Từ Bằng nhìn thấy hai người thân thiết như vậy thì sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Dương Tuyết ở cạnh thấy thế bèn chêm vào.
“Làm bác sĩ mệt chết đi được mà chả kiếm được bao nhiêu, được đến đây ăn một bữa cũng không dễ gì, nếu Từ thiếu gia đã mời thì hãy gọi nhiều một chút, đừng khách sáo”.
Diệp Vãn Nhi cau mày, không thèm để ý đến cô ta, cô gọi một vài món rồi đưa cho người khác.
Mọi người bắt đầu tám chuyện, các chủ đề chủ yếu đều xoay quanh Từ Bằng, dù gì Từ Bằng là người có tiền, những người nổi tiếng lúc đi học cũng muốn xây dựng mối quan hệ với hắn ta, nói không chừng tương lai sẽ có chuyện cần nhờ vả.
Không lâu sau, tất cả đồ ăn thức uống đã được bày biện đầy đủ, tất cả đều là sơn hào hải vị.
Thực ra Tần Lâm chỉ gọi có vài món, còn lại đều do Bùi Lương gọi, cho đầu bếp làm những món ăn ngon nhất, đương nhiên giá cũng không rẻ chút nào.
Nhưng Bùi Lương đã nói rằng bọn họ không cần phải trả tiền, nên Tần Lâm cũng sẽ không khách sáo làm gì.
Nhìn thấy sơn hào hải vị bày đầy bàn, Từ Bằng có hơi xót ruột, hắn lạnh lùng nói.
“Vị bác sĩ Tần này quả thật không hề khách sáo chút nào”.
Tên này đúng là một kẻ quê mùa, gọi món toàn chọn những món đắt tiền, ăn một bữa như thế này thì ngay cả Từ Bằng cũng có chút xót ví.
“Ha ha, Từ thiếu gia, anh ta là người làm công ăn lương, bình thường hiếm khi được ăn mấy món sơn hào hải vị như vậy, không giống như anh, khi nào muốn đến thì đến, tôi có thể hiểu được mà”.
Từ Bằng cảm thấy câu nịnh nọt này còn tạm được, hắn gật đầu, vẻ mặt ra vẻ kiêu ngạo rồi nói.
“Đúng vậy, Vãn Nhi, cậu ăn nhiều một chút, sau này nếu cậu muốn ăn thì cứ liên lạc tớ, đích thân tớ sẽ dẫn cậu đi”.
Từ Bằng tin rằng bây giờ ở cái xã hội này, chẳng có mấy cô gái không bị ảnh hưởng bởi tiền bạc.
Trước đây hắn không đủ can đảm để theo đuổi Diệp Vãn Nhi bởi vì hắn vừa không có tiền vừa tự ti.
Nhưng bây giờ hắn đã giàu rồi, mà Diệp Vãn Nhi cũng chỉ là một cô gái có gia cảnh bình thường mà thôi.
Những món bọn họ ăn ngày hôm nay, kể cả có qua năm mới chưa chắc đã ăn được một lần, còn Từ Bằng thì muốn đến lúc nào cũng được.
Chất lượng cuộc sống như vậy cũng không tính là quá thảm.
Diệp Vãn Nhi cau mày, vẻ mặt có chút không vui.
“Không cần đâu, chúng ta cũng không thân đến vậy, đi ăn riêng với nhau, tớ sợ sẽ làm bạn trai hiểu lầm mất”.
Từ Bằng hừ một tiếng, dường như không vui.
Dương Tuyết thấy vậy bèn nói.
“Diệp Vãn Nhi, cậu sao vậy, dù sao trước đây cậu cũng từng là hoa khôi lớp chúng ta, chuyện chung thân đại sự không thể qua loa như vậy được”.
“Sống với một người bình thường thì cậu sẽ là người bình thường suốt quãng đời còn lại, còn nếu ở với người có tiền thì cả đời cậu sẽ là phú bà”.
“Bây giờ cậu đang rất vui vẻ, nhưng năm năm, mười năm nữa thì sao? Cả cuộc đời cậu còn bao nhiêu năm nữa chứ, cậu muốn cả đời sống trong vinh hoa phú quý hay muốn đi mặc cả từng đồng từng cắc ở ngoài chợ?”
“Từ thiếu gia vừa có tiền vừa có ý, cậu còn do dự gì nữa chứ”.
Dương Tuyết ở cạnh thêm dầu vào lửa, nói hết mọi thứ Từ Bằng không nói ra, làm tất cả bạn học đang ngồi đó đều im bặt.
Ai nấy đều mang vẻ mặt vừa cảm thấy kỳ lạ vừa thích thú.
Tần Lâm này khó xử thật, bị cướp bạn gái trước mặt bao nhiêu người thế này..
Nếu đổi thành bạn gái của Từ thiếu gia, chắc chắn sẽ không có ai dám theo đuổi ra mặt như vậy.
Nhưng Tần Lâm thì khác, anh chỉ là một bác sĩ, chẳng ai thèm quan tâm đến thân phận của anh.
Nói trắng ra là vì không có bản lĩnh nên đến cả bạn gái của mình cũng không giữ nổi.