Trở về nhà, Lão Chu đóng chặt cửa, không gặp ai cả.
Đương nhiên rồi, trên thực tế thì cũng chẳng có ai đến thăm bọn họ, bây giờ Lão Chu đã trở thành mục tiêu đả kích, không ai dám qua lại với nhà bọn họ, như thế chẳng phải sẽ đắc tội với Hoa thần y sao?
Sau này vẫn phải sống ở cái thôn nay, không tránh khỏi việc chữa bệnh, nếu thực sự đắc tội với Hoa thần y, đúng là lợi bất cập hại.
Buổi tối nhà Lão Chu bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai rời đi.
Chu Điềm Điềm cũng chẳng nói gì, bận bịu suốt, mặc dù ba người họ không nói nhưng có thể nhìn thấy sự tiếc nuối trên gương mặt.
Bị đuổi đi như thế đúng là khó chịu.
Tần Lâm cười nhạt, về phương diện chữa bệnh anh nắm rõ như lòng bàn tay.
Anh em nhà họ Mã sẽ nhanh chóng đến cầu xin anh thôi.
……
Nửa đêm, sau khi Mã Văn và Mã Vũ trở về, hai người nằm ngủ.
Mặc dù Mã Vũ đau mỏi phần lưng, không dùng lực được nhưng cơ thể khá thoải mái, không xuất hiện tình trạng đổ mồ hôi lạnh trước đó nữa.
Sau khi nằm xuống, được một lúc thì chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi Mã Văn nằm xuống vẫn còn thấy hưng phấn, không buồn ngủ, cảm thấy bản thân giống như có thể đứng dậy đi làm đồng vậy.
Lật qua lật lại có chút khó chịu.
Đột nhiên phần lưng đau nhói, Mã Văn liền ngồi dậy.
“Ây dô, lưng của tôi……”
Cả nhà Mã Vũ cũng tỉnh dậy, bật đèn lên.
“Anh, anh sao thế?”
Lúc này mặt Mã Văn đỏ ửng, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, môi cắn trắng bệch ra.
Mã Vũ sợ hãi: “Anh, anh đợi chút, em đi gọi Hoa thần y!”
Nói vong Mã Vũ nhảy xuống giường, lao ra bên ngoài, chạy như bay!
Sau khi đến nhà Hoa thần y, Mã Vũ hét lên.
“Hoa thần y! Hoa thần y cứu mạng!”
Lao đến nhà Hoa thần y, gõ cửa kiểu gì cũng không mở, Mã Vũ đứng bên ngoài hét lớn, bên trong chẳng có ai trả lời.
Tầm mười mấy phút sau, Mã Vũ thấy sốt ruột, như này thì không được rồi!
Cậu ta vội chạy về nhà: “Bố mẹ, anh, Hoa thần y không mở cửa!”
Lúc này Mã Văn đang nằm quằn quại dưới đất, đau xé gan xé ruột, nhìn mà thấy tội.
Thấy bộ dạng của Mã Vũ, hai ông bà già vô cùng kinh ngạc.
“Sao…..sao con lại khỏi rồi?”
Lúc này Mã Vũ mới phản ứng lại được, cậu ta không những không thấy đau mỏi lưng mà còn cảm thấy cơ thể có sức lực, phần lưng nóng ran, chắc là có hiệu quả rồi!
“Mẹ, con biết rồi, là vị tiểu thần y đó! Là anh ấy!”
Lúc Tần Lâm chữa bệnh cho Mã Vũ, thực ra cậu ta cũng có phần tin tưởng Tần Lâm.
Dù sao thì Tần Lâm cũng nói ra triệu chứng bệnh của cậu ta chuẩn xác như thế, người bình thường không thể nào làm được.
Sau đó lúc châm cứu cho cậu ta Tần Lâm cũng nói rồi, qua tối nay sẽ đỡ, bây giờ trời còn chưa sáng mà đã đỡ hơn nhiều rồi, lời của Tần Lâm khiến cậu ta không thể không tin.
“Đúng rồi anh!Anh nhớ con rể của nhà Lão Chu từng nói, nếu anh đau quá không chịu nổi thì hòa nước lạnh với cao lanh để uống!”
Hai ông bà già sững sờ: “Hả? Cao lanh? Thứ đó uống được sao?”
Mã Vũ nói: “Mặc kệ đi, cứ thử xem sao, mẹ xem anh con đau sắp ngất đi rồi!”
Thấy bộ dạng đau đớn của Mã Văn, cả nhà họ cũng không dám chần chừ, vội lấy nước lạnh trong giếng hòa với cao lanh, đút cho cậu ta uống.
Uống một bát nước lạnh, vài phút sau đột nhiên Mã Văn ổn định lại, mồ hôi toát ướt đẫm áo, cậu ta nằm trên giường như con chó chết vậy.
“Anh, anh đỡ hơn chưa?” .
Truyện Phương Tây
Mã Văn gật đầu, yếu ớt nói.
“Đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau như lúc nãy nữa”.
Nhìn thấy cảnh này, cả nhà Mã Vũ lập tức thấy kinh ngạc.
Xem ra vị tiểu thần y kia thực sự có bản lĩnh sao?
Nếu không sao nước lạnh hòa với cao lanh lại có hiệu quả chứ?
Hơn nữa thấy Mã Vũ bây giờ khỏe như voi, hoàn toàn không giống người bị bệnh.
Lúc này Mã Văn mới hiểu ra: “Bố mẹ, em trai, xem ra chúng ta đổ oan cho tiểu thần y rồi!”
Tần Lâm mới là thần y thực sự!
Trước đó anh đã nói, Mã Văn mắc bệnh thận, phải tránh dùng sài hồ.
Mà viên Tô Linh Hoàn mà Hoa thần y đưa cho cậu ta có chứa sài hồ, một khi uống vào nhất định sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Lúc đó Mã Văn hoàn toàn không để ý, bây giờ nghĩ lại những lời Tần Lâm nói đều rất chuẩn xác!
Hơn nữa không phải là Tần Lâm đoán bừa mà anh thực sự có bản lĩnh chẩn đoán ra được.
Mã Vũ gật đầu: “Đúng vậy, nhà ta đã đổ oan cho tiểu thần y rồi, anh uống thuốc của Hoa thần y nên mới xuất hiện triệu chứng này, anh xem tên Hoa thần y đó còn chẳng dám mở cửa, chẳng lẽ còn không nhận ra ai đúng ai sai sao?”
“Anh, chúng ta mau đi xin lỗi tiểu thần y đi, bệnh của anh nói không chừng vẫn chữa trị được!”
Lúc này Mã Văn thấy vô cùng hối hận, nếu như hôm qua nghe theo lời của tiểu thần y thì bây giờ sẽ không bị thế này.
“Em trai, ra sân lấy vài cành củi có gai cho anh!”
Mã Vũ gật đầu, hiểu ý của anh trai, cậu ta vội ra vườn bó một bó củi mới, bên trên toàn là gai.
Mã Văn cởi trần, vác củi sau lưng, chuẩn bị đi chịu tội!
Mã Văn không có học thức nhưng cũng biết điển cố Phụ kinh thỉnh tội (tức là vác roi mận gai trên lưng để xin được chịu phạt, câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Truyện Liêm Pha và Lạn Tương Như"), hy vọng làm thế này có thể khiến tiểu thần y thấy thoải mái.
Ra khỏi cổng, Mã Văn liền hét lớn lên.
“Mã Văn xin nhận tội với anh Tần!”
Mã Văn đi ba bước thì hét một câu, tiếng như chuông, cả làng đều có thể nghe thấy. Một lúc sau nhà ai cũng bật đèn, không ít người bị Mã Văn làm cho tỉnh giấc.
Mọi người trong thôn đều đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng của Mã Văn, họ thấy khó hiểu.
“Mã Văn cậu sao thế!”
Mã Văn không chịu nói, chỉ vác một bó củi đi về phía nhà Lão Chu.
Mã Vũ nói: “Anh Tần mới là thần y, trước đây chúng ta đổ oan cho anh ấy rồi, anh trai tôi uống Tô Linh Hoàn của Hoa thần y suýt nữa thì chết, may mà nghe theo lời dặn dò của Tần thần y nên mới cứu được một mạng!”
Lời nói của Mã Vũ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Lẽ nào Hoa thần y thực sự là lang băm sao?
Bọn họ đều là người dân tin tưởng Hoa thần y mấy năm rồi, hễ bị bệnh là tìm ông ta, uống Tô Linh Hoàn là khỏi, bây giờ ông ta lại chữa đểu cho Mã Văn sao?
Hai anh em nhà họ Mã đương nhiên không biết nói dối, thái độ lúc ban ngày của bọn họ với Hoa thần y và Tần Lâm thế nào mọi người đều rõ, nếu không phải như những gì họ nói, Mã Văn xảy ra chuyện, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin Hoa thần y là lang băm.
Nhưng cho dù bây giờ nhìn thấy bộ dạng của hai anh em nhà họ Mã, bọn họ vẫn chưa tin lắm.
Tất cả đều ra ngoài đi theo Mã Văn đến nhà Lão Chu.
Đến cổng, Mã Văn quỳ xuống dưới đất, hai tay cuộn nắm đấm.
Sau đó Mã Vũ tiến lên gõ cửa.
Đùng đùng đùng!
Gõ một lúc thì Lão Chu hút thuốc lá đi ra ngoài.
Ngày mai bị đuổi đi rồi, Lão Chu cả đêm không ngủ ngon được.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra ngoài.
Thấy cảnh tượng trước mắt, mặt Lão Chu biến sắc.
“Mã……Mã Văn, sao cậu lại……”
Mã Văn nói: “Chú Chu, chuyện hôm nay là lỗi của anh em chúng cháu, Hoa thần y là lang băm, anh Tần mới là thần y thực sự, ban ngày đắc tội, bây giờ Mã Văn đến chịu tội!”
Lão Chu thấy mừng rỡ, còn có chuyện này sao?
Trước đó Tần Lâm nói rồi, anh em nhà họ Mã sẽ đến cầu xin ông ấy, ông ấy cũng không để ý cho lắm, ai ngờ họ thực sự đến!
“Đây……Tiểu Tần!”
Lão Chu gọi Tiểu Tần, Chu Điềm Điềm và bà Chu cũng chạy ra.
Nhìn thấy Tần Lâm, Mã Văn hối hận nói.
“Anh Tần, trước đây tôi đắc tội rồi, mong anh tha thứ!”
- ----------------------