Tạ Hồng Mai khiếp sợ trước sự tồn tại của Đông phương chí tà, người đó là bố của Tần đại sư, đúng là không tin nổi, bây giờ cô mới biết, trên người Tần đại sư ẩn giấu bí mật lớn không thể tưởng tượng nổi, ngay cả cao thủ hạng thứ ba bảng Hổ cũng từng giao chiến với bố anh, hơn nữa còn muốn ám sát Tần Lâm, sao cô còn thể ngờ được điều này chứ?
Thiệt Kiếm Dị lạnh lùng, ung dung nhìn Tần Lâm.
"Tôi nghĩ, trong tay cậu chắc có ngọc bội của bố cậu nhỉ, giao ngọc bội đây tôi còn có thể cho cậu chết toàn thây, nể tình bạn, tôi sẽ không phanh thây cậu nơi bão tuyết mịt mù này".
Tần Lâm nói.
"Có vẻ ông biết không ít chuyện nhỉ, muốn ngọc bội của tôi thì ông phải chuẩn bị sẵn sàng đi? Ông nghĩ ông có tư cách sao?"
Thiệt Kiếm Dị cười lớn nói.
"Ha ha ha ha! Tôi đường đường xếp hạng ba bảng Hổ mà phải sợ thằng nhãi như cậu chắc, có vẻ tôi nhân từ quá rồi”.
"Ngọc bội là vật có tác dụng kinh thiên động địa, cậu không biết cách dùng của nó, trao nó cho tôi, vậy là hành trình đến núi Côn Luân này của cậu đã thành công rồi".
"Nằm mơ đi! Cho dù là cao thủ bảng Rồng, tôi cũng sẽ không đưa cho, cùng lắm thì chiến một trận, tôi cũng muốn xem xem, cao thủ xếp thứ ba bảng Hổ liệu có phải là hư danh không, ha ha".
Tần Lâm đối mặt với Thiệt Kiếm Dị, ai cũng không chịu lùi bước, giương nanh múa vuốt, khí thế ngày càng nồng đậm.
"Cậu chưa học được mấy phần từ bố cậu, nhưng cậu lại kế thừa đúng tính cứng đầu của ông ta, nhưng tiếc rằng, muốn đấu với tôi, cậu còn non lắm. Thứ tôi muốn, không ai dám nói 'không'!"
Tần Lâm cười khây nói.
"Muốn ngọc bội thì nói thẳng, cần gì nhiều lời vậy, quanh co vòng vèo, ông muốn giết tôi, muốn cướp ngọc bội thì phải xem xem ông có bản lĩnh không, ông mà có bản lĩnh, tôi sẽ dùng hai tay dâng lên cho ông, nhưng nếu không có thì đấy là do ông".
Thiệt Kiếm Dị nói, trong mắt ông ta, Tần Lâm đã là một người chết.
"Cậu muốn chọc giận tôi à? Chọc giận tôi với cậu mà nói thì chẳng có ích lợi gì đâu, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không? Cậu biết cậu còn có thể sống được bao lâu nữa không?"
"Ông có thể rất mạnh, nhưng ngọc bội ở đây, có bản lĩnh thì ông lấy đi".
Tần Lâm vung tay thủ thế, chuẩn bị đấu một trận chiến sinh tử với Thiệt Kiếm Dị.
Xếp thứ ba bảng Hổ, lần này Thiệt Kiếm Dị mạnh hơn Hiệp khách râu xồm - Tiêu Tác nhiều, cho dù là mình cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng Tần Lâm sẽ không lùi bước, đồ bố giao cho anh, anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ, Thiệt Kiếm Dị cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, mục đích của ông ta rõ ràng không tốt lành gì.
Tạ Hồng Mai cố chấp nói.
"Tần đại sư, tôi sẽ giúp anh, chúng ta sống chết có nhau".
"Đúng là một cô gái si tình, có điều hôm nay hai người phải làm một đôi vợ chồng quỷ rồi, tôi sẽ thành toàn cho hai người".
Thiệt Kiếm Dị cười nói, kiếm trong tay đột nhiên rung lên.
"Nhiều lời, muốn đấu thì đấu, Tần Lâm tôi sẽ đấu với ông đến cùng!"
Tần Lâm nhướn mày, trận chiến với Thiệt Kiếm Dị - cao thủ hạng ba bảng Hổ là một trận chiến không thể tránh.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chạy mất đâu. Chịu chết đi!”
Thiệt Kiếm Dị vung kiếm, kiếm khí kinh người, lần này ông ta còn kinh khủng hơn vừa nãy, độc ác hơn vừa nãy, kiếm khí ào ạt, dường như còn thể chém xuyên gió tuyết quanh đấy, mạnh mẽ ngang ngược, thế như chẻ tre, nhằm trúng vào giữa trán Tần Lâm.
"Ra chiêu hay lắm!"
Tần Lâm cười khẩy, tung quyền đón tiếp, đối mặt với thế tấn công của Thiệt Kiếm Dị anh vẫn không hề nao núng, dồn hết toàn lực, không để cho ông ta có cơ hội thở dốc. Cao thủ giao tranh, Tần Lâm càng ung dung hơn, bởi vì anh đã đả thông sáu kinh mạch. Cao thủ lục mạch, không phải loại đơn giản, cho dù có là bảng Rồng thì cũng phải nhường một ghế cho Tần Lâm.
Cao thủ giao tranh, từng chiêu trí mạng, Tạ Hồng Mai vô cùng lo lắng, sợ Tần đại sư bị thương.
Nhưng cô bị khí thế của Thiệt Kiếm Dị chèn ép, cô chỉ có thể liều chết cùng tiến cùng lùi với anh.
Tần Lâm nhìn thẳng, đối mặt với thế tấn công của Thiệt Kiếm Dị, lấy lui làm tiến, lại thêm sự giúp đỡ của Tạ Hồng Mai, hai người cùng tạo ra thế công kích Thiệt Kiếm Dị, khiến ông ta khó chịu, vốn ông ta ôm sát ý đến đây, nhưng thực lực của Tần Lâm nằm ngoài suy đoán của ông ta, lại thêm cao thủ huyết mạch này, ông ta phải dùng toàn lực mới được.
Thiệt Kiếm Dị là cao thủ đứng đầu của phái Không Đồng, là kẻ say mê võ thuật thật sự, ngay cả chức trưởng môn ông ta cũng không cần, ông ta chỉ một lòng chuyên tâm luyện võ, để trở thành người mạnh nhất hiện nay của phái Không Đồng, cho dù là sư huynh trưởng môn cũng phải nể ông ta ba phần.
Kiếm pháp của Thiệt Kiếm Dị vô cùng tinh xảo, đã chạm đến tinh hoa của chưởng môn đời đầu của phái Không Đồng, vậy nên thực lực vô cùng mạnh.
Kiếm Không Đồng, kiếm pháp xé mây, kiếm khí như sương, nước chảy đổi hướng!
Từng chiêu kiếm pháp đều như nước chảy mây trôi, Thiệt Kiếm Dị càng đánh càng mạnh, dù sao cũng là cao thủ bảng Hổ, mặc dù Tạ Hồng Mai cùng Tần Lâm giao chiến rất lâu nhưng cũng không thể làm Thiệt Kiếm Dị bị thương, cao thủ bảng Hổ đúng là không phải hư danh!
Cuối cùng chuyện khiến Tạ Hồng Mai lo lắng đã xảy ra, kiếm thế của Thiệt Kiếm Dị quét qua, cuồng bạo như rồng, Tạ Hồng Mai không đỡ được, chưa đến mười chiêu cô đã phải lùi lại, băng tuyết dưới chân không ngừng sụt lún, suýt nữa rơi xuống vực sâu vận trượng.
"Đi..."
Tần Lâm tóm lấy Tạ Hồng Mai, vứt cô ra ngoài, như vậy mới khiến Tạ Hồng Mai tránh được, còn Tần Lâm vì vậy mà trúng một kiếm của Thiệt Kiếm Dị, vai bị thương, máu chảy như mưa.
"Tần đại sư!"
Tạ Hồng Mai đau lòng, nếu như không vì cứu mình, Tần đại sư sẽ không bị thương, kiếm này mặc dù không chí mạng nhưng khiến Tần đại sư rơi vào thế bị động, không ngừng lùi về sau.
Nhìn thấy phía không xa là vực sâu vạn trượng, Tạ Hồng Mai vẫn còn sợ hãi, vừa nãy cô chỉ cách cái chết có một chút thôi, suýt nữa là vong mạng rồi, giữa bão tuyết này mà Tạ Hồng Mai lại đổ mồ hôi lạnh.
Tần Lâm trầm giọng nói, giữa lông mày đầy lửa giận, càng ngày càng rõ rệt.
"Tránh ra, cô không phải đối thủ của ông ta!"
Thiệt Kiếm Dị cười híp mắt mà nói.
"Hay lắm, anh hùng cứu mỹ nhân, có điều nếu muốn trở mình thì cứ mơ đi".
"Cao thủ hạng ba bảng Hổ cũng chỉ vậy thôi, tôi còn chưa dùng đến tám phần khí lực, nhưng ông dám khiến tôi bị thương thì đừng có trách tôi".
Tần Lâm ngạo nghễ đứng đấy, ánh mắt nghiêm túc, búng ngón tay, kiếm từ trên trời rơi xuống.
"Vù vù..."
Tiếng kiếm rung lên, kiếm khí kinh người, tay Tần Lâm cầm Thất Tinh Long Uyên, như tiếng rồng ngâm, lan ra bốn phía.
"Kiếm ngầu đấy!"
Tròng mắt Thiệt Kiếm Dị co rút lại, bùng lửa, ông ta khiếp sợ thanh kiếm trên tay Tần Lâm nhưng lại càng thèm muốn nó.
"Đây là kiếm gì?"
Thiệt Kiếm Dị thầm khiếp sợ, không khỏi thốt lên.
"Thanh kiếm của sự thành thật và cao quý, Thất Tinh Long Uyên! Chuyên giết những kẻ xấu xa xảo quyệt”.
Ánh mắt của Tần Lâm như kiếm, hợp nhất với Thất Tinh Long Uyên, loại khí thế ngang ngược đó khiến Thiệt Kiếm Dị không dám khinh thường.
Ngựa tốt phải có yên tốt, kiếm của Tần Lâm dường như tăng thêm sức mạnh cho anh, vô cùng thích hợp, người và kiếm dường như hoàn toàn dung hợp với nhau.
Mặc dù còn chưa giao chiến nhưng Thiệt Kiếm Dị đã cảm thấy kiếm ý mạnh mẽ đập vào mắt.
Quan trọng nhất là kiếm của ông ta cũng rung động, dường như muốn phân cao thấp với Thất Tinh Long Uyên.
"Có vẻ như lời này của cậu là để nói cho tôi nghe, có điều muốn giết tôi, cậu còn non lắm, cho dù có kiếm thần tuyệt thế Thất Tinh Long Uyên trong tay, cậu cũng chỉ là thằng nhãi gà mờ hai mươi tuổi đầu thôi. Muốn giết tôi á? Luyện thêm hai mươi năm nữa đi, ha ha ha!"
Trường kiếm của Thiệt Kiếm Dị lao ra, vung thẳng vào Tần Lâm, trận chiến lại tiếp tục giữa cuồng phong bão tuyết, bóng hai người lặng lẽ va vào nhau, tiếng kiếm khí rung động vang giữa đất trời.
-----------------------