Lúc này, cho dù là Vương Vân hay là Chúc Dũng thì đều sững người, sao có thể dễ dàng đồng ý đến vậy được, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khó tin, chẳng nhẽ Chúc Linh Linh đã tha thứ cho họ rồi sao?
Vương Vân vui không khép nổi miệng.
"Con đúng là con gái ngoan của mẹ, Linh Linh, con đúng là biết để đại cục lên trên, con đúng là đứa tài giỏi nhất nhà họ Chúc".
"Con nói đi, dù là điều kiện gì thì chúng ta đều có thể đáp ứng. Chỉ cần con có thể quay về nhà họ Chúc, chúng ta qua được cửa ải lần này, đừng nói đến một điều kiện, cho dù là mười hay một trăm điều kiện đều không thành vấn đề, ha ha ha".
Vương Vân chỉ muốn kéo được Chúc Linh Linh về nhà, như vậy là có thể giải quyết được vấn đề rồi, đến lúc đó bản thân lại có thể ngồi dưng ăn hoang rồi. Bây giờ nhà họ Chúc loạn trong giặc ngoài, nếu như Chúc Linh Linh quay về lúc này thì sẽ trở thành trụ cột của nhà họ. Đến lúc ấy, cho dù là Chúc Tiểu Nguyệt đi du học trở về như sẽ phải làm việc dưới trướng của Chúc Linh Linh.
Chúc Minh vẫn luôn khinh thường nhà họ. Lần này để bọn họ nhìn xem, rốt cuộc ai mới là trụ cột của nhà họ Chúc, con gái anh du học mấy năm thì sao, đến cuối vẫn phải làm thư ký cho con gái tôi đấy thôi?
Không chỉ Vương Vân mà Chúc Dũng cũng cười như được mùa, nói như vậy, Chúc Linh Linh vẫn nể mặt họ, chỉ cần về nhà họ Chúc, mọi vấn đề đều được giải quyết, đây mới là chuyện vui thật sự.
Chúc Linh Linh rời khỏi nhà Chúc, với họ mà nói là sự tổn thất quá lớn. Lúc trước khi cô ấy còn ở đây, Y dược Văn Hòa cũng được coi là ngôi sao sáng trên bầu trời, nhưng Chúc Nhị Bạch vừa về, cải cách toàn bộ khiến cho nhà họ Chúc rơi vào thảm cảnh. Bây giờ bọn họ cuối cùng cũng biết ai mới là người có thể chèo chống con thuyền nhà họ Chúc này rồi. Sau khi mời Chúc Linh Linh về, Chúc Thị Y Mỹ sẽ có những ngày tháng huy hoàng như Y dược Văn Hòa năm đó, điều này Chúc Dũng tin chắc.
Chúc Minh nói, ông ta cũng biết bây giờ tình thế của nhà họ Chúc vô cùng nguy nan, nếu như Chúc Linh Linh dễ dàng về như vậy thì sẽ không được nhà họ Chúc trọng dụng, Chúc Linh Linh đưa ra điều kiện thì cũng là chuyện thường.
"Đúng vậy Linh Linh, con mau nói đi, bố và mẹ con đã sốt ruột lắm rồi, có yêu cầu điều kiện gì thì cứ nói, nhà họ Chúc chúng ta sao có thể không đồng ý chứ? Hơn nữa lần này, bố đã nghĩ kỹ rồi, sau khi về, con nói hết một lượt điều kiện, như thế thì sau này con sẽ không bị bọn họ bắt nạt nữa, đỡ để lại hậu họa về sau. Sau này ông nội con cùng ông Hai vẫn phải nghe con thôi".
Chúc Linh Linh ung dung nói.
"Được rồi, vậy để con nói, bố mẹ truyền đạt lại nhé, nếu như bọn họ làm được, con sẽ về, đến lúc đó con sẽ giúp nhà họ Chúc thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng con sẽ không đồng ý ngủ cùng người khác đâu. Chuyện này con nói trước đấy!"
Vương Vân cười nói.
"Được được được, con nói đi".
"Tất cả mọi người của nhà họ Chúc đều phải xin lỗi con, hơn nữa đều phải quỳ trước mặt con xin lỗi, nếu không con sẽ không quay về. Đừng có nói con hà khắc, cũng đừng có bảo con không hiểu lễ nghĩa, lúc trước mấy người ép con rời khỏi nhà họ Chúc, sao không nghĩ đến chuyện này, lúc trước sao mấy người đuổi con đi, bây giờ con nếu như dễ dàng quay về thì sao được? Bây giờ nhà họ Chúc cần con, mấy người biết mời con về rồi, mấy người biết ai mới là người có thể cứu nhà họ Chúc, vậy sao lúc trước còn làm vậy? Bây giờ ở trước mặt con giả bộ đáng thương, Chúc Linh Linh con không phải là dạng không biết xấu hổ, lần này, mấy người đến đây, con đã nể mặt lắm rồi".
Ánh mắt của Chúc Linh Linh rực lửa, Chúc Dũng và Vương Vân nhìn nhau, ánh mắt tối dần, sững sờ ngay tại chỗ.
Lời của Chúc Linh Linh vang vọng, hơn nữa không cho họ bất kỳ cơ hội kỳ kèo nào, lúc này sắc mặt cô vô cùng nghiêm túc, Chúc Dũng và Vương Vân biết, đây rõ ràng là ý của Tần Lâm, nhất định là do tên khốn ấy làm.
"Có phải là ý của Tần Lâm không? Bây giờ con không nghe lời của bố mẹ phải không? Con bắt cả nhà họ Chúc quỳ xuống, con không sợ tổn thọ à? Mấy chú bác của con thì thôi đi, nhưng ông bà con cũng ở trong đấy, chẳng nhẽ con chịu được à?"
Chúc Dũng trầm giọng nói, lúc này ông ta cũng cho rằng lời Chúc Linh Linh nói thực sự hơi quá đáng, đây chẳng phải làm khó người khác sao?
Chúc Linh Linh cười khẩy nói.
"Bố, lúc trước khi con rời khỏi nhà họ Chúc, bố cũng ở đó, bố cũng biết bọn họ đối xử với con thế nào, trong mắt họ, con chỉ là công cụ để gia tộc sử dụng, bọn họ có coi con là người thân không? Chỉ cần có thể đem lại lợi ích cho gia tộc, liền bán luôn con cho người khác, chẳng nhẽ đây là chuyện bậc cha chú nên làm sao? Lương tâm của họ chẳng nhẽ bị chó tha đi rồi à?"
"Khi bọn họ đấu khẩu với con, khi bọn họ xỉ nhục con, bố ở đâu? Sao bố không đứng ra vì con gái bố? Bây giờ bố bảo con quá đáng, ha ha ha, chẳng nhẽ lúc trước bọn họ không quá đáng sao, nếu như không có anh Tiểu Lâm thì con đã thành đồ chơi trên giường người ta rồi, đây là điều mà nhà họ Chúc muốn sao? Thực sự khiến con cười rụng răng".
Chúc Linh Linh không hề nể mặt bố mình, bản thân có thể để họ đến đây là đã nể mặt họ rồi. Bây giờ mình xảy ra xung đột đến mức này với nhà họ Chúc, cũng là do nhà họ Chúc tự mình chuốc lấy.
Cô vốn có năng lực giải quyết tất cả, nhưng bọn họ lại không quan tâm đến cô, hơn nữa chỉ coi cô là bia đỡ đạn, họ đâu coi cô là người!
Chúc Linh Linh bây giờ đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông!
Đối với nhà họ Chúc mà nói, Chúc Linh Linh là loại có cũng được không có cũng được, thậm chí có thể tùy ý bắt nạt, bọn họ chẳng quan tâm đến cô, chỉ cần có lợi cho gia tộc, hy sinh cô là điều dễ hiểu.
Bọn họ cho rằng đây vì đại cục, đây là sự nhân từ của họ, cũng là điều tốt nhất cho nhà họ Chúc.
Nhưng khi bọn họ gặp thảm cảnh, không ai xử lý được vấn đề, họ mới biết Chúc Linh Linh quan trọng với nhà họ Chúc thế nào, sự tồn tại của Chúc Linh Linh là kỳ tích của nhà họ Chúc, nếu như không có Chúc Linh Linh, Y dược Văn Hòa sụp đổ lâu rồi, phương pháp kinh doanh của bác cả chỉ quan tâm đến tiền của mình, sau thì tự chuốc lấy họa, kéo cả nhà họ Chúc xuống vực thẳm.
May mà mình trong thời khắc quan trọng, đưa Y dược Văn Hòa quay lại quỹ đạo, hơn nữa nhờ phương thuốc của anh Tiểu Lâm có tác dụng, nhưng bọn họ căn bản không nhớ đến điểm tốt này của anh Tiểu Lâm, ngay cả một người họ Chúc như cô cũng cảm thấy khó chịu thay anh, bọn họ đúng là không có giới hạn, đúng là khiến người ta tức lộn ruột.
Lần này anh Tiểu Lâm đã dặn dò cô thật kỹ, cô cũng biết, mình sẽ quay về nhà họ Chúc, nhưng cô phải nắm được tập đoàn của nhà họ Chúc, chỉ khi nắm chắc quyền lợi của mình trong tay, cô mới có thể trở thành người đứng đầu, mới có thể được người ta tôn trọng.
Nhà họ Chúc không có Chúc Linh Linh, dù là Y dược Văn Hòa hay là Chúc Thị Y Mỹ thì đều sẽ rơi vào vũng bùn, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không bao lâu sau bọn họ cũng sẽ rơi vào cảnh đầu đường xó chợ thôi.
Chúc Linh Linh hiểu rõ, nếu như không rơi vào cảnh đường cùng, nhà họ Chúc sẽ không chịu cúi đầu tìm mình đâu, vậy nên lúc này cô nhất định phải lấy được lợi ích, sau này vững chân ở nhà họ Chúc, như thế thì không sợ bị ai làm khó!
Bây giờ là cơ hội duy nhất của cô, cũng là cơ hội của nhà họ Chúc, cho dù là ai, cho dù là bố mẹ của cô, cô cũng sẽ giữ vững nguyên tắc!
Chương 1134: Sự dứt khoát của Chúc Linh Linh
Chúc Dũng biết ông ta có ý nghĩa như thế nào với nhà họ Chúc, lần này ông ta đến tìm Chúc Linh Linh là mang trong mình một nhiệm vụ, nếu ông ta không thể đưa Chúc Linh Linh về thì nhà họ Chúc sẽ tuyên bố phá sản, bọn họ sẽ phải lăn lộn nơi đầu đường xó chợ mất.
Yêu cầu của Chúc Linh Linh đúng là có chút quá đáng, nhưng ông ta biết rõ rằng Chúc Linh Linh cũng bị chèn ép rất nhiều, hơn nữa ban đầu nhà họ Chúc coi thường Chúc Linh Linh, tước đoạt toàn bộ quyền lợi của cô ấy, từng bước đẩy Chúc Linh Linh xuống vực sâu, cuối cùng còn muốn dùng cơ thể của cô để đổi lấy lợi ích cho gia tộc, nếu không tuyệt vọng thì Chúc Linh Linh cũng sẽ không rời khỏi nhà họ Chúc.
Thật ra lúc này Chúc Linh Linh đưa ra yêu cầu gì cũng không thành vấn đề, vì nhà họ Chúc thực sự rất cần Chúc Linh Linh, hơn nữa chủ tịch Mạnh cũng nói rồi, sẽ cho nhà họ Chúc một con đường cuối cùng, bảo Chúc Linh Linh đến tìm ông ta, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ rồi, nếu Chúc Linh Linh không trở về nhà họ Chúc thì bọn họ sẽ thật sự sụp đổ.
Bao nhiêu năm qua Chúc Minh, Chúc Dũng, Chúc Tam Đao hay Chúc Nhị Bạch đều chưa từng chịu khổ, họ toàn ăn sung mặc sướng, nếu nhà họ Chúc thật sự sa sút vào bước đường cùng thì sau này bọn họ sẽ phải sống cuộc sống của người bình thường, thậm chí còn không bằng người bình thường nữa vì còn phải gánh một khoản nợ trên lưng, đây chính là kết cục của nhà họ Chúc.
Sướng quen rồi nghèo không chịu được.
Bọn họ muốn sống một cuộc sống đạm bạc bình thường cũng không được nữa rồi, cả đời bọn họ thậm chí là cả đời sau vẫn phải thay bố mẹ trả nợ, đây đúng là vực sâu vạn trượng của nhà họ Chúc, muôn đời cũng không ngóc đầu lên nổi.
Nếu bước nhầm một bước thì sẽ về tay trắng, bây giờ phép màu duy nhất của bọn họ chính là Chúc Linh Linh.
Chúc Dũng đang trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, nếu nói những lời này cho bác Hai và bố nghe thì e rằng bọn họ sẽ nổi trận lôi đình mất.
"Linh Linh, con nể mặt bố đi, nhượng bộ một chút có được không, bố bảo bọn họ xin lỗi con, đến lúc đó mọi người bắt tay làm hòa, lúc đó con sẽ nắm toàn bộ quyền hành trong nhà họ Chúc, vậy là tốt quá rồi đúng không?"
Chúc Dũng cười nói.
"Không được!"
Chúc Linh Linh chắc như đinh đóng cột.
"Chắc chắn là do tên Tần Lâm đó, nếu không phải cậu ta thì con sẽ không bướng bỉnh như vậy, cậu ta cho con bùa mê thuốc lú gì vậy, Linh Linh, con đã không phải là Linh Linh của ngày xưa nữa rồi".
Vương Vân than thở.
"Bảo người lớn quỳ xuống xin lỗi con thì còn gì là phép tắc nữa hả? Con về nhà ngay cho mẹ, con là con gái của mẹ, đừng để cho tên Tần Lâm kia khống chế con, bây giờ con bị điên rồi, ruột thịt cũng không nhận ra, trong mắt con bây giờ chỉ có anh Tiểu Lâm anh Tiểu Lâm, con vứt người mẹ của con đi đâu rồi hả?"
Vương Vân ba máu sáu cơn trút hết cơn giận lên người Tần Lâm, chắc chắn tên nhóc Tần Lâm muốn làm khó bọn họ nên mới bảo Chúc Linh Linh làm việc này, nếu như là ngày xưa thì chỉ cần nói mấy câu dễ nghe là Chúc Linh Linh đã theo về nhà rồi.
"Bố mẹ, hai người không cần khuyên con, đây cũng không phải là ý của anh Tiểu Lâm, là con đã quá tuyệt vọng rồi, nhà họ Chúc đối xử với con như thế nào bố mẹ còn rõ hơn cả con, con đã trả hết tất cả ân tình của người nhà họ Chúc rồi, con kiếm nhiều tiền cho nhà họ Chúc như vậy, tốn công tốn sức xây dựng công ty xong, đến cuối cùng nhận được cái gì? Bọn họ hất cẳng con, đuổi con đi, vậy mà còn nói con không nhận ruột thịt sao?"
Chúc Linh Linh càng nói càng kích động, nếu không bị tổn thương quá nặng nề thì ai lại muốn giằng co với người nhà mình chứ?
"Lúc con còn ở nhà họ Chúc bọn họ đã sỉ nhục con rất nhiều, con đã cạn tình cạn nghĩa với nhà họ Chúc rồi, con không thẹn với lòng điều gì cả, hai người là bố mẹ của con, đương nhiên con phải có hiếu với hai người, nhưng còn bọn họ, cho dù là ông nội bà nội, ai ai cũng đối xử lạnh nhạt với con, con đã hết lòng tin từ lâu rồi, nhà họ Chúc muốn con quay về, trừ khi tất cả mọi người quỳ xuống xin lỗi con, đây là cách cuối cùng, hai người không cần khuyên con, chỉ cần bọn họ vẫn còn muốn nhà họ Chúc vực dậy, còn muốn nhà họ Chúc phát triển rực rỡ một lần nữa thì ngoài cách này ra, Chúc Linh Linh con sẽ không bao giờ trở về nhà họ Chúc".
"Mẹ, mẹ đừng trách anh Tiểu Lâm, chuyện này không liên quan đến anh Tiểu Lâm, anh ấy chỉ là người ngoài, nếu không vì con thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở nhà họ Chúc cả, đây là điều kiện của con, hơn nữa con phải nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Chúc, có quyền quyết định tuyệt đối, bọn họ làm được điều này thì con mới trở về nhà họ Chúc, nếu không thì con sẽ chờ đến ngày nhà họ Chúc sụp đổ, dù gì có anh Tiểu Lâm con cũng không sợ chết đói, còn nhà họ Chúc cũng phải có mấy chục miệng ăn, bọn họ sẽ khó lòng vượt qua cửa ải này đấy, hoặc có thể là cả đời này".
Lời nói của Chúc Linh Linh vô cùng lạnh lùng, vì cô không còn chút lưu luyến gì với nhà họ Chúc nữa, bây giờ tất cả những gì cô làm đều là vì bản thân mình.
Tục ngữ có câu rất hay, người không vì mình trời tru đất diệt, trước đây cô một lòng một dạ vì nhà họ Chúc, cho nên mới bị bọn họ đuổi ra khỏi cửa, vì quá lương thiện nên mới bị người ta đánh đuổi.
Trên thương trường cho dù có là anh em cũng không được thương xót, chỉ có nắm quyền hành trong tay mới có thể hô mưa gọi gió, không cần phải nể mặt ai cả.
Anh Tiểu Lâm đã nói rất nhiều với cô, cô cũng hiểu những đạo lý trong đó nên nếu nhà họ Chúc muốn cô trở lại thì phải củng cố lại sức mạnh của mình mới được.
"Linh Linh, yêu cầu của con thực sự khó quá, ông nội con chắc chắn sẽ không đồng ý, hai điều kiện này chắc chắn sẽ không thực hiện được".
Khuôn mặt Chúc Dũng đau khổ, ông ta vốn muốn đến thuyết phục, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy bây giờ trở về không bị đánh là may lắm rồi, điều kiện của Chúc Linh Linh chắc chắn sẽ khiến người nhà họ Chúc phát điên mất.
Bắt bọn họ quỳ xuống xin tha thứ sao?
Yêu cầu của Chúc Linh Linh thật ra không quá đáng, vì lúc trước nhà họ Chúc đã làm tổn thương cô quá nặng nề, bây giờ cô chỉ muốn đòi lại mà thôi, nhưng người nhà họ Chúc đặc biệt là bố ông ta và bác Hai có thật sự cam chịu cúi đầu hay không?
Chúc Dũng cảm thấy chuyện này đúng là khó như lên trời vậy.
"Con nhóc này, con làm mẹ tức chết rồi đây này, cửa này của nhà họ Chúc con không qua được rồi, lần này nhà họ Chúc sẽ không chịu đâu, mẹ khuyên con đừng vui sớm, haiz, xem ra lần này nhà họ Chúc hết cách cứu rồi".
Vương Vân trầm giọng nói.
"Có thành hay không thì phải xem ý kiến của nhà họ Chúc, dù gì con cũng nói điều kiện ra rồi, bọn họ có thể làm hay không thì tùy".
Chúc Linh Linh nhún vai, vẻ mặt lạnh lùng nói, anh Tiểu Lâm nói đúng, mấy người này đúng là thân lừa ưa nặng, nể mặt bọn họ quá thì bọn họ nghĩ mình dễ bắt nạt.
Cho nên lần này cô phải dạy dỗ cho bọn họ một bài học nhớ đời, để bọn họ có thể nhìn ra được sự thật.
"Bố mẹ, để con dẫn hai người đi ăn cơm, chuyện của nhà họ Chúc kệ bọn họ, chúng ta vẫn phải ăn cơm chứ".
Chúc Linh Linh nói.
"Ăn uống gì nữa, làm gì có tâm trạng mà ăn cơm, bố con phải về nhà báo cáo lại, còn ông nội con và ông Hai nghĩ thế nào thì tùy bọn họ, dù gì bố nghĩ bọn họ sẽ không chịu cúi đầu đâu, con cứ chuẩn bị tinh thần đi".
Chúc Dũng buồn bã nói.
"Người phải chuẩn bị tâm lý bị phá sản là bọn họ mới đúng".
Chúc Linh Linh mỉm cười nói lại.
"Được rồi, con cứ ở đây mà đợi, mẹ và bố con về đây, nhà họ Chúc còn đang chờ con đấy".
Vương Vân thở dài, yêu cầu của Chúc Linh Linh với nhà họ Chúc quá nghiệt ngã, nhưng nếu Chúc Linh Linh không nói những lời cay đắng như vậy thì khi trở về nhà họ Chúc chắc chắn sẽ bị yếu thế, bây giờ cô muốn dành quyền chủ động, năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Chúc, được đấy! Nếu chuyện này thành công thì người nhà họ Chúc sẽ phải nể trọng cô rồi.
Vương Vân không biết nên vui hay nên buồn, bây giờ bà ta hận không thể bắt tất cả mọi người nhà họ Chúc quỳ xuống trước mặt Chúc Linh Linh.
Chương 1135: Điều kiện gì cũng đồng ý
"Xoảng…"
Chúc Nhị Bạch đập mạnh tách trà trong tay xuống đất, sắc mặt tái xanh, không chỉ ông ta mà tất cả mọi người trong nhà họ Chúc đều có vẻ mặt khó chịu, vì Chúc Dũng đã về rồi, ông ta đang trao đổi với nhà họ Chúc về điều kiện của Chúc Linh Linh.
"Đúng là khốn nạn mà. Bắt tất cả mọi người nhà họ Chúc quỳ xuống trước mặt nó để xin lỗi, nó có tư cách đó sao? Tưởng mình là vương gia sao? Chúc Linh Linh đúng là không có liêm sỉ mà".
"Đúng đấy, con nhóc này đang nghĩ nhà họ Chúc chúng ta không có nó là không làm ăn được gì chắc? Chúng ta phải cho nó xem nhà họ Chúc vùng lên như thế nào".
"Đúng vậy, muốn sỉ nhục nhà họ Chúc chúng ta sao? Chúc Linh Linh chỉ là bậc con cháu, nó không sợ tổn thọ sao? Bắt chúng ta làm trò cười cho nó sao, đúng là nực cười. Chúc Dũng, con gái cưng của ông đấy? Nếu là tôi thì tôi đã cho nó ăn bạt tai từ lâu rồi".
"Bố mẹ dạy dỗ kiểu gì không biết, Chúc Linh Linh đúng là vô liêm sỉ, làm mình làm mẩy quá rồi đấy, trói nó về rồi vứt cho chủ tịch Mạnh là xong chuyện ngay".
"Muốn có năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Chúc chúng ta, nó còn chưa có năng lực đó đâu. Coi nhà họ Chúc là đồ chơi của nó rồi sao, đúng là không biết điều, sản nghiệp to lớn của nhà họ Chúc mà nó muốn thôn tính hết một mình, buồn cười quá đi mất".
Nhà họ Chúc tranh nhau bàn tán, trong ánh mắt đầy sự khinh miệt, bọn họ đều coi Chúc Linh Linh là cái gai trong mắt họ.
"Im miệng hết cho tôi!"
Chúc Nhị Bạch gầm lên, điều kiện này đúng là khắc nghiệt quá, tất cả mọi người phải quỳ xuống xin lỗi Chúc Linh Linh? Sao có thể xảy ra chuyện này chứ!
Nhưng nếu không quỳ xuống xin lỗi thì nhà họ Chúc sẽ tiêu đời mất.
Chúc Nhị Bạch biết bây giờ nhà họ Chúc đã rơi vào bước đường cùng rồi, nói là tình thế ngàn cân treo sợi tóc cũng không quá, nếu lần này nhà họ Chúc không nhận được đầu tư thì rất có khả năng bọn họ sẽ trắng tay và nợ một khoản lớn, đến lúc đó nhà họ Chúc mới thật sự trở thành trò cười.
"Chú Ba, em nghĩ thế nào".
Chúc Nhị Bạch nhìn Chúc Tam Đao.
Chúc Tam Đao cười khổ, anh Hai đang giao quyền quyết định cho mình sao? Ông ta cũng không biết phải làm sao, Chúc Linh Linh quá hỗn láo, nhưng có là gì so với sự sỉ nhục của nhà họ Chúc với cô lúc trước, Chúc Tam Đao biết cháu gái đang báo thù bọn họ, nhưng biết là báo thù bọn họ cũng không còn cách khác.
"Chúng ta cũng từng tuổi này rồi, nhưng… nếu không đồng ý thì nhà họ Chúc chúng ta sẽ toi đời đấy, anh Hai, anh nói phải làm sao đây, em nghe anh hết".
Chúc Tam Đao cắn răng nói, anh Hai muốn đẩy trách nhiệm cho ông ta, ông ta không có ngu, đến lúc đó cả nhà họ Chúc sẽ hận ông ta mất.
Chúc Nhị Bạch đang đấu tranh tư tưởng, sau nhiều lần đắn đo, cân nhắc giữa thể diện là lợi ích, cuối cùng vẫn phải chọn vế sau.
Nếu bọn họ không vào bước đường cùng thì cũng chẳng phải đến tìm Chúc Linh Linh, nhưng còn đường cuối cùng này bọn họ cũng không đi được thì đành phải ra đường ở thôi.
Nhà họ Chúc ra nông nỗi ngày hôm nay, ai cũng có trách nhiệm.
Nhưng ý của Chúc Linh Linh là muốn tất cả mọi người phải khuất phục, Chúc Nhị Bạch biết điều này. Còn chuyện năm mươi mốt phần trăm cổ phần đưa cho Chúc Linh Linh cũng được, chỉ là sau này ông ta sẽ không nắm toàn bộ quyền hành trong nhà họ Chúc nữa thôi.
Cũng hết cách rồi, đây là điều bắt buộc, nhưng nếu không làm như vậy con cháu nhà này sẽ đói chết mất, đến lúc đó cái mặt già này không chỉ nhục nhã trong nội bộ gia tộc mà ra ngoài cũng sẽ bị người ta khinh thường.
Chúc Nhị Bạch quả quyết nhìn về phía Chúc Dũng, gật đầu.
"Cháu đi nói với con bé, chỉ cần con bé đồng ý quay lại thì lúc nào nhà họ Chúc chúng ta cũng sẽ đón chào, điều kiện gì của con bé, bác cũng sẽ đồng ý".
Lời của Chúc Nhị Bạch khiến Chúc Dũng và Vương Vân đều ngây người, không thể nào? Chúc Nhị Bạch thật sự đồng ý rồi?
Người nhà họ Chúc ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ muốn phản bác lại Chúc Nhị Bạch nhưng không có lý do gì, vì bọn họ không có tư cách cứu nhà họ Chúc.
Mặc dù ai cũng nói hay lắm nhưng lúc quan trọng đều câm như hến.
Mặc dù không bằng lòng nhưng vì cuộc sống sung sướng sau này, vì không phải lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, thậm chí là ngồi tù nên bọn họ đành chịu thỏa hiệp, Chúc Nhị Bạch chỉ thay tất cả bọn họ quyết định mà thôi, quyết định này là của Chúc Nhị Bạch.
"Được, vậy cháu đi thông báo cho Linh Linh!"
Chúc Dũng vô cùng kích động, bây giờ ông ta cũng đã biết địa vị của Chúc Linh Linh trong nhà họ Chúc ở đâu rồi.
…
Tần Lâm đang khám bệnh ở y quán thì bỗng nhận được cuộc điện thoại của Trần Khả Nhi.
"Anh rể, anh mau đến cứu em đi, cấp cứu cấp cứu…"
Trần Khả Nhi căng thẳng nói, Tần Lâm chau mày, nghe ra hơi thở của Trần Khả Nhi rất dồn dập, lời nói còn có chút sợ hãi và lúng túng.
"Em làm sao thế?"
Tần Lâm hỏi.
"Em bị người ta giam giữ, bọn họ không cho em đi, anh rể, anh mau đến cứu em đi!"
Trần Khả Nhi vội vàng nói.
"Có chuyện gì?"
"Em nói em là đồ đệ của Tần đại sư, bọn họ bắt em lại khám bệnh, sau đó em châm loạn xạ, bây giờ người ta hôn mê bất tỉnh rồi, em cũng không biết phải làm sao".
Trần Khả Nhi nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng lo lắng.
Tần Lâm trợn tròn mắt, Trần Khả Nhi đúng là to gan thật? Trình độ của mình như thế nào còn không biết sao? Dám châm cứu cho người ta, còn nói là đồ đệ của Tần đại sư nữa chứ, đúng là muốn gây sự mà.
Đáng đời!
Tần Lâm rất muốn mắng cô ấy hai từ này, nhưng dù sao đối phương cũng không được giam giữ người, như vậy chẳng phải là vi phạm pháp luật rồi sao?
"Em đang ở đâu, anh đến tìm em".
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Em đang ở khu ngoại ô phía Bắc tỉnh lỵ, dinh thự Ngô Đồng".
Trần Khả Nhi vội vàng nói.
"Được! Anh sẽ cố gắng đến nhanh".
Tần Lâm thở dài một hơi, Trần Khả Nhi đúng là biết gây chuyện, nhưng nếu cô ấy đã nói mình là đồ đệ của Tần đại sư thì đối phương chắc chắn đang tìm Tần đại sư, có điều dù thế nào đi chăng nữa thì Trần Khả Nhi cũng không thể đâm linh tinh vào người ta được, muốn giết người ta sao?
Tần Lâm gọi điện thoại cho Chúc Linh Linh, lúc này Chúc Linh Linh đang chờ câu trả lời của nhà họ Chúc, theo anh Tiểu Lâm nói thì nhà họ Chúc chắc chắn sẽ không ngồi yên, cho dù cô có đưa ra yêu cầu gì thì nhà họ Chúc cũng sẽ đồng ý, vấn đề là thời gian thôi.
"Linh Linh, anh có chút việc phải về tỉnh Hán Đông trước, em tự lo việc ở đây nhé".
Tần Lâm nói.
"Không sao, anh Tiểu Lâm, anh cứ đi làm việc của mình đi, em đã có kế hoạch rồi, anh cứ yên tâm".
Chúc Linh Linh nói.
Sau khi cúp điện thoại thì cô lại nhận được cuộc gọi của bố, Chúc Linh Linh rất kích động, xem ra nhà họ Chúc đã đồng ý với cô rồi.
"Linh Linh, ông Hai con đồng ý rồi, chỉ cần con trở về thì bảo bọn họ làm gì bọn họ cũng đồng ý".
Câu nói của bố khiến cô vui mừng khôn xiết, sau khi cúp điện thoại trong lòng cô tràn đầy hy vọng và quyết tâm, lúc nhà họ Chúc đuổi cô đi cô còn không biết nên đi nơi nào, nhưng nhà họ Chúc đúng là không có cô thì không được.
Vì để nhà họ Chúc có thể phát triển nên bọn họ chỉ còn cách mời cô về để cứu giúp, cho dù là Y dược Văn Hòa hay Chúc Thị Y Mỹ thì cũng chẳng quan trọng, chỉ cần tiếp tục sống, có thể đảm bảo nguyên vẹn gia tộc là Chúc Nhị Bạch đã mãn nguyện lắm rồi.
Chúc Linh Linh cuối cùng cũng yên lòng, anh Tiểu Lâm, em đã không phụ lòng anh!
Người nhà họ Chúc cuối cùng cũng chịu nhận ra lỗi lầm của họ, cuối cùng cũng chịu khuất phục rồi.
Chương 1136: Hợp đồng nói miệng không tính
Chúc Linh Linh vui mừng khôn xiết, cuối cùng cô cũng đã đợi được đến ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể đáp trả hết tất cả những sự ấm ức bao lâu nay rồi.
Từ hôm nay trở đi cô phải là một người có chủ kiến, nhà họ Chúc sẽ không thể khống chế cô thêm một lần nào nữa, cô phải nắm chắc nhà họ Chúc trong tay thì mới có thể trở thành chủ nhân thật sự.
Không muốn bị người ta coi thường thì chỉ có thể làm chủ chính bản thân mình, nhà họ Chúc quá xảo quyệt, quá vô tình, cho nên Chúc Linh Linh phải dùng thủ đoạn này để bắt bọn họ khuất phục.
Hết lần này đến lần khác bị đám người đó hãm hại, chơi đùa với trái tim của cô, lần này cô phải khiến tất cả nhà họ Chúc phục tùng dưới chân cô.
Chúc Linh Linh mạnh mẽ đứng lên như một nữ vương đi đến nhà họ Chúc!
Không ai hiểu được tâm trạng của Chúc Linh Linh lúc này, cô bị ép tới bước đường này, cuộc đời này cứ bình yên thì ai muốn sống nơi đầu đường xó chợ chứ?
Nếu cuộc sống không vội vã, nếu bọn họ không vô liêm sỉ, thì cô cũng không bao giờ dùng cách này để khống chế bọn họ.
Lúc Chúc Linh Linh về nhà họ Chúc, tất cả mọi người đều đứng ở ngoài đại sảnh, khuôn mặt mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, bây giờ là giây phút cuối cùng để họ chuẩn bị.
Người nhà họ Chúc ngơ ngác nhìn nhau, sự xuất hiện của Chúc Linh Linh là tia hy vọng của nhà họ Chúc, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ phải khuất phục Chúc Linh Linh.
"Còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ mọi người bảo tôi đến xem kịch à?"
Chúc Linh Linh tỏ vẻ lạnh lùng, thần thái nghiêm túc, kỹ lưỡng, tuy là phận phụ nữ nhưng khuôn mặt cô rất kiên cường.
"Chúc Linh Linh, cô muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi cũng được, nhưng ít nhất phải kéo được đầu tư cho nhà họ Chúc mới được, nếu không sao chúng tôi có thể tin cô được?"
Chúc Diệu trầm giọng.
"Ông đang mặc cả với tôi? Ông xứng sao? Đợi đến lúc tôi kéo được vốn đầu tư các người lại nuốt lời thì sao, đến lúc đó lại lật một bộ mặt khác phải không? Ông tưởng Chúc Linh Linh là kẻ ngốc sao? Bị các người lừa hết lần này đến lần khác tôi còn có thể tin các người nữa không? Đúng là nực cười, quỳ xuống cho tôi!"
Chúc Linh Linh khẽ quát, lúc này Chúc Diệu hoảng loạn, khuôn mặt cứng đơ, không biết nên làm gì.
"Còn ngây ra đấy làm gì, quỳ xuống!"
Chúc Nhị Bạch tát Chúc Diệu một cái, Chúc Diệu bị đánh cho điên đảo, trên đầu toàn sao.
Bây giờ bọn họ đã không còn đường lui nữa cho nên phải làm theo bất cứ yêu cầu gì của Chúc Linh Linh, cô là hy vọng duy nhất của nhà họ Chúc, nếu hy vọng duy nhất này cũng tan biến thì bọn họ chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Chúc Nhị Bạch dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Chúc Linh Linh, mấy chục người trừ bố mẹ của Chúc Linh Linh ra thì không có ngoại lệ.
Bọn họ không cam lòng, vô cùng phẫn nộ, thậm chí cảm thấy không còn mặt mũi nào đi gặp người khác.
"Không cần phải thấy nhục đâu vì mấy người làm gì còn mặt mũi mà nhục, lúc các người sỉ nhục tôi, bắt tôi làm con cờ của các người vui lắm cơ mà, sao hôm nay không vui lên đi? Có tôi ở đây, nhà họ Chúc sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì".
Chúc Linh Linh nở nụ cười lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, Vương Vân và Chúc Dũng cũng cảm thấy nở mày nở mặt, lúc trước bọn họ coi Chúc Linh Linh giống như kẻ ngốc, bây giờ Chúc Linh Linh trả thù lại thì không ai là đối thủ của cô cả.
Một người phụ nữ có thể một tay che trời!
"Ông Hai, ông nội, đây là hợp đồng, hai người xem đi, cháu đã chuẩn bị sẵn cho hai người rồi, hợp đồng nói miệng không tính, phải ký hợp đồng đàng hoàng, cháu phải nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của tập đoàn Chúc Thị và tất cả các công ty con thuộc quyền sở hữu của nhà họ Chúc, hơn nữa còn có quyền quyết định tuyệt đối với tất cả mọi chuyện".
Chúc Linh Linh ném hợp đồng xuống đất, Chúc Nhị Bạch và những người khác đều ngây ngốc.
Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ định chờ Chúc Linh Linh đến xong nói miệng với Chúc Linh Linh là được, như vậy đến lúc nuốt lời cũng đơn giản hơn.
Quyền lợi chắc chắn phải nắm trong tay phần lớn hơn mới có thể sống yên ổn ở nhà họ Chúc được, nhưng không ngờ Chúc Linh Linh lại suy nghĩ chu đáo như vậy, còn làm cả hợp đồng hẳn hoi, đây chẳng phải là ván đã đóng thuyền sao?
Kế hoạch ban đầu của bọn họ cũng tan thành mây khói, đúng là bất lực.
Chúc Nhị Bạch cắn răng, nhặt bản hợp đồng lên, đang định đứng dậy thì Chúc Linh Linh nói.
"Quỳ xuống đấy không phải dễ ký hơn sao? Mỗi người đều phải ký tên lăn tay, tôi không muốn đến lúc có ai đó lại gây sự với tôi".
Chúc Linh Linh đứng thẳng, dõng dạc nói.
Để đảm bảo không có bất cứ sơ hở nào cô buộc phải làm như vậy.
Tất cả người nhà họ Chúc đều ngây ngốc cũng không thể phản bác lại.
Hơn nữa không chỉ có Chúc Nhị Bạch mà mỗi người trong nhà họ Chúc đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, dám bắt bọn họ quỳ để ký.
Thiên đạo luân hồi, trời xanh có mắt sẽ không tha cho bất cứ ai?
Đây cũng là báo ứng mà thôi!
Chúc Nhị Bạch nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm u, run rẩy lôi cây bút từ trong túi ra, ký tên rồi lăn tay trên bản hợp đồng.
Sau đó, mọi người nhà họ Chúc đều làm theo như vậy.
Trong lòng Chúc Nhị Bạch vô cùng khó chịu, nhưng vì gia tộc, vì sự phồn vinh sau này, ông ta không có sự lựa chọn khác.
Thấy tất cả mọi người đã ký tên lăn tay xong, Chúc Linh Linh lấy lại bản hợp đồng, chắp tay đằng sau, vẻ mặt trầm tĩnh.
"Sao mọi người vẫn quỳ vậy? Quỳ lâu như vậy chắc chân mỏi hết rồi, mau đứng dậy đi".
Chúc Linh Linh cười nói.
Không phải cô bảo bọn họ quỳ xuống đất ký thì sẽ tốt hơn sao? Sao bây giờ lại giả vờ làm người tốt thế?
Người nhà họ Chúc không ngừng than vãn, nhưng ai bảo bọn họ không có năng lực bằng người ta chứ.
"Bây giờ cháu có thể giúp nhà họ Chúc khôi phục lại trạng thái trước kia được chưa? Nhà họ Chúc đang đợi cháu đó, Linh Linh".
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.
"Được rồi, Chúc Thị Y Mỹ phá sản rồi thì nhập vào Y dược Văn Hòa đi, sau này không còn Chúc Thị Y Mỹ nữa, tôi lại làm chủ tịch Y dược Văn Hòa một lần nữa, còn về bên chủ tịch Mạnh tôi sẽ xử lý sau".
Chúc Linh Linh nói.
"Cái gì, không thể làm thế được, Chúc Thị Y Mỹ là tâm huyết mấy chục năm của chúng tôi".
Chúc Phi hét lên.
"Mẹ kiếp, im mồm!"
Chúc Nhị Bạch tức giận nhìn Chúc Phi, sao ông ta không biết chứ? Nhưng nếu không có Chúc Linh Linh thì đừng nói là Chúc Thị Y Mỹ, đến bọn họ cũng phải ra đường ở mất.
Bây giờ cho dù phải chịu bao nhiêu lời trách mắng cũng phải nuốt vào.
Lúc trước Chúc Linh Linh cũng phải chịu cảnh như vậy còn gì? Một mình cô đối mặt với trăm nghìn toan tính của nhà họ Chúc, từng bước rơi xuống vực sâu, bây giờ nhà họ Chúc đã sụp đổ nên phải mời cô về, lần này Chúc Linh Linh sẽ không để lại bất cứ con đường lui nào cho bọn họ.
Người không vì mình trời tru đất diệt!
Nhà họ Chúc cuối cùng cũng không còn tỏ ra khinh thường nữa, Chúc Nhị Bạch cũng khuất phục rồi chứ đừng nói đến bọn họ.
Vì sự phát triển của nhà họ Chúc bọn họ còn có thể làm gì khác chứ.
Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm đều hối hận, bây giờ bọn họ không còn mặt mũi nào đối diện với Chúc Linh Linh, cũng không còn là người có địa vị cao trong nhà, ông ta muốn vinh quang trở về quê hương, nhận tổ tiên, nhưng suýt nữa thì phá hoại nhà họ Chúc, còn đối với Chúc Tam Đao đây giống như một chuyến tàu qua núi vậy, khiến cho tâm trạng của ông ta rất phức tạp.
Chúc Linh Linh cầm lấy hợp đồng rồi rời đi, người nhà họ Chúc cũng chán nản, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Chúc Linh Linh gọi điện thoại cho Mạnh Văn Cương, định bàn bạc với chủ tịch Mạnh nhưng chủ tịch Mạnh đã gửi luôn hợp đồng trước đây cho cô, không một chút chần chừ nào. Còn nói người nắm quyền thật sự của công ty ông ấy là tiểu sư huynh.
Còn lúc này Tần Lâm đang nhanh chóng đến dinh thự Ngô Đồng ở khu ngoại ô phía bắc.
Chương 1137: Dinh thự Ngô Đồng
Lúc Tần Lâm đến dinh thự Ngô Đồng, nhìn thấy có bốn người đàn ông đeo kính đen đứng trước cửa, khuôn mặt lạnh lùng.
Dinh thự Ngô Đồng là một khu biệt thự nổi tiếng ở tỉnh lỵ, những người sống ở đây đều vô cùng giàu có, hơn nữa còn có bốn bảo vệ canh cổng, cũng đủ để hiểu chủ nhân căn dinh thự này không hề đơn giản.
"Tôi đến tìm Trần Khả Nhi!"
Tần Lâm điềm tĩnh nói.
"Vào đi".
Bốn người bảo vệ không ngăn cản Tần Lâm, sau khi anh nói đến tìm Trần Khả Nhi thì bọn họ liền cho anh qua.
Dinh thự Ngô Đồng rất lớn, giống như tứ hợp viện phiên bản khổng lồ vậy, sau khi bước vào dinh thự liền có người dẫn Tần Lâm vào đại sảnh.
Ông quản gia tầm sáu mươi tuổi, bước chân vững vàng, rất ung dung, nhìn là biết người luyện võ, bước đi rất đều và chắc chắn.
"Xin mời Tần đại sư!"
Ông quản gia khẽ nói.
Giữa đại sảnh có ba người đang đứng, một bà cụ tầm bảy mươi tuổi, hai người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, nhìn giống như một gia đình. Có một người vệ sĩ cao lớn, lực lưỡng đứng sau lưng bọn họ.
Còn Trần Khả Nhi bị trói vứt ở góc nhà, cô ấy bị trói trên một chiếc ghế, sắc mặt Tần Lâm lập tức trở lên âm u.
"Cậu là Tần đại sư?"
Bà cụ lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Thả người ra rồi có gì từ từ nói".
Tần Lâm nói.
"Tôi không thả thì sao?"
Chu Đồng lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.
"Anh rể, anh rể cứu em anh rể!"
Trần Khả Nhi sợ tái mặt, khóc thút thít, đôi mắt sưng đỏ.
"Suýt nữa thì cô ta hại chết bố tôi, bây giờ bố tôi đang hấp hối kìa, cậu bảo tôi thả cô ta ra? Ha ha ha, đúng là nực cười, nếu bố tôi có mệnh hệ gì thì tôi nhất định sẽ bắt cô ta chôn theo".
"Con bé còn non trẻ nên mới không khống chế được bệnh nhân, tôi vô cùng xin lỗi, bây giờ tôi có thể khám bệnh cho ông cụ, nhưng xin mọi người thả em tôi ra".
Tần Lâm lạnh lùng nói, dù gì cũng là bọn họ sai trước, Trần Khả Nhi châm cứu suýt nữa thì lấy mạng người ta, Tần Lâm cũng rất khổ tâm.
"Chữa bệnh khỏi cho bố tôi rồi nói tiếp! Nếu không thì không có cửa đâu!"
Chu Đồng nói.
"Ông không thả người ra thì tôi không chữa nữa".
Tần Lâm lắc đầu nói.
"Cậu có thể thử? Thằng nhóc, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?"
Chu Đồng tức giận nói.
"Ông không muốn cứu bố thì tôi cũng bó tay".
"Cậu…"
"Thả cô ta ta".
Bà cụ lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Nếu cậu không chữa khỏi được cho ông nhà tôi thì cậu cũng không cần phải ra khỏi đây đâu".
Ánh mắt của bà cụ còn nham hiểm hơn Chu Đồng nhiều, không phải là ánh mắt của người dễ đối phó.
"Chỉ cần ông cụ vẫn còn chút hơi thở, cho dù có bị Diêm Vương đưa đi tôi cũng phải kéo ông cụ trở về".
Tần Lâm tự tin nói.
"Nói hay lắm, vậy để tôi chờ xem. Xin mời".
Chu Đồng nói.
Trần Khả Nhi được cởi trói xong, khuôn mặt vẫn đẫm nước mắt chạy đến chỗ Tần Lâm, ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi.
"Em xin lỗi anh rể, em không cố ý".
"Không sao, có anh ở đây".
Tần Lâm vỗ vai Trần Khả Nhi, cô rất sợ hãi, hơn nữa trên mặt còn có vết tát.
"Đừng có lề mề nữa, bố tôi có mệnh hệ gì tôi cho hai người đi theo luôn đấy!"
Chu Đồng quát.
Tần Lâm quay người đi vào bên trong, thấy một ông cụ hơn bảy mươi tuổi đang nằm trên giường, hô hấp cực kỳ yếu, vẫn còn đang hôn mê.
Sắc mặt ông cụ trắng bệch, chân tay lạnh ngắt, nhìn rất yếu.
Tần Lâm bắt mạch rồi chau mày lại, đúng là do Trần Khả Nhi châm lung tung nên mới vậy, tim của ông cụ cũng suy nhược nhiều, có thể chết bất cứ lúc nào, mà Trần Khả Nhi châm cứu linh tinh khiến bệnh tình ông cụ càng trở nên trầm trọng, chức năng tim đã suy kiệt đến một mức độ nhất định, gần như cạn kiệt rồi.
"Nhìn cho rõ đây, muốn học châm cứu thì nói với anh một tiếng, lần sau đừng làm bậy nữa".
Tần Lâm liếc Trần Khả Nhi một cái, bắt đầu châm cứu cho ông cụ.
Đối với Tần Lâm, bệnh tình của ông cụ không quá khó, châm cứu một lúc là có thể cải tử hoàn sinh, phải kích hoạt trái tim đã suy kiệt, kích thích nó hoạt động trở lại là ông cụ có thể hồi phục rồi.
Tần Lâm liên tục ghim châm, càng ngày càng nhiều, cuối cùng ông cụ cũng ho khan một tiếng, cả người run lên một cái rồi tỉnh lại.
Tất cả chưa đến hai mươi cái châm bạc, đừng nói là Chu Đồng, đến cả Trần Khả Nhi cũng phải ngây người, đến bệnh viện còn nói là về chuẩn bị hậu sự, nói rằng ông cụ không cứu được nữa, nhưng không ngờ Tần Lâm lại cứu được ông cụ trong vài phút.
Anh rể lợi hại quá!
Trần Khả Nhi mừng rỡ, nếu anh rể không chữa khỏi thì bọn họ sẽ thật sự gặp nguy hiểm mất, nhìn đám người này giống như kiểu giang hồ giết người không chớp mắt vậy, vô cùng hung dữ.
"Ông cụ đã tỉnh rồi, tôi đã đả thông kinh mạch xung quanh tim, bệnh tim của ông cụ chắc sẽ có chuyển biến tốt thôi, uống thêm thuốc nữa, trong vòng ba năm sẽ không tái phát lại".
Tần Lâm nói.
"Khụ khụ, cảm ơn, cảm ơn bác sĩ…"
Ông cụ nhìn về phía Tần Lâm, hơi cúi đầu.
Chu Đồng cũng vô cùng ngạc nhiên, đùa nhau sao? Trong vòng ba năm sẽ không tái phát? Lúc trước ông ta dẫn bố đi rất nhiều những bệnh viện nổi tiếng đều nói rằng không qua nổi một năm, lần này còn khiến bọn họ lo lắng hơn, còn tưởng phải chuẩn bị hậu sự thật rồi, vậy mà Tần Lâm lại nói có thể sống mấy năm?
Đang nói vớ vẩn sao?
Nói láo! Chắc chắn là nói láo!
"Bố còn cảm ơn cậu ta nữa? Bố, nếu không phải vì con giặc cái này thì bố cũng không lâm vào tình trạng nguy kịch như thế".
Chu Đồng trầm giọng nói.
Trần Khả Nhi run sợ, trốn sau lưng Tần Lâm.
"Mong ông ăn nói cẩn thận, đừng ngậm máu phun người như thế".
Tần Lâm chau mày.
"Bây giờ tôi đã chữa xong rồi, nếu ông ăn nói ngông cuồng thì đừng trách tôi không khách khí".
"Ối dồi ôi? Ở nhà tôi mà muốn ngang ngược sao? Thằng nhóc, cậu là cái thá gì? Cậu biết tôi là ai không, suýt nữa hại chết bố tôi mà còn đứng đây nói lý hả, muốn chết đúng không".
Ánh mắt Chu Đồng lạnh lẽo, nói.
"Khả Nhi sai thật, nhưng tôi cũng đã xin lỗi rồi, các người giam giữ người trái pháp luật, cũng coi như hòa nhau, ông còn muốn gì nữa, tôi đã làm hết sức rồi".
Tần Lâm lạnh lùng nói, anh không hề sợ hãi, nhưng vì Trần Khả Nhi sai trước nên anh cũng không muốn kiếm thêm chuyện, nhưng ông già này cứ cứng đầu, cứ muốn gây sự.
"Nói vậy là hai người muốn rời khỏi đây sao? Ha ha ha, đúng là nực cười, mạng người quan trọng, hai người cũng khó tránh được tội, hơn nữa cậu nói ba năm là ba năm sao? Nhỡ ngày mai bố tôi có chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Bây giờ không ai dám khẳng định là bố tôi không sao, nhỡ đâu có bất trắc gì thì sao? Cậu còn trẻ như vậy mà dám tự xưng là Tần đại sư, tôi thấy cậu lừa đảo thì có, không thì cùng lắm là người đi theo Tần đại sư mà thôi".
Chu Đồng khó chịu nói.
"Vậy ông còn muốn gì nữa".
Trần Khả Nhi cắn môi khẽ nói, giống như một đứa trẻ mắc sai lầm vậy, co rúm người trốn sau lưng Tần Lâm, không dám lên tiếng.
"Hai người quỳ xuống, dập đầu trước bố tôi, viết giấy cam đoan, trong vòng năm năm bố tôi xảy ra bất cứ vấn đề gì, hai người phải chịu toàn bộ trách nhiệm".
Chu Đồng hừ một cái rồi nói.
"Ông ngoa vừa thôi, tại sao chúng tôi phải quỳ xuống".
Trần Khả Nhi tái mặt, cố ý gây khó dễ cho cô ấy sao, cho dù cô không để ý thì sao anh rể không để ý cho được?
"Không quỳ? Vậy được, hôm nay tôi sẽ đánh cho đến khi hai người quỳ thì thôi, để tôi xem miệng của hai người cứng hay nắm đấm của tôi cứng, hai đứa chó không biết điều này, nhà họ Chu tôi chưa đến lượt hai người giở trò ngang ngược".
"Quỳ xuống cho tôi!"
Chu Đồng tức giận hét lên, vẻ mặt trầm tĩnh như nước.