"Con..."
Viền mắt Chúc Tiểu Nguyệt hoen đỏ, vô cùng buồn tủi, lúc này cô ta đã cảm nhận được nỗi đau của Chúc Linh Linh, nhưng bây giờ cô ta còn chưa đứng vững ở nhà họ Chúc, lại thêm Vương Vân Cương vừa vào tù, cô ta đã không có đường lui nữa. Những năm nay đi du học cô ta đánh cược tất cả vào Vương Vân Cương, bây giờ thì thua thảm bại.
Đều tại con khốn Chúc Linh Linh, nếu cô ngoan ngoãn ngủ với chủ tịch Mạnh thì trách nhiệm này sao đến tay tôi?
Chúc Tiểu Nguyệt không muốn nhưng bản thân trước đây từng nói rồi, bây giờ tất cả mọi người nhà họ Chúc đều trông chờ vào cô ta, cô ta đã không còn đường lui rồi.
Đường đường là nhà họ Chúc mà phải hy sinh người của mình để ký hợp đồng, Chúc Tiểu Nguyệt khổ không thể nói, nhà họ Chúc mà tiêu đời, mình cũng đừng hòng sống cuộc sống của đại tiểu thư nữa.
Chúc Tiểu Nguyệt nghiến răng, dù sao bây giờ cô ta cũng chia tay với Vương Vân Cương rồi, bản thân làm tiểu tam cho Mạnh Văn Cương, đến lúc đó nhất định sẽ một bước lên trời.
Ở thế giới này, mày không có tiền thì chả là cái quái gì cả.
Chúc Tiểu Nguyệt đã quen với cuộc sống của đại tiểu thư không lo ăn lo mặc rồi, nếu như nhà họ Chúc tiêu đời, cô ta không còn là tiểu thư nhà giàu nữa mà chỉ có thể làm chuột cống, cuộc sống tụt dốc thê thảm.
Liều vậy! Mẹ kiếp, Chúc Tiểu Nguyệt tôi sau này phải làm được kẻ bề trên.
Chúc Tiểu Nguyệt trầm giọng nói.
"Được, con đi! Có điều con muốn làm phó chủ tịch của Chúc Thị Y Mỹ".
Chúc Nhị Bạch vỗ ngực nói.
"Được, sau này nếu chúng ta cần chủ tịch Mạnh giúp sức, đến lúc đó cháu phải ra tay, nhà họ Chúc sẽ do cháu chèo chống".
Đàn bà? Ha ha, cứ dỗ trước rồi tính sau.
Chúc Tiểu Nguyệt vui vẻ, không ngừng an ủi mình, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
"Vậy cháu đi chuẩn bị trước, chiều sẽ đến văn phòng tìm chủ tịch Mạnh, chuyện này cứ để cháu lo".
Chúc Tiểu Nguyệt cẩn thận trang điểm hết hai tiếng đồng hồ, đến khi bản thân thấy hoàn hảo mới dừng lại. Trên mặt cô ta phủ một tầng phấn phủ dày cộp, nhưng Chúc Tiểu Nguyệt trang điểm xong thật sự xinh đẹp thêm mấy phần. Dạng phụ nữ như này mới là loại mấy ông chủ lớn thích, hơn nữa còn mang vẻ gì đó phong trần, khói lửa trần gian, ngay cả Chúc Tiểu Nguyệt còn mê đắm nữa là.
Chúc Tiểu Nguyệt nhìn gương, cười khẩy nói.
"Mạnh Văn Cương, tôi không tin ông thoát được khỏi bàn tay tôi".
Hơn ba giờ chiều, Chúc Tiểu Nguyệt mặc đồ đen, váy ngắn, lộ ra bộ nội y tơ tằm, trông như yêu nữ gợi cảm.
Khi Chúc Tiểu Nguyệt đến văn phòng của Mạnh Văn Cương, thư ký cũng kinh ngạc, ông chủ thích phong cách này à? Ngày mai mình chẳng nhẽ cũng phải thay đổi một chút.
Chúc Tiểu Nguyệt ngọt ngào nói, giọng ngọt hơn mía lùi.
"Chào chủ tịch Mạnh".
Mạnh Văn Cương không ngẩng đầu, mà tiếp tục nhìn văn kiện trên tay.
"Ngồi trước đi, tôi xem xong hợp đồng rồi".
Mấy phút sau, Mạnh Văn Cương vươn người, nhìn thấy Chúc Tiểu Nguyệt thì sợ giật mình.
Mạnh Văn Cương trầm giọng nói.
"Cô cô cô... cô là ai? Cô đến văn phòng tôi làm gì?"
"Em là Chúc Tiểu Nguyệt, chủ tịch Mạnh, chẳng phải anh muốn em đến đây sao?"
Chúc Tiểu Nguyệt nói xong, liền đi đến bên Mạnh Văn Cương, ngồi trên bàn, hai chân khoác lên người ông ấy.
Mạnh Văn Cương mắng nhỏ.
"Cô làm gì vậy? Mong cô giữ tự trọng!"
Chúc Tiểu Nguyệt mím môi, xông vào lòng Mạnh Văn Cương.
"Chủ tịch Mạnh, anh đừng khiêm tốn nữa, chẳng phải anh thích phong cách này sao? Hôm nay em là người của anh, anh muốn giày vò em thế nào thì cứ làm, em sẽ không phàn nàn đâu".
Mặt Mạnh Văn Cương tái đi, vả cho cô ta một cái, khiến cô ta ngã xuống đất.
Mạnh Văn Cương trách mắng,
"Cô cút cho tôi! Chuyện gì thế này, đâu ra con yêu tinh thế này, cô không biết xấu hổ à, trẻ tuổi mà không biết học hành cái tốt à?"
"Chẳng phải anh bảo phụ nữ nhà họ Chúc đến bàn chuyện sao, ý anh là bảo Chúc Linh Linh đến chứ gì, anh đúng là đồ háo sắc".
Chúc Tiểu Nguyệt đáng thương nói, vô cùng tủi thân ngồi dưới đất khóc thút thít, mặt tái xanh, lớp trang điểm cũng bị Mạnh Văn Cương đánh cho bay hết, bây giờ cô ta thực sự trở thành yêu tinh đúng nghĩa.
"Xin lỗi, chủ tịch Mạnh, bây giờ em sẽ đi, xin lỗi..."
Chúc Tiểu Nguyệt vô cùng thất vọng, lúc này cô ta không dám đắc tội Mạnh Văn Cương, nhà họ Chúc chỉ hy vọng Mạnh Văn Cương có thể cứu mạng họ, bọn họ sao có thể bỏ qua cọng rơm cứu mạng cuối cùng này chứ?
Chúc Tiểu Nguyệt không ngờ Mạnh Văn Cương chỉ thích Chúc Linh Linh, mình tốn thời gian trang điểm vậy mà không lọt vào mắt xanh của ông ấy.
Vừa ấm ức vừa tức giận!
Tôi kém gì Chúc Linh Linh chứ? Dựa vào đâu mà thích Chúc Linh Linh mà không thích tôi, Chúc Linh Linh chỉ là một con phò non, không biết nó đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc Mạnh Văn Cương.
Chúc Tiểu Nguyệt tức đến ngứa răng, mau chóng quay người rời khỏi văn phòng của Mạnh Văn Cương, vừa khóc vừa chạy về nhà.
Khi Chúc Tiểu Nguyệt về đến nhà họ Chúc, bọn họ sững sờ, chuyện gì thế này? Sao Chúc Tiểu Nguyệt lại bị đánh?
Chúc Minh tức giận nói.
"Chuyện gì vậy Tiểu Nguyệt, ai đánh con vậy?"
Chúc Tiểu Nguyệt nghiến răng.
"Hu hu hu, là cái tên khốn khiếp Mạnh Văn Cương kia!"
Chúc Phi trầm giọng nói.
"Tại sao chứ? Chẳng nhẽ cháu không khiến ông ấy thỏa mãn sao?"
Chúc Diệu tức giận mắng chửi.
"Bảo cháu đi hầu hạ người ta, chứ đâu bảo cháu đi làm đại tiểu thư, chuyện này mà cũng không làm xong hả, cháu còn có mặt mũi quay lại à?"
Chúc Tiểu Nguyệt tức giận nói, không cam lòng, mình khổ cực làm tiểu tam của người ta, kết quả bị đuổi đi, thế thì ra thể thống gì.
"Mấy người biết rõ có bẫy, mấy người có bản lĩnh thì tự mình đi đi? Bắt một đứa con gái như tôi đi thì ra thể thống gì? Chủ tịch Mạnh chỉ thích Chúc Linh Linh thôi, tôi đi cũng vô dụng, còn bị đánh một trận".
Người nhà họ Chúc trố mắt nhìn nhau, bây giờ bọn họ không biết nên làm thế nào, Chúc Tiểu Nguyệt đi còn bị Mạnh Văn Cương đánh, chẳng nhẽ ông ấy thích cái loại cố chấp ấy à?
Chúc Phi vô cùng đau đầu, Chúc Linh Linh đã rời khỏi nhà họ Chúc rồi, bây giờ làm thế nào để đi tìm cô ấy đây.
"Mạnh Văn Cương cố chấp, Chúc Linh Linh càng cố chấp, đúng là một cặp trời sinh. Bố, con không biết đâu, loại người này đúng là khốn khiếp, nồi nào úp vung ấy, bọn họ đúng là lũ ngu, mắt cao quá trán, có chết cũng không đổi".
Chúc Diệu nói chắc như đinh đóng cột.
"Đúng đấy, bác nghĩ con hồ ly tinh Chúc Linh Linh cho Mạnh Văn Cương uống mê hồn dược gì đó, nếu không sao Mạnh Văn Cương cứ đòi đi tìm Chúc Linh Linh, rõ ràng có chuyện gì mờ ám".
Chúc Tam Cô lo lắng nói, nếu như chủ tịch Mạnh thích dạng phụ nữ đã có chồng, bà ta tự mình ra trận cũng được.
"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Tiểu Nguyệt không được rồi, nhà họ Chúc chúng ta tiêu đời mất".
Chúc Tam Đao nói nhỏ.
"Cũng không phải không có cách".
Đám Chúc Nhị Bạch nhìn Chúc Tam Đao.
"Mau nói đi!"
"Thì đi tìm Chúc Linh Linh thôi, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông! Chúc Linh Linh và Mạnh Văn Cương đúng là một cặp trời sinh, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chúng ta hết cách rồi, chỉ có thể đi tìm Chúc Linh Linh thôi".
Chúc Tam Đao bó tay, nhà họ Chúc thực sự đã nghĩ hết mọi cách rồi, nhưng không có cách nào có khả năng thành công, cuối cùng Mạnh Văn Cương cũng nói rồi, phải bảo phụ nữ nhà họ Chúc đến bàn chuyện làm ăn, ý là bảo Chúc Linh Linh đến.
Chúc Dũng thấp thỏm nói.
"Nhưng Linh Linh bây giờ chắc sẽ không quan tâm đến chúng ta đâu!"
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.
"Nó không quyết được, bây giờ nhà họ Chúc chúng ta đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, thập tử nhất sinh, trong giờ phút quan trọng, thân là người nhà họ Chúc, lúc này Chúc Linh Linh nhất định phải quay lại cứu nguy".
Âu Dương Diễm Diễm nói.
"Nói như vậy, nhưng... Chúc Linh Linh có Tần Lâm bảo vệ, bây giờ nó sẽ không muốn quay về nhà họ Chúc đâu".
Chúc Nhị Bạch thành khẩn nói.
"Đi đi, đến cầu xin Chúc Linh Linh, Tam Đao, chuyện này giao cho em thì anh mới yên tâm được!"