Mấu chốt của sự trỗi dậy và suy tàn của nền văn minh thứ năm chính là vật tổ tận thế xuất hiện, trái tim của Tần Lâm cũng trở nên vô cùng căng thẳng, những thứ thần bí như này có thực sự tồn tại không? Chỉ một tấm vật tổ tận thế này mà lại có thể thay đổi thế giới sao?
Mặc dù trong lòng có vô số nghi ngờ, nhưng người đời không phải kẻ ngốc. Tần Lâm không biết tầm quan trọng của miếng vật tổ tận thế này, không có nghĩa là mọi người không biết.
Cẩn thận nhận lấy vật tổ tận thế, ánh mắt Tần Lâm vô cùng nóng rực, từ nay về sau gánh nặng trên người anh có lẽ càng thêm nặng rồi.
Năm đó, bố anh đã cầm vật tổ tận thế này và trở thành mục tiêu tấn công của mọi người. Sau này, bản thân anh không biết sẽ đi về đâu. Nhưng ít ra thì hiện tại Hoa Hạ khá an toàn, nhưng có rất nhiều người lẻn vào Hoa Hạ nằm vùng vì thứ đồ này.
Trong trận chiến tại núi Côn Luân trước kia, sự xuất hiện của người tòa thánh đã khiến Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, lần này lại có ai đoán đúng rồi sao?
"Lúc trước, tôi đã gặp đại tế ti của tòa thánh ở Côn Luân, nhưng tiếc là ông ta đã chạy mất. Ông ta và đám người của đội võ sĩ thần thánh xuất hiện ở đó, rất có thể là vì vật tổ tận thế này."
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Cái gì? Người của tòa thánh dám bí mật lẻn vào Hoa Hạ? Xem ra bọn chúng đã quên bài học năm xưa rồi. Hai mươi năm trôi qua, đám người phiền phức đó lại bắt đầu rục rịch?"
Không Hành lẩm bẩm với ánh mắt vô cùng dữ tợn và lạnh lùng.
"Nước trước nhà sau! Điều tôi kính phục nhất ở bố cậu không phải thực lực mạnh mẽ của ông ấy mà là ông ấy luôn đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Ông ấy sẽ không vì những ham muốn ích kỷ của bản thân mà làm những chuyện hối hận cả đời, nhất là trong chuyện vật tổ tận thế. Thậm chí trước đó, bố của cậu đã dẹp yên mọi cuộc nổi loạn và khiêu khích của các thế lực xung quanh Hoa Hạ. Sau đó ông ấy càn quét võ sĩ nước Oa, khiến tam đại kiếm đạo tông sư run rẩy. Từ đó đến nay không ai dám xâm phạm, nhưng năm tháng trôi qua, rất nhiều người dường như đã quên đi nỗi đau năm nào, lại bắt đầu nhòm ngó đến Hoa Hạ. Mong rằng cậu có thể giữ vững cửa nước chúng ta như bố cậu, xâm phạm đến Hoa Hạ ta, xa cỡ nào cũng không tha!"
Không Hành chân thành nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Hai mươi năm tự nhốt ở Tần Thành, thứ mà bố cậu mất đi là tự do nửa đời người và sự tôn trọng với thế giới này. Hoa Hạ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ ông ấy, điều này là không thể nghi ngờ. Một số người nói rằng ông ấy là sao chổi rơi xuống, nhưng không trải qua nỗi khổ của ông ấy, làm sao biết ông ấy thiện hay ác? Tôi chưa từng thấy người có thể khiến bố cậu nghe theo. Ông ấy có lẽ có lỗi với cậu, nhưng chắc chắn không hổn hẹn với Hoa Hạ".
Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Không Hành. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Tần Lâm trở nên dịu dàng, trong lòng chua xót không nói thành lời, đây chính là bố anh, tình yêu của ông ấy không chỉ dành cho anh mà còn dành cho cả gia đình và đất nước.
Từ nhỏ, Tần Lâm ghét nhất những kẻ man rợ xâm lược và ngưỡng mộ những người anh hùng bảo vệ đất nước và nhân dân, và bố anh chính là một người như vậy, mà anh lại trách móc, hiểm lầm ông ấy.
"Cảm ơn ông, Không Hành tiền bối, cảm ơn vì đã nói cho tôi biết điều này, và cảm ơn món quà của ông, tôi sẽ bảo vệ những gì tôi nên bảo vệ."
Tần Lâm gật đầu, trong lòng anh đã coi bố mình là tồn tại vĩ đại nhất trên đời.
Người anh hùng vì nước vì dân, hai mươi năm như một, chỉ có ông ấy mới xứng với hai chữ này.
"Tôi phải đi rồi. Tôi phải đến núi Côn Luân một chuyến nữa, tôi sẽ là niềm tự hào của bố tôi. Tôi sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ những thứ mà chúng ta nên bảo vệ mãi mãi."
Tần Lâm không tiếp tục ở lại Tây Tạng, mà về thẳng thủ đô.
Thời gian thích hợp nhất để leo lên đỉnh núi băng Côn Luân là giữa tháng 6 và tháng 7, hơn nữa, lúc đó một bộ phận băng tuyết sẽ tan chảy, thế nên việc tìm cái gọi là cung điện băng Côn Luân sẽ dễ dàng hơn.
Giờ vẫn chưa tới lúc, ít nhất phải đợi nửa tháng nữa, cho nên Tần Lâm không nhất thiết phải tiếp tục ở lại đây.
Hơn nữa, trên đường đi anh luôn đọc "Cửu Tự Chân Ngôn". Ngay lúc đó, Tần Lâm mới biết hóa ra "Cửu Tự Chân Ngôn" này lợi hại, khủng bố như thế. Nếu lúc đó đấu với hòa thượng Đại Uy Thiên Long, ông cụ sử dụng "Cửu Tự Chân Ngôn" này, thì không biết ai thắng ai thua đây .
"Cửu Tự Chân Ngôn" này lợi hại thật, có lẽ năm đó bố đã rất khó khăn mới có thể đánh thắng đại sư Đại Uy Thiên Long.
Tần Lâm lẩm bẩm, nhất định phải siêng năng luyện tập và học thuộc Cửu Tự Chân Ngôn này càng sớm càng tốt, nó sẽ trở thành cánh tay đắc lực của anh, thậm chí là đòn sát thủ. Cửu Tự Chân Ngôn là chân ngôn phật gia, tương truyền là do Đạt Ma tổ sư sáng tạo ra, không biết thật hay giả, nhưng sức mạnh của nó thực sự vượt xa tưởng tượng.
"Lâm! Binh! Đấu! Giả! Giai! Liệt! Trận! Tiền! Hành!"
"Mỗi chữ là một câu chân ngôn tối cao, và mỗi chữ tương ứng với một ấn quyết. Nó bộc phát ra từ sức mạnh tinh thần của bản thân, uy lực vô song! Khẩu quyết kết hợp với linh lực trời đất, hàng tam thế tam muội da hội, dựa vào thần chú kim cương bồ tát, một ngón tung ra, sức mạnh như sấm, là Bất Động Minh Vương Ấn!
"Băng tự quyết, là di chuyển nhẹ như ma quỷ, dựa theo thần chú của Minh Vương tam giới, nó được gọi là Kim Cương Luân Ấn!"
"Đấu tự quyết được gọi là Ngoại Sư Tử Ấn."
"Giả tự ấn là Nội Sư Tử Ấn."
"Giai tự ấn có nghĩa là ..."
Vào ngày thứ 10, anh đã luyện thành công ấn thứ hai, Đại Kim Cương Luân Ấn, Đại Kim Cương Luân Ấn thậm chí còn mạnh hơn nữa. Mặc dù anh chỉ thử lần đầu tiên, nhưng Cửu Tự Chân Ngôn này đã mang lại cho anh sự tự tin rất lớn.
Tần Lâm dự định sau hai ngày sẽ nghỉ ngơi và rời đi, nhưng không ngờ lúc này lại nhận được một cuộc gọi lạ.
"Tần đại sư, tôi có thể gặp anh không?"
Chương 1271: Gia tộc ép hôn!
Tần Lâm chau mày, Tạ Hồng Mai tìm anh làm gì vậy?
"Đội trưởng Tạ, không biết cô tìm tôi có việc gì không?"
Tần Lâm hỏi.
"Tôi có việc muốn nhờ Tần đại sư, không biết có thể gặp nhau một buổi không?"
Tạ Hồng Mai nói.
Tần Lâm trầm ngâm một lát, dù gì bây giờ cũng không có việc gì cả nên anh liền đồng ý với Tạ Hồng Mai.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê, Tạ Hồng Mai mặc một chiếc váy dài màu đỏ, hôm nay cô không giống vẻ dũng cảm già giặn như lúc trước, mà nhìn vô cùng dịu dàng thướt tha.
Đặc biệt là sau khi trang điểm cô lại càng xinh đẹp hơn, càng thêm động lòng người.
Đến Tần Lâm cũng hơi ngây người, không ngờ cô lại đẹp như vậy, có thể trở thành đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng thì thực lực của Tạ Hồng Mai đương nhiên không thể khinh thường được, đúng là không hề thua kém đấng mày râu, vừa có nhan sắc vừa có sức mạnh, người phụ nữ tài giỏi như thế này chắc chắn có không ít người đàn ông xung quanh ngưỡng mộ đâu, nhưng lại không có ai dám lại gần Tạ Hồng Mai, bởi vì cô quá tài giỏi, quá bá đạo.
Lúc này Tạ Hồng Mai giống như một đóa hồng đang nở rộ, hơn nữa còn vô cùng gai góc, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám khinh thường.
"Cậu đến rồi à Tần đại sư!"
Tạ Hồng Mai thấy Tần Lâm là ánh mắt sáng lên, đôi mắt long lanh như hai vì sao, lộng lẫy phát sáng khắp muôn nơi.
Từ trước đến giờ Tần Lâm chưa bao giờ khen phụ nữ, nhưng Tạ Hồng Mai thực sự quá xuất sắc, lại còn là cao thủ huyết mạch, có lẽ đến đàn ông trong đội biệt kích cũng phải thấy hổ thẹn vì không theo kịp.
"Cô tìm tôi có việc gì vậy mà phải nói chuyện trực tiếp thế".
Tần Lâm ngồi xuống, hơi mỉm cười.
Tạ Hồng Mai vô cùng khâm phục Tần Lâm, nhất là trận chiến trên núi Côn Luân, nếu không có anh thì tất cả mọi người đã chết hết rồi ở đó rồi, đây là một sự tổn thất vô cùng lớn với đội biệt kích và tổ quốc.
"Nói trong điện thoại sẽ không được rõ ràng, Tần đại sư, tôi cũng không phải người vòng vo, hôm nay tôi mời cậu đến đây tôi cũng nói thẳng luôn, tôi muốn cậu làm bạn trai của tôi".
Tạ Hồng Mai đỏ mặt, nhưng giọng nói vẫn vô cùng dứt khoát.
Tần Lâm ngây người, cũng thẳng thắn quá rồi đó? Đến cả đàn ông như anh còn thấy hơi ngại.
"Cái này… cô làm tôi hơi khó hiểu đó".
Tần Lâm cười khổ.
"Cậu xem mồm miệng tôi này, Tần đại sư, tôi muốn cậu giả làm bạn trai của tôi. Tôi căng thẳng quá, xin lỗi cậu".
Tạ Hồng Mai cười mỉm làm dịu đi sự xấu hổ của mình, một cô gái vừa mạnh mẽ lại thẳng thắn như cô nói ra những lời như vậy thực sự khiến Tần Lâm quá đỗi ngạc nhiên.
"Không phải là do gia tộc ép hôn đó chứ?"
Tần Lâm ngây người.
"Cái này mà cậu cũng biết sao? Tần đại sư, cậu đúng là liệu sự như thần đó".
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai ung dung nói.
"Giả làm bạn trai sắp là nghề tay trái của tôi được rồi".
Tần Lâm không khỏi bật cười, anh đã giả làm bạn trai cho mấy người rồi, xem ra anh cũng có duyên với phụ nữ ghê.
"Cậu lợi hại thật đó, Tần đại sư, đây là lần đầu tôi nghe thấy chuyện như thế đó. Ha ha ha".
Tạ Hồng Mai cười lên giống như một bông hoa đẹp không sao tả xiết.
"Cô là đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng, người phụ nữ mạnh mẽ như cô lại không làm chủ được chuyện này sao?"
Tần Lâm không khỏi ngạc nhiên.
"Haiz, chuyện này dài lắm, Tần đại sư, mặc dù tôi là đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng, sức mạnh cũng không tệ, nhưng tôi lại không có tiếng nói mấy trong gia tộc, hơn nữa thập đại gia tộc ở thủ đô không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Tôi là người của nhà họ Tạ, một trong thập đại gia tộc ở thủ đô, không phải là gia tộc hoạt động chính trị mà là gia tộc võ đạo, gia tộc nào cũng đang đứng trên đỉnh cao của sức mạnh là quyền lực, tôi muốn tự lựa chọn cuộc hôn nhân của mình thực sự là việc quá khó".
Tần Lâm cảm thấy bùi ngùi, mặc dù là Tạ Hồng Mai cũng bị chi phối chính cuộc hôn nhân của mình, thập đại gia tộc ở thủ đô, cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Mỗi con người đều có những lúc không thể theo ý mình, cho dù là ai, chỉ cần bạn còn sống thì luôn có những lúc không thể tự chủ như vậy.
Kẻ mạnh cũng như vậy, Tần Lâm nghĩ đến bố mẹ mình, nghiêng nước nghiêng thành cũng khó nắm quyền một phương, sức mạnh kinh trời cũng khó cứu độ chúng sinh.
Bọn họ đều có những nỗi khổ riêng, nếu không muốn bị ai trói buộc thì bắt buộc phải trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức tất cả mọi người phải cúi đầu trước bạn, mạnh đến mức trên đời này không ai có thể làm gì được bạn.
"Cho nên cô muốn tôi giả làm bạn trai cô, xem ra gia tộc của cô cũng hao tổn nhiều tâm huyết vào cuộc hôn nhân của cô lắm đây".
Tần Lâm trầm ngâm nói.
"Tần đại sư chỉ cần đồng ý với tôi là được, việc còn lại cứ giao hết cho tôi".
Tạ Hồng Mai cười rồi nói.
"Nhà họ Tạ chúng tôi là một trong thập đại gia tộc ở thủ đô, cũng là võ đạo thế gia, lấy võ làm trọng, kẻ mạnh mới nhận được sự tôn trọng, chiến công của cậu đã truyền khắp của thủ đô, bây giờ cậu đã là người nổi tiếng ở thủ đô, ai mà chẳng biết chuyện cậu cứu ba đội biệt kích lớn chứ, không ít người muốn gặp mặt cậu nữa kìa".
Tạ Hồng Mai nghiêm túc nói.
"Có thật không vậy? Bây giờ tôi là người nổi tiếng rồi sao?"
Tần Lâm bất giác sờ mũi, đến anh cũng không ngờ rằng uy danh của mình đã truyền khắp thủ đô.
"Được rồi, vậy tôi sẽ cho cô mượn một ngày".
Tần Lâm mỉm cười.
"Không vội, sáng mai tôi sẽ qua đón cậu".
Hai tên đàn ông vạm vỡ hét lên, muốn đe dọa Tần Lâm, nhưng bọn họ sao có thể chống chọi lại với sức mạnh của Tần Lâm chứ?
Tần Lâm vung hai nắm đấm, hai người kia run lên rồi ngã bay ra đập thẳng vào cửa phòng nghỉ, ầm một tiếng lập tức thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Hai người đàn ông vạm vỡ bị đánh bại chỉ trong một chiêu, rất nhiều người hoảng hốt không biết phải làm sao.
Tần Lâm đi từng bước vào trong phòng nghỉ ngơi, Tô Văn Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia vui mừng, Tần Lâm giống như vị thần bảo vệ cho cô ấy vậy, lần nào Tần Lâm cũng xuất hiện đúng là thời khắc quan trọng giống như vị thần bảo vệ luôn bên cạnh cô ấy.
Chương 1272: Vưu thiếu gia!
"Tên khốn nào không biết trời cao đất dày vậy hả? Không mở to cái mắt chó ra xem hôm nay có ai ở đây, biết điều thì mau quỳ xuống cho tao, cúi đầu nhận lỗi, nếu không ông đây sẽ đánh mày tàn phế, cho mày chết không còn một mảnh xương!"
Một người đàn ông đeo kính đang chải mái tóc dài tức giận ném cái lược trong tay xuống đất.
"Vưu thiếu gia đang ở đây không đến lượt mày làm loạn đâu? Đồ không biết điều, muốn chết cũng không khó nhỉ, hừ hừ".
"Đạo diễn, đây là bạn của tôi, anh ấy đến tìm tôi, xin lỗi".
Tô Văn Kỳ khẽ nói, mặc dù cô ấy biết Tần Lâm rất lợi hại, nhưng đây là Vưu thiếu gia chứ không phải nhân vật tầm thường đâu, ở thủ đô này đến đạo diễn nổi tiếng như Phùng Đức Thành còn phải kính nể Vưu thiếu gia.
Đạo diễn Phùng là đạo diễn lớn thuộc hạng top ba trên toàn quốc, thậm chí là cả khu vực Châu Á, cho dù là tiền bạc hay mức độ nổi tiếng ông ta cũng phải đứng top đầu, nhưng trước mặt Vưu thiếu gia, một đạo diễn lớn với danh tiếng ba mươi năm trong nghề cũng chẳng có chút địa vị nào, mỗi lần kính rượu ông ta hận không thể cúi thấp hơn Vưu thiếu gia nửa cái đầu, thiếu gia như vậy, thân phận chắc chắn rất cao quý, cho nên đến Tô Văn Kỳ cũng không dám thất lễ chút nào.
"Bốp…"
Phùng Đức Thành vả một cái thẳng vào mặt Tô Văn Kỳ.
"Bạn cô? Bạn cô thì là cái thá gì, ông đây giết chết hắn chỉ đơn giản như dẫm chết một con kiến thôi".
Tô Văn Kỳ bị đánh đỏ cả một bên má nhưng chỉ dám cắn chặt môi không lên tiếng, đạo diễn Phùng rất có địa vị trong giới giải trí, ai dám đắc tội với ông ta đồng nghĩa với việc phải cút khỏi giới này.
Tất cả mọi người ở đây đều chấn động, không ngờ Phùng Đức Thành nói đánh là đánh ngay, không nể mặt cả ngôi sao đang rất hot, nhưng mấy người ở đây cũng không dám lo chuyện bao đồng, mặc dù Tô Văn Kỳ rất hot nhưng trong mắt nhà tư bản thật sự thì cô ấy chẳng là cái thá gì, hơn nữa đạo diễn Phùng còn là lão đại có số má ở giới điện ảnh cả Hoa Hạ này.
Tô Văn Kỳ không đắc tội nổi đâu, cô ấy dám nói chữ không thì ngày tháng sáu này chẳng cần phải lăn lộn trong giới giải trí này nữa rồi.
Đối với Tô Văn Kỳ đây là một cú đánh trí mạng, nếu không có đạo diễn Phùng thì cô ấy cũng chẳng có địa vị như ngày hôm nay, nhờ đạo diễn Phùng tìm cô quay hai bộ phim nên cô mới có địa vị trong giới giải trí trong nước.
"Chưa gì đã động tay động chân rồi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Lão Phùng, tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi".
Vưu thiếu gia chau mày, Phùng Đức Thành sợ xanh mặt, vội vàng cười nịnh bợ nói:
"Xin lỗi Vưu thiếu gia, đều là lỗi của tôi, tôi đáng bị đánh".
Phùng Đức Thành tự đánh hai cái thật mạnh lên mặt của mình, in hằn nốt đỏ trên mặt, mọi người không nói lên lời, tên Phùng Đức Thành này độc ác với người khác, còn độc ác với bản thân hơn, chẳng để ý đến mặt mũi gì cả, giống như một con chó trước mặt Vưu thiếu gia vậy.
Nhưng vì Phùng Đức Thành dựa dẫm vào Vưu thiếu gia nên mới có nhiều lợi ích như vậy, nghe người trong giới nói Phùng Đức Thành dựa dẫm vào địa vị của nhà họ Vưu ở thủ đô nên mới bò lên được vị trí ngày hôm nay.
"Xem ra ông muốn chết à".
Vẻ mặt Tần Lâm vô cùng âm u, dám đánh Tô Văn Kỳ, anh đã thực sự nổi giận rồi, ông già này này không biết mình đang đi vào vùng đất chết rồi.
"Mày có bản lĩnh thì qua đây? Xem Vưu thiếu gia có tha cho mày không, hôm nay tâm trạng Vưu thiếu gia tốt nên mới uống với Tô Văn Kỳ một ly, mày nghĩ mày là ai, rác rưởi, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga sao? Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày mà không quỳ xuống xin lỗi Vưu thiếu gia thì đêm nay mày và Tô Văn Kỳ đừng hòng rời khỏi đây nửa bước!"
Phùng Đức Thành chỉ vào Tần Lâm chửi.
"Thằng chó, đám chúng mày xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Mày dám chửi Vưu thiếu gia? Mày muốn chết à!"
Phùng Đức Thành tức giận hét lên, vẻ mặt vô cùng tối tăm.
"Hôm nay Tô Văn Kỳ là người của tôi, cho mày một cơ hội, tự chặt tay rồi cút khỏi đây".
Vưu thiếu gia mỉm cười, vẻ mặt đan xen giữa vẻ u ám và sát khí ngút trời, mọi người xung quanh đều câm như hến.
Ở thủ đô, bọn họ không thể chọc giận Vưu thiếu gia vì một khi Vưu thiếu gia tức giận, cho dù là cả thủ đô này cũng phải run rẩy, vậy mà bây giờ có người không sợ chết dám đắc tội với Vưu thiếu gia, xem ra tối nay có kịch hay để xem rồi.
"Nghe thấy gì chưa? Vưu thiếu gia bảo mày quỳ xuống, tự chặt tay là hôm nay có thể rời khỏi đây rồi. Nếu không thì hừ hừ mày xong đời rồi. Mày thử hỏi xem ở cả cái thủ đô này có ai dám không nể mặt Vưu thiếu gia không? Cái tên nghèo rớt mồng tơi này, mày có biết cửa lớn của thủ đô mở hướng nào không?"
Phùng Đức Thành cười khẩy, sau đó quay qua nhìn Tô Văn Kỳ.
"Bây giờ trong giới giải trí này cô hỏi thử xem có ai không muốn ở cùng Vưu thiếu gia không? Còn sĩ diện đúng không? Bạn của cô thì là cái thá gì, cô cũng chỉ là con đĩ mà thôi, cô có biết nước ở thủ đô này sâu bao nhiêu không? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, cả đời này cũng không thấy được thứ gì ra hồn, cho cô cơ hội cũng không biết đường mà nắm lấy, người ta muốn có cơ hội này mà cũng không cầu được đấy".
Tô Văn Kỳ cắn chặt môi, cô không muốn bán đứng bản thân, nhưng Phùng Đức Thành lại hăm dọa cô, hơn nữa cho dù có là ai cô ấy cũng không nể mặt, đổi lại thì đây có lẽ là điểm cuối trong sự nghiệp diễn xuất của Tô Văn Kỳ rồi.
Người đàn ông mà Phùng Đức Thành còn phải sợ như cọp, cô ấy biết chắc rằng mình không thể đắc tội được, nhân vật máu mặt số một số hai ở thủ đô thì cô ấy thực sự không thể chọc nổi.
"Xin lỗi, Vưu thiếu gia, tôi thay bạn tôi nhận lỗi, anh xem tôi đền tiền cho anh có được không? Anh tha cho chúng tôi nhé".
Địa vị của Vưu thiếu gia không cần phải bàn cãi, cho dù Phùng Đức Thành cũng có tiếng số một ở thủ đô còn không xứng xách dày cho Vưu thiếu gia nữa kìa.
"Tao cũng muốn xem nước ở thủ đô sâu bao nhiêu? Tao vốn chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, không biết điều, ai muốn đánh tao ngã ngựa thì coi như là tao xui xẻo, nhưng nếu như mày không giải quyết được tao thì xin lỗi, người được tìm thấy trong công viên Bắc Hải đêm nay sẽ chính là mày đấy".
Tần Lâm chỉ vào Vưu Quang Nham cười khẩy nói, ánh mắt đầy sát khí.
Chương 1273: Mày sẽ chết rất khó coi!
Anh chưa bao giờ tức giận đến vậy, nếu không phải anh vô tình nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia thì tối nay Tô Văn Kỳ sẽ khó rời khỏi đây một cách trong sạch.
"Được, rất tốt, vô cùng tốt! Đại Hổ Nhị Hổ, đưa hắn qua đây, chặt tay chặt chân hắn".
Vưu Quang Nham bình tĩnh nói.
Hai tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh Vưu Quang Nham chậm rãi đứng lên, bọn chúng là người hầu của nhà họ Vưu luôn đi theo Vưu thiếu gia từ nhở đến giờ, được nhà họ Vưu dốc lòng huấn luyện nên sức mạnh của bọn chúng vô cùng lợi hại, một người bọn chúng có thể đánh hơn mười tên lưu manh đầu đường xó chợ dễ như trở bàn tay.
"Mày muốn tự xử hay để hai anh em bọn tao chơi cùng mày?"
Đại Hổ vừa cười vừa nói, tên nhãi con này chỉ cần hắn đạp một phát là chết tươi rồi.
"Còn phí lời với hắn làm gì, xử hắn cho xong chuyện đi đại ca".
Nhị Hổ sắn tay áo lên, vô cùng kích động.
Hắn là người đầu tiên dám đắc tội với Vưu thiếu gia ở thủ đô đấy!
Tám năm rồi, đã tám năm rồi bọn chúng chưa được động tay động chân, vì một trận chiến tám năm trước Vưu thiếu gia đã giết người bừa bãi, từ đó không ai dám đắc tội với Vưu thiếu gia nữa, nhà họ Vưu đứng đầu trong thập đại gia tộc ở thủ đô, cả tuổi thanh niên không gặp lấy một đối thủ!
Bọn chúng trung thành bên cạnh Vưu thiếu gia đã ngứa tay ngứa chân lâu lắm rồi.
"Nhờ cả vào hai vị rồi, tên nhóc này không coi Vưu thiếu gia ra gì, phải xử hắn".
Phùng Đức Thành đứng bên kêu gào.
"Đúng là không biết điều!"
Tần Lâm chau mày, lạnh lùng nói.
"Muốn chết sao!"
Đại Hổ vô cùng tức giận, bao nhiêu năm qua không một ai dám ăn nói với anh em hắn như vậy, Vưu thiếu gia cũng rất ít khi gặp phải loại ngu như thế này, hôm nay hắn phải cho Tần Lâm chết không chỗ chôn.
Đại Hổ Nhị Hổ cùng xông lên, thực lực của hai người này rất mạnh, xuất chiêu dứt khoát mạnh mẽ, muốn phủ đầu Tần Lâm ngay chiêu đầu tiên.
Nhưng bọn chúng không ngờ rằng nắm đấm của Tần Lâm lại mạnh đến nỗi bọn chúng không chống đỡ được, hai nắm đấm tung ra Tần Lâm lập tức đánh gãy ngón tay của chúng, Đại Hổ Nhị Hổ đau nghiến răng nghiến lợi.
Chưa kịp phản ứng lại thì nắm đấm của Tần Lâm lại vung ra, nhưng lần này là nhằm vào trúng mặt của chúng.
Bịch!
Bịch!
Mũi của chúng bị Tần Lâm đạp gãy, khuôn mặt cũng bị biến dạng, mắt nổ đom đóm, máu tươi giàn giụa, không thể nhìn rõ thứ gì nữa, ngã lăn xuống đất kêu như lợn bị chọc tiết.
Lúc này Phùng Đức Thành bất giác lùi lại một bước, ít một hơi thật sâu, tên nhóc này ra tay độc ác quá. Đến vệ sĩ của Vưu thiếu gia cũng không phải là đổi thủ.
"Công phu tốt lắm".
Vưu Quang Nham híp mắt lại, lẩm bẩm nói.
"Xem ra tao đã xem thường mày rồi, chẳng trách mày lại dám vênh váo trước mặt bổn thiếu gia như vậy, nhưng mày không thấy là mày hơi không biết điều à? Mày tưởng mày giỏi lắm sao, mày cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc mà thôi, tao muốn giết mày dễ như trở bàn tay".
Vưu Quang Nham khinh thường nói.
"Vậy sao, vậy tao lại muốn xem thử ai mới là người có thể cười đến cuối cùng đó".
Tần Lâm tiến lên một bước, rồi nhảy lên đạp một cái vào phía dưới người Phùng Đức Thành, sắc mặt Phùng Đức Thành xám ngắt, gào lên một tiếng, cơ thể đã nằm dài trên mặt đất che phần bên dưới, rưng rưng nước mắt không dám khóc to.
"Vưu thiếu gia, cứu tôi Vưu thiếu gia".
Phùng Đức Thành quỳ xuống đất, co ro, vẻ mặt trắng bệch.
"Xem ra mày muốn chơi với tao đến cùng, Vưu Quang Nham tao sẽ chơi cùng mày, ở thủ đô này mày là người đầu tiên dám đối đầu với tao như vậy đấy".
Vưu Quang Nham nói.
"Từ giờ về sau, chắc tao cũng sẽ là người cuối cùng".
Tần Lâm mỉm cười nói.
"Là sao?"
Vưu Quang Nham khó hiểu.
Tần Lâm ung dung nói.
"Vì từ giờ về sau mày sẽ không thể làm màu nữa, mày sẽ chết rất khó coi".
"Ở thủ đô cũng không có ai dám ăn nói với tao như vậy. Mày là người đầu tiên!"
Vưu Quang Nham thản nhiên nói, nhưng ánh mắt đã lóe lên tia chết chóc.
"Mười năm tuổi tao tung hoành ở thủ đô, tao không có đối thủ trong thập đại gia tộc ở thủ đô, mười ba tuổi không ai có thể đánh bại tao, mấy năm vừa rồi tao gặp không ít người đối đầu với tao, nhưng người ngang ngược như mày tao hiếm thấy đấy, muốn dồn tao vào chỗ chết sao, mày là cái thá gì? Mày có tin tao đào cả mười tám đời tổ tông nhà mày lên không? Ông đây muốn giết mày lại chẳng dễ như trở bàn tay".
Vưu Quang Nham tiến đến gần Tần Lâm.
"Là mày ép tao đó, người phụ nữ của mày tao cũng sẽ thay mày chăm sóc, cô ấy chắc chắn sẽ rất nghe lời tao, ha ha ha!"
Vưu Quang Nham cười điên cuồng, nhìn bằng nửa con mắt.
"Vưu thiếu gia, giết chết hắn đi!"
Phùng Đức Thành xám mặt, toàn thân run cầm cập, hận Tần Lâm đến tận xương tủy, cú đạp của Tần Lâm khiến ông ta suýt nữa thì mất cái mạng già này rồi.
"Chịu chết đi!"
Vưu Quang Nham tấn công, xuất chiêu dứt khoát mạnh mẽ, nắm đấm vung thẳng về phía Tần Lâm như muốn đập chết Tần Lâm vậy, khuôn mặt anh ta dữ tợn, vô cùng ngang tàng.
"Vưu thiếu gia cố lên!"
"Vưu thiếu gia đánh chết hắn đi!"
"Đồ không biết trời cao đất dày là gì, dám đối đầu với Vưu thiếu gia chỉ có con đường chết thôi!"
Mọi người đều cười khẩy, coi thường Tần Lâm.
"Cẩn thận Tần Lâm!"
Ánh mắt Tô Văn Kỳ vô cùng căng thẳng, đạo diễn lớn như Phùng Đức Thành cũng bị Tần Lâm đánh rồi, e là sau này cô không xuất hiện trong giới điện ảnh được nữa rồi, bây giờ anh lại còn đắc tội với cả Vưu Quang Nham thiếu gia nhất nhì thủ đô nữa, lần này cô ấy nghĩ chắc sẽ lành ít dữ nhiều rồi, dù gì đây cũng không phải tỉnh Hán Đông.
"Cút…"
"Rốt cuộc mày là ai? Tao khuyên mày đừng nên đối đầu với tao, nếu không thì ông trời cũng không cứu nổi mày đâu, mày không chọc được vào nhà họ Vưu tao đâu".
Vưu Quang Nham nhìn Tần Lâm dọa dẫm, Tần Lâm bước lại gần hắn, nhìn hắn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rất hoảng sợ, chỉ sợ Tần Lâm là một tên cứng đầu không quan tâm đến nhà họ Vưu thì hắn xong đời thật rồi.
"Vậy sao? Nhà họ Vưu, tao lại muốn xem xem rốt cuộc mày có thể làm gì tao, mày yên tâm đi, tao không giết mày đâu!"
Tần Lâm nở nụ cười vô cùng đung dung, nhưng giây tiếp theo Vưu Quang Nham chợt biến sắc.
Chương 1274: Ai cũng có phần!
"Bịch…"
Vưu Quang Nham bị Tần Lâm đạp cho một cái vào đầu, mặt mũi toàn là máu, sợ vãi linh hồn, run lẩy bẩy, không chỉ hắn mà những người bên cạnh hắn cũng sợ không dám lên tiếng, Vưu thiếu gia là chỗ dựa của bọn họ, bây giờ Vưu thiếu gia đã bị đánh bại rồi, bọn họ không sợ được sao?
"Rắc rắc…"
"A… đừng! !"
Tần Lâm không hề nương tay, liên tục đạp gãy chân tay của Vưu Quang Nham, đến bàn tay cũng bị đạp gãy cả cương khớp, xương bánh chè cũng vậy, Vưu Quang Nham đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sau khi ngất đi lại tỉnh dậy vì đau đớn, trên cơ thể gần như xương cốt chỗ nào cũng gãy vụn.
Vưu Quang Nham sùi bọt mép, ánh mắt đờ đẫn, đầy sự tuyệt vọng.
"Nhà họ Vưu… sẽ không… bỏ qua cho mày… đâu".
Vưu Quang Nham tuyệt vọng.
"Vậy sao? Vậy tao đợi chúng mày đến tìm tao".
Tần Lâm khẽ cười, giống như nụ cười của thần chết vậy, đến Tô Văn Kỳ cũng ngẩn người, Tần Lâm quá độc ác, sức mạnh của anh khiến Vưu Quang Nham không thể nào chống đỡ được, một chiêu thôi là đã đánh bại Vưu Quang Nham rồi, chuyện này quá kinh khủng, nhưng sự thật đã chứng minh, bọn họ đã không thể tiếp tục ở thủ đô nữa rồi, chỗ dựa của bọn họ cũng bị đánh tàn phế rồi.
Nhưng bây giờ Tô Văn Kỳ chỉ muốn Tần Lâm mau rời khỏi đây, điều cô ấy lo lắng nhất là sự an nguy của Tần Lâm, cô không thể để Tần Lâm bị liên lụy được, cùng lắm thì từ giờ về sau cô ấy không bước vào giới điện ảnh nữa, không xuất hiện ở thủ đô nữa là được.
"Tiếp theo sẽ là ông".
Ánh mắt của Tần Lâm hướng về phía Phùng Đức Thành, ông ta run bần bật, lùi lại về sau theo bản năng, nhưng Tần Lâm không cho ông ta bất cứ cơ hội nào, anh đạp ba cái vào người Phùng Đức Thành, ông ta cũng chỉ còn thoi thóp, đã bị đánh tàn phế rồi, khóc cha gọi mẹ, đau kêu oai oái, nhưng Tần Lâm không hề thấy thương hại, vừa rồi ông ta hung hăng như thế nào thì bây giờ khóc lóc thảm thiết như thế.
Vưu Quang Nham ở ngay bên cạnh, mặc dù vẫn còn sống nhưng cũng không khác gì chết, cũng không ai cứu nổi hắn, toàn thân hắn đã gãy hết xương cốt, có lẽ cả đời này hắn phải nằm trên giường rồi, căn bản không tìm Tần Lâm báo thù được nữa rồi.
Nhưng Tần Lâm muốn hắn biết rằng cả đời này hắn cũng không thể ngóc đầu dậy được.
"Bây giờ đến lượt tính sổ với mấy người, vừa rồi mấy người kêu to lắm cơ mà? Không phải khách khí, ai cũng có phần! Hôm nay tôi phải đánh tàn phế chân tay của mấy người".
Tần Lâm nhìn về phía mười người kia, tất cả mọi người đều quỳ xuống rồi.
"Đại ca, tôi sai rồi, xin đại ca… tha cho tôi đi".
"Tôi chỉ đến tham gia buổi tuyên truyền thôi, đại ca tôi không liên quan gì đến Vưu Quang Nham cả".
"Đúng đó, tôi cũng là người bị hại, đại ca, tôi xin cậu, tôi còn mẹ già con thơ ở nhà nữa".
"Đại ca, cậu cứ coi tôi là bù nhìn đi, tôi cúi đầu tôi lạy cậu đấy".
"Bịch bịch bịch…"
Tần Lâm cười lạnh, ánh mắt sắc như dao.
"Sao vừa rồi các người không nói như vậy, ai cũng độc ác muốn ép tôi vào chỗ chết cơ mà, đứng bên cạnh hóng chuyện phải không? Sao bây giờ lại sợ hãi vậy? Mẹ già con thơ thì sao? Liên quan chó gì đến tôi! Các người muốn chết thì tôi cho các người toại nguyện, các người đều là chó của Vưu Quang Nham còn gì? Chủ nhân của các người đã ra nông nỗi này rồi mà các người còn không noi theo sao? Con người tôi rất công bằng, ai vừa rồi kêu to nhất tôi nhớ hết, tôi sẽ không thiên vị ai đâu".
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lẽo, ra tay nhanh như tia chớp, từng người một nối đuôi nhau ngã xuống, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, một đám vênh váo, bây giờ đã biến thành một đám bẩn thỉu như lũ chuột cống, nhưng không có ai có thể trốn thoát khỏi bàn tay Tần Lâm, giống như anh vừa nói vậy, không cần phải tranh giành, ai cũng có phần!
Mọi người đều gào thét trên mặt đất, người nghiêm trọng nhất là Vưu Quang Nham, hắn đã không còn tia hy vọng nào rồi, cho dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là một người tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường đến hết đời mà thôi.
Thiếu gia ngông cuồng nhất thủ đô bây giờ lại không khác gì một con chó chết.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như tuyết, Phùng Đức Thành cũng bị đánh tàn phế rồi, còn đâu danh tiếng đạo diễn lớn lẫy lừng nữa? Ông ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nếu Tần Lâm không đến kịp thì hôm nay Tô Văn Kỳ khó mà thoát khỏi cơn ác mộng này.
Tô Văn Kỳ hoang mang, lần này bọn họ chắc chắn phải chạy trốn rồi, hơn nữa cô cũng chẳng thể lăn lộn trong giới giải trí này nữa rồi, bây giờ bọn họ phải nhanh chóng chạy khỏi thủ đô, nếu muộn rồi thì sẽ không chạy được nữa đâu.
"Tần Lâm, chúng ta mau đi thôi, nơi này không nên ở lâu!"
Tô Văn Kỳ trầm giọng nói.
"Đi cái gì? Hai người bọn họ đáng bị như vậy, tôi không giết bọn họ đã là sự may mắn đối với bọn họ rồi, tôi muốn xem xem bọn họ có thể làm gì được tôi".
Ánh mắt Vưu Quang Nham u ám, hắn đã bị Tần Lâm đánh nát xương cốt rồi, không còn chút sức lực nào, xoay người đập chiếc đồng hồ trên tay, lúc này người nhà họ Vưu đã biết Vưu Quang Nham gặp nguy hiểm rồi.
"Xem ra mày vẫn còn tự tin lắm".
Tần Lâm khoanh tay lại.
"Thái tử thủ đô nên khó tránh khỏi việc ngạo mạn, nếu mày không ngạo mạn như vậy thì tao đã không đối xử với mày quá đáng như vậy, con người tao ghét nhất là mấy thằng còn vênh váo hơn cả tao đó".
"Chúng mày cứ đợi đấy mà xem!"
Vưu Quang Nham nằm bất động, chỉ cần hắn còn một hơi thở, nhà họ Vưu chắc chắn sẽ không bỏ qua, anh cả của hắn chắc chắn đang nhanh chóng tới đây thôi.
"Mày biết anh cả tao là ai không? Anh cả tao là vương của binh vương đấy, anh ấy là người của đội biệt kích Liệp Báo, chỉ cần anh ấy đến thì cả đời này mày cũng đừng hòng ngóc đầu lên được".
Vưu Quang Nham nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể cắn chết Tần Lâm.
Chương 1275: Giúp người gặp nạn
Tần Lâm sững sờ.
"Cái gì? Người của đội đột kích Liệp Báo á?"
Vưu Quang Nham nói.
"Sao vậy? Sợ rồi hả? Ha ha ha, mày cũng biết đến sự tồn tại của đội đột kích Liệp Báo à? Nếu biết thì mau quỳ xuống dập đầu trước tao, anh cả của tao là thành viên của đội đột kích Liệp Báo, anh ấy thực sự là vương của binh vương đấy, anh ấy đã từng xông pha hàng trăm trận chiến, là niềm tự hào của nhà họ Vưu chúng tao, anh ấy đến thì mày chết chắc!"
Tô Văn Kỳ sốt ruột phát khóc.
"Đội đột kích Liệp Báo? Cái gì mà đội đột kích Liệp Báo cơ? Tần Lâm, sao anh chưa mất hết hy vọng vậy, chúng ta sắp không chạy được rồi, tại sao cứ cố đối đầu với anh ta vậy, đây cũng đâu phải địa bàn của anh".
Vưu Quang Nham vô cùng tự tin, cho dù cả người đầy vết thương, hắn vẫn cố giãy giụa, đơn giản vì hắn không cam lòng.
"Mỗi thành viên của đội đột kích Liệp Báo đều là binh vương, có thể vào đội đột kích Liệp Báo thì phải là món vũ khí sắc bén của quốc gia, nắm quyền sinh sát trong tay, anh ấy muốn giết bọn mày, cũng chẳng ai quan tâm đâu. Quyền lực của anh ấy không phải là thứ mày tưởng tượng nổi đâu”.
Hắn phải giải quyết được mối hận này, hắn phải khiến cho Tần Lâm muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
"Mẹ kiếp! Là ai làm?"
Một tiếng hét lớn vang lên, một người đàn ông trung niên chạy đến, nhìn thấy một loạt các ông chủ lớn nằm trên đất, Vưu thiếu gia, Phùng Đức Thành, còn có mấy ông chủ của mấy công ty đã lên sàn có thân phận không tầm thường, mặt ai cũng tái mét, run lẩy bẩy.
"Là mày làm à?"
Trương Vân Phàm tức giận nhìn Tần Lâm, tên khốn không biết từ đâu chui ra này dám ra tay với Vưu thiếu gia, hơn nữa tất cả mọi người đều bị đánh đến mức tàn phế, đúng là quá kiêu ngạo.
Giữa địa bàn của chính mình, thái tử của thủ đô, Vưu thiếu gia, lại bị đánh như vậy, hơn nữa xương cốt toàn thân gãy nát, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhất định sẽ gây chấn động cả thủ đô.
Nhà họ Vưu là một trong thập đại gia tộc của thủ đô, đây không phải thứ ai cũng có thể sánh bằng.
Ông ta là tổng giám đốc của nơi này, nghe nói nơi này xảy ra mâu thuẫn, không ngờ người bị thương lại là Vưu thiếu gia, còn có cả một đạo diễn nổi tiếng của Hoa Hạ, tệ quá đi mất.
Tần Lâm khinh khỉnh nói.
"Không sai, là tôi".
Trương Vân Phàm biết sự lợi hại của nhà họ Vưu, tên nhãi này đánh Vưu thiếu gia thành ra thế này, đúng là gan to chọc trời mà.
"Bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi Vưu thiếu gia đi, sau đó thì đợi cơn thịnh nộ của nhà họ Vưu đi".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Biết điều chút đi, mau cút đi cho tôi".
"Ai ôi? Có vẻ như tao nể mặt mày quá rồi, Vưu thiếu gia, cậu xem tôi xử lý tên khốn này thế nào. Người đâu!"
Trương Vân Phàm lửa giận ngút trời, Vưu thiếu gia là kẻ có quyền số một số hai thủ đô, ngày thường đâu có cơ hội để làm quen với hắn đâu, lần này Vưu thiếu gia xảy ra chuyện, ông ta vô cùng lo lắng, nếu như có thể nhân cơ hội này giúp Vưu thiếu gia hả giận, tiền đồ trong tương lai nhất định sẽ rộng mở.
Trương Vân Phàm phất tay, hơn hai mươi tên bảo vệ bao vây Tô Văn Kỳ và Tần Lâm.
"Mày tự ra tay hay để tao giúp mày?"
Trương Vân Phàm cười khẩy nói, về phe Vưu thiếu gia thì sớm muộn gì cũng một bước lên trời thôi.
Giúp người khi gặp nạn càng khiến người ta nhớ đến mình nhiều hơn, ông ta tin sau trận chiến này, Vưu thiếu gia sẽ nhớ đến ông ta.
"Điếc tai quá!"
Tần Lâm nhíu mày, người này có vẻ như muốn lập công trước mặt Vưu Quang Nham, muốn Vưu Quang Nham coi trọng ông ta, chỉ tiếc tên này không đủ sức làm vậy.
"Lên hết cho tôi, giết hắn đi! Ông đây sẽ có thưởng".
Một tiếng quát vang lên, Vưu Quang Nham dường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hắn khẽ kêu một tiếng, sắc mặt vô cùng kích động.
Mặt Vưu Quang Nham tái xanh, điên cuồng gào thét.
"Anh cả, em ở đây! Cứu em!"
"Anh cả tao đến rồi, bọn mày tới số rồi! Anh cả, giết nó đi, em muốn xé xác nó!"
Tần Lâm quay đầu, khi anh cả của Vưu Quang Nham nhìn thấy Tần Lâm, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Cậu... cậu chẳng nhẽ là..."
Chương 1276: Thế trận này được quá!
"Anh cả, anh sững sờ gì vậy, anh giúp em giết hắn đi, hắn đánh gãy toàn bộ xương cốt trong cơ thể em rồi, em muốn hắn chết! Em muốn ăn thịt, uống máu hắn".
Vưu Quang Nham tức giận nhìn Tần Lâm, hắn không muốn tiếp tục đôi co với Tần Lâm nữa, cả người hắn đau nhức vô cùng, hơn nữa còn cần mau chóng chữa trị, nếu không sẽ bị tàn phế thật sự, chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Tần Lâm nhíu mày, Vưu Văn Sơn nhìn trông hơi quen mắt, nhưng anh thật sự không nhớ nổi đã từng gặp anh ta ở đâu.
"Trông anh có vẻ quen đấy".
"Tôi..."
Sắc mặt Vưu Văn Sơn tái xanh như tàu lá chuối, thầm cười gượng, Vưu Quang Nham, cái thằng khốn khiếp này, rốt cuộc mày gây nghiệp gì vậy, sao mày dám đắc tội Tần đại sư vậy?
Khi Vưu Văn Sơn nhìn thấy Tần đại sư, cả người như ngồi trên bàn chông, anh ta không ngờ, Tần đại sư lại ra tay với tên khốn Vưu Quang Nham này, hơn nữa còn nặng tay như vậy.
Tần đại sư là người hòa đồng dễ gần, bây giờ tức giận đánh Vưu Quang Nham trọng thương, nhất định là do hắn đã tỏ vẻ với Tần đại sư rồi.
Vưu Quang Nham tức giận gào thét.
"Anh cả, anh mau làm thịt hắn đi, nhà họ Vưu sao có thể chịu nổi nhục này chứ? Cả đời này em cũng không quên được. Á á á!"
Có điều lúc này, sắc mặt của Vưu Văn Sơn đen hơn đít nồi rồi, anh ta thậm chí không biết nên giải thích với Tần đại sư như nào, hôm nay cái thằng em ngu si của mình giữ được mạng là Tần đại sư đã khai ân rồi.
Không đợi Vưu Văn Sơn nói, lúc này, ngoài cửa có hàng trăm người rầm rầm kéo đến, dường như chặn kín cả con đường.
"Nhiều người như vậy..."
Phùng Đức Thành và Trương Vân Phàm đứng bên nhìn mà sững sờ, nhiều người như này, trông có vẻ hùng hậu, đúng là không thể khinh thường.
"Đội trưởng..."
Vưu Văn Sơn run rẩy, những người này đều là do Tần đại sư gọi đến sao?
Vưu Văn Sơn thầm kêu khổ không ngừng, nhưng có cách nào nữa đâu? Mấy người này đều từng được Tần đại sư cứu, không chỉ mình, mà ai ở đây cũng vô cùng kính nể Tần đại sư. Bây giờ Tần đại sư gặp nguy hiểm đến tính mạng, bị người ta khủng bố ở đất thủ đô này, bọn họ sao có thể bàng quan đứng xem?
Vưu Quang Nham gầm lên nói, sắc mặt vô cùng hung tợn.
"Anh cả! Anh được lắm, đây là chiến hữu của đội đột kích Liệp Báo phải không? Không ngờ anh cả vì em mà huy động nhiều người đến vậy, ha ha ha ha! Nhìn thấy chưa, cái loại não tàn, hôm này tao sẽ đẩy mày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Ha ha ha ha!"
Vưu Quang Nham không ngờ mình gọi anh mình đến giải quyết, anh cả lại đưa cả đội đột kích Liệp Báo đến, đúng là quá có thể diện.
"Nhìn thấy chưa, thằng khốn? Mày biết người của đội đột kích Liệp Báo mạnh thế nào không? Mấy người này có thể tiêu diệt cả một sư đoàn, mà đương nhiên anh tao là thành viên xuất sắc trong đội đột kích Liệp Báo. Tao cũng không ngờ đội đột kích Liệp Báo lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy, một mình anh tao đến tao đã vui lắm rồi, nhưng anh em của đội đột kích Liệp Báo lại đến hết, hôm nay cho dù có là ông trời cũng không cứu được mày".
Vưu Quang Nham dựa vào tường, khẽ nhéch khóe miệng, ánh mắt tàn độc.
Tô Văn Kỳ sợ đến mức mặt mày tái mét, những người này mạnh quá, trên người họ tỏa ra sức ép kinh khủng khiến cho da đầu mình tê dại, những người này đều từng xông pha nhiều trận chiến, đều từng giết người, ánh mắt của ai cũng hung ác, ngang ngược.
Lần này cô và Tần Lâm tiêu thật rồi.
"Anh cả, vết thương trên người em đều là do hắn ban tặng, lần này anh phải xử lý cho em!"
Vưu Quang Nham kích động khóc lóc, cảnh này tuyệt quá, mình bị đánh thành ra thế này cũng đáng, bởi vì những người này đều là vương của binh vương, đều là những anh tài thật sự, cả trăm người tiến lên vì hắn, sau trận chiến này, ở thủ đô này, hắn nhất định sẽ nổi như cồn, từ nay về sau, xem xem còn ai dám ra vẻ với hắn nữa không? Mấy đại ca của đội đột kích Liệp Báo là tấm khiên vững chắc cho hắn.
Tần Lâm nhìn Vưu Văn Sơn, tỏ vẻ đã hiểu.
"Chẳng trách, hóa ra anh là người của đội đột kích Liệp Báo".
"Mày làm sai điều gì, mày biết ai đang đứng trước mặt mày không? Cậu ấy là Tần đại sư đấy, là ân nhân cứu mạng của cả đội đột kích bọn tao, là nhân tài thật sự của quốc gia, mày dám bất kính với Tần đại sư, mày hồ đồ rồi à, mày chết đi! Mày có biết, nếu Tần đại sư muốn giết mày thì mày chết không biết bao nhiêu lần rồi không. Bây giờ mày còn dám oang oác cái mồm trước mặt Tần đại sư, tao cắt lưỡi mày".
Vưu Văn Sơn chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, tát cho Vưu Quang Nham mấy chục cái liên tiếp, lúc này mặt hắn tái mét, như tỉnh khỏi cơn mê!