Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 639: Tê chân mà thôi




Nói xong, Tần Lâm đi ra khỏi nhà hàng.



Khi Tần Lâm rời khỏi, mặt ai cũng hiếu kỳ.



Bọn họ muốn xem xem Tần Lâm làm thế nào để chữa khỏi cho một ông già bị què bẩm sinh.



Ai cũng biết Đông y thần kỳ nhưng không thể nào thần kỳ như vậy được.



Cho dù có thể chữa khỏi cho cái chân què bẩm sinh thì cũng phải mất một khoảng thời gian.



Cái câu tổn thương xương cốt thì cần một trăm ngày để khỏi là do ông tổ Đông y nói.



Tổn thương xương cốt thì cần một trăm ngày để khỏi, cái bệnh què chân bẩm sinh này thì còn cần thời gian dài hơn.



Ông già lang thang ngồi xuống đất, mặt cười khinh khỉnh, ông ta đương nhiên không tin Tần Lâm có thể chữa khỏi cho ông ta ngay lập tức.



Đúng là vớ vẩn mà.



Sau khi ra khỏi cổng, Tần Lâm không hề chữa cho ông già lang thang, mà lên xe luôn, cầm lấy chìa khóa xe khởi động xe.



Đám Giang Lương ai cũng sững sờ, Tần Lâm khởi động xe làm gì, chẳng nhẽ muốn lên xe lấy đồ!



Đùng!



Chân anh đạp vào chân ga, khởi động xe, tiếng bô xe vô cùng to, mọi người đều giật nảy mình.



Sau đó Tần Lâm vào số và dần di chuyển xe.



Ngay sau đó, anh lại đạp chân ga.



Đùng!



Đùng một tiếng, chiếc xe lao lên! Xông thẳng vào ông già ăn xin!



Tất cả mọi người đều sợ chết khiếp, đám nữ sinh xung quanh hét lên.



Anh muốn làm gì vậy, muốn giết người à?



Ngay cả Liễu Thanh Thanh cũng sợ đến giật mình, vội vàng đứng dậy, mặt mày lo lắng.



Giang Lương lại càng nghi ngờ, tên ngu này định làm gì vậy? Điên rồi à?



Người hoảng sợ nhất đương nhiên là ông già lang thang.



Sau khi Tần Lâm đạp chân ga, ông già lang thang hét lên, quay người vội vàng đứng dậy, sau đó điên cuồng chạy về sau, chạy nhanh như bay vậy!



Đâu còn dáng vẻ của người què đâu?



Chạy còn nhanh hơn thanh niên trai tráng nữa!



Cót két!



Sau đó, Tần Lâm đạp chân phanh dừng xe lại.



Tần Lâm khống chế rất rốt, cho dù ông già què kia có không tránh kịp thì cũng không đâm vào ông ta.



Sau đó, Tần Lâm xuống xe, cười nói.



“Chữa khỏi chưa?”



Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ông già ăn xin này giả vờ què sao?



Đã là thời đại nào rồi, đầy tên lừa đảo cũng giả bộ què, nên chẳng ai thấy lạ, nhưng lúc nãy Giang Lương vừa bắt mạch cho ông ta mà.



Lại còn vừa bắt mạch vừa châm cứu, kết quả không nhận ra ông ta giả què? Đúng là làm trò mà!



Ông già lang thang nhìn thấy mọi người đang khinh khỉnh nhìn ông ta, biết không thể làm ăn được nữa rồi, liền cho hai tay vào túi chạy qua đường, dáng đi vô cùng ngông nghênh, hoàn toàn không hề có dấu vết bị què chân.



Nếu như có đau chân thì là do vừa nãy Giang Lương vừa châm cứu cho ông ta.



Giang Lương mắt chữ A mồm chữ O, mặt xám như tro.



“Không thể nào, không thể nào! Vừa nãy rõ ràng tôi thấy ông ta đó bị tắc nghẽn kinh mạch bẩm sinh mà, sao bây giờ lại khỏi rồi?”



Tần Lâm cười khẩy: “Tôi đã bảo rồi, anh chỉ mới học được phần ngọn mà thôi, ông ta không bị tắc nghẽn kinh mạch bẩm sinh, ông ta chỉ bị tê chân mà thôi”.



Tê chân mà thôi...



Hì hì.



Liễu Thanh Thanh không nhịn được mà cười, sau đó tất cả mọi người đều cười rộ lên.



Không quen nên càng chẳng ngại, ai ai cũng cười ngả cười nghiêng, suýt nữa cười đến tắt thở.



Sau khi chân bị tê, mạch đập sẽ hơi thay đổi một chút.



Nếu như y thuật không giỏi thì có thể chẩn đoán thành tắc nghẽn kinh mạch bẩm sinh, tên Giang Lương này cũng cho là ông già lang thang bị tắc nghẽn kinh mạch, còn dùng Ngũ hành châm pháp để châm cứu cho ông ta.



May mà ông già ăn xin này có sức khỏe tốt, nếu là người có sức khỏe yếu thì e rằng mấy kim kia đã khiến người ta phát bệnh rồi.



Giang Lương đứng ở đó, mặt đỏ tía tai, biết bao ánh mắt đang nhìn anh ta, giống như hàng ngàn cây kim đang đâm lên người anh ta vậy.



Muốn tìm một cái lỗ để chui vào quá, Giang Lương đúng là đang làm trò mà.



Khi Giang Lương muốn tìm đường thoát thì bốp một tiếng, ở cổng nhà hàng, trên đường cái xảy ra một vụ đâm xe!



Một chiếc xe chở hàng lớn đâm vào một người đi đường, hơn nữa còn đè qua chân của người đi đường.



Mặt tất cả mọi người biến sắc, họ đứng ở đó, không dám động đậy.



Tình huống này bọn họ không dám tiến lên giúp đỡ, chỉ có thể đứng bên cạnh xem, có người đã lấy máy ra gọi xe cấp cứu đến.



Tần Lâm thấy vậy vội vàng xông lên, Giang Lương hơi sững người nhưng cũng đi theo.



Là bác sĩ, đây là bản năng của bọn họ, gặp nguy hiểm nhất định phải xông ngay đến.



Tần Lâm tiến lên xem, tài xế lái xe chở hàng đã rơi vào hoảng loạn, sau khi xuống xe thì hai chân nhũn ra.



Nhìn thấy mặt đất đầy máu liền ngồi bệt xuống đất.



“Chết người rồi, chết người rồi!”



Tần Lâm vội vàng tiến lên: “Đừng hoảng, đi ra đi”.



Lúc này, người bị thương đang nằm trên mặt đất, bánh xe chở hàng lớn đè lên bắp đùi của anh ấy, cả đoạn xương đùi đều bị dập nát, cơ bắp bị nát hết, trông vô cùng thảm thương.



“Tiêu rồi, mau cắt bỏ chân”.



Giang Lương nhíu mày, phản ứng đầu tiên là nói ra câu ấy.



Theo logic của bác sĩ thông thường, phản ứng đầu tiên sẽ là cắt bỏ chân, cắt bỏ chân càng nhanh thì bộ phận giữ lại được càng nhiều.



Tuy nhiên sắc mặt người bệnh tái nhợt, yếu ớt vô cùng, nghe thấy câu này sắc mặt lại càng khó coi hơn.



“Đừng, tôi không muốn cắt chân, tôi là vận động viên, cắt chân cũng không khác gì giết tôi!”



Nghe thấy yêu cầu của người bệnh, Giang Lương nhíu mày.



“Cũng đâu còn cách nào khác, bây giờ đùi của anh bị vỡ nát và hoại tử rồi, nếu như không cắt bỏ thì phần bên trên thì sẽ bị nhiễm trùng...”



“Trừ phi có thầy tôi ở đây, sử dụng Ngũ hành châm pháp, nhưng bây giờ...cho dù có là sư phụ tôi thì cũng không cứu được”.



Ngũ hành châm pháp mặc dù có thể gắn liền chân bị đứt, nhưng đấy là trên lý thuyết, cần điều kiện vô cùng hà khắc.



Nhất định phải đảm bảo được điều kiện này thì mới thành công được, trong tình huống trước mắt, chân đã bị xe chèn vào, cơ bản không thể nào cứu được.



Tần Lâm nói: “Thả lỏng, đừng lo lắng, tôi giúp anh giữ lại chân”.



Nói xong, Tần Lâm bắt đầu lấy kim bạc ra.



Nhìn thấy Tần Lâm ra tay, Giang Lương nhíu mày.



“Anh đừng làm loạn! Anh có trình độ như nào mà dám ra tay cứu chữa? Anh đừng làm, tôi gọi điện thoại cho sư phụ!”



Giang Lương lúc này cũng hết cách, chỉ có thể hỏi sư phụ.



“Sư phụ! Con đang ở Đông Hải, ở chỗ con có chuyện gấp, chân của người bệnh bị xe tải lớn chèn vào, con nghĩ...cái gì, sư phụ cũng ở Đông Hải ạ! Thế thì tốt quá, chỗ con đang ở là...”



Nói xong mấy câu, Giang Lương liền cúp máy, sau đó mặt mày phấn khởi mà nói.



“Anh đừng lo, sư phụ tôi sẽ đến ngay thôi, anh may đấy, sư phụ tôi biết sử dụng phương pháp Ngũ hành châm pháp, nhất định có thể giữ lại chân cho anh, anh cố thêm năm phút nữa là được!”



Tần Lâm nhíu mày: “Năm phút không kịp đâu, người bệnh đang chảy máy, các tế bào cũng đang dần hoại tử, sau năm phút, cho dù có là Ngũ hành châm pháp thì cũng không có tác dụng”.



“Hơn nữa với trình độ của Thái Trường Phúc, ông ta có sử dụng Ngũ hành châm pháp thì cũng chưa chắc có thể thành công, để tôi làm đi”.



Nói xong, Tần Lâm cởi quần của người bệnh, một cây kim bạc đâm vào mắt cá chân.



“Dừng tay!”



Giang Lương hét lớn: “Anh làm cái gì vậy! Anh đừng vớ vẩn, sư phụ tôi sắp đến rồi, trình độ của anh đến đâu, tự anh biêt rõ! Anh có sử dụng được Ngũ hành châm pháp không? Đây là mạng người đấy, anh mà làm không đúng là có thể dẫn đến việc phải cắt bỏ cả chân đấy! Anh ấy là vận động viên, anh đền được không?”



Tần Lâm nhíu mày: “Anh còn nhiều lời nữa là người bệnh sẽ bị anh làm lỡ cơ hội khỏi bệnh đấy”.



Lúc này người bệnh nằm trên mặt đất, không nói nên lời, ý thức đã hơi mơ hồ, tùy người định đoạt.



Tần Lâm cầm kim lên chuẩn bị đâm cây thứ hai.



Giang Lương tiến lên, kéo cổ tay Tần Lâm.



“Anh thả ra, đừng làm loạn nữa!”



Tần Lâm nhíu mày: “Cút!”



Anh đạp Giang Lương một phát, sau đó đâm cây kim thứ hai của Ngũ hành châm pháp, đâm trúng vào huyệt vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK