"Tôi biết cậu vẫn còn chút băn khoăn, cậu yên tâm, sau khi tôi nhận trang viên Thanh Mai, chắc chắn sẽ không làm phiền đến cậu nữa, chỉ cần cậu sang tên là được, cậu không cần phải gánh vác trách nhiệm gì cả, không cần lo nghĩ, đầu óc nhẹ nhõm, căn trang viên lớn như vậy một mình cậu quản lý cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa trong lòng cậu cũng coi Linh Linh như tiên nữ mà? Dùng một căn trang viên để làm sính lễ, chắc không thiệt quá chứ? Cho dù thế nào, nhà họ Chúc chúng tôi cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Linh Linh đâu, chúng tôi cũng sẽ có của hồi môn tiền triệu để cho Linh Linh đường đường chính chính gả cho cậu, có thể lấy được Linh Linh nhà chúng tôi, trong lòng cậu rất vui phải không".
Chúc Nhị Bạch hơi nôn nóng, trong mắt đầy ý cười, nhìn vế phía Tần Lâm đợi anh gật đầu, ông ta nghe nói Tần Lâm rất thương Chúc Linh Linh, đến lúc này anh chắc chắn sẽ đồng ý, con gái nhà họ Chúc chúng tôi không dễ lấy như vậy đâu, anh phải trả một cái giá mới được.
"Vẫn không đồng ý sao, không phải cậu muốn lấy Linh Linh sao? Tần Lâm, không phải cậu không đồng ý đấy chứ? Chẳng lẽ trong mắt cậu, Linh Linh còn không bằng căn trang viên Thanh Mai kia? Tiền đáng quý nhưng tình yêu còn đáng quý hơn, cậu đừng để tiền bạc làm lu mờ đầu óc, cơ hội này là cơ hội ngàn năm có một đấy, trước đây cậu còn muốn ở rể nhà họ Chúc mà vẫn bị chị Hai ngăn cản đó, bây giờ bác Hai đã mở lời, bố tôi cũng gật đầu đồng ý, cậu còn chưa thấy đủ sao? Tần Lâm, tôi nói cậu đó, cậu có nghe thấy không?"
Chúc Tam Cô trầm giọng nói, một khi có được trang viên Thanh Mai, địa vị của nhà họ Chúc bọn họ chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới, căn trang viên có giá hai tỷ, nó là biểu tượng của thân phận và địa vị, là căn trang viên lớn nhất ở cả miền nam, ai mà không ham của lạ chứ?
"Tần Lâm?"
Chúc Nhị Bạch chau mày, Tần Lâm không nói gì khiến ông ta rất bực mình.
"Làm màu xong chưa?"
Tần Lâm lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tần Lâm, thắng nhóc này dám hỗn sao?
"Làm màu xong rồi còn không mau cút đi? Tôi không xen vào chuyện nhà họ Chúc các người được, nhưng đây là địa bàn của tôi mà các người còn muốn làm màu sao? Tôi đứng trước mặt ông này, ông xem ai không có tư cách đứng ở đây?"
Tần Lâm trừng mắt nhìn Chúc Phi và Chúc Diệu.
Đám ông bà già này lại còn định chiếm cả trang viên Thanh Mai của anh, anh có thể cho Chúc Linh Linh tất cả, nhưng sẽ không bao giờ thỏa mãn lòng tham không đáy của bọn họ, Chúc Linh Linh không đại diện cho nhà họ Chúc, nhà họ Chúc cũng không đại diện cho Chúc Linh Linh, cho nên anh sẽ không giao trang viên Thanh Mai cho ai hết, bọn họ lập mưu tính kế còn chẳng phải vì muốn chiếm đoạt trang viên Thanh Mai hay sao?
"Ý cậu là sao, cậu muốn tạo phản phải không, còn dám trả treo với tôi nữa?"
Chúc Phi lập tức đứng dậy.
"Đám vô liêm sỉ các người ai cũng tốt đẹp lắm, còn muốn chiếm đoạt trang viên Thanh Mai của tôi mà? Nói đi nói lại chẳng phải là muốn đuổi tôi đi rồi các người sẽ lên làm chủ ở đây sao? Các người còn chút tự trọng nào không? Lấy Linh Linh ra để uy hiếp tôi, các người là cái thá gì? Coi Linh Linh là công cụ kiếm tiền của các người sao? Nhà họ Chúc các người đúng là khiến người khác ghê tởm, vô liêm sỉ".
Tần Lâm tức giận nhìn Chúc Nhị Bạch.
"Cậu cậu cậu… cậu nói lại lần nữa xem?"
Chúc Nhị Bạch tức sùi bọt mép, mặt tái xanh, tính toán kỹ như vậy mà cuối cùng vẫn sai.
"Địa bàn của tôi, tôi làm chủ".
"Cút hết đi cho tôi! Bảo vệ, lôi hết mấy người không liên quan ra ngoài cho tôi".
Tần Lâm tức giận hét lên, lập tức có hơn hai mươi người từ ngoài cửa xông vào, bao vây tất cả người nhà họ Chúc, Chúc Nhị Bạch, Chúc Phi và những người khác đếu tái mặt, toàn thân run rẩy, không ngờ Tần Lâm lại đuổi bọn họ đi thật!
Chúc Nhị Bạch ngây người, không ngờ Tần Lâm lại dám đuổi bọn họ, ông ta là lão gia nhà họ Chúc đó, ông ta là anh ruột của Chúc Tam Đao đó, ông ta là chủ gia tộc thật sự, Tần Lâm là cái thá gì chứ?
Lúc này Chúc Phi và Chúc Diệu vô cùng tức giận, không biết làm thế nào trước mặt hơn hai mươi người bảo vệ, bọn họ muốn ngang ngược cũng chẳng có dũng khí.
"Tần Lâm, cậu muốn chết phải không? Cậu biết cậu đang làm gì không? Ông ấy là lão gia nhà họ Chúc đấy, là ông Hai của Linh Linh, cậu làm vậy là quá hỗn rồi đấy?"
Chúc Tam Cô trầm giọng nói.
"Tôi hỗn láo? Các người giở thói ngang ngược ở chỗ của tôi, mà lại nói tôi ngang ngược? Ha ha ha, tôi cười muốn rớt cả hàm răng đây này, các người có liêm sỉ một chút được không? Da mặt có dày hơn cũng không nên nói những câu vô liêm sỉ như vậy chứ?"
"Người nên nói câu đó là tôi mới phải? Căn trang viên Thanh Mai là của Tần Lâm tôi, các người làm mưa làm gió ở đây mà còn muốn lấy trang viên Thanh Mai làm của riêng sao? Người sống hai mặt thì da mặt cũng không dày bằng của các người đâu. Lão gia nhà họ Chúc thì sao? Tôi ăn mất bát cơm nào của ông ta à? Đến đây là bày trò, vênh mặt chỉ trỏ người khác, ông ta là cái thá gì? Không muốn ở đây thì cút đi, Tần Lâm tôi không thèm, nếu không vì Linh Linh, các người nghĩ các người có tư cách ở đây chắc? Con rể tương lai thì làm sao? Tôi cưới Linh Linh chứ có cưới cả nhà họ Chúc các người đâu? Rốt cuộc là tôi ở rể hay các người ở rể?"
Tần Lâm chế giễu, mặt người nhà họ Chúc đều tái mét, Chúc Tam Cô cũng không trả lời được câu nào, cũng chẳng biết nên nói cái gì, khuôn mặt hết xám ngắt lại chuyển sang trắng bệnh, vô cùng bực tức, nhưng Tần Lâm nói đúng, làm loạn ở nhà người ta xong bị đuổi ra thì cũng chẳng phải là chuyện gì khó hiểu.
"Tần Lâm, cậu làm vậy là coi thường người lớn quá rồi đấy, lần này bác Hai đến nhà họ Chúc là phúc phần của chúng ta, để bố tôi được nhận tổ quy tông, để Y dược Văn Hòa phát triển lên tầm cao mới, để cậu và Linh Linh có một cái kết hoàn mỹ, vậy mà cậu lại không biết điều? Tôi thấy cậu vẫn chưa yêu Linh Linh thật lòng, có căn trang viên mà cậu cũng không nỡ thì làm sao cho Linh Linh hạnh phúc được, cậu làm vậy là muốn tay không bắt sói à?"
Chúc Minh tức giận nói, đứng về phía Chúc Nhị Bạch, bây giờ bố ông ta, Chúc Tam Đao đã không còn chút quyền uy nào nữa, phải đứng về phía bác Hai mới có thể phát triển được, Tần Lâm không biết điều thì ông ta phải nói giúp cho Chúc Nhị Bạch.
"Tôi đã nói rồi mà, tên nhóc này chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu, xem ra Linh Linh nhà chúng ta nhìn nhầm người rồi, lại muốn lấy một người đàn ông chẳng quan tâm tới nó làm chồng, sau này chắc chắn sẽ khổ, cho dù cậu ta có ở rể thì cũng sẽ phản bội thôi, chắc chắn là có âm mưu gì với nhà họ Chúc chúng ta rồi”.
Bà cụ cắn răng nói.
"Tần Lâm, cậu thật sự không định giao trang viên Thanh Mai cho chúng tôi sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, nếu để lỡ sẽ không có lại lần nữa đâu, nếu không sau này cậu muốn lấy Linh Linh cũng sẽ không được đâu. Cậu phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc cậu có muốn giao lại trang viên Thanh Mai cho nhà họ Chúc chúng tôi hay không. Cuộc làm ăn này chắc chắn không lỗ đâu, chẳng lẽ cậu lại không chịu bỏ ra một chút vì người cậu yêu sao?"
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm.
"Ra cửa rẽ phải, cút…."