"Không ổn rồi!"
"Mau đến đây đi!"
"Có người rơi vào hố bẫy rồi".
Tần Lâm nhíu mày, mở to hai mắt, anh nghe thấy âm thanh cầu cứu. Lúc trước có tiếng ai đó rơi vào bẫy, anh cũng nghe thấy, có điều cho dù có nhanh đến mấy thì cũng không cứu được.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không biết, khi tớ tỉnh dậy thì nhìn thấy bọn họ rơi xuống".
"Có phải vì tối qua chơi đùa quá không?"
"Cái hố bẫy này sao lại sâu như thế?"
Bên ngoài lều vô cùng huyên náo, khiến cho Tần Lâm không buồn ngủ nổi, tháo lều ra mới phát hiện một cái hố cực sâu xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa cái hố này nghiêng thoai thoải, nhìn không thấy đáy, hơn nữa dù có người rơi xuống thì cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh cầu cứu nào.
"Anh Tiểu Lâm, làm thế nào bây giờ? Anh mau đi xem xem!"
Lâm Nguyệt Dao đứng bên cạnh Tần Lâm, lo lắng nói, cái hố sâu và lớn như vậy, chiều rộng khoảng bốn năm mét, mặt ai cũng đầy sợ hãi và lo lắng.
"Chẳng nhẽ thực sự có quỷ à? Hôm qua anh Tần nói, ở đây không thích hợp hạ trại, sáng hôm nay đã có người rơi vào hố rồi, kỳ quá đi!"
"Đúng vậy, tối qua còn ổn, sao hôm nay lại có cái hố này".
"Tớ nghe nói quỷ thích nhất là dọa người, chẳng nhẽ có thứ gì không lành muốn tính toán với chúng ta sao?"
"Đừng nói vớ vẩn, thanh thiên bạch nhật, lảm nhảm cái gì vậy, có con quỷ nào trời sáng đi ra dọa người à, thần hồn nát thần tính".
"Đúng vậy, anh Tiểu Lâm, anh xem xem, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Mọi người nhìn về phía Tần Lâm, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
"Đây không phải hố bẫy, đây là huyệt mộ".
Tần Lâm nói vô cùng nghiêm túc, anh trầm giọng nói, hơn nữa huyệt mộ này trông có vẻ vô cùng sâu, chắc chắn không phải huyệt mộ bình thường.
Tần Lâm vừa nói ra câu này, chỗ này liền loạn thành nồi cám, mặt ai cũng kinh ngạc, huyệt mộ sao? Sao có thể? Bọn họ rơi vào huyệt mộ sao? Sợ thế!
Có người mặt mày kinh sợ, run rẩy nói.
"Cũng có thể nói, hôm qua chúng ta nằm trên phần mộ của người khác”.
"Không sai...có vẻ như anh Tiểu Lâm nói không sai đâu, chỗ này thích hợp người chết ở, chứ không phải người sống ở".
Tống Song Nhi kinh hoảng, trong lòng không khỏi rợn tóc gáy, ngủ trên mộ người khác một đêm, nếu là ai thì cũng cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn phạm phải điều kiêng kỵ.
Mặc dù bọn họ đều học y, đều là người theo thuyết vô thần, nhưng dù sao cũng kính sợ người chết, hơn người chẳng ai muốn làm mấy loại chuyện xui xẻo này.
"Trời ơi, mình lại ngủ một đêm ở đây".
"Xui quá đi!"
"Làm thế nào bây giờ, phải mau cứu Lý Lạc Lạc và Vương Miễn, bọn họ bị rơi xuống đấy một lúc rồi mà không thấy có tiếng động gì hết".
"Đúng, mau cứu người thôi".
Mọi người mồm năm miệng mười mà nói, nhưng chẳng có ai dám tiến lên một bước.
"Học trưởng, cậu tài cao gan to, cậu với anh Tần xuống đó xem đi".
"Đúng vậy học trưởng, cậu là trưởng đoàn của chúng ta, Lý Lạc Lạc và Vương Miễn bị rơi xuống đó, cậu cũng không thể không quản được".
Trương Trạch Thiên mặt mày khó coi, tối hôm qua anh ta đã mất hết thể diện, hôm nay nhất định phải cứu vãn lại, mặc dù là huyệt mộ nhưng cũng chẳng có gì đáng sợ cả? Cũng đâu phải là nước lũ hay mãnh thú, đi xuống cũng chẳng thành vấn đề.
Lâm Nguyệt Dao đề nghị.
"Hay là chúng ta cùng đi xuống đi, còn giúp đỡ lẫn nhau, một mình anh Tiểu Lâm và Trương Thiên Trạch xuống, nhỡ may gặp nguy hiểm thì làm sao? Dù sao nhiều người nhiều sức cũng yên tâm hơn".
Tống Song Nhi tiếp lời.
"Đúng, không thể để hai người bọn họ đơn độc đi xuống, chúng ta phải đoàn kết, chẳng phải chỉ là một ngôi mộ thôi sao, có gì đáng sợ chứ, cứu Lý Lạc Lạc và Vương Miễn trước đã".
Tống Song Nhi và Lâm Nguyệt Dao cùng đứng trên một chiến tuyến, dù sao quan trọng là Tần Lâm, cô ta không thể để Tần Lâm gặp nguy hiểm, nhỡ may Tần Lâm gặp chuyện không may thì cô ta phải thủ tiết cả đời à?
Mọi người đều gật đầu, dù sao tối qua Tần Lâm cũng cứu mọi người, nếu như lúc này mà rút lui thì mất mặt lắm.
Mọi người lấy hết can đam, người đông thế mạnh, có gì đáng sợ chứ?
Mọi người tìm được sợi dây xong cột vào trên cây to, Tần Lâm và Trương Thiên Trạch đi đầu, dần dần trèo xuống huyệt mộ.
Đi khoảng hai mươi mét, bọn họ mới đi đến đáy, lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ huyệt mộ này lại lớn như vậy, hơn nữa lại sâu như vậy, khi đi đến đáy huyệt mộ, không phát hiện ra Lý Lạc Lạc và Vương Miễn.
"Hai người này đi đâu rồi? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?"
Trương Thiên Trạch run lên, sắc mặt hết sức khó coi, hai người bọn họ rõ ràng rơi vào đây, sao lại không có chút dấu vết gì thế này?
"Ở đây có một cánh cửa".
Lâm Nguyệt Dao nhìn về phía Tần Lâm, chỉ thấy một cánh cửa bằng đồng thau, cao khoảng ba mét, hơn nữa hai bên còn có hai con sư tử đồng đứng gác, niên đại có vẻ rất cổ xưa, tất cả đều phủ đầy bụi băm, nhưng vẫn có thể thấy loáng thoáng được khuôn mặt dữ tợn của nó.
Xung quanh đều là gạch xanh, quét sơn màu đỏ, trông có vẻ vô cùng kinh dị, giống như căn nhà ma u ám thời cổ đại vậy.
Hai cánh cửa đồng thau lớn càng khiến Tần Lâm kinh ngạc, đây rõ ràng không phải ngôi mộ bình thường, nhìn là biết bản thân mình đoán không sai, đây rõ ràng là phong thủy bảo địa, thế phong thủy của Táng Tiên Pha, chính là địa điểm mà quý tộc thích nhất, lại ở trên đỉnh núi, có các dãy núi bảo vệ, cỏ cây xanh mướt, non nước liên miên, nơi như thế này chắc chắn là địa điểm tốt.
Nhưng đó chỉ đối với người chết mà thôi, bọn họ rơi vào đây thì ngay cả Tần Lâm cũng không biết thế nào, vẫn nên đi tiếp thôi.
Sư phụ từng nói với mình, ngôi mộ lớn nhất định do cao nhân tiền bối xây nên, hơn nữa cơ quan trùng điệp, rất có thể là di thiên đại cục, hoặc là hố bẫy kinh người, nơi như này tốt nhất không nên đi.
"Người đời trước xây một nơi có phong thủy như vậy là vì không muốn người đời sau đến phá hoại, nhất định sẽ khó có thể đi vào, sao có thể dễ bị phát hiện như vậy”.
Cho dù có bị phát hiện thì cũng không thể nào dễ dàng đi vào, nhất định có nguy hiểm chết người, trộm mộ ở Hoa Hạ là điều cấm kỵ, ai muốn tổ mộ của mình bị đào lên ba tấc chứ?
Tần Lâm nghĩ, cánh cửa đồng thau lớn này, nhất định sẽ khiến bọn họ kinh sợ, cho dù bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cũng chưa thấy ai làm một cánh cửa to như vậy, cửa cao nhà rộng, có điều như vậy nhưng cánh cửa đồng thau dày nặng thế này, khiến trái tim Tần Lâm hơi trầm xuống, bước một bước vào có thể sẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng lùi một bước thì cùng nghĩa với việc đã phán cho Lý Lạc Lạc và Vương Miễn cái chết.
Hai người bị mất tích, bọn họ đều có trách nhiệm, bọn họ cũng không thể cứ vứt bỏ Lý Lạc Lạc và Vương Miễn rồi cứ vậy mà rời đi!
"Hay là chúng ta đi thôi, sao tôi cảm thấy chỗ này kinh dị vậy".
"Đúng vậy, tớ cũng hơi sợ, cảm giác khá khó thở, hít thở không thông được".
"Đây là nơi quỷ quái gì vậy, Lý Lạc Lạc và Vương Miễn rốt cuộc đi đâu rồi?"