Tần Lâm nhíu mày, Trần Khả Nhi đau lòng tuyệt vọng, lúc này bản thân bị chị tính kế, ai ngờ được chứ?
“Nhà họ Trần mấy người đúng là khiến người ta lo lắng, cô với Trần Nham Thạch có vẻ như đều cùng một giuộc".
Vương Đại Đông và Trần Linh vì muốn thể hiện trước mặt Vương Vân Huy mà bán em gái mình cho hắn. Mà Trần Nham Thạch còn rất tán thành, đây chẳng phải muốn đẩy Trần Khả Nhi vào hố lửa sao?
Sống cùng với gia đình thế này đúng là thê thảm.
Vương Đại Đông tức giận nhìn Tần Lâm.
"Anh cứng miệng làm cái gì? Vương thiếu gia, tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu".
Vương Vân Huy lạnh lùng nói.
"Ra tay đi, đừng làm cô gái kia bị thương, còn thằng kia thì đánh cho nó một trận nhừ tử, xong ném xuống biển".
"Muốn ra oai với ông đây á, mày xứng không?"
Lời Vương Vân Huy vừa dứt, hơn hai mươi bảo vệ kia liền xông tới, Trần Khả Nhi trốn sau lưng Tần Lâm, cô ấy biết thực lực của anh rể đến đâu, nhưng nhiều người thế này, cô ấy vẫn hơi lo.
"Có anh ở đây, em đừng sợ!"
Tần Lâm an ủi Trần Khả Nhi đứng bên, mắt nhìn thẳng hơn hai mươi tên bảo vệ kia, đầy vẻ khinh thường.
Với Tần Lâm mà nói, lũ này chỉ là loại thùng rỗng kêu to!
Hơn hai mươi tên trông hoành tráng ấy nhưng chắc không chịu nổi một đòn của anh!
Tần Lâm ra từng chiêu độc ác, công kích kẻ địch, chưa đến một phút sau, hơn hai mươi tên kia đã nằm bẹp dưới đất, người thì sùi bọt mép, kẻ bị gãy xương, bọn chúng nằm đó kêu í ới.
Vương Vân Huy trợn tròn mắt, tên này mạnh vậy à?
Không chỉ hắn, Vương Đại Đông và Trần Linh cũng bất giác lùi về sau mấy bước, bởi vì Tần Lâm đang đi về phía họ, nhưng lúc này Vương Đại Đông cảm giác được chân mình sắp nhũn ra rồi, không đi được nữa.
"Bốp bốp bốp..."
Tần Lâm tát một phát vào mặt Vương Đại Đông, mặt anh ta tái xanh, sưng phù lên.
Trần Linh mạnh miệng nói.
"Anh làm cái gì vậy, đừng đánh chồng tôi!"
"Đánh chồng cô là cái thá gì, tôi còn đánh cô cơ".
Tần Lâm chẳng thèm quan tâm đến cô ta, lúc này ánh mắt của Trần Khả Nhi trở nên vô cùng lạnh lẽo, cô nhìn Tần Lâm tát từng phát lên mặt Trần Linh, thờ ơ vô cảm.
"Em ba, cứu chị, cứu chị với!"
Trần Linh thảm thiết kêu, Tần Lâm tát cô ta được khoảng hai mươi cái, người đàn bà này lòng dạ rắn rết, chị em ruột mà cũng bán được thì không biết cô ta còn làm ra được chuyện gì nữa?
Cứu chị? Hôm nay nếu không phải vì anh rể ở đây, tôi đã bị người ta chà đạp rồi, chị bán tôi đi, còn muốn tôi cứu chị? Cứu cứt ấy!
Trần Khả Nhi lạnh lùng, Trần Linh bị Tần Lâm đánh cho một trận mà run rẩy, không dám ho he tiếng nào.
Tần Lâm đá Vương Vân Huy một phát, hắn tránh không được, anh đá vỡ trứng hắn luôn, lúc này Vương Vân Huy đau đến mức nhe răng há miệng, nước mắt tuôn rơi, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
"Còn cả anh nữa, có mấy đồng bạc lẻ mà nghĩ mình muốn làm gì thì làm chắc? Coi phụ nữ là đồ chơi, anh xứng chắc?"
Vương Vân Huy nhả từng câu từng chữ, cảm giác giọng mình sắc nhọn hơn nhiều, hắn cảm thấy tuyệt vọng, mình không thể bị tên này phế được!
"Khốn khiếp, mày dám đánh tao? Mày đợi đấy, tao gọi điện cho chị tao!"
Tần Lâm bình tĩnh nói.
"Được, tôi đợi anh".
"Chị họ, có người gây sự ở khách sạn ven biển Long Hoa, chị mau đến đây một chuyến đi, em bị đánh rồi".
Vương Vân Huy cúp máy, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lâm.
Vương Vân Huy hùng hồn tuyên bố, ôm nửa thân dưới, mặt run rẩy.
"Tí nữa tao sẽ khiến mày hối hận".
Trần Khả Nhi vội vàng ôm lấy tay của anh rể, có một loại đau mang tên vừa nhìn đã thấy đau! Ngay cả Trần Khả Nhi còn cảm thấy thốn thay Vương Vân Huy. Chiêu này của anh khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn, chắc Vương Vân Huy bị phế thật rồi, hắn mặc dù rất cố gắng nhưng mặt vẫn đầy mồ hôi, gân xanh nổi đầy, đau đớn không thể tưởng tượng.
Ba chiếc Mercedes-Benz G-Class dừng ở trên bờ biển, một người phụ nữ mặc váy dài màu tím, đằng sau là khoảng mười thanh niên cao to lực lưỡng chậm rãi đi tới, đen kịt một mảng, như mây đen tầng tầng kéo đến vậy!
Vương Vân Huy còng lưng, trông như bà lão bảy mươi tuổi vậy, hắn run rẩy, khó khăn đi đến bên người phụ nữ mặc váy tím, trông vô cùng tủi thân.
"Chị đến rồi à chị họ, chính là hắn, tên khốn khiếp gây loạn ở địa bàn của em, ai ôi, em đau chết mất".
Người phụ nữ mặc váy tím đi giày cao gót, đeo kính râm, không ai nhìn rõ ánh mắt của cô ấy, nhưng Vương Vân Huy vẫn kiêu ngạo, lúc này hắn đương nhiên phải kiêu ngạo rồi, có chị họ chống lưng, cả cái tỉnh lỵ này, có ai không nể hắn chứ?
Vương Vân Huy gào thét, cuồng loạn, bị đá vỡ trứng khiến hắn tức không chịu nổi, ở cái tỉnh lỵ này, chẳng mấy ai dám dây vào hắn.
"Tên khốn khiếp, bây giờ mày có quỳ xuống dập đầu thì cũng không xong đâu, chị họ, giết hắn đi, hôm nay chị phải giết hắn".
Vương Đại Đông cũng tỏ ra kiêu căng giống Vương Vân Huy.
"Tần Lâm, bây giờ mày đã biết Vương thiếu gia lợi hại đến đâu chưa, hôm nay mày có mọc cánh cũng khó thoát khỏi!"
"Bốp..."
Người phụ nữ mặc váy tím đạp một phát, giày cao gót sắc nhọn đạp lên người Vương Vân Huy, hắn trừng mắt, ngã xuống đất, miệng sùi bọt mét, run rẩy, trong mắt tràn ngập nỗi đau, còn đau hơn khi sinh em bé.
Vương Vân Huy khàn khàn nói, khó tin nhìn chị họ mình.
"Chị họ... chị... chị..."
Người phụ nữ mặc váy tím xông đến trước mặt Tần Lâm rồi cúi đầu.
"Tần đại sư, đã khiến cậu sợ rồi".
Người đến không phải ai khác mà là Lôi Hồng, chị đại tỉnh lỵ. Ở tỉnh lỵ, không ai dám chọc vào cô ấy, cho dù có là Vương Vân Huy thì cũng vậy, bố Vương Vân Huy tìm Lôi Hồng hai lần, nhờ cô ấy giúp đỡ nên hai người cũng có qua lại.
Tên Vương Vân Huy này không biết lấy đâu ra quan hệ họ hàng, câu nào câu nấy chị họ, Lôi Hồng cũng nể mặt, dù sao người ta cũng đưa cô năm triệu, ngay cả ngôi sao lớn cũng không có cái giá này, Lôi Hồng sẽ không đẩy thần tài đi đâu, nhưng hôm nay tên Vương Vân Huy này dám đắc tội Tần đại sư - cậu em tốt của mình, vậy thì hắn chỉ còn đường chết thôi.
Tần đại sư!
Ba chữ này khiến Vương Vân Huy tuyệt vọng, hắn biết bản thân mình đã đắc tội người không nên đắc tội, người ta là người ngay cả Lôi Hồng cũng phải tỏ ra kính trọng, sao hắn dây nổi chứ?
Tên này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Khủng bố vậy sao?
Vương Vân Huy bây giờ đau muốn ngất, hơn nữa còn sợ đến mức mặt mày tái xanh, một cước của Tần Lâm cộng thêm một cước của Lôi Hồng, hắn biết đời mình bị hủy rồi.
Mình sẽ không còn là đàn ông nữa.
Nhưng hắn còn muốn sống tiếp, Lôi Hồng nổi tiếng ra tay độc ác, bây giờ mình lại tìm người ta đến, nhờ người giúp đỡ, hắn muốn khóc quá.
Lôi Hồng hỏi.
"Tần đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Lâm cười lắc đầu.
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có vài người muốn động tay vào em vợ tôi thôi, vậy nên tôi dạy cho hắn một bài học, ai biết được hắn lại gọi chị Hồng đến, ha ha ha".
Mặt Lôi Hồng biến sắc.
"Hay lắm Vương Vân Huy, mày đúng là loại chó má không biết điều, mày dám động vào Tần đại sư à? Muốn chết!"
"Mau đánh cho tôi".
Cánh tay ngọc ngà của Lôi Hồng vung lên, khoảng mười người vây quanh Vương Vân Huy, Vương Đại Đông và Trần Linh, bắt đầu cho bọn họ muốn trận, bọn họ kêu la thảm thiết, đặc biệt là Trần Linh, bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, mũi vừa làm xong đã bị đánh gãy.
Khoảng mười phút sau, ba người kia bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết, lúc này Trần Khả Nhi cũng không nhìn nổi nữa, dù sao cũng là chị hai của mình, cô ta bất nhân nhưng mình không thể bất nghĩa được, đánh chết thì phải làm thế nào.
Trần Khả Nhi kéo tay Tần Lâm, Tần Lâm hiểu ý, nhìn Lôi Hồng.
Tần Lâm cười nói, Lôi Hồng nhìn người dẫn đầu, mười tên kia cũng lui về, có điều lúc này, bọn họ chỉ còn thoi thóp mấy hơi tàn.
"Được rồi chị Hồng, có chút chuyện cỏn còn, bỏ qua đi, đều là người của tôi mà".
Lôi Hồng cười ha ha nói.
"Tần đại sư đúng là nhân hậu!"
Nhân hậu? Suýt nữa đánh chết ba người chúng tôi rồi, thế mà gọi là nhân hậu sao?