"Đội trưởng Hàn, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Chẳng nhẽ cứ ngồi đây chờ chết?"
Lúc này, Hàn Thâm nhíu mày, trong lòng buồn bực, đã bốn ngày rồi, đồ tiếp tế của bọn họ đã hết từ hôm trước, bây giờ bọn họ đều đói đến mức bụng sôi ùng ục, mặc dù với họ mà nói, đói thêm mấy hôm nữa cũng không chết được, nhưng tình hình bây giờ không đơn giản như vậy.
Xung quanh chỉ còn lại mười bảy người, vốn có hơn ba mươi người, nhưng chết hơn nửa, mặt ai cũng u ám, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cái chết.
Mười bảy người, bảy người đàn ông, mười phụ nữ, phụ nữ đều là nhân tài của đội đột kích Phi Hoàng, nhưng bây giờ vắng mất một nửa.
Quan trọng nhất là, nơi đây không phải chỗ tốt, băng tuyết ngày đêm, yêu cầu cho cơ thể của bọn họ cũng cao hơn, không có đồ tiếp tế, khó có thể chống đỡ được đến ngày thứ ba, cơ thể sắp không chịu nổi rồi, nếu như thực sự không chết trong nơi rừng sâu núi thẳm này, bọn họ cũng là cá nằm trên thớt, đã đi vào trong hang động này thì chắc chắn không có đường ra.
"Đợi thêm chút xem thế nào, cô nói gì đi! Hồng Mai?"
Hàn Thâm nhìn người phụ nữ mặc áo trắng ở bên, lúc này bả vai và hai chân của cô đều nhuốm đầy máu, vết thương của cô ngày càng nghiêm trọng.
Môi cô tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt, nhưng vùng trán vẫn vô cùng xinh đẹp, đôi mắt linh hoạt, chỉ có điều lúc này hơi mờ đi.
Cô là đội trưởng đội đột kích Phi Hoàng, Tạ Hồng Mai!
Hàn Thâm hiểu rõ, nếu như không nhờ có Tạ Hồng Mai, bọn họ đã thua lâu rồi, Tạ Hồng Mai liều mạng, trọng thương mới có thể đưa họ đến đây, nếu không bọn họ đã chết không chỗ chôn thân rồi.
Thực lực của cô, thậm chí còn trên mình, không lâu về trước, khi nhận nhiệm vụ, cô cũng đã đả thông được một kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch thật sự.
Chính vì vậy, cô ấy mới có thể trụ được đến giây phút này.
Nhưng cái giá phải trả chính là người của đội đột kích Giao Long và Phi Hoàng chết hơn nửa.
Tổng cộng mười tám chiến sĩ đã vĩnh viễn an giấc ngàn thu, hòa mình vào biển tuyết trắng. Ở nơi biên giới nhiệt huyết bùng cháy này, vì quốc gia, vì lãnh thổ, bọn họ đã từ bỏ tuổi trẻ và thậm chí là cả sinh mạng đáng quý.
Bọn họ mới là những người đáng quý, đáng kính trọng nhất ở nơi đây.
"Không biết cấp trên đã nhận được tín hiệu xin chi viện của chúng ta chưa?"
Khuôn mặt đẹp của Tạ Hồng Mai phủ đầy tuyết trắng, mỹ nữ khuynh nước khuynh thành giữa tuyết trắng như một áng thơ hay cuối cùng của ngọn núi Côn Luân này.
Vẻ đẹp của cô trong trẻo mà lạnh lùng, khiến người ta vô cùng động lòng.
Bây giờ bên ngoài toàn là kẻ địch, bọn họ một bước cũng khó rời, không lâu trước đây, khi bị đẩy vào sơn động này, bọn họ dựa vào ba cây súng cuối cùng mới làm kẻ địch khiếp sợ, có điều bây giờ bọn họ không dám nổ súng, một khi nổ súng, tám phần mười là tuyết sẽ lở, vì tiếng súng quá to.
Nhưng bây giờ mà xông ra ngoài thì chắc chắn chỉ có đường chết, mười một cao thủ huyết mạch đều là kẻ mạnh thật sự, bọn họ hoàn toàn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tần Lâm đoán chính xác, nếu như không có thứ để uy hiếp, bọn họ đã bị giết lâu rồi.
Hàn Thâm cười nói, nhưng ánh mắt đầy băng giá, tâm tình bộc lộ rõ trong lời nói.
"Dù thế nào, sáng sớm ngày mai, chúng ta phải lựa chọn, dù là liều mạng xông ra hay ngồi đây đợi chết thì đều phải quyết. Sáng sớm ngày mai chúng ta xông ra, có thể giết được bao nhiêu thì giết, giết một tên không lỗ, giết hai tên càng lời ".
Hàn Thâm đã chuẩn bị để đối mặt với cái chết rồi, ai cũng vậy, để bảo vệ đất nước, cho dù da ngựa bọc thây, cũng không tiếc!
Hàn Thâm nghiêm túc nói.
"Chỉ có như vậy, dù viện binh có đến không, chúng ta chúng chỉ có thể xông ra lần cuối. Anh chị em, lần này chắc sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta rồi, chuẩn bị hết đi, nếu như có thể sống sót đi ra, thì đừng quên nói cho người nhà tôi, chúng ta không phải loại hèn nhát. Dám động vào Hoa Hạ cho dù có chạy bao xa cũng phải chết, lãnh thổ của nước ta không thể nhường cho chúng".
Tạ Hồng Mai rằn từng chữ một.
"Cuộc sống là những gì tôi muốn, công lý cũng là những gì tôi muốn, nếu bạn không thể có được cả hai cùng một lúc, hãy chọn công lý và từ bỏ cuộc sống của mình. Hôm nay Tạ Hồng Mai tôi sẽ để bọn chúng biết, con cháu của rồng kiên cường thế nào".
Trước mắt toàn tuyết trắng, bọn họ đã hết lương khô lâu rồi, đói chỉ có thể ăn tuyết, đây là thứ duy nhất để họ lót dạ.
Đêm tối bao phủ lấy họ, cái chết dần dần lại gần bọn họ, có lẽ có người sẽ sợ, nhưng không ai sẽ lùi bước.
...
Tần Lâm và Liêu Thừa Chí đã đến nơi cách đó chưa đầy trăm mét, có điều lúc này khiến Tần Lâm kinh ngạc là anh phát hiện ra hành động khác thường của đám người kia, mặc dù Tần Lâm rất bất lực, nhưng không thể không nói, Liêu Thừa Chí đã thực sự làm lộ tung tích của họ.
"Có người!"
Một người đàn ông nói một câu tiếng nước ngoài.
"Chỉ có một người? Chẳng nhẽ là cứu viện của bọn chúng?"
Có điều Liêu Thừa Chí đã chuẩn bị sẵn rồi, ông ta bỗng nhiên đứng dậy, hai tay tung quyền, đánh một trận với tên nước ngoài. Liêu Thừa Chí bị ép lùi mười mấy bước, bước chân không ổn định, mặt mày dữ tợn.
Liêu Thừa Chí buồn bực vô cùng, có điều lúc này dù thế nào mình cũng không đổ lỗi nổi nữa, Tần Lâm ở bên vẫn ẩn núp như cũ, mà tên người nước ngoài không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Liêu Thừa Chí hét lớn, không lùi mà tiến, hai người lại giao chiến với nhau.
"Tên khốn! Ông đây giết mày!"