"Cũng chưa chắc, cho dù không thì cũng phải thử mới biết được, nếu không, tao sống nhiều năm như vậy chẳng phải lãng phí sao? Ha ha ha!"
"Xem ra mày thật sự muốn chết".
Tần Trì cười khẩy nói, lúc này hai bên kiên quyết đối đầu với nhau, cũng chẳng còn đường lui nữa.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử khinh thường nói, hai người họ hiển nhiên rất tự tin.
"Mày đừng vui mừng quá sớm, còn chưa biết chắc ai chết ai sống đâu".
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử mỉm cười, trong mắt bà ta, nền văn minh nhân loại chẳng là cái thá gì.
"Loài người bọn mày mà muốn sống mãi mãi, muốn thăng cấp trở thành nền văn minh cấp cao thì phải trở thành nô lệ của bọn tao, tiếc rằng, bọn mày không biết tình cảnh của chính mình, tao chỉ có thể giết chết hết bọn mày, sau đó bọn mày mới có thể giác ngộ. Sáu bảy tỷ người chỉ còn lại một nửa, bởi vì tài nguyên trên trái đất của bọn mày càng ngày càng khan hiếm, muốn sống lâu, muốn nền văn minh ngày càng tiến bộ thì chỉ có trở thành nô lệ của bọn tao thôi, đây là kết cục duy nhất của bọn mày”.
Mắt Tần Trì sáng lên, sắc bén vô cùng, ông áp sát Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, khiến bọn chúng phải lùi lại.
"Nhiều lời vô nghĩa, hai mươi năm trước, tao có thể đánh bọn mày phải rút lui, hôm nay tao cũng có thể đánh bọn mày chết không có chỗ chôn thây. Nền văn minh Tam Tinh, lần này tao sẽ không nương tay đâu".
Sự thiếu hiểu biết về nền văn minh Tam Tinh thực sự đáng sợ với con người, ít nhất hiện nay khoa học kỹ thuật của nền văn minh nhân loại không thể nào vượt qua bọn họ được.
Nếu không con người cũng sẽ không bị phi thuyền vũ trụ của nền văn minh Tam Tinh xâm lược, còn người trái đất chẳng mảy may không biết gì, chuyện này đã từ ba bốn nghìn năm về trước, Tần Trì không ngờ được, thực lực của họ lại mạnh đến vậy.
Một khi bọn họ mà xâm lược trái đất với quy mô lớn thì trái đất sẽ gặp nạn.
Vậy nên bây giờ ông nhất định phải giết người Tam Tinh, như vậy mới có thể giảm thiểu nguy hiểm, mục đích của người Tam Tinh rất rõ ràng, vậy nên Tần Trì chỉ có thể giết mọi thứ cản trở ngay trước mắt, không để bọn họ thống trị người trái đất.
Trên người Tần Trì bắt đầu xuất hiện mấy vết thương, dẫu sao liên tục truy đuổi hai người Tam Tinh mấy ngày mấy đêm, dù có mạnh, có khả năng chịu đựng tốt đến đâu thì sức mạnh cũng bị giảm nên Tần Trì mới định tốc chiến tốc thắng.
Mặc dù khả năng chịu đựng của người Tam Tinh vị thành niên như Địch Luân Á kém xa Tần Lâm, có điều đó là vì cô ta chưa trưởng thành, khả năng tự chữa lành chưa hoàn thiện như Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, khả năng hồi phục mạnh như vậy là lý do khiến người Tam Tinh có thể sống lâu đến vậy.
Khả năng tự chữa lành mới là thứ đáng sợ nhất.
Trận chiến năm đó có vô vàn thế lực tham gia, kết cục hết sức bi thảm, cuối cùng Tần Trì lấy được vật tổ tận thế, Kha Lâm Tư Lặc,Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và người của Atlantis may mắn chạy thoát, khiến cho Tần Trì vô cùng buồn bực.
Nhưng năm đó ông đã lấy được vật tổ tận thế, cũng đã thoát khỏi sự đe dọa về tính mạng, không giết chết được bọn họ cũng là ý trời, nhưng hôm nay, Tần Trì lại rời núi, ông chắc chắn sẽ không cho họ bất kỳ cơ hội sống nào.
Mâu thuẫn giữa những nền văn minh, ông phải bảo vệ thế giới này!
"Tần Trì chết đi!"
Kha Lâm Tư Lặc xông về trước, hai người nháy mắt giao chiến, nắm đấm mạnh mẽ, không ngừng đấm vào một chỗ, trọng quyền được đánh ra như gió rít sầm rền.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng theo sát phía sau, không hề khách khí mà xông về phía trước, muốn cùng Trần Trì quyết tử một trận.
Hai người liên thủ khó khăn lắm mới đánh được với Tần Trì, hai bên bất phân thắng bại, cho dù là Tần Trì muốn giết được bọn họ cũng gặp nhiều khó khăn, dù giết được cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, Tần Trì nhất định phải cho bọn họ một đòn, vuột mất cơ hội này, không biết phải đợi đến lúc nào nữa.
Lúc này Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử nhìn nhau, vừa đánh vừa lùi, bắt đầu chơi chiến thuật lúc trước.
"Đừng hòng chạy!"
Tần Trì nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc, hai tên này trông có vẻ hung hãn nhưng không dám đối cứng với ông, đánh được ba chiêu liền lùi vài bước.
"Ha ha ha ha, Tần Trì, mày trúng bẫy rồi, hai người chúng tao không giết được mày, nhưng bốn người Tam Tinh là đủ!"
Kha Lâm Tư Lặc cười khẩy, tiếng cười vang vọng cả núi rừng, mưa bắt đầu lộp độp rơi, bầu trời xung quanh tối sầm xuống.
Tần Trì vẫn nhìn thẳng về phía Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử đang đứng không xa, hai người vô cùng ung dung tự tại.
Lúc này Tần Trì biết, mình chắc đã rơi vào bẫy của bọn họ rồi, tên này đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Anh Kha Lâm, em không đến muộn chứ".
Trong màn mưa, hai người đàn ông cao to đội nón lá chậm rãi đi tới, vóc người vạm vỡ giống như Kha Lâm Tư Lặc.
Tinh thần và thể xác của họ mạnh mẽ như bò Tây Tạng vậy, khiến cho người ta cảm thấy bị chèn ép, hai người đàn ông trung niên chia ra chặn đường của Tần Trì, lúc này ông đã không còn đường lui nữa.
"Bàng Ba Địch, Tác Lạc Nam, hai người dễ kích động thế".
Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng nói, bọn họ chạy từ Tam Tinh Đôi đến dãy núi Đại Hưng An ở Đông Bắc, mệt nhọc vô cùng, mà bốn ngày bốn đêm liên tiếp bị Tần Trì đuổi đánh, cục tức này, Kha Lâm Tư Lặc luôn nhịn trong lòng.
Tác Lạc Nam cười mỉm nói.
"Anh Kha Lâm, em nghĩ anh và chị dâu có thể đối phó với tên này cơ. Đúng rồi, Địch Luân Á đâu?"
Kha Lâm Tư Lặc lạnh lùng hừ một tiếng, năm đó bọn họ còn chưa được nếm mùi sự lợi hại của Tần Trì, nếu không vì năm đó bọn họ và người Atlantis chạy nhanh thì chắc họ đều chết trong tay người đàn ông mang tên Tần Trì rồi, nhiều năm nay, thực lực của ông càng ngày càng mạnh hơn, bọn họ phải luôn chạy, vì họ không dám đối đầu đến cùng với Tần Trì.
Hơn nữa cuối cùng để dẫn Tần Trì đến đây, thậm chí bọn họ còn không lo được cho con gái mình.
Kha Lâm Tư Lặc nói.
"Chắc Địch Luân Á sắp đến rồi, giải quyết tên này trước đi rồi nói".
"Bây giờ, mày chắc biết điều mà khoanh tay chịu trói rồi chứ?"
Bàng Ba Địch cười nhạt nói, con người này vô cùng mạnh, nếu như là người bình thường, bọn cũng chẳng cần nói vậy với ông ấy, bởi vì người bình thường không xứng.
Tần Trì lắc đầu, thở dài nói, nhìn đám Kha Lâm Tư Lặc ở đằng trước, trận chiến này chắc ông khó thắng dễ thua, khó tiếp tục rồi.
"Có vẻ như tao thực sự quá coi thường bọn mày rồi, người Tam Tinh, quả nhiên không ít nhỉ".
Ông đã trúng bẫy của Kha Lâm Tư Lặc, hai tên này có thực lực tương đương với ông, ông muốn giết bọn họ thì cũng phải trả cái giá không nhỏ, lại thêm việc đối phương không muốn giao chiến, mặc dù Tần Trì đã đoán được điều này nhưng ông không ngờ người Tam Tinh lại đứng đây đợi ông.
Tác Lạc Nam khinh thường, ánh mắt lạnh lẽo, cho dù Tần Trì thực sự không biết tốt xấu, bốn cao thủ bọn họ liên thủ lại đánh bại Tần Trì cũng là chuyện dễ dàng.
"Nói ít thôi, bây giờ quỳ xuống chịu chết đi thì chắc tao còn cho mày chết toàn thây, nếu không ở nơi núi non rừng thẳm này, tao nhất định sẽ để đám dã thú xé xác mày, ha ha".
"Giết mày, rồi sau đó là con trai mày, con trai mày không thể nào mạnh bằng mấy phần của mày, tao giết nó chắc mày không để ý đâu nhỉ? Ai bảo mày đưa món đồ quý như vật tổ tận thế cho con trai mày chứ? Ha ha ha".
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cười nói, cho dù thế nào, bà ta cũng sẽ không để Tần Trì có cơ hội sống, người này nhất định phải chết.
Tần Trì vẫn luôn là cái gai trong mắt bọn họ, vậy nên giết chết Tần Trì, kế hoạch của bọn họ sẽ đâu ra đó, không gặp vấn đề gì, thống trị địa cầu, biến loài người thành nô lệ luôn là giấc mộng của bọn họ.
Mặc dù Tần Trì khiếp sợ, nhưng tâm không hề loạn, ông vẫn thản nhiên mà nói.
"Thế thì bọn mày cùng lên đi, để cho tao xem xem nền văn minh Tam Tinh có thật sự lợi hại như vậy không".
Năm xưa khi giao đấu với bọn họ và người Atlantis, Tần Trì cũng không hề lui nửa bước.
Trận chiến hôm nay, ông nhất định phải đấu đến cùng.
Dẫu biết khó thắng dễ thua, dẫu biết thập tử nhất sinh, nhưng lòng ta vẫn chẳng hề hối hận!
"Thế thì chẳng còn gì để nói nữa, đội trưởng Kha Lâm, em nghe anh chỉ huy!"
Tác Lạc Nam trầm giọng nói, lúc này mấy người bọn họ đã thủ sẵn thế, dù sao Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc cũng biết bản lĩnh của Tần Trì rồi, hai người bọn họ chưa chắc có thể chiến thắng ông ấy nhưng thêm Tác Lạc Nam và Bàng Ba Địch thì phần thắng nằm chắc trong tay rồi.
Bốn người nhìn nhau, nhanh chóng ra tay, sức lực như sấm rền gió giật, áp đảo Tần Trì.
Bốn cao thủ, thực lực phi phàm, tinh thần và thể chất đều vượt trội, khi ra tay, đòn đánh như vũ bão, mạnh mẽ uy phong.
Trong rừng núi, mưa lộp độp rơi, càng ngày càng to, sát khí cũng càng ngày càng nồng, mưa rơi bẻ liễu, lá rụng toán loạn, kèm theo cùng trận mưa to rả rích, trận đại chiến của năm người cũng bắt đầu mở màn.
Tần Trì nhìn thẳng, đứng giữa trận chiến, thực lực của bốn người Tam Tinh vô cùng mạnh, hơn nữa sức chịu đựng và khả năng hồi phục của bọn họ vô cùng kinh người, đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể thịnh mãi không suy, lại thêm việc Tần Trì vốn cũng mệt mỏi rồi, đuổi giết bốn ngày bốn đêm mới có thể đuổi được hai người Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử đến đây.
Tên này vừa xuống tên kia lại lên, hai bên giao chiến vô cùng ác liệt, nếu không Tần Trì chắc chắn có thể hạ cả bốn người, năm đó ông đại chiến với cao thủ của phương Tây, rồi lại đối đầu với người của Atlantis, cuối cùng không ai lấy được vật tổ tận thế trong tay ông.
Đông phương chí tà cũng nổi danh thiên hạ từ ngày đó!
Lần này, Tần Trì vẫn không dám thả lỏng, chỉ cần lơi là đôi chút là mất mạng ngay.
Thực lực của người Tam Tinh không giống con người, Tần Trì không thể nào nắm rõ nước cờ của họ, đám này ai cũng xảo quyệt như hồ ly tinh, sống mấy nghìn năm rồi, cho dù có là ông cố nhà mình cũng không sống được lâu thế.
Tục ngữ nói cấm có sai, gừng càng già càng cay!
Mấy tên này đều vô cùng gian xảo, việc ông đuổi theo bọn họ bốn ngày bốn đêm chính là ví dụ rõ rệt nhất.
Mục đích của Tần Trì là giết bọn họ để chấm dứt hậu họa sau này, hơn nữa Tần Trì cũng tương kế tựu kế, muốn nhìn xem bọn chúng có đồng bọn không, có âm mưu gì, vậy nên mới chạy đến đây.
Trận mưa ở dãy núi Đại Hưng An ở Đông Bắc dữ dội một cách dị thường, trên bầu trời sầm rền chớp giật, mưa rơi như trút nước, không có bóng kiếm lóe lên, họ tay không tấc sắt mà nghênh chiến, trọng quyền đánh ra, Tần Trì sử dụng hết bản lĩnh của mình nghênh chiến với bốn người, nhưng thực lực của bọn họ vẫn mạnh mẽ vô song, mãi mà không ngừng, sức lực của ông dường như có dấu hiệu kiệt quệ rồi.
Với Tần Trì mà nói, trận chiến này không công bằng, nhưng mâu thuẫn giữa hai nền văn minh vốn không công bằng, ai là người cười cuối cùng, người đó là người vui nhất.
Tần Trì đã thể hiện hết những gì mình làm được rồi, cho dù có chôn thây ở đây, ông cũng không hối hận.
Bởi vì con trai ông đã trưởng thành nên người, hậu sinh khả úy, đây là niềm tự hào lớn nhất đời ông.
Nhưng người có tên, cây có bóng!
Đối mặt với trời đất rung chuyển, không ai có thể ngăn chặn Đông phương chí tà, Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử vẫn khá kiêng kị, cho dù bọn họ có thể vững vàng chế ngự Tần Trì nhưng bọn họ vẫn không dám tùy tiện lao lên.
Lúc này họ cũng tạo một cơ hội lớn cho Tần Trì, Tần Trì bắt đầu điên cuồng nghênh chiến, lấy chiến đối chiến, thà tự tổn thương một ngàn cũng phải đả thương địch tám trăm!
Đây chính là tín ngưỡng của ông, sứ mệnh của ông!
Không ai có thể hiểu suy nghĩ trong đầu Tần Trì, ông ấy đánh với phương Tây, càn quét Atlantis, không chỗ nào Tần Trì không có mặt, nhưng không ai biết ông đến.
Mắt Tần Trì sáng như đuốc, nắm vững nắm đấm, trận chiến giữa hai bên càng ngày càng tanh máu, dưới những đòn đánh liên tiếp của ông, bốn người đều bị ông đánh bị thương, xương sườn của Tác Lạc Nam đều bị Tần Trì đánh gãy, nhưng ông cũng bị thương nặng, hơn nữa thực lực của ông cũng ngàng càng sa sút.
Chẳng bao lâu nữa, ông sẽ không chống đỡ nổi!
"Kéo dài khoảng cách, không thể sống mái với hắn, tên này mạnh quá!"
Kha Lâm Tư Lặc nhíu mày, sắc mặt âm trầm, nước mưa sối nước lên mặt ông ta, tầm nhìn cũng mờ đi.
Nhưng ông ta không hề do dự, lấy lui làm tiến, dùng chiến đối chiến, đây là chiến thuật tốt nhất của bọn họ.
Nếu như làm một trận sống mái với Tần Trì thì cho dù có đánh bại đối phương chắc bọn họ cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, có khả năng sẽ phải chôn xác nơi đây.
Bây giờ chỉ có thể kéo dài khoảng cách với Tần Trì thì mới có hy vọng.
Bàng Ba Địch trầm giọng nói.
"Vâng!"
Nhưng Tác Lạc Nam lại không cam lòng, hắn bị Tần Trì gánh gãy ba cái xương sườn, đội mưa gió bão bùng, chịu đựng sấm rền chớp giật, hắn nhất định phải bắt Tần Trì trả giá.
"Đồ khốn nạn, cái bọn con người ti tiện, dám khiến ta bị thương! Chịu chết đi!"
Cước pháp của Tác Lạc Nam như điện, càn quét qua, ngay cả màn mưa cũng như bị hắn cắt đứt, đòn cước có sức mạnh cực lớn, vắt ngang bầu trời, chèn ép vạn quân!
Tần Trì như phải đối đầu với kẻ địch mạnh, hai tay giơ lên đỡ đòn, ông xoay người, tung quyền, sức mạnh kinh khủng trút xuống, đánh thẳng vào lòng bàn chân của Tác Lạc Nam.
"Á..."
Tác Lạc Nam hét lên thất thanh, sắc mặt thay đổi, ngã lăn xuống, vô cùng chật vật.
"Cẩn thận!"
Nhưng lời dặn dò của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử đến quá muộn màng, Tác Lạc Nam đã phi người qua, mà lúc này Kha Lâm Tư Lặc cũng nhân cơ hội, hai bóng dáng lao người lên, Bàng Ba Địch và Kha Lâm Tư Lặc tung quyền đấm thẳng vào vai của Tần Trì, Tần Trì vọt qua tránh khỏi nắm đấm của Kha Lâm Tư Lặc nhưng không tránh kịp đòn tấn công của Bàng Ba Địch.
Tần Trì xoay người giữa không trung, một chân đạp lên cây cổ thụ rồi phóng ra ngoài, cả người lăn xuống, quỳ một chân xuống đất.
Tần Trì không ngừng thở dốc, vai đau đớn kịch liệt khiến ông phải nhíu mày, nhưng Tác Lạc Nam trước mặt cũng không dễ chịu gì, hắn vô cùng chật vật, mặt tái mét, khập khễnh bước đi.
Ba người kia lại ép sát Tần Trì, trận chiến ngày càng kịch liệt, bước chân của Tần Trì cũng bắt đầu hỗn loạn, dù sao cũng đã đuổi đánh bốn ngày bốn đêm, không ngủ không nghỉ, so với người Tam Tinh, thể lực của con người còn kém xa.
Tốc độ và sức mạnh không ngừng giảm sút, uy thế của Tần Trì kém trước nhiều.
Ông hiểu rõ, cứ như vậy thì mình chết chắc.
Ông cũng tìm cơ hội, nhưng đối phương không phải loại làng nhàng, khuyết điểm duy nhất của người Tam Tinh là thiếu thiên phú luyện võ, nếu không mấy nghìn năm tuổi, cho dù có là người bình thường thì cũng không bình thường nổi.
Đối với Tần Trì mà nói, thực ra ông đã thắng từ lâu rồi, ít nhất trước mặt người Tam Tinh, ông là sự tồn tại không thể đánh bại.
Nhưng hai mươi năm sau, ông cuối cùng phải đối diện với một kết cục hoàn toàn khác.
Tần Trì đã cố hết sức nhưng ông biết đường xuống Hoàng Tuyền đang gần ngay trước mắt.
Kha Lâm Tư Lặc nghiến răng nghiến lợi, mối thù năm đó cuối cùng cũng có thể trả rồi.
"Một đời anh hùng, không ngờ Đông phương chí tà cũng phải chết trong tay tao, ha ha ha. Năm đó mày hăm hở thế cơ mà, Tần Trì hôm nay tao sẽ tiễn mày về Tây Thiên!"
Tên khốn khiếp này chính là kẻ địch lớn nhất của bọn họ, cho dù là nền văn minh Atlantis hay là nền văn minh Tam Tinh thì cũng như vậy, đều hận Tần Trì đến thấu xương.
Năm đó nếu không vì Tần Trì một mình thay đổi cả cục diện của thế giới thì chắc bây giờ thế giới đã trở thành thuộc địa của nền văn minh Tam Tinh, tất cả sẽ nằm trong tay họ.
Tóm lại, giết Tần Trì là biện pháp tốt nhất với bọn họ.
"Bây giờ hắn đã là nỏ hết đà, giết đi!"
Kha Lâm Tư Lặc quát lớn, sát khí bừng bừng, bốn người xúm lại, lúc này Tần Trì có mọc cánh cũng khó thoát!
"Muốn giết bố tao, bọn mày phải hỏi tao trước xem tao có đồng ý không".
Một tiếng hét lạnh như băng tuyết vang lên trong làn mưa, ầm ầm như sấm rền, khí thế hùng hồn!
Tần Lâm?
Tần Trì đột nhiên ngẩng đầu, mặt mày biến sắc, lúc này Tần Lâm đã đến, nhưng chắc cũng không làm được gì, thậm chí có thể vong mạng nơi đây.
Tần Trì nhíu mày, sao Tần Lâm lại ở đây?
Thương Lộc!
Nhất định là do tên Thương Lộc khốn khiếp, nếu không phải tại hắn, Tần Lâm sẽ không xuất hiện ở đây.
Tần Trì chỉ có một thằng con trai này, ông đương nhiên không hy vọng con trai mình gặp bất cứ nguy hiểm gì, bây giờ bốn người Tam Tinh đang bao vây ở đây, sao Tần Lâm có thể là đối thủ chứ?
Thương Lộc! Ông đây mà quay về thì ông không xong đâu.
Tần Trì lửa giận xung trời, nhìn về phía Tần Lâm đang đứng giữa màn mưa, bước từng bước đi tới.
"Bố, mẹ!"
Một tiếng hét vang lên khiến Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử phải giật mình, trong lòng có dự cảm không lành.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử hét lên.
"Địch Luân Á!!"
Bọn họ không ngờ con gái của bọn họ lại đi cùng hai con người này, hơn nữa có vẻ như bị áp giải đến.
"Chắc bọn mày cũng mừng lắm, may là bố tao không sao, nếu không cô ta chết lâu rồi".
Tần Lâm lạnh lùng nói, đối mặt với bốn tên người Tam Tinh, Tần Lâm vô cùng cẩn thận, thực lực của mấy tên này không kém anh, mẹ kiếp, sao bọn chúng lại mạnh đến thế? Người Tam Tinh được trời ưu ái đến thế sao?
Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng nói.
"Thả con gái tao ra, nếu không mày sẽ chết rất thảm".
Tần Lâm tuyên bố hùng hồn, không hề quan tâm.
"Mày đang nói chuyện với tao à? Có lẽ bọn mày không biết con gái mình đang ở hoàn cảnh nào, nếu không mày có thể thử xem con gái mày với tao, ai chết trước".
Kha Lâm Tư Lặc nhìn Tần Lâm chằm chằm, sát khí ngút trời.
"Mày dám uy hiếp tao?"
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Thế thì sao? Bây giờ tính mạng của con gái mày đang nằm trong tay tao, tao là dao thớt cô ta là thịt cá, mày còn muốn đùa bỡn với tao hả?"
Sắc mặt của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử trở nên khó coi, con gái là tất cả của bà ta, đối với một người mẹ mà nói, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử không thể mặc kệ con mình được.
"Kha Lâm, cứu con chúng ta, mau cứu con chúng ta".
Kha Lâm Tư Lặc cũng vô cùng sốt ruột, nhưng lúc này không thể để lộ ra được, nếu không thì ông ta sẽ rơi vào thế bị động, đám con người này sẽ được voi đòi tiên.
"Tao cho mày một cơ hội, thả con gái tao ra, nếu không mày tự chịu hậu quả".
Giọng của Kha Lâm Tư Lặc trở nên bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh, ông ta càng sốt ruột, dù sao đó cũng là máu mủ, là ruột thịt của ông ta.
Tần Lâm nói.
"Bây giờ người được ra điều kiện phải là tao, bọn mày không xứng. Đưa người của bọn mày cút khỏi Hoa Hạ, không được để tao nhìn thấy mày".
Kha Lâm Tư Lặc nắm chặt nắm đấm, sát khí ngùn ngụt, mưa cũng bắt đầu ngớt, nhưng tim ai nấy đều đập thình thịch.
"Mơ đi! Hôm nay, bọn mày đều phải chết".
"Có vẻ như mày không muốn đàm phán nhỉ?"
Tần Lâm nhún vai nhìn bố mình, bố không nói gì, lúc này anh mới là người nắm quyền.
Kha Lâm Tư Lặc phẫn nộ thét lên.
"Mày nghĩ mày có tư cách này sao? Mau thả con gái tao ra, tao ra lệnh cho mày".
"Ra lệnh cho tao, mày bị ngu à, ha ha ha, người Tam Tinh bọn mày không có não sao?"
Tần Lâm kéo lấy Địch Luân Á, kẹp vào cổ của cô ta, lúc này, sắc mặt cô ta tái mét, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử như muốn ngừng thở, bà ta nắm chặt tay Kha Lâm Tư Lặc.
"Kha Lâm! Đừng mà Kha Lâm!"
Sắc mặt Kha Lâm Tư Lặc trầm xuống, giọng nói run rẩy.
Tần Lâm nói.
"Thời gian của mày không còn nhiều đâu, nghĩ xem nên nói gì với tao?"
Bàng Ba Địch lo lắng nói.
"Vì đại nghiệp nhất định phải giết chết bọn chúng đội trưởng Kha Lâm, bọn chúng không chết chúng ta sẽ gặp khó khăn, người này quá đáng sợ".
"Chúng ta đã sống mấy chục thế kỷ rồi, chúng ta không thể đợi được nữa, chúng ta không còn thời gian nữa rồi".
Bàng Ba Địch cảm thấy buồn bực trong lòng, mặc dù Địch Luân Á bị chặn nghẹn họng, nhưng chính bọn họ mới là những kẻ rắc rối thực sự.
Kha Lâm Tư Lặc càng khó xử hơn, đây là điều mà Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam không muốn nhìn thấy nhất.
“Đội trưởng Kha Lâm, anh đừng quên sứ mệnh của chúng ta, chúng ta đến để làm gì? Chúng ta đã ở chỗ này mấy chục thế kỷ rồi mà vẫn chưa quay về, vẫn chưa thể đánh bại mấy nền văn minh tầm thường này, đây chính là nỗi nhục của người Tam Tinh! Bây giờ anh còn định cúi đầu trước bọn chúng sao? Đúng là nhục nhã quá mà”.
Tác Lạc Nam cũng vô cùng phẫn nộ.
“Đội trưởng, vì sự nghiệp vĩ đại chúng ta không thể lơ là mất cảnh giác được, Tác Lạc Nam nói đúng, bây giờ chúng ta không còn thời gian nữa rồi, nếu anh vẫn do dự không quyết như này thì khi nào chúng ta mới có thể quay trở về bẩm báo chứ? Nền văn minh nhân loại bị chúng ta xâm chiếm là điều đã được định sẵn, đây là sự lựa chọn duy nhất của bọn chúng, lúc này chúng ta phải giết chúng thì mới có cơ hội chấn chỉnh lại cờ trống”.
Bàng Ba Địch vô cùng căng thẳng, liên tục khuyên ngăn Kha Lâm Tư Lặc, thân là người Tam Tinh sứ mệnh của họ là như thế, đã sống vất vưởng mười mấy thế kỷ cuối cùng cũng đã đợi đến ngày nổi dậy, tìm được vật tổ tận thế là bọn họ có thể khởi động lại phi thuyền vũ trụ năm đó, thống trị nhân loại.
Lúc này một khi có chút do dự chần chừ đều sẽ khiến họ trở nên bị động, tên Tần Lâm này rất khó xử lý, nhất định phải nhanh chóng giết hết bọn chúng thì mới khiến mọi việc trở nên dễ dàng được.
Đây là sự nghiệp vĩ đại của người Tam Tinh, là sự chờ đợi mười mấy thế kỷ của bọn họ, không thể nào bỏ lỡ cơ hội này được.
Nhưng bây giờ Địch Luân Á lại trở thành điểm yếu của bọn họ, sự xuất hiện của cô cũng khiến họ trở nên do dự thiếu quyết đoán, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam nhìn nhau, cả hai đã hạ quyết tâm rồi.
Thời khắc này người khó đưa ra sự lựa chọn nhất chính là Kha Lâm Tư Lặc, một bên là sự vướng bận của bản thân với vợ, một bên là sự gào thét dữ dội của anh em, ông ta tự hỏi mục đích đến trái đất của bọn họ là gì? Chẳng phải là để xâm lược, để giành lấy trái đất sao? Bây giờ Tam Tinh thể đang đối mặt với vấn đề khan hiếm nguồn tài nguyên, vì thế bọn họ bắt buộc phải tìm một hành tinh tốt đẹp hơn làm thuộc địa, cũng để duy trì sự phát triển tương lai của người Tam Tinh.
Trái đất tồn tại mấy trăm năm là một trong những kế hoạch của bọn họ, lúc đầu họ cử rất nhiều tiểu đội người đi thu thập, có một vài người đã mất tích, số khác thì chết trong vũ trụ, cũng có vài người quay trở lại, nhưng trong hệ mặt trời thì có rất ít nơi mà họ có thể sinh sống và phát triển, trái đất chính là một trong số những nơi hiếm hoi đó.
Đối với người Tam Tinh mà nói, năm đó họ đưa ra quyết định như thế là để tìm một nơi tiếp nối và hoàn thiện nền văn minh, có thể khiến con cháu đời sau không ngừng phát triển và trưởng thành, giúp nền văn minh Tam Tinh kéo dài, đây là điều không ai có thể phủ nhận được.
Đã nằm gai nếm mật ở trái đất mười mấy thế kỷ rồi, cuối cùng họ cũng đã đợi được đến ngày hôm nay, có được thông tin của bốn miếng vật tổ tận thế, vậy nên mới huy động toàn bộ lực lượng nổi dậy, vì sự nghiệp vĩ đại, vì sự phát triển của nền văn minh Tam Tinh, họ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Xin lỗi, Tiểu Lâm”.
Mắt Kha Lâm Tư Lặc đỏ hoen, sắc mặt trở nên u ám bất định, bởi vì ông ta biết có thể con gái của mình sẽ phải hy sinh, nhưng ông ta bắt buộc phải làm như thế, nếu như lựa chọn thỏa hiệp, ông ta sẽ trở thành tội đồ của nền văn minh Tam Tinh.
Từ thời thiếu niên họ đã được lựa chọn vào kế hoạch Sưu La Giả, hy sinh cả cuộc đời của bản thân, bố mẹ của họ không còn nữa nhưng đời sau của họ vẫn có hy vọng!
“Không… không! Không…”
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử tái mét mặt mày, lúc này bọn họ đã quyết định xong rồi, ba người đàn ông này muốn quyết chiến một trận với đám người Tần Lâm, không màng đến sống chết của Địch Luân Á.
Sự hoảng loạn bao phủ trong ánh mắt của Địch Luân Á, cô ta chỉ là một người thiếu nữ chưa trải sự đời, mười mấy thế kỷ giống như mười mấy ngày, tưởng dài lâu mà thực ra rất ngắn ngủi.
Ánh mắt đoạn tuyệt của bố mẹ cũng khiến cô ta thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì bọn họ làm như thế chắc chắn là sẽ từ bỏ cô.
Tần Lâm cũng cau mày lại, xem ra tên này thực sự không màng đến an nguy của con gái mình, nhất định phải liều chết một trận với bọn họ.
Tên này cũng tàn nhẫn thật đấy, đến con gái của mình cũng không quan tâm.
Ánh mắt Kha Lâm Tư Lặc kiên định nhìn Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Vì đại sự, giết không tha!”
Lúc Kha Lâm Tư Lặc nói ra câu nói này, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Bà ta không phải người ngang ngược vô lý, nhưng cho dù là người phụ nữ lý trí nữa thì cũng không thể nào lựa chọn được khi đứng trước mặt con cái.
Nước mắt của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử không ngừng tuôn ra, bọn họ đã từng thề dưới ngọn cờ Lăng Mục, vì sự nghiệp vĩ đại không ngại hy sinh tất cả!
Nhưng sau khi có sự vướng bận bà ta mới hiểu ra so với sự nghiệp vĩ đại, con cái mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng rõ ràng Kha Lâm Tư Lặc rất bình tĩnh, lý trí, ông ta chọn sự nghiệp cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ con gái của mình.
Chiến tranh và cướp bóc trước giờ không có đúng sai chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể trả giá bằng sinh mạng để thực hiện cuộc chiến tranh này.
Đây cũng là điều mà Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử không thể nào chấp nhận được, nhưng Kha Lâm Tư Lặc đã đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.
Địch Luân Á chảy dài những giọt nước mắt đau lòng, cô ta không biết sự nghiệp vĩ đại gì, bố mẹ nói với cô ta rằng chỉ là về nhà, chỉ là muốn dẫn cô đi nhìn ngắm nền văn minh Tam Tinh thể đẹp mê ly.
Nhưng bây giờ bản thân lại trở thành vật hy sinh.
Lòng Địch Luân Á vô cùng rối bời, sự lựa chọn của bố mẹ là đúng hay sai đều không quan trọng, trái tim của người con gái đã bị tổn thương sâu sắc, thì ra bố mẹ vẫn luôn lừa dối cô.
“Đáng chết!”
Tần Lâm cau mày lại, đám người Kha Lâm Tư Lặc đã chuẩn bị xong, lao nhanh về phía trước, trong mắt tên này chỉ có bản thân mà thôi.
Giết chết Tần Lâm và Tần Trì thì bọn họ mới có thể an tâm, bởi vì Kha Lâm Tư Lặc biết vật tổ tận thế trong tay Tần Lâm.
“Giết!”
Cho dù bị thương nhưng Tác Lạc Nam vẫn không hề sợ hãi lao về phía trước.
Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, tiếp tục châm ba cây kim bạc vào gáy Địch Luân Á, cô ta lập tức mất đi ý thức, ngã vào lòng anh.
“Địch Luân Á!”
Mặt Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử biến sắc, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, bởi vì bà ta không biết Tần Lâm đã làm gì với Địch Luân Á mà lại khiến cô ta ngất đi, thậm chí bà ta còn tưởng Địch Luân Á đã chết rồi.
“Hồng Mai, em đi giúp bố anh”.
Tần Lâm nhìn về hướng Hồng Mai, Tạ Hồng Mai khẽ gật đầu, lúc này cuộc đại chiến giữa hai bên đã không có đường lui nữa rồi, nhất định phải phân chia thắng bại.
Tần Lâm không có ý định giết Địch Luân Á, mặc dù cũng là người Tam Tinh nhưng cô ta vô tội, hơn nữa giữ lại biết đâu sau này sẽ có lúc dùng đến.
Để cứu bố mình, hôm nay phải quyết chiến một trận với đám người Tam Tinh này.
“Tên nhóc này sao lại đến đây?”
Tần Trì nhìn Tầm Lâm, sắc mặt vô cùng u ám.
“Tôi không phải đứa trẻ, có một số chuyện tôi tự biết đúng sai, cũng có thể phân biệt được thị phi, bây giờ không phải lúc ông giáo huấn tôi”.
Tần Lâm bực dọc nói, lao về phía Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, ánh mắt hai người họ sục sôi ngọn lửa tức giận, muốn giết chết Tần Lâm, bởi vì con gái họ đã ngã xuống.
Tần Trì sững sờ, tên nhóc này dám dạy đời cả bố của mình, có điều dưới sự giúp đỡ của Tạ Hồng Mai, liên thủ với nhau chiến đấu với Tác Lạc Nam và Bàng Ba Địch, hai bên chiến đấu quyết liệt đến lạ thường.
Tần Lâm không lo được nhiều như thế, bây giờ mục tiêu của anh chỉ có một, đó chính là tấn công và đẩy lùi được đám người này, có thể giết chết là tốt nhất.
Kìm hãm sự nguy hiểm nhưng không biết có làm được hay không.
Vết thương của bố rất nghiêm trọng, lúc này ông ấy và Tạ Hồng Mai liên thủ với nhau, khó khăn lắm có thể chống đỡ được thế tấn công của Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, nhưng Tần Lâm nhận ra mấy ngày nay bố tiêu hao rất nhiều sức lực, ánh mắt của ông ấy tràn đầy sự mệt mỏi, nếu như không phải sự chấp niệm và ý chí trong lòng thì có thể ông ấy đã gục ngã từ lâu rồi.
Tần Lâm tuyệt đối không thể để người con gái mình yêu thương và bố ruột mình rơi vào nguy hiểm được.
Lợi ích quốc gia quan trọng hơn tất cả nhưng không có nghĩa là ông ấy phải liều sống liều chết.
Cho dù là Thương Lộc đã nói cho ông ấy biết mình nên đi đâu, thế mà ông ấy vẫn nhất quyết đến Tam Tinh Đôi, nếu như ông không đi đến nơi đó thì sẽ không đến đây, cũng sẽ không rơi vào kết cục thập tử nhất sinh như này.
Anh rất may mắn vì lựa chọn của bản thân là đúng đắn.
Tần Lâm một đấu hai, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc hận anh đến tận xương tủy, bây giờ bọn họ hoàn toàn không biết con gái mình còn sống hay chết, Tần Lâm chính là hung thủ giết người.
Nếu như không phải Tần Lâm thì bây giờ Tần Trì đã chết rồi, hơn nữa con gái họ cũng sẽ không bị giam cầm.
“Chết đi tên ranh con!”
Kha Lâm Tư Lặc sục sôi lửa giận, kế hoạch mấy nghìn năm của họ đã bị thay đổi bởi sự xuất hiện của anh.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng không màng tất cả, thân là một người mẹ có thể tưởng tượng ra sự căm giận của bà ta, không xé xác Tần Lâm thành trăm mảnh thì không thể trút được cơn giận trong lòng.
“Lâm tự quyết! Bất Động Minh Vương Ấn!”
Ánh mắt Tần Lâm càng trở nên nghiêm trọng, giơ hai tay lên, hai ngón tay xâu chuỗi vào nhau bước đầu tạo thành ấn quyết.
Trong chốc lát, một luồng sức mạnh đáng sợ bộc phát, ấn quyết tung ra một cách dễ dàng, Kha Lâm Tư Lặc cũng không dám xem nhẹ, nắm đấm cuồn cuộn, hai bên giao đấu với nhau, ngày càng khốc liệt, chiêu thức nào cũng vô cùng hiểm hóc.
“Hay lắm!”
Ánh mắt Tần Trì sáng rực, Bất Động Minh Vương Ấn của Tần Lâm vô cùng chính xác và điêu luyện, Cửu Tự Chân Ngôn là mật ấn của Phật giáo vô cùng khó khăn, nhưng một khi luyện thành cũng rất đáng sợ, ấn quyết tung ra không ai có thể đỡ nổi.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ ông ấy không thể thực hiện Cửu Tự Chân Ngôn được nếu không sao có thể để tên Kha Lâm Tư Lặc ngông cuồng như thế được chứ?
Nhưng Tần Lâm đã không làm ông thất vọng, Lâm tự quyết, Bất Động Minh Vương Ấn khiến cho Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc tái mét mặt này, lúc đầu bọn họ đã từng được lĩnh giáo Cửu Tự Chân Ngôn của Tần Trì, quả thực không hề tầm thường chút nào!
Hai bên lúc chiến lúc lùi, nhưng điều khiến Kha Lâm Tư Lặc không ngờ được đó là Tần Lâm chỉ biết ấn pháp này, sau khi thực hiện xong sẽ mất đi năng lực ban đầu, nhưng sự cường mạnh của Cửu Tự Chân Ngôn cũng khiến Kha Lâm Tư Lặc do dự, vì thế ông ta không dám quyết chiến đến cùng với Tần Trì, chỉ có thề vừa chiến đấu vừa hành động.
Nhưng Tần Lâm không hề có ý định nhận thua một cách dễ dàng, cú tấn công Bất Động Minh Vương Ấn khiến anh tự tin gấp bội, dũng khí ngút trời, quyền thuật điêu luyện.
Hai người đều rất đau đầu, hai bên đang chiến đấu hăng say, nhưng chẳng ai chịu nhường ai.
Trải qua một hồi lâu nhưng Kha Lâm Tư Lặc không đẩy lùi được Tần Lâm, ông ta thấy vô cùng kinh ngạc, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, tên này thực sự khá giống với dáng dấp của Tần Trì năm đó.
Cho dù là liên thủ với vợ cũng chưa chắc đã đánh bại được Tần Lâm,
Tần Lâm càng đánh càng hăng đây cũng là điều bọn họ lo sợ, người thanh niên non nớt này mặc dù mới hai mươi tuổi đầu nhưng chiêu thức vô cùng đáng sợ, họ nào dám lơ là mất cảnh giác chứ?
Mặc dù Tần Lâm rất mạnh nhưng bố của anh và Tạ Hồng Mai sắp không chịu nổi nữa rồi, cho dù không bị Bàng Ba Địch đánh bại hoàn toàn nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, vết thương của bố nếu không nhanh chóng chữa trị rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ông ấy đang dần đánh mất tính mạng của bản thân.
Bước chân của Tần Trì ngày càng loạng choạng, trong lúc bất cẩn đã bị Bàng Ba Địch đánh trúng vào chỗ hiểm.
May mà có Tạ Hồng Mai đứng bên cạnh hỗ trợ.
Nhưng một cao thủ tứ mạch như Tạ Hồng Mai cũng không thể nào canh chừng được hết đám người Tam Tinh đông như quân Nguyên này.
Cô cô độc một mình nhưng vẫn gắng gượng vô cùng thận trọng để không phụ sự giao phó của Tần Lâm.
Nhưng Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam chỉ có một mục đích đó là giết chết Tần Trì, diệt trừ tai họa về sau!
Để đạt được mục đích cho dù phải hy sinh con gái của đội trưởng Kha Lâm cũng không tiếc nuối.
Đương nhiêu điều quan trọng hơn đó là để giành lấy được vật tổ tận thế!
Vật tổ tận thế là thứ then chốt để họ thống trị trái đất, khởi động lại phi thuyền vũ trụ, đám người trong nền văn minh nhân loại hoàn toàn không biết dùng cũng không xứng đáng sở hữu.
Tần Lâm cau mày lại, cứ tiếp tục thế này bố anh nhất định sẽ rất khó khăn, mục đích tới lần này của anh cũng là để cứu bố, còn những việc khác anh hoàn toàn không quan tâm.
Mặc dù anh muốn chiếm quyền chủ động tuyệt đối nhưng kẻ lên người xuống, bố và Tạ Hồng Mai không còn nhiều thời gian nữa.
Tần Lâm thay đổi suy nghĩ, bây giờ phải trấn áp hai người họ thì mới có thể khiến họ rơi vào thế khó xử.
Tần Lâm búng tay, bỗng nhiên có một thanh kiếm xuất hiện từ trên trời.
Thất Tinh Long Uyên nhanh chóng nằm trong tay anh, trong thời khắc này Tần Lâm quyết định sẽ liều mạng.
Vì bố anh còn không còn sự lựa chọn nào nữa, nhất định phải quyết chiến một trận đến cùng!
Kiếm vô cảnh kết hợp với Thất Tinh Long Uyên, kiếm khí của Tần Lâm như gió, dứt khoát mạnh mẽ, càn quét phía trước khiến Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử vô cùng sửng sốt.
Kiếm của Tần Lâm rất nhanh và mạnh mẽ, đặc biệt là kiếm pháp vô cảnh.
“Thất kiếm!”
“Bát kiếm!”
“Cửu kiếm!”
Kiếm vô cảnh dần tăng tiến, mỗi cây kiếm đều giống như thiên ngoại phi tiên, bởi vì cây này chồng lên cây kia, nhanh, chuẩn và mạnh hơn, không ai có thể ngăn cản được thế kiếm!
“Kiếm pháp thật mạnh mẽ!”
Mặc dù Tần Trì thua liên tiếp nhưng ông cũng rất sửng sốt khi nhìn thấy con trai mình thực hiện kiếm pháp thiên biến vạn hóa này, dường như mỗi cây kiếm đều là tinh hoa, vừa giống như điểm cuối lại tựa như điểm xuất phát, thay đổi liên tục.
Kiếm nằm trong tay Tần Lâm giống như một con rồng mạnh mẽ dũng khí vút tận trời xanh.
Kiếm ảnh nhiều màu, đánh đâu thắng đó.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc thất bại liên tiếp, ánh mắt tràn đầy sự kinh sợ, sức mạnh của Tần Lâm nằm ngoài sự dự đoán của họ, lần này sợ rằng sẽ thua cuộc.
Nếu như tiếp tục chiến đấu rất có khả năng họ sẽ rơi vào thế bị động, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc đã không còn rảnh rỗi nhàn hạ nữa rồi, bởi vì Tần Lâm gây áp lực quá lớn khiến họ trở tay không kịp.
“Thập nhất kiếm!”.
“Thập nhị kiếm!”
Tần Lâm nhìn thẳng, sát khí trùng trùng, Thất Tinh Long Uyên giống như rồng gào thét trên trời cao, hai người họ không thể nào đối chiến được, bây giờ hoàn toàn không thể trốn tránh.
Thậm chí trên người đã có vài vết thương, cứ tiếp tục đánh thế này rất có khả năng sẽ mất mạng.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng buồn bực.
Lúc này Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cũng đã chú ý đến hoàn cảnh của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc, nói không chừng bọn họ sẽ bại trận.
“Rút lui!”
Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng nói.
Ý định rút lui nảy ra, Kha Lâm Tư Lặc biết mình không thể nào quyết chiến với đối phương được, làm như thế bọn họ sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Con trai của Tần Trì thực sự quá mạnh, mặc dù họ muốn giết người cướp của diệt trừ hậu quả sau này, nhưng với thực lực của bốn người họ thì không đủ để xoay chuyển tình hình.