Tần Lâm cười nói.
"Đúng, như thế mới tốt".
"Anh Tiểu Lâm, anh..."
Tần Lâm ung dung nói.
"Không đến đường cùng, bọn họ sao biết được mình ngu thế nào? Dồn vào chỗ chết rồi hồi sinh, nhà họ Chúc mới có thể nằm trong tay em, ông bà nội bây giờ khinh lời em nói, Chúc Nhị Bạch chắc chắn càng không nghe lời em nói, Y dược Văn Hòa bị bọn họ chia tách, chuyển đi một lượng lớn vốn, đây là đã sự thật khó thay đổi rồi, bây giờ bọn họ đang phá đi tường bờ tây đắp vào tường bờ đông, đến lúc đó ngay cả Chúc Thị Y Mỹ cũng sụp đổ, bọn họ khắc sẽ biết nên làm thế nào".
"Em chỉ cần đợi là được, dục tốc bất đạt, bọn họ tự làm thì phải tự chịu, em không có cách nào ngắn được họ thì chờ họ dừng lại thì em đứng lên, đến lúc đó dù là Chúc Nhị Bạch hay là Chúc Tam Đao thì đều phải cúi đầu nhận lỗi. Quan hệ hợp tác giữa em và tập đoàn Hiên Viên không ai phá hủy được đâu".
Chúc Linh Linh còn hơi chần chừ.
"Em hiểu rồi anh Tiểu Lâm, nhưng tập đoàn Hiên Viên sẽ phối hợp với em sao".
Tần Lâm nói.
"Công ty lớn như vậy rất chú trọng uy tín và lý tưởng, lúc trước không phải vì em bọn họ mới ký hợp đồng hợp tác sao? Bọn họ chọn em là điều không thể thay đổi, Đường Thần số 2 của Y dược Văn Hòa dù lợi hại nhưng nếu Chúc Thị Y Mỹ muốn chơi thì không dễ đâu".
"Em sợ đến lúc mất cả chì lần chài, Chúc Thị Y Mỹ và Y dược Văn Hòa đều xong đời, nhà họ Chúc cũng sụp đổ, một gia tộc lớn suy tàn thì dễ chứ vực dậy thì không đơn giản".
Chúc Linh Linh lo lắng vô cùng, bản thân là người nhà họ Chúc, cô ấy vẫn luôn nghĩ cho nhà họ Chúc nhưng những người khác của họ Chúc thì chỉ biết tư lợi, đấu đá với Chúc Linh Linh.
"Ngay cả anh cũng nói như vậy thì có vẻ như em chỉ có thể lựa chọn để yên, Y dược Văn Hòa bây giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng, chắc không trụ được lâu nữa"
Chúc Linh Linh im lặng gật đầu, vội vã cũng vô ích, chỉ có thể bước từng bước một.
"Trời cũng tối rồi, em mau đi nghỉ đi".
Tần Lâm nhìn thấy quầng thâm mắt của Chúc Linh Linh, nhất định là lại mất ngủ rồi, nhà họ Chúc ảnh hưởng khá lớn với cô. Mặc dù ngoài miệng không nói nhưng Tần Lâm thấy, lúc này chỉ có thể chờ nhà họ Chúc suy tàn, lúc đó bọn họ mới hiểu ai là người thực sự làm chủ.
Chúc Tam Đao ngu dốt, Chúc Minh tiểu nhân, còn có Chúc Nhị Bạch tâm tư bất minh, nhà họ Chúc đúng là lũ tàn bạo, Chúc Linh Linh ở một mình giữa đám sói thực sự khổ.
Cô một lòng vị Y dược Văn Hòa nhưng lòng người đâu dễ lường.
Tần Lâm biết Chúc Linh Linh khổ tâm, người nhà họ Chúc cũng không hiểu, hơn nữa còn đuổi cô đi, bây giờ nhà họ Chúc đã sụp đổ rồi, dưới sự phá hủy của Chúc Nhị Bạch, chắc chẳng mấy mà rơi vào cảnh tàn lụi, tệ nhất là sụp đổ.
Chỉ có như vậy, Chúc Linh Linh mới có thể vực dậy, nếu không cho dù có giúp cô ấy trấn áp nhà họ Chúc thì cũng chẳng được tích sự gì, cô ấy cũng không thể hàng phục được bọn họ.
Nhà họ Chúc vốn đang tốt đẹp, bây giờ bị mình nhúng tay vào, Chúc Tam Đao nhiều tuổi hồ đồ, trong mắt chỉ có việc nhận tổ quy tông mà Chúc Nhị Bạch rõ ràng là loại xấu xa độc ác, muốn thôn tính nhà họ Chúc, cuối cùng sẽ vì lòng tham không đáy, mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Mệt mỏi một ngày, Tần Lâm cũng đi nghỉ, ngày thứ hai nhận được cuộc điện thoại của Mã Húc.
"Lão Tần, đi họp lớp không? Đi tí cho vui".
Giọng anh ấy nghe vẻ rất vui, bây giờ giàu rồi, Mã Húc đương nhiên muốn chơi, lúc đầu anh ấy chỉ là người thuộc tầm lớp thấp, nhưng bây giờ lái cả Rolls Royce Cullinan, lắc mình biến thành người giàu, nhất định muốn khoe khoang với đám bạn học.
Người đàn ông thành công, một là nở mày nở mặt, hai là áo gấm về làng, Mã Húc cũng vậy.
Với Mã Húc mà nói, anh đã phải sống kiếp khổ cực nhiều năm, cuối cùng cũng trở mình thành người có quyền.
Đương nhiên cũng nhờ có Tần Lâm, nếu không anh vẫn mãi phải sống cuộc sống khổ cực, người anh em này là người có tiền nhất mà anh từng gặp, cũng là quý nhân lớn nhất đời anh.
Tần Lâm cười nói.
"Không đi, cậu họp lớp tớ đi theo làm gì, cậu cứ đi hưởng thụ cuộc sống của người chiến thắng đi, ha ha ha".
Mã Húc vội vàng nói.
"Không được, Hàn Tiểu Mỹ nói nhất định cậu phải đi, cô ta muốn xin lỗi cậu, cô ta cứ nhõng nhẽo mãi, tớ cũng hết cách, đã đồng ý với người ta rồi, cậu không thể để tớ làm người nói lời không giữ lấy lời được".
Tần Lâm bất lực nói.
“Được rồi, thế cậu đến đón tớ đi”.
Không lâu sau, Mã Húc lái Cullinan đến đón Tần Lâm, Mã Húc mặc vest trắng, trông vô cùng phong độ, vừa nhìn là biết giá không rẻ, hơn nữa rất hợp thời, quả nhiên là đàn ông dựa vào cái mã mà.
Tần Lâm cười nói.
"Sao Hàn Tiểu Mỹ đột nhiên tốt bụng vậy".
Mã Húc nói.
"Chắc cô ta biết mình sai, vậy nên bắt tớ đưa cậu theo, phụ nữ mà, mắt cao quá trán, tham vật chất".
Tần Lâm kinh ngac nói.
"Bây giờ cảnh giới của cậu cao vậy à?"
"Có tiền rồi thì nói gì cũng đúng, ha ha ha".
Mã Húc cười phá lên rồi nói, hai người đến khách sạn lớn nhất tỉnh lỵ, ở cổng có không ít xe, cao cấp nhất là BMW, Mercedes-Benz, cũng có một ít xe quèn, nhưng dạng như Rolls Royce thì đúng là bắt mắt.
Xe vừa dừng ở cổng liền có hai bảo vệ tiến lên giúp Mã Húc đỗ xe.
"Thưa anh, đưa xe cho tôi là được, tôi sẽ đỗ giúp anh".
Bảo vệ cười nói, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt, khiến Mã Húc cảm thấy kiêu ngạo, đúng là niềm vui của người có tiền, đơn giản vậy thôi, chất phác không màu mè.
"Ừ, đỗ đi".
Mã Húc rút hai trăm tệ ra đưa cho hai bảo vệ, họ vui không khép được miệng, mau chóng cẩn thận đỗ xe.
Tần Lâm cười lắc đầu, có vẻ như Mã Húc đúng là đang hưởng thụ cuộc sống, cũng có thể là lúc trước sống khổ quen rồi, bây giờ mới biết sống hưởng thụ.
Lái Rolls Royce, dù là đi đến đâu thì cũng thành tiêu điểm, Mã Húc mặc một bộ vest màu trắng, khi xuống xe hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phụ nữ, đơn giản, ung dung như vậy.
Có thể lái được Rolls Royce thì tài sản ít cũng phải cả trăm triệu, phụ nữ ai chẳng thích chồng giàu, dù là ít hay nhiều tuổi thì cũng vậy, chiếc xe này chính là điểm hút mắt của bọn họ.
Mà Mã Húc cũng vô cùng kiêu ngạo, hấp dẫn nhiều tiếng hét chói tai và cái vẫy tay của phụ nữ, trẻ tuổi như vậy mà có thể lái được Rolls Royce thì ít lắm, người đàn ông như này tốt hơn nhiều gã nhiều tuổi khác, ít nhất cơ thể cũng khiến phụ nữ thỏa mãn. Dù sao ở với ai cũng giống nhau, sao không kiếm một người giúp mình sống tốt hơn chút chứ?
Phụ nữ bây giờ đều vậy, thích vật chất, cuộc đời ngắn ngủi, ai mà chẳng muốn tìm đường tắt chứ?
"Mã Húc, có phải Mã Húc không? Mẹ kiếp! Tên này lái được cả Rolls Royce cơ à? Giỏi thế?"
"Thật không đấy? Không phải chứ? Tớ chưa từng nghe qua đâu, tên này lúc trước chẳng phải vẫn luôn đi làm ở công ty nhỏ sao, khổ như chó, sao đột nhiên lại lái được Rolls Royce vậy?"
"Cậu xem, đó là Mã Húc phải không, như thay hình đổi xác, bạn bè lâu năm, sao tớ nhận nhầm được?"
"Thật à! Thành đạt rồi, thành đạt rồi, không ngờ Mã Húc chúng ta lại trèo lên cành cao biến thành phượng hoàng đấy, ha ha ha".
"Ít lời thôi, bây giờ phải gọi là anh Mã, người ta là ông chủ lớn đấy".
Đám bạn học đứng ở cổng nhìn thấy Mã Húc mà hai mắt phát sáng.