cần, chỉ cần người bệnh không việc gì là được rồi".
"Được rồi, ông đừng ở đây cảm ơn nữa, mau đưa bố ông đi khám đi".
"Vâng vâng vâng, cảm ơn Tần đại sư, sau này tôi sẽ tặng cờ hiệu cho cậu!"
Tần Lâm cười, không từ chối.
Được tặng cờ hiệu dù sao cũng là niềm tự hào của bác sĩ.
Người bệnh rời đi, Tần Lâm lấy ra một túi băng, áp lên mặt Diệp Vãn Nhi.
"Khó chịu lắm đúng không? Làm bác sĩ đúng thật không dễ dàng mà".
Diệp Vãn Nhi cười hi hi: "Là do em học chưa đến nơi, nếu em mà có y thuật của anh Tần thì hôm nay đã không xảy ra chuyện như vậy rồi".
Tần Lâm cười, đúng vậy, nếu có y thuật của anh đương nhiên sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này.
Có điều, muốn có được bản lĩnh như anh thì khó lắm.
Bây giờ Tần Lâm trông có vẻ dễ dàng chữa trị, nhưng ai biết được anh đã phải trải qua biết bao khổ cực.
Mười năm đó, nhớ lại quãng thời gian mười năm ở trên núi bị sư phụ 'ngược đãi', Tần Lâm cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Diệp Vãn Nhi dọn dẹp xong liền hỏi.
"Anh Tần, em có chuyện này muốn hỏi anh, Khổng đại sư cũng không giải quyết được việc này".
Tần Lâm sững sờ: "Lão Khổng còn không giải quyết được à? Vậy em kể anh nghe xem".
Diệp Vãn Nhi nói: "Mạch của người bệnh bình thường, bựa lưỡi, mí mắt bình thường, nhưng lại thèm ngủ, ngày nào cũng phải ngủ, đây là do gì vậy?"
Tần Lâm nhíu mày: "Còn có chuyện này à? Em chắc mạch bình thường không?"
"Em chắc chắn, em đã bắt mấy lần rồi, cho dù là trước khi ăn hay sau khi ăn hay sau khi vận động mạnh thì mạch của người bệnh đều bình thường, chẳng khác gì người thường hết".
"Nhưng lại thèm ngủ, giây trước đang nói chuyện với em, giây sau đã thiếp đi rồi".
Tần Lâm nhíu mày: "Bệnh này e rằng không phải bệnh bình thường, là người bệnh của em à?"
Diệp Vãn Nhi gật đầu: "Em khám mấy lần rồi mà không chữa được nên không lấy tiền, muốn về hỏi anh".
Tần Lâm nghĩ một lúc: "Bệnh này không dễ nói, nhất định phải đến tận nơi khám, em hẹn người bệnh giúp anh, bây giờ anh sẽ đi xem sao".
"Vâng!"
Diệp Vãn Nhi gọi điện thoại hẹn với người bệnh, nghe thấy có người đến chữa bệnh, người nhà bệnh nhân rất vui, bảo bọn họ lập tức đến là được.
Hai người lái xe, đi theo địa chỉ đến một khu biệt thự đẹp thơ mộng.
Đây chính là khu mang tính biểu tượng của người giàu, biệt thự đều là biệt thự độc lập, phía trước có vườn hoa, mỗi nhà đều có bể bơi riêng, một nửa diện tích của khu là hồ nhân tạo, vô cùng đẹp.
Có thể ở đây chắc chắn không giàu cũng sang.
Hai người chẳng mấy chốc đã đến được nhà người bệnh.
Một người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa.
"Bác sĩ Diệp đến rồi à, mau vào khám giúp tôi, Lão Điền nhà tôi lại ngủ rồi, hôm nay khi đi vệ sinh còn ngủ gật, ngồi trên bồn cầu ngủ một tiếng đồng hồ, như thế này thì nguy hiểm lắm, lần trước khi đi tắm cũng ngủ gật, suýt nữa ngã chết!"
Diệp Vãn Nhi nhíu mày, bệnh của tổng giám đốc Điền càng ngày càng nặng.
Lúc trước ít nhất cũng biết tìm nơi nào không nguy hiểm để nằm.
Nhưng bây giờ thì không thể đoán được nơi nào nguy hiểm hay không nữa mà cứ tiện nơi nào là ngủ luôn.
Bà ấy nói đến đây, tay lau nước mắt.
"Lão Điền cũng không biết từ lúc nào bắt đầu bị bệnh này, có lần đang đi qua đường liền nằm thẳng trên vạch kẻ đường mà ngủ, suýt nữa bị xe tải đè bẹp... Nếu như không may thì mẹ con tôi phải làm sao đây!"
Diệp Vãn Nhi vội vàng nói: "Bà đừng lo, đây là bác sĩ Tần của y quán chúng tôi, chính là vị Tần đại sư trên TV, chắc bà cũng từng nghe qua tên anh ấy rồi!"
Mắt người phụ nữ sáng lên: "Ồ, là Tần đại sư của đại hội Đông y phải không, tốt quá, cậu đến rồi, bệnh của chồng tôi sắp được chữa khỏi rồi!"
Tần Lâm không nói gì, nhìn người bệnh, mặt mày nghiêm trọng, nhíu mày nói.
"Bệnh này không bình thường".
Người phụ nữ hỏi: "Sao vậy Tần đại sư?"
Tần Lâm nói: "Đây không phải bệnh sinh lý bình thường mà là bệnh từ bên ngoài".
Người phụ nữ sững sờ: "Bệnh từ bên ngoài, ý của cậu là..."
Tần Lâm xem qua căn nhà, nhíu mày.
"Phong thủy của nhà bà chắc có vấn đề rồi, nhưng cụ thể vấn đề ở đâu tôi cũng không biết".
"Có ảnh văn phòng làm việc của tổng giám đốc Điền không?"
"Có!", Điền phu nhân sợ giật mình, cũng không biết nhà mình bị làm sao, bà ấy cũng không hiểu, vội vàng đưa ảnh cho Tần Lâm xem.
Có một bức ảnh tổng giám đốc Điền đang ngồi trong phòng làm việc, có thể nhìn thấy rõ toàn bộ căn phòng,
Tần Lâm nhìn qua, phong thủy ổn, bố cục rất tốt, có vẻ như người bài trí công ty cũng hiểu một chút về phong thủy, có thể giúp đỡ trong việc bài trí.
Có vẻ như vấn đề không nằm ở đây.