Trần Khả Nhi cười khúc khích mấy tiếng, bầu không khí của bữa tối cũng đã tốt lên rất nhiều.
Vài phút sau, Phan Đình Đình và Cao Chí Văn quay lại, hai mắt Phan Đình Đình đỏ hoe, xem ra là vừa mới khóc xong, nhưng tinh thần của cô ta lúc này cũng không tệ lắm.
Sau khi ngồi xuống, Phan Đình Đình nói.
“Chí Văn đã xin lỗi tớ rồi, cũng hứa với tớ rằng sau này sẽ không tái phạm nữa. Chúng tớ yêu xa cũng không dễ dàng gì, tớ chấp nhận tha thứ cho anh ấy”.
Tất cả mọi người cũng vui vẻ chấp nhận kết quả này, người ta là người trong cuộc còn chưa nói gì, đâu đến bọn họ có tư cách chen vào chứ.
Cao Chí Văn chỉ cười rồi nói chuyện với mọi người vài câu, nhưng khi nhìn vào Tần Lâm, trên mặt anh ta chỉ đầy vẻ lạnh lùng và thù hằn.
Nếu không phải do Tần Lâm thì anh ta cũng sẽ không bị lộ tẩy.
Đột nhiên Cao Chí Văn nói: “Mọi người có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tất cả mọi người đều nhìn nhau: “Không biết, sinh nhật anh à? Hay là sinh nhật Đình Đình?”
Cao Chí Văn cười nói: “Hôm nay chính là ngày lễ tình nhân Seattle”.
Mọi người sững ra một lúc, lễ tình nhân Seattle? Lại là một ngày lễ ít người biết hay sao, bọn họ chưa từng nghe qua điều này.
Cao Chí Văn giải thích: “Đây là ngày lễ tình nhân riêng biệt ở nước ngoài, mỗi lần vào thời điểm này, người đàn ông sẽ tặng cho cô gái mình yêu một món quà quý giá để bày tỏ tình cảm của mình”.
Các cô gái đều bất ngờ, ra là còn có cả ngày lễ như vậy.
Nhưng những ngày lễ này cũng chỉ là mánh khóe mà thôi, chẳng qua chỉ là cái cớ để các cặp đôi tặng quà cho nhau.
Cao Chí Văn nói: “Đình Đình, hôm nay anh đã chuẩn bị cho em một món quà, để anh lấy cho em”.
Nói xong, Cao Chí Văn lấy ra một chiếc hộp tinh tế, sau khi mở ra, ở bên trong là một đôi bông tai vô cùng xinh đẹp.
Đôi bông tai này được nạm kim cương, vô cùng quý giá.
Cao Chí Văn nói: “Cặp kim cương này có tên là Crystal Love, tượng trưng cho tình yêu trung thành và không thay đổi, lúc trước anh đã làm việc có lỗi với em, Đình Đình à, đôi bông tai này sẽ tượng trưng cho sự quyết tâm chung tình của anh đối với em trong tương lai, em có thích không?”
Phan Đình Đình hết sức cảm động, cô ta cẩn thận nhận lấy đôi bông tai, vô cùng thích thú.
Đôi bông tai kim cương trông vô cùng cao cấp, đương nhiên phái đẹp sẽ không thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của món đồ trang sức này được.
Cao Chí Văn coi như phải trả giá đắt rồi, đôi bông tai này vốn dĩ anh ta định dùng để bao gái, nhưng hôm nay lại để Đình Đình phát hiện ra anh ta đi làm bậy lung tung, cho nên mới ra tay trước để dỗ ngọt cô ta.
Phan Đình Đình lấy đôi bông đeo lên tai, hạnh phúc đến mức vén hẳn tóc ra sau.
“Mọi người xem có đẹp không?”
Ai ai cũng đầy ngưỡng mộ.
“Đẹp”.
“Đẹp quá đi!”
“Haiz, đừng nói lễ tình nhân Seattle này, cho dù là ngày lễ tình nhân truyền thống, bạn trai tớ cũng sẽ không tặng tớ món quà đắt tiền đến vậy!”
“Đúng vậy, đây là món quà quý giá nhất mà tớ từng được thấy trong ngày lễ tình nhân đấy, Đình Đình, cậu hạnh phúc quá rồi đó!”
“...”
Phan Đình Đình được mọi người ngưỡng mộ, nên vẻ mặt cô ta càng thêm tự mãn, sau đó nhìn Trần Khả Nhi và nói.
“Khả Nhi, lễ tình nhân Seattle rồi, bạn trai của cô chắc cũng sẽ chuẩn bị cho cô một món quà quý giá chứ, cho chúng tôi xem với?”
Lễ tình nhân Seattle này vốn dĩ là một ngày lễ không mấy nổi tiếng, căn bản chưa bao giờ được nghe qua, ngoại trừ Cao Chí Văn thì chẳng có ai khác chuẩn bị quà, Phan Đình Đình cố ý nói như vậy để cho Trần Khả Nhi biết được bạn trai của ai nhỉnh hơn.
Trần Khả Nhi cau mày, vừa định trả lời thì Tần Lâm lên tiếng: “Quà à, không cần chuẩn bị, bây giờ mua vẫn được”.
“Nếu đã là ngày lễ tình nhân Seattle, vậy thì sẽ tặng cái gì đó đặc biệt của Seattle đi”.
Tần Lâm nói xong, mọi người đều ngẩn ra.
“Thứ đặc biệt của Seattle? Seattle có gì đặc biệt sao?”
Cao Chí Văn cau mày: “Tôi cũng chưa từng nghe qua Seattle có gì đặc biệt, chắc không phải anh định tặng cho bạn gái cái gì để ăn đấy chứ? Đồ ăn đương nhiên rất ngon, nhưng cũng không phải là một món quà đắt tiền, ha ha...”
Các bạn học khác không nhịn được mà cười phá lên, bác sĩ vẫn chính là bác sĩ, thực lực tài chính hẳn là không thể so sánh với những người làm kinh doanh được.
Loại dây chuyền kim cương trị giá mấy chục nghìn tệ này không phải là thứ mà tầng lớp lao động bình thường có thể mua được, cho dù có tặng quà đắt tiền thì cùng lắm Tần Lâm chỉ đặng được mấy thứ đồ như mỹ phẩm mà thôi, đấy là những thứ xa xỉ nhất rồi.
Còn về thứ đặc biệt của Seattle mà anh nói, đó cũng có thể chỉ là một trò đùa.
Tần Lâm nói: “Nghe nói ở tỉnh lỵ có một lâu đài Seattle mới được xây, chắc đây là phong cách đặc trưng của Seattle nhỉ?”
Tần Lâm nói xong, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Lâu đài Seattle?
Đó chẳng phải là điểm du lịch sao?
Tỉnh lỵ đã xây dựng một siêu công viên giải trí tương tự như Disney, và nơi trung tâm chính là lâu đài Seattle.
Tất nhiên, lâu đài này cũng có thể ở được, hơn nữa những người sống trong lâu đài có thể chơi miễn phí trong công viên giải trí bất cứ lúc nào trong năm và được hưởng chế độ đãi ngộ dành cho khách VIP.
Chỉ là tòa lâu đài này không phải để bán, cho dù có tiền cũng không mua được, hơn nữa giá cả lại cực kì cao, gia đình bình thường nhất định không thể nào mua nổi.
Tần Lâm nhắc đến lâu đài Seattle là có ý gì đây?
Cao Chí Văn cười khẩy: “Người anh em, ý của anh là muốn thuê cho bạn gái ở một ngày đúng không?”
“Đương nhiên rồi, thuê một ngày ở lâu đài Seattle, sau đó trở thành công chúa, đấy cũng được coi là một món quà xa xỉ rồi”.
“Nhưng theo tôi được biết, nếu thuê lâu đài Seattle, một ngày phải tốn ít nhất một trăm nghìn tệ đấy, anh bỏ ra được số tiền này sao?”
Một trăm nghìn tệ một ngày quả thực là món quà đắt giá, nếu một ngày có thể hưởng thụ đãi ngộ của công chúa thì một trăm nghìn này cũng rất đáng.
Nếu so sánh về giá cả thì nó còn đắt hơn cả đôi bông tai kim cương, lại càng có ý nghĩa hơn.
Nhưng câu hỏi được đặt ra là, Tần Lâm có thuê nổi không?
Anh chỉ là một bác sĩ, một tháng kiếm được mười nghìn tệ là đã tốt lắm rồi, hơn nữa còn mệt chết đi được, cộng thêm tiền thưởng thì cả năm cũng kiếm được khoảng hai trăm ba trăm nghìn gì đấy, tức là gần bằng tiền lương nửa năm.
Một ngày tiêu hết một trăm nghìn, đây không phải thứ mà anh có thể chi tiêu nổi.
Trần Khả Nhi cau mày khi nghe thấy điều này, mặc dù cô rất thích chọc anh rể, nhưng một trăm nghìn một ngày là quá đắt, cô không thể nào để cho anh rể trả được.
“Thôi đi, không cần đâu, lâu đài kia có ý nghĩa gì chứ, tôi cũng không thích lắm”.
Phan Đình Đình cười giễu cợt: “Không thích hay là không trả nổi? Một ngày một trăm nghìn, nếu như thật sự có tiền thì chúng tôi cũng muốn xem thử đấy, đúng không nào? Anh Tần này, anh định thuê mấy ngày vậy? Một hay hai? Hay là thuê cả tuần đi, để cho chúng tôi vui chơi mấy ngày, sẵn tiện nghỉ lễ luôn!”
“Ha ha ha...”
Mấy bạn học cũng cười rộ cả lên, trong mắt bọn họ, một trăm nghìn một ngày là thứ tiêu hao vô cùng xa xỉ, thế mà Tần Lâm lại nói nhẹ nhàng đến vậy, lại có vẻ rất thản nhiên, nên mới khiến mọi người đều cảm thấy buồn cười.
Sau khi các bạn học cười được một lúc, Tần Lâm mới nói.
“Không phải thuê, mà là mua, tôi sẽ tặng tòa lâu đài Seattle này cho Khả Nhi”.
Tần Lâm nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Sau đó tất cả đều cười ầm lên.
“Mua á? Ha ha ha, anh cũng tấu hài quá rồi đó?”
“Trò đùa này có hơi rùng mình, ha ha, mua một tòa lâu đài à, chắc anh là người giàu nhất nước đúng không?”
“Có là người giàu nhất nước cũng chưa chắc mua được, anh cần phải có quan hệ nữa”.
“Chắc anh Tần này là nhân vật lớn nào đó nhỉ? Ha ha ha!”
“...”