Tề Hồng Long thở dài: “Cũng còn cách nào nữa đâu, chỉ có thể nhún nhường cầu cứu người ta”.
Bà Tề gật đầu: “Ông yên tâm, tôi biết làm thế nào rồi”.
Nói xong, bà Tề dẫn mấy người vệ sĩ đi ra khỏi cửa, lái xe đi đến nhà Điền Gia Ấn.
Nhà họ Điền đang ăn uống rất náo nhiệt, bà Điền nhìn điện thoại rồi đột nhiên nói.
“Lão Điền, chút nữa bà Tề sẽ đến đây”.
Bà Điền và bà Tề khá thân thiết với nhau, vì vậy khi đến liền thông báo cho bà Điền, chủ yếu là muốn bà Điền nói giúp vài câu.
Điền Gia Ấn hơi sững sờ, ngạc nhiên nhìn Tần Lâm nói.
“Cậu Tần nói trúng thật rồi!”
Tần Lâm cười nhạt, xem ra Tề Hồng Long quả nhiên đã phát bệnh rồi, hơn nữa chắc còn rất nghiêm trọng, nếu không sẽ chẳng đến đây lúc đêm hôm thế này.
“Cậu Tần, làm sao đây?”
Tần Lâm nói: “Chẳng làm sao cả, với người khác thì tôi có lẽ sẽ chẳng nể mặt, nhưng với tổng giám đốc Điền thì nhất định phải rồi”.
Tần Lâm nói xong, Điền Gia Ấn liền vui vẻ cười lớn.
Tần Lâm đúng là nể mặt ông ấy mà.
Nếu chỉ dựa vào lời của mình Tề Hồng Long, chỉ với thái độ vừa rồi, Tần Lâm đã sớm mặc kệ bọn họ rồi.
Nhưng nể mặt Điền Gia Ấn, cho dù thái độ của bọn họ không tốt, Tần Lâm vẫn sẽ chữa bệnh cho ông ấy, bởi vì ông ấy có quan hệ tốt với tổng giám đốc Điền.
Điền Gia Ấn rất hường thụ đãi ngộ đặc biệt này, trong lòng vui mừng không thôi, thậm chí còn muốn khoe khoang với người khác.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Người giúp việc đi ra mở cửa, người đứng trước cửa chính là bà Tề.
“Tổng giám đốc Điền, Tần đại sư, tôi đến đây để xin lỗi hai người, lúc trước thái tộ của tôi không tốt đã đắc tội đến cậu Tần, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Nói xong, bà tề đứng ở trước cửa, cung kính cúi đầu chín mươi độ.
Điền Gia Ấn vội vàng đi lên: “Ha ha, em dâu không cần khách sáo như vậy, lão Tề làm vậy cũng là có lý do. Tần đại sư rất rộng lượng, sẽ không trách hai người đâu”.
Bà Tề ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt khẩn cầu.
Tần Lâm gật đầu: “Nói trước nhé, nếu muốn tôi khám bệnh thì phải phối hợp, tôi hỏi gì thì phải trả lời cái đó”.
Bà Tề gật đầu: “Tần đại sư hãy yên tâm, lão Tề nhất định sẽ nói rõ toàn bộ sự việc, xin cậu hãy đến nhà chúng tôi”.
Xe đã đậu sẵn dưới tầng, Tần Lâm cùng Tề Gia Ấn đến nhà họ Tề lần nữa.
Sau khi bước vào nhà, Tần Lâm đã nói.
“Dỡ bỏ hết những miếng vải đỏ này đi, trông khó chịu quá”.
“Vâng, mau làm đi!”
Nếu là lúc trước, có lẽ sẽ không ai để ý đến lời nói của Tần Lâm, nhưng giờ Tần Lâm cực kỳ có uy quyền, nói gì bọn họ cũng tin.
Khi bước vào nhà, thấy Tôn đại sư đang ngồi trên sô pha, đứng bên cạnh là hai vệ sĩ to cao khỏe mạnh. Lúc này, Tôn đại sư ốm yếu, vẻ mặt khó coi đang ngồi im không dám động đậy.
Thấy Tần Lâm trở lại, Tề Hồng Long vội vàng đứng dậy.
“Tần đại sư, lúc trước tôi đã đắc tội đến cậu, mong cậu bỏ qua cho!”
Tần Lâm bình tĩnh đáp: “Không có gì, chỉ là nể mặt tổng giám đốc Điền mà thôi, có gì ông cứ cảm ơn tổng giám đốc Điền đi”.
Khuôn mặt Điền Gia Ấn tỏ ra vui mừng khôn xiết: “Lão Tề, cậu nói hết mọi chuyện với Tần đại sư đi!”
Tề Hồng Long bảo mấy vệ sĩ lui hết ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Tề Hồng Long lại thở dài nói.
“Cơn ác mộng của tôi quả thực có liên quan đến đứa trẻ, sao Tần đại sư lại biết?”
Tần Lâm mỉm cười không đáp, loại bí thuật phong thủy này đôi khi chỉ cần nhìn linh khí xung quanh là ra, chỉ có điều người bình thường không thể hiểu những thuật ngữ chuyên ngành này.
Tần Lâm cũng chỉ biết có liên quan đến đứa trẻ mà thôi, cụ thể thế nào thì vẫn phải nghe Tề Hồng Long kể.
Tề Hồng Long thở dài nói.
“Khi còn trẻ, tôi từng làm một số việc sai trái, đã nhiều năm trôi qua tôi không dám nhắc lại nữa”.
Tần Lâm không ngặt lời mà kiên nhẫn lắng nghe, rất nhiều chuyện đều liên quan đến báo ứng nhân quả, tình hình hiện tại của Tề Hồng Long chắc chắn có liên quan đến sự việc năm đó, vì thế Tần Lâm mới hỏi.
Tề Hồng Long thở dài nói.
“Năm đó khi mới bắt đầu lập nghiệp, tôi không phải kinh doanh sữa bò mà là sữa bột dành riêng cho trẻ em”.
“Những không ngờ một nhà máy sản xuất nguyên liệu của chúng tôi xảy ra vấn đề, dẫn đến một lô hàng không đạt chất lượng, khiến một nhóm trẻ em uống phải ngộ độc. Mấy đứa trẻ hai ba tuổi đầu to hơn những đứa trẻ bình thường, khi đó truyền thông gọi là những đứa trẻ đầu to”.
Tần Lâm gật đầu, mặc dù tin tức này không xảy ra ở thời của bọn anh, nhưng vụ việc này khi đó vô cùng hot, vì thế Tần Lâm cũng từng nghe đến.
Tề Hồng Long nói tiếp.
“Sự việc này vốn là trách nhiệm của tôi, nhưng sau đó tôi đã kéo quan hệ tìm người chịu trách nhiệm thay, thay tôi chịu chỉ trích và đi tù, tôi mới có thể tiếp tục kinh doanh”.
“Sau khi chuyển sang kinh doanh sữa bò, công việc kinh doanh khởi sắc, trở thành doanh nghiệp sữa bò hàng đầu”.
“Nhưng khi những đứa trẻ đó lớn lên, ảnh hưởng gây nên cho những đứa trẻ ấy là nỗi day dứt cả đời này của tôi. Mỗi khi nhớ lại tôi đều cảm thấy rất tội lỗi, tôi đã thành lập quỹ để bù đắp cho những đứa trẻ kia, coi nó là niềm an ủi lương tâm chính mình”.
“Nhưng từ mấy năm trước, tôi bắt đầu mơ thấy ác mộng, sức khỏe tôi ngày một yếu đi, tôi ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn nhưng thường sẽ mơ thấy số tiền đó là do tôi dẫm đạp lên xác những đứa trẻ đó, trên tờ tiền thấm đẫm máu”.
“Sau đó, mỗi khi mơ thấy ác mộng, tôi đều cảm thấy bản thân sống không bằng chết, muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong, may mà có vợ tôi kịp thời cứu, nếu không tôi đã chết bao nhiêu lần rồi”.
Tần Lâm nghe xong thì gật đầu, không hề có biểu cảm gì đặc biệt, mọi chuyện đều hợp tình hợp lý đúng theo dự đoán của anh.
Rất nhiều người khi còn trẻ từng làm một số chuyện, về già rồi mới bị báo ứng.
Trước đó Tần Lâm cũng tìm hiểu một chút, Tề Hồng Long này quả thực đã làm rất nhiều việc tốt, cũng được coi là người tốt. Đáng lý ra đã bù đắp được món nợ năm đó, dù sao thì Tề Hồng Long cũng không cố ý, chỉ là chưa từng thừa nhận trách nhiệm của mình mà thôi.
Tần Lâm nói: “Tôi đã hiểu rồi, cũng không phải là chuyện gì lớn, những đứa trẻ này chẳng qua là không hiểu chuyện mà thôi, những việc làm của ông đã bù đắp đủ rồi, chủ tịch Tề không cần phải đè nặng tâm lý như vậy”.
Bà Tề lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ căn bệnh của ông nhà tôi phải làm thế nào mới giải quyết được?”
Tần Lâm nói: “Thật ra rất đơn giản, đi chùa xin bùa hộ mệnh là được”.
Bà Tề sững sờ giây lát: “Việc này có tác dụng không?”
Chuyện đi chùa xin bùa là chuyện quá đỗi thường tình, rất nhiều người đã từng xin.
Tục ngữ nói, đàn ông đeo quan âm, đàn bà đeo phật, bà Tề đã xin cho Tề Hồng Long biết bao nhiêu mặt quan âm đeo lên cổ, lên người, lên thắt lưng rồi những đều vô dụng.
Tần Lâm nói: “Tất nhiên là có rồi, nhưng phải xin đúng mới được, quan âm quản lý chuyện tặng con, chứ không quản trẻ nhỏ”.
“Lên chùa thỉnh phật Di Lặc bụng bự chắc chắn sẽ có tác dụng”.
Tề Hồng Long và bà Tề đều sững sờ: “Chỉ vậy thôi?”
Bọn họ quả thực ngạc nhiên quá mức, vì đã mời bao nhiên là đại sư như thế mà chẳng có hiệu quả, đã áp dụng mọi cách phức tạp, thậm chí cả xung hỷ cũng vô ích.
Cuối cùng Tần Lâm nói chỉ cần thỉnh phật Di Lặc bảo vệ là được?”
Tần Lâm mỉm cười: “Chỉ thế thôi”.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi khó tin.
“Đúng rồi, lão Tề, lúc trước tôi lên núi Võ Đang xin cho ông một mặt phật Di Lặc, lúc đó xin để phát tài phát lộc, hiện giờ vừa vặn có ích!”
“Tốt, mau lấy đi!”
Bà Tề lục tìm trong tủ, tìm thấy một mặt phật Di Lặc bụng bự bằng đồng đưa cho Tề Hồng Long đeo.