Lawrence không hoàn toàn tin vào điều đó, nhưng có vẻ như Nicholas James và Lalisa lại tràn đầy tự tin, liệu rằng nền văn minh cổ đại của Atlantis có thực sự hùng mạnh đến vậy?
Mặc dù Lawrence không muốn tin, nhưng lúc này bọn họ rõ ràng đang ở trong đại điện, nhưng không thể ra ngoài, điều này càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi mà không sao giải thích được, giống như bị giam cầm trong ngục vậy.
Nền văn minh cổ đại quả thực là khó tin.
"Cẩn thận một chút, trận pháp này không hề đơn giản chút nào, phải dốc toàn lực để đối phó”.
Rodman trầm giọng nói, cảm thấy ánh sáng lạnh lẽo từ những lưỡi kiếm xung quanh mình, lồng ngực đã bắt đầu đập thình thịch, hai người thuộc nền văn minh Atlantis này thực sự rất quỷ quyệt, trận pháp này có tồn tại hay không vẫn chưa được biết đến, nhưng bọn họ thực sự đang bị mắc kẹt, và các rào cản xung quanh hoàn toàn không thể bị phá vỡ.
"Hãy tận hưởng cuộc hành trình đẫm máu của mình đi, các người sẽ bị kiếm đâm xuyên qua, các người không thể trốn thoát khỏi kiếm trận này được đâu, di chỉ do kiếm thánh để lại, cho dù có cố cả đời thì bọn bây cũng không thể nào ra được”.
Lalisa điềm đạm nói.
Đi vào cung điện băng Côn Luân cũng như tiến vào chiến trường của nền văn minh Atlantis, chính vì vậy mà cô ta mới có thể tự tin như vậy, Tần Lâm cùng hai người của tòa thánh Vatican quả thực rất mạnh, nhưng vẫn yếu hơn rất nhiều so với người Atlantis bọn họ, trong mắt cô ta mà nói thì Tần Lâm và những người khác cũng chỉ là những con kiến mà thôi, bởi vì bọn họ căn bản không cps tư cách để khiêu chiến với cô ta.
"Thật đáng tiếc, các người sẽ không bao giờ nhìn thấy bức tranh nền văn minh nhân loại bị hủy diệt bởi người Atlantis bọn tao nữa, đáng tiếc thật đấy, đến lúc đó nền văn minh loài người sẽ trở thành nô lệ cho người Atlantis, sau đó bọn chúng sẽ xây dựng cung điện cho bọn tao, bảo vệ nền văn minh của bọn tao, còn bọn bây, sau tất cả thì cũng chỉ là những kẻ yếu đuối, những ánh sáng thưa thớt mà cũng dám chiến đấu tranh giành ư? Chỉ tìm đến cái chết mà thôi, nơi đây sẽ là mộ phần của bọn mày, bọn mày đã có những đóng góp xuất sắc cho nền văn minh Atlantis của tụi tao, cảm ơn nhé”.
Nicholas James mỉm cười nói, sau đó chậm rãi lui ra ngoài, lúc này sự chấn động trong toàn bộ đại điện dường như càng ngày càng lớn, những thanh kiếm vốn đang yên lặng nằm trên mặt đất bắt đầu phát ra thanh âm vo ve.
Tần Lâm biết mình có thể phải từ bỏ, không chỉ có anh mà cả hai người của tòa thánh cũng đã bắt đầu có sự chuẩn bị, bọn họ cũng vô cùng sợ hãi, hay nói đúng hơn là lo lắng kiếm trận này sẽ là nơi chôn thân của họ.
Hai kẻ đến từ Atlantis đó, tuy tỏ ra hăm dọa nhưng không ai dám coi thường bọn họ, nền văn minh lịch sử của bọn họ đã cách đây hàng ngàn năm, nhưng cho dù sau bao nhiêu năm vẫn vô cùng đáng sợ.
Tần Lâm nhanh chóng tìm được một chỗ nấp, cái bệ bằng đá bạch ngọc chính là chỗ trốn của anh, phải đối mặt với những thanh kiếm có thể đâm về phía mình từ mọi hướng thì không ai có thể né hết được.
Đột nhiên, trong kiếm trận Mora nổi lên một cơn gió lớn, lúc này càng làm cho những thanh kiếm kia chấn động nhiều hơn.
Sách cổ bằng vàng lá trên bệ đá bạch ngọc cũng rơi xuống, tình cờ rơi ngay trước mặt Tần Lâm, một cơn gió thổi qua, tuy Tần Lâm không biết văn tự trong sách cổ bằng vàng lá kia, nhưng anh có thể nhìn rõ được đây là tên của một bộ kiếm pháp.
“Kiếm vô cảnh!”
Tần Lâm chợt sửng sốt, bộ kiếm pháp này thật sự có chút kỳ quái, Kiếm vô cảnh là cái gì chứ?
Nó là một loại kiếm thuật không có cảnh giới ư?
Gần như ngay lập tức, Tần Lâm đã ghi nhớ hết kiếm pháp trên sách cổ bằng vàng lá kia, nhưng không biết tại sao kiếm pháp này đã thay đổi, nó lại đang âm thầm thay đổi, thậm chí ngay cả Tần Lâm cũng không biết đây có phải là thanh kiếm đầu tiên không, hay là thanh thứ hai?
Kiếm pháp do kiếm thánh để lại mà rác rưởi như vậy ư? Sao lại lộn xộn đến thế, không có chút trật tự nào, dường như chỉ có một thanh kiếm thứ nhất, nhưng cũng dường như là vô tận, biến hóa không ngừng!
"Kiếm pháp thật kỳ quái, chỉ có một thanh kiếm, nhưng tại sao lại chỉ có một thanh kiếm? Chỉ một thanh kiếm mà vẫn có thể gọi là Kiếm vô cảnh sao? Chẳng lẽ kiếm thánh này kém như vậy ư? Chỉ nhiêu đây thôi à?”
Tần Lâm chợt sửng sốt, không khỏi lắc đầu, lúc này lập tức có một cơn ớn lạnh từ tứ phía truyền đến, các thanh kiếm xung quanh đều trôi lơ lửng trên không, các lưỡi kiếm sắc bén không ngừng tấn công đến từ các phía.
Tần Lâm né trái né phải, không ngừng tránh những thanh kiếm kia, còn Rodman và Lawrence bên kia cũng không hề rảnh rỗi, bởi vì bọn họ cũng đang gặp phải vấn đề giống với Tần Lâm, phải đối mặt với nhiều lưỡi kiếm như vậy, ai mà không lo lắng được chứ?
Từng kiếm từng kiếm đâm ra từ khắp nơi, ánh sáng phản chiếu lại của những thanh kiếm tạo thành những bóng đen lơ lửng, bỗng xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, may mắn thay, Rodman và Lawrence cũng tìm thấy một cây cột lớn làm nơi trú ẩn, nếu không thì cả hai sẽ bị đâm xuyên lỗ chỗ như cây sàng mất.
Tần Lâm không ngờ kiếm trận Mora này lại thay đổi thần kỳ như vậy, thật không thể tin được, hết thanh này đến thanh kia tấn công, anh chỉ có thể dùng thân thể né tránh liên tục, rồi chợt nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy lo lắng đến cùng cực.
Cầm Thất Tinh Long Uyên trong tay, Tần Lâm vừa chiến đấu vừa rút lui, anh không ngừng ngăn cản ánh sáng phát ra từ những thanh kiếm kia, đương nhiên Thất Tinh Long Uyên cũng đã giúp anh rất nhiều.
Nhưng né tránh mãi mà vẫn không có bất kỳ cơ hội nào để lao ra, thậm chí anh còn không biết khi nào kiếm trận này mới dừng lại, cả ngàn năm trôi qua mà vẫn khởi động được, trận pháp này đúng thật quá kinh khủng, căn bản không cần phải lo lắng về việc nó bị phá vỡ, vậy nên đối với Tần Lâm mà nói thì chuyện này còn khó hơn lên trời!
"Nếu cứ tiếp tục thì chúng ta sẽ bị đâm chết mất, đại tế ti, chúng ta phải làm gì đây?"
Lawrence cảm thấy đau khổ, lẽ ra đang là một đại tế ti cao cao tại thượng của tòa thánh Vatican, nhưng hai lần gã bước chân lên núi Côn Luân đều gặp phải xui xẻo, bây giờ gã đã thực sự nghi ngờ Hoa Hạ là một nơi bí ẩn, một khi đặt chân đến đây là sẽ có chuyện xảy ra.
Trong lòng Rodman cũng rất lo lắng, nếu như bọn họ cứ tiếp tục như vậy, cho dù có thể chống lại trận pháp Mora, nhưng một khi thể lực suy kiệt thì bọn họ cũng sẽ không có cơ hội sống nào, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Tần Lâm lắng tai nghe, đây chẳng phải là điều anh đang nghĩ hay sao? Nhưng hiện tại không có cách nào cả, không thể phá vỡ được kiếm trận, đối với bọn họ mà nói thì nó so còn kinh khủng hơn rất nhiều so với thần thoại, sự tồn tại của kiếm trận vốn đã là huyễn hoặc, Tần Lâm cũng chưa từng nghe qua, chỉ biết có một số bí mật phong thủy cổ xưa có sự tồn tại của trận pháp, vậy nên anh cũng chỉ biết một chút, nhưng kiếm trận lại quá bí ẩn, thậm chí anh còn không biết phải làm sao để phá vỡ nó?
Ngay khi ánh mắt của Tần Lâm lại rơi vào trang sách cổ bằng vàng lá kia, trong lòng anh dường như có chút biến động, những lưỡi kiếm của kiếm trận liên tục bắn ra, dường như kiếm pháp trong sách cổ bằng vàng lá này cũng tương tự như vậy thì phải?
Kiếm trận Mora này lợi hại như vậy, vậy thì kiếm pháp của cuốn sách cổ bằng vàng lá này có thực sự là cuốn sách bí mật kiếm thuật của kiếm thánh Mora hay không?
Cuốn sách kiếm thuật bí mật này chỉ có duy nhất một kiếm, điều này thật sư đã khiến Tần Lâm cảm thấy rất đau khổ, nhưng ở đây lại có vô số thanh kiếm bay ra, bộ kiếm pháp này thật sự rất quái dị, huyền diệu và đầy uy lực.
Kiếm pháp của kiếm trận Mora này hoàn toàn không thể đoán trước được, bởi vì mỗi lần ánh kiếm bắn ra thì đều không có quỹ đạo nhất định, những thanh trường kiếm giống như bị tâm trí thao túng, không ngừng chiến đấu và chém xuống, Tần Lâm thật sự cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nhưng vào lúc này, trong lòng anh chợt biến động, một kiếm hóa vạn kiếm, kiếm khí vô tận thì mới có thể một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh ra vạn!
Thanh kiếm này thật ra là mười nghìn thanh kiếm, một trăm nghìn thanh kiếm, một triệu thanh kiếm!
Mỗi thanh kiếm đều rất khác nhau, và mỗi thanh kiếm đều là một sự thay đổi.
Cuối cùng Tần Lâm cũng đã thông ra, kiếm pháp này mới là kiếm pháp chân chính thực sự, vạn kiếm hòa làm một!