Dương Vân Kim chẳng thèm để ý, nếu Tần Lâm không lấy nữa thì cô ta cũng chẳng lỗ được, tìm người mua với giá mười triệu là chuyện vô cùng dễ dàng, đây là sâm vương trăm năm đó, muốn còn khó gặp nữa là, người giàu trên đời này vẫn còn đầy kia mà.
"Tôi không sợ không bán được, chỉ sợ cô không sống tiếp được thôi".
Tần Lâm nheo mắt lại, giọng trầm xuống.
"Anh còn muốn dọa tôi? Anh nghĩ Dương Vân Kim tôi dễ bị dọa thế cơ à? Tôi còn chưa gặp cái gì ở trong khu rừng này nữa? Thú dữ mà tôi giết còn nhiều hơn cơm mà anh ăn nữa kìa, đe dọa tôi sao? Anh còn chưa có cái tư cách đó đâu".
Dương Vân Kim cười chế nhạo.
"Tôi không đe dọa cô, cô nhìn đằng sau là biết".
Tần Lâm nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Dương Vân Kim quay đầu nhìn về phía sau, trong màn đêm đen, chỉ nhìn thấy hai con mắt phát sáng đang nhìn chằm chằm về phía cô ta, cách bọn họ chưa đến mười mét!
Bàn tay thô to, thân hình cao lớn, cái đầu khổng lồ, sừng sững như một bức tường khiếm người ta sởn hết cả gai ốc.
"A…"
Khuôn mặt Dương Vân Kim tái mét, hét lên một tiếng, run lẩy bẩy, bị dọa sợ bay hết cả hồn vía.
"Gấu đen!"
Chính là con gấu đen!
Mộc Tâm Lan và Na Mỹ cũng giống như vừa mới tỉnh ngủ, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức phản ứng theo bản năng, chạy trốn thật nhanh.
Tần Lâm theo sát phía sau để ngăn cản, hình như gấu đen đánh hơi được điều gì đó, bắt đầu tăng tốc độ chạy theo đám người Tần Lâm.
"Mẹ ơi, gấu đen! A…"
Dương Vân Kim sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, mặt tái mét không còn một giọt máu, liều mạng chạy về phía trước, nhưng trong rừng nguyên sinh, gấu đen quen thuộc hơn bọn họ nhiều, bởi đây chính là địa bàn của chúng.
"Anh Tần, chạy mau!"
Mộc Tâm Lan nghĩ đến Tần Lâm đầu tiên, bởi vì anh Tần chưa vào trong rừng sâu như thế này, ba người bọn họ đều là người sống trong rừng núi, cho dù Mộc Tâm Lan yếu đuối nhất thì cũng có kinh nghiệm, nhưng Mộc Tâm Lan lại sợ Tần Lâm không cẩn thận, nếu ngã thì sẽ thành món mồi ngon cho gấu đen mất.
"Anh không sao!"
Tần Lâm trầm giọng nói, Dương Vân Kim và Na Mỹ chạy rất nhanh, chi có Mộc Tâm Lan là chạy chậm nhất, cả ngày hôm nay cô ấy chưa được nghỉ ngơi, cũng nhiều năm rồi chưa vào trong rừng, đối với cô mà nói thì chạy trốn là việc khó khăn nhất.
Năm đó Tần Lâm và sư phụ cũng đã từng tu hành ở trong rừng, mặc dù không phải rừng sâu núi thẳm như núi Trường Bạch nhưng cũng không đến nỗi bị gấu đuổi như thế này.
Anh lo lắng cho Mộc Tâm Lan và hai người phụ nữ kia, mặc dù bọn họ nhiều kinh nghiệm nhưng hình như chưa gặp trường hợp này bao giờ, hơn nữa trong rừng sâu này cũng không phải địa bàn của bọn họ, nếu lần này có người ngã xuống thì e rằng sẽ mất mạng.
Nguy hiểm đang tiến đến rất gần, trong lòng mỗi người đều rất rõ, tuyệt đối không được dừng lại, một khi dừng lại thì đồng nghĩ với việc sẽ cận kề cái chết.
Con gấu khổng lồ khiến mọi người run rẩy, Dương Vân Kim vừa mới lớn tiếng ra oai, vậy mà bây giờ cũng phải khóc lóc, không ngừng kêu la, sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau rồi bị gấu đuổi.
"Grào…"
Gấu đen ở đằng sau gầm lên, cơ thể to lớn, mặc dù tốc độ của nó rất nhanh nhưng trong rừng rậm, nó không thể linh hoạt hơn con người được.
Trong màn đêm đen như mực, nguy hiểm ở khắp nơi, ranh giới sống chết quá mỏng manh.
Gấu đen còn có tên gọi khác là gấu đen Đông Bắc hoặc gấu chó, là loài động vật mà ai ở Đông Bắc cũng ghê sợ, còn oai phong hơn cả sư tử, hổ, báo.
Ở Đông Bắc, rất thịnh hành kiểu lấy gấu đen ra dọa trẻ con, cho dù là người lớn hay trẻ con đều vô cùng sợ hãi, người sinh sống ở trong rừng sâu lại càng biết rõ ràng hơn nữa, một số người già còn thường xuyên thấy các vết tích hoạt động của gấu đen.
Nhưng mấy năm nay, con người không ngừng chặt cây, tàn phá rừng, làm mất cân bằng môi trường sinh thái, giết hại động vật hoang dã, lấy dược liệu quá đà khiến thiệt hại về tài sản rừng càng ngày càng nghiêm trọng, có rất nhiều khu du lịch được xây dựng gần nơi thú dữ sinh sống, muốn di chuyển toàn bộ khu rừng nguyên sinh này đi, cho nên rất ít người có thể nhìn thấy dấu tích của bọn chúng, trước mặt con người, dù có là loài thú dữ kinh khủng đến như thế nào cũng chẳng thể thắng nổi trực thăng, đại bác,…
Nhưng một khi đã bước vào rừng già, động chạm đến địa bàn cuối cùng của bọn chúng thì đám thú dữ đấy cũng sẽ trở nên đáng sợ hơn, sẽ phản kích lại bằng bất cứ giá nào.
Bây giờ Tần Lâm đã xâm nhập vào lãnh thổ của gấu đen, ở địa bàn của nó mà muốn làm mưa làm gió thì nó chắc chắn nó sẽ không thích.
Hơn nữa, gấu đen đã coi sâm vương trăm năm, bảo vật trời đất là đồ của mình từ lâu rồi, con người cướp lấy chẳng phải là muốn gây sự với nó sao? Chắc chắn nó sẽ không nhượng bộ.
Cảnh đuổi bắt chạy trốn ở trong rừng nguyên sinh đã diễn ra vô cùng kịch tính.
"Cứu mạng!"
Dương Vân Kim gào thét, chạy thật nhanh, nhưng ai có thể cứu cô ta vào lúc này chứ? Kỵ binh từ trên trời bay xuống à? Phi lý quá? Không chạy nhanh hơn gấu đen thì chỉ có con đường chết.
Cô ta chạy nhanh nhất, vì sức Mộc Tâm Lan có hạn nên tốc độ chậm dần lại, thở hồng hộc, Na Mỹ còn hơn thế nữa, cô ấy vốn đã yếu ớt, không ngờ lại liên tiếp gặp nạn như vậy, còn đeo gần chục cân bùn đất chạy nữa.
"Đừng hét nữa, nếu không phải tại cô thì gấu đen đã không đuổi theo rồi".
Na Mỹ tức muốn chết, sự xuất hiện của Dương Vân Kim đã làm lộ lớp ngụy trang của cô ấy, khiến bọn họ gặp nguy hiểm, bây giờ bị gấu đen đuổi chạy thục mạng, một khi dừng lại thì bọn họ chắc chắn mất mạng.
Nhưng lúc này trách ai cũng chẳng có tác dụng gì, gấu đen đã ngay đằng sau rồi, Tần Lâm chau mày lại, gấu đen sắp đuổi kịp anh rồi, anh có thể chạy nhanh hơn, nhưng người gặp nguy hiểm sẽ là Mộc Tâm Lan.
"A…"
Một tiếng hét vang lên, tất cả mọi người đều giật mình, lại là Dương Vân Kim.
Dương Vân Kim lập tức đâm phải người con gấu đen, bị bắn văng ra, thân hình to lớn khiến Dương Vân Kim rùng mình, ngã nhào xuống đất, run lẩy bẩy, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.
"Mày mày mày… mày đừng qua đây, đừng qua đây…"
Dương Vân Kim nói lí nhí, Tần Lâm nhận ra con gấu đen trước mặt và con gấu đen đằng sau không phải là một, cũng có nghĩa là có hai con gấu đen đang bao vây bọn họ.
Bà nội nhà nó, đã nghèo còn mắc cái eo, đây không phải là liên tiếp gặp nạn thì là gì?. Chap mới luôn có tại * tr ùmtruyện. C OM *
Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một trận tuyết, lạnh lẽo mênh mông đúng như nỗi lòng của Tần Lâm và những người khác, tình hình sống chết trong gang tấc như thế này đúng là khiến người ta sợ hãi.
"Lại một con nữa…"
Mộc Tâm Lan cười khổ, nhìn về phía Tần Lâm, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng, đừng nói là hai con, một con bọn họ còn không đánh lại được, hai con ư? Chẳng phải là muốn đẩy bọn họ xuống vực sâu sao.