Còn đây đều là đệ tử của nhị sư bá, vậy thì đã rõ như ban ngày rồi.
"Đã muốn gây chuyện thì cần gì cớ? Bọn họ cố tình đến để gây sự đấy Lâm sư huynh, coi như thôi đi, chuyện này không liên quan đến sư huynh, sư đệ cũng không muốn liên lụy đến sư huynh”.
Tần Lâm lắc đầu.
"Bọn họ chỉ muốn sư đệ quỳ xuống dập đầu nhận sai, cho dù lúc nãy tôi có làm như thế thì chắc gì bọn họ đã bỏ qua?”
Lời nói của Tần Lâm làm cho Lâm Trung Nghĩa cảm thấy hít thở không thông, cả người lập tức cảm thấy nặng nề.
Những gì Tần Lâm nói đều là sự thật, những người này làm lớn chuyện như vậy, xem ra bọn họ không đơn giản là chỉ cần Tần Lâm xin lỗi, việc Tần Lâm đào hang chỉ là một ngòi nổ mà thôi, mục tiêu thực sự của bọn họ chính là Tần Lâm!
Cho nên dù Tần Lâm có làm gì thì bọn họ cũng sẽ không vừa lòng, đây chính là đang châm ngòi cuộc chiến!
Bọn họ muốn ra tay với Tần Lâm, đây là điều chắc chắn, vào lúc đám người Nhiếp Vân Hải xuất hiện, Tần Lâm đã bắt đầu chú ý tới bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ có chiến ý mạnh mẽ toát ra.
Một lời xin lỗi căn bản không thể thỏa mãn được bọn họ, chỉ có cách giao đấu với nhau mới là kết quả mà bọn họ mong muốn.
Lâm Trung Nghĩa chỉ đành im lặng, Tần Lâm không sai, bản thân anh ta cũng bất lực, bây giờ căn bản không thể nào hòa giải được nữa rồi.
Hai bên càng lúc càng kịch liệt, Tần Lâm cũng không sợ gì cả, đám người Nhiếp Vân Hải lại muốn dạy cho Tần Lâm một bài học, để cho anh biết cái gi là tôn ti trật tự.
"Tần Lâm, cậu đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chúng tôi không có ý định đánh nhau với cậu đâu, nhưng cậu lại hung hăng ép người, vốn là lỗi của cậu nhưng cậu lại đẩy sang bọn tôi, cậu làm như vậy không cảm thấy cắn rứt lương tâm hay sao?”
Có ai đó chế nhạo.
“Đúng thế, lại dám hãm hại người tốt, chúng tôi vốn không muốn dạy dỗ cậu đâu, nhưng cậu lại cứ nhất quyết làm tới, nếu chúng tôi không ra tay thì cậu sẽ nghĩ bọn tôi dễ ức hiếp có đúng không?”
"Chỉ có chiến đấu mới có thể giải quyết vấn đề, Lâm sư huynh, xin hãy lùi lại, nếu như tôi lỡ làm sư huynh bị thương thì chỉ có trách quyền cước không có mắt mà thôi”.
Mọi người hết lần này đến lần khác đua nhau chế nhạo, bọn họ vốn không định để Tần Lâm rời đi, Tần Lâm đã đoán đúng điểm này, mục đích của bọn họ rất đơn giản, cho dù Tần Lâm có chịu cúi đầu thì bọn họ vẫn sẽ đòi khai chiến với anh, chuyện này chỉ là mồi lửa mà thôi.
"Vậy nên, Lâm sư huynh mau lùi lại đi, chuyện này là do sư đệ bắt đầu trước, vậy thì cứ để sư đệ chơi cùng với bọn họ”.
Tần Lâm cười nói, bây giờ anh cũng đang ngứa ngáy cả người, nếu như Tần Lâm nhường trận này thì sau này ở núi Côn Luân sẽ bị mọi người cười nhạo, bố anh nhất định cũng sẽ bị bọn họ đem ra làm trò cười, đến lúc đó chắc chắn Tần Lâm sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Vậy nên trận chiến này là không thể tránh khỏi, nếu bọn họ đã muốn chiến đấu thì anh cũng muốn xem thử ai sẽ là người cười cuối cùng.
Lâm Trung Nghĩa không khỏi thầm cười khổ, chuyện đã đến mức này thì không còn đường lui nữa rồi, cung cũng đã lên dây, tuy Tần Lâm là cao thủ thất mạch, nhưng những người này cũng không phải loại tầm thường, nếu bọn họ dốc hết sức để đánh Tần Lâm, vậy thì kết quả có lẽ sẽ là điều mà anh không muốn thấy nhất.
Những người này đều là đệ tử của nhị sư thúc, ai nấy cũng vô cùng thiện chiến, Tần Lâm vừa vào núi Côn Luân đã phải đối mặt với thử thách như vậy, đối với anh mà nói thì quả thật là khó như lên trời.