Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1085: Hết chuyện để nói rồi




Ánh mắt của Hách Soái lạnh vô cùng, hắn quay đầu, trợn mắt nhìn Tần Lâm, sau đó liền mỉm cười.



"Tên nhãi, mày muốn chết à?"



Đây là đến để đưa tiền cho họ sao.



Tần Lâm nói.



"Tôi đã chuyển tiền cho anh rồi".



Hách Soái sững sờ, trầm giọng nói.



"Lúc nào cơ?"



Tần Lâm cười nói.



"Vừa nãy đấy, khi qua ngã tư, tôi đốt cho anh rồi, anh chết là tiêu được đống đấy, ngân hàng âm phủ, mười tỷ lận nhé".



"Nể mày mày không chịu, có vẻ như hôm nay bọn mày không muốn đưa tiền chứ gì, được thôi, tốt lắm".



Hách Soái xoa nắm đấm, mặt đầy vẻ âm hiểm, đặc biệt là khi nhìn về phía Tần Lâm, trong mắt hắn lóe lên lửa giận ngút trời, hôm nay hắn nhất định phải đánh cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một trận tơi bời.



"Có vẻ như mấy người tìm người đến xử lý nhỉ".



Băng Nghiên khoanh tay trước ngực, thẳng thắn nói, không thèm quan tâm, bây giờ cô ta là người nắm quyền, hơn nữa có Hách Soái ở đây khiến cô ta đủ cảm thấy an toàn rồi, hạng tôm tép này mà muốn lên mặt à, chẳng phải muốn chết sao?



Lâm Nguyệt Dao trầm giọng nói, hung ác nhìn Hách Soái, cái tát trên mặt cô cũng là tên này ban cho.



"Nói đúng rồi, tôi tìm người đến xử lý đấy, biết điều thì mang đoạn video ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí".



Hách Soái khinh bỉ nói.



"Con nhãi, mày nghĩ mình là ai, mấy người còn không đủ để tao nhét kẽ răng, còn muốn đấu với tao à? Mấy người xứng không? Đoạn video đang ở trong tay tao, mấy người mà muốn hạ tao thì phải xử lý được hai nắm đấm của tao trước, nếu không, năm triệu không được thiếu đồng nào. Có vẻ như cái tát này vẫn chưa khiến mày tỉnh ra nhỉ".



Đường Mẫn và Lâm Nguyệt Dao vô cùng tức giận, tên Hách Soái này đúng là kiêu ngạo.



"Mấy người mau giao đoạn video ra đi, nếu không tự biết hậu quả".



Đường Giang Sơn trợn mắt nhìn Băng Nghiên và Hách Soái, miệng hùm gan sứa, mặc dù Tần Lâm đồng ý giúp bọn họ lấy được đoạn video, nhưng dựa vào một mình anh, với cái cơ thể gầy gò này, sao khiến Hách Soái phục được?



Đường Giang Sơn rụt đầu rụt cổ, tình hình bây giờ vẫn nên chuẩn bị trước đường chạy.



"Ai ôi? Đúng là không sợ chết nhỉ, đúng là đồ ngu, dám tỏ vẻ trước mặt ông đây, mày nghĩ tao sẽ nể mặt mày sao?"



Hách Soái tức giận nhìn Đường Giang Sơn, Đường Giang Sơn sợ đến mức lùi hai bước, bởi vì Hách Soái để lại ấn tượng sâu đậm quá, mấy cú đánh trời giáng và mấy cước đau đớn khiến cả cơ thể anh ta đầy vết thương, anh ta không muốn làm bao cát nữa đâu.



Tần Lâm ung dung nói.



"Bây giờ tôi có thể cho anh một cơ hội, nếu anh quỳ xuống xin lỗi em họ tôi rồi dập đầu ba cái, sau đó đưa đoạn video ra, trả lại tiền, trả lại nhà, thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra".



Hách Soái sững sờ nhìn Tần Lâm, chợt cười lớn.



"Ha ha ha ha! Em nghe thấy chưa Băng Nghiên, tên này nói gì vậy? Bắt anh quỳ xuống dập đầu? Tên này vừa chạy ra từ viện tâm thần à? Xuất viện sớm à, thủ tục xong chưa vậy? Ha ha ha".



Hách Soái nhìn Tần Lâm, khịt mũi cười ỉa cười đái.



Tên này đúng là ngu, trông như mấy thằng ất ơ, mà muốn đấu với tao à, muốn chết à?



Tần Lâm lắc đầu, thở dài.



"Có vẻ anh không biết quý trọng cơ hội này, tiếc ghê".



Sắc mặt Hách Soái dần trầm xuống.



"Có vẻ như tao nên cho mày một cơ hội, qua đây, quỳ xuống gọi ông nội, sau đó bò qua háng tao, tao mà vui thì tao sẽ tha cho bọn mày, không thì không được thiếu đồng nào".



Tần Lâm mỉm cười.



"Được, có vẻ như chúng ta không cần nói nữa, hết chuyện rồi, làm cho xong thôi".



Đường Mẫn và mọi người kinh ngạc, mặc dù Lâm Nguyệt Dao biết Tần Lâm giỏi đánh đấm, nhưng tên Hách Soái này cũng rất kinh khủng, trông như ngọn núi, như bức tường khổng lồ!



"Tiểu Lâm, cháu..."



Đường Mẫn thực sự lo Tần Lâm không phải đối thủ của Hách Soái, nếu như anh bị đánh một trận thì Đường Giang Sơn sẽ tiêu đời.



Tần Lâm cười nói, ung dung tự tại, bình tĩnh như nước.



"Dì Hai yên tâm, cháu tự biết cách".



Hách Soái hừ lạnh một tiếng, từng bước tiến về phía Tần Lâm.



"Cái đồ nể mặt mà không thèm, hôm nay tao phải cho bọn mày biết Hách Soái tao lợi hại thế nào, không đưa tiền, hừ hừ, thế thì mấy người quỳ xuống ăn cứt đi".



Bầu không khí ở đây rất nặng nề, đặc biệt là Đường Mẫn hay là Tôn Hiểu Dĩnh, dù sao bọn họ cũng nhiều tuổi rồi, cảnh máu tanh này cũng khá đáng sợ với bọn họ.



Mà Tần Lâm hoàn toàn không cùng đẳng cấp Hách Soái, Hách Soái hoàn toàn có thể đánh bật được Tần Lâm, chỉ với một quyền, vung tay một cái là mặt đối phương biến dạng ngay.



"Làm nó đi anh yêu".



Băng Nghiên ở bên cổ vũ cho Hách Soái, theo như cô ta thấy, đám người này đấu với Hách Soái thì đúng là tìm đường chết, anh Soái mà đánh một cú là tên Tần Lâm tiêu đời.



Tần Lâm híp mắt, lấy lui làm tiến, đối mặt với đòn công kích của Hách Soái, lấy yếu đánh mạnh, thuận tay kéo một cái, Hách Soái bắn ra ngoài, suýt nữa ngã xuống đất.



Bị Tần Lâm tấn công, Hách Soái thẹn quá hóa giận, gầm lên, tiếp tục tấn công.



Lần này Hách Soái không hề nương tay, điên cuồng đánh đấm, sức lực vô cùng lớn, đập một quyền xuống, nếu như Tần Lâm bị đánh trúng, không chết thì cũng bị mất một lớp da.



"Hay lắm!"



Khóe miệng Tần Lâm nhếch lên, tay cầm kim bạc, trong chốc lát, hai cơ thể lóe lên, Tần Lâm tung trưởng, thuận thế nghiêng về phía trước, cơ thể mềm dẻo, tốc độ nhanh hơn Hách Soái nhiều, Hách Soái căn bản không có thời gian phản ứng lại.



Mà lúc này, cây kim bạc ở tay kia của Tần Lâm đâm thẳng vào gáy của Hách Soái, sắc mặt hắn thay đổi, cả người cứng đờ, sững sờ ngay tại đấy.



"Mày, mày làm gì với tao?"



Hách Soái kinh ngạc, không ngờ Tần Lâm lại chơi trò hiểm ác như vậy, hơn nữa cánh tay hắn hoàn toàn không thể động đậy được nữa.



Tần Lâm nói.



"Tôi là bác sĩ, tôi đang chữa bệnh cho anh".



Hách Soái giận dữ gầm lên. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com



"Tao không bị bệnh!"



Tần Lâm nói.



"Anh có bệnh!"



Hách Soái liếc mắt, nhưng cả cánh tay không cử động được nữa rồi, vô cùng bị động.



"Tao không bị bệnh!"



Tần Lâm xoa hai tay nói.



"Anh xem, có người bệnh nào tự nhận mình bị bệnh đâu!"



"Tao giết mày!"



Dù chỉ có một cánh tay có thể động đậy, nhưng hắn không muốn bỏ qua cho Tần Lâm, hắn thẹn quá hóa giận, tung nắm đấm, Tần Lâm chắc chắn không tránh được đòn đánh này.



Mặc dù Hách Soái rất mạnh mẽ nhưng Tần Lâm cũng đâu có yếu, hơn nữa tốc độ của anh rất nhanh, hoàn toàn đè bẹp Hách Soái, Hách Soái căn bản không chạm được vào góc áo của Tần Lâm, khi Tần Lâm xoay người, anh châm một cây kim lên cổ hắn.



Lúc ấy, Hách Soái trợn mắt, hai tay không động đậy được, hơn nữa còn đang giơ giữa không trung, giống y hệt động tác đầu hàng, cả người hoàn toàn bị tê liệt.



"Khốn khiếp! Rốt cuộc mày đã làm gì với tao?"



Trong mắt Hách Soái đầy sự khiếp sợ, hắn cuối cùng cũng ý thức được sự kì dị và đáng sợ của Tần Lâm, tên này hai ba chiêu là đã xử lý được mình, kinh khủng quá!



Hách Soái biết bản thân mình gặp đối thủ rồi.



"Chút tài lẻ, mày chẳng phải chỉ có tài châm kim sao? Chẳng nhẽ kim bạc của mày để giết người à? Đúng là buồn cười".



Hách Soái cười khẩy nói.



Tần Lâm lắc đầu.



"Kế khích tướng? He he he, anh đề cao bản thân quá rồi đấy".



"Vậy mày dám cược với tao một ván không? Chúng ta đấu với nhau một trận, nếu như tao thua, tao sẽ quỳ xuống dập đầu một trăm cái, nếu như mày thua, mày phải đưa năm triệu, không được thiếu xu nào, mày dám cược không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK