Chỉ một câu nói thôi nhưng khiến trời đất như sụp đổ, mặt mọi người đầy vẻ bi thương.
Bố mẹ Miêu Miêu quỳ xuống đất, đau buồn khóc lớn.
Đứa trẻ mới năm tuổi, còn nhỏ như thế mà đã mất rồi, sau này bọn họ phải làm thế nào đây.
Mũi Tô Văn Kỳ hơi xót, nước mắt tuôn như mưa.
"Tôi không tin, tôi không tin, để tôi vào trong xem xem! Miêu Miêu đáng yêu như vậy, sao có thể chết được!"
Nhìn thấy Tô Văn Kỳ kích động đến vậy, bác sĩ nhíu mày, thở dài.
"Người nhà đừng làm loạn, bệnh nhân đã mất đi dấu hiệu sống rồi, mọi người có đi vào xem cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của cô bé mà thôi".
Tần Lâm nhíu mày: "Để tôi vào, tôi có thể cứu cô bé!"
Bác sĩ đeo kính vàng lạnh lùng nói: "Anh là ai, làm loạn cái gì chứ, đây là bệnh viện Lợi Dân, không phải chỗ để anh có thể làm bừa!"
Thấy Tần Lâm hình như định xông vào, bác sĩ hơi khó chịu.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó đẩy ông ta ra rồi nói.
"Tôi là Tần đại sư".
Nói xong Tần Lâm liền đi vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ bị Tần Lâm đẩy mà loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất, muốn đứng dậy mắng người, thì đột nhiên nhớ lại lời Tần Lâm vừa nói.
Anh là Tần đại sư?
"Anh là...Tần đại sư?"
Lúc này nếu như Tần Lâm còn không nói ra thân phận của mình, e rằng sẽ gặp phiền phức, mấy phiền phức này mặc dù không đáng kể, có điều ảnh hưởng đến việc điều trị của Miêu Miêu thì không hay.
Bác sĩ vội vàng đuổi theo vào phòng phẫu thuật, nhìn bóng lưng của Tần Lâm, càng nhìn càng thấy giống Tần đại sư.
Những bác sĩ và y tá khác cũng vội vàng theo sau, muốn đuổi Tần Lâm đi.
Bác sĩ đeo kính vàng vội nói: "Đừng làm vậy! Cậu ấy là Tần đại sư!"
Mấy y tá liền sững người.
"Tần đại sư? Anh thật sự là Tần đại sư sao?"
Tần Lâm gật đầu: "Là tôi, bây giờ tất cả mọi người nghe theo sự chỉ huy của tôi, ai về vị trí của người ấy, đầu tiên phải khôi phục nhịp tim cho Miêu Miêu".
Khí thế của Tần Lâm truyền động lực cho mọi người, có điều mấy y tá vẫn lộ ra vẻ thương tiếc.
"Người bệnh đã chết rồi, khôi phục nhịp tim cũng đâu có tác dụng gì!"
Tần Lâm nói: "Cứ làm theo lời tôi nói đi".
Y tá không có cách nào khác, chỉ có thể làm theo lời Tần Lâm mà khôi phục nhịp tim, Tô Văn Kỳ nhân cơ hội này nằm lên giường bệnh, thay quần áo phẫu thuật, khử trùng, rồi đợi tí nữa làm phẫu thuật.
Máy sốc tim được đặt trên người Miêu Miêu, nhưng không hề có tác dụng gì, Miêu Miêu vẫn không hề có phản ứng.
Sau hai lần kích điện, y tá thở dài.
"Tần đại sư, anh xem, không có tác dụng".
Tần Lâm đột nhiên lấy ra hai cây kim bạc, cắm lên hai bên ngực Miêu Miêu, sau đó hai tay tách ra.
Ấn cây kim bạc cong xuống.
"Thử thêm lần nữa xem!"
Y tá sững sờ: "Dùng điện để kích kim bạc phải không ạ? Nhưng mà tay của Tần đại sư..."
Tần Lâm nói: "Không sao, cứ làm đi".
Y tá gật đầu, cũng vô cùng quyết đoán mà ấn lên phía trên.
Xoẹt một tiếng.
Kim bạc nổ lốp bốp, mặc dù hai tay Tần Lâm bị điện giật nhưng mặt không hề đổi sắc.
Đao súng cũng không thể làm anh bị thương, điện áp của máy sốc tim này cao thế nào đương nhiên không cần phải bàn.
Xoẹt, xoẹt!
Liên tục ba lần, đột nhiên máy tính bắt đầu có âm thanh tít tít.
"Có nhịp tim rồi, thật sự có nhịp tim rồi!"
Mặt y tá đầy sự tôn sùng: "Anh đúng là Tần đại sư!"
Lúc trước còn không tin nhưng sau khi Tần Lâm thể hiện kỹ thuật của mình thì mọi người đều tin rồi.
Tần Lâm nói: "Đừng mừng vội, tiếp tục".
Tần Lâm nói xong, y tá cũng không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị tinh thần.
Tần Lâm rút hai cây kim bạc ra rồi nói.
"Chuẩn bị máy thở".
"Vâng!"
Hai cây kim bạc ở trên hai tay, một tay đâm vào phần phổi, một tay đâm vào cổ họng.
"Máy thở!"
Y tá vô cùng nghe lời, Tần Lâm ra lệnh xong liền đem máy thở đến.
Sau đó trên mặt nạ thở bắt đầu có một tầng sương trắng.
"Có hô hấp rồi!"
Tất cả y tá bác sĩ đang ở đây đều sững sờ, chỉ có người trong ngành mới hiểu, mấy động tác vừa rồi của Tần Lâm lợi hại đến đâu.
Có thể cứu một cô bé đã mất đi tất cả dấu hiệu sống từ quỷ môn quan về thì phải có y thuật vô cùng lợi hại!
Mắt y tá chợt sáng lên, sự kính phục với Tần Lâm đã đạt đến cực điểm.
Hô hấp và nhịp tim đã quay về bình thường cũng được coi là cứu sống thành công, sau đó Tần Lâm quay đầu lại nhìn bác sĩ đeo kính vàng.
"Ông thực hiện nốt phần phẫu thuật đi".
Ngành y thiên về chuyên môn, mặc dù Tần Lâm có thể làm phẫu thuật cấy ghép tủy, nhưng dù sao cũng có bác sĩ ở đây, thì để ông ta làm cũng được.
Bác sĩ còn chưa kịp hoàn hồn, nghe thấy lời Tần Lâm nói mới vội vàng gật đầu.
"Được được được, phần còn lại để tôi làm!"
Tất cả mọi người đều bận rộn, cố gắng tranh thủ từng phút từng giây để cứu lấy cô gái nhỏ.
Sau nửa tiếng phẫu thuật, bệnh tình của cô bé đã trở nên ổn định.
Bác sĩ đi ra ngoài, liền nói với bố mẹ Miêu Miêu.
"Phẫu thuật thành công, ba ngày sau Miêu Miêu có thể xuất viện rồi".
Bố mẹ Miêu Miêu lập tức kích động, suýt nữa quỳ xuống trước mặt bác sĩ.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người!"
Bác sĩ nói: "Đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tần đại sư, nếu như không có Tần đại sư giúp đỡ, chúng tôi sẽ không thể làm được".
Bố mẹ Miêu Miêu vội vàng quay người, cúi người trước Tần Lâm.
"Cảm ơn Tần đại sư, cảm ơn!"
Tần đại sư đỡ hai người đứng dậy: "Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của tôi, không cần đa lễ, tôi kê đơn thuốc, anh dùng điện thoại ghi lại, sau khi về nhà thì có thể cho Miêu Miêu uống".
"Cảm ơn Tần đại sư!"
Hai người lại nói cảm ơn.
"Hoàng liên ba mươi gam, liên kiều ba mươi gam, ma hoàng hai mươi gam..."
Tần Lâm đọc đơn thuốc, bố mẹ Miêu Miêu ghi lại.
Nửa tiếng sau, Tô Văn Kỳ cũng được đưa ra.
Phóng viên lập tức vây quanh, bọn họ đã ngồi xổm ở đây mấy tiếng đồng hồ chỉ để đợi Tô Văn Kỳ xuất hiện, nên vừa thấy cô liền chạy ra vội vàng hỏi tình hình.
"Chị Tô, xin hỏi chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?"
"Rốt cuộc có phải chị vì lừa gạt, sao tác nên mới cố ý đến muộn hay không?"
"Lời người đại diện nói đều có ý bêu xấu chị, chị có mâu thuẫn gì với công ty đại diện không?"
"..."
Câu hỏi của giới truyền thông vô cùng sắc sảo, tất cả đều hỏi đến gốc rễ vấn đề, khiến Tô Văn Kỳ không thể trả lời được.
"Trước tiên đừng hỏi mấy cái này, người đại diện của tôi đâu?"
Tô Văn Kỳ đã không còn tin Triệu Vinh nữa, cô gọi điện thoại cho chị Điền.
Sau mấy hồi chuông, cuối cùng người phụ nữ đầu dây bên kia cũng nghe máy.
"Cô là ai? Chị Điền đâu?"
"Xin lỗi chị Tô, chị Điền từ chức rồi, bây giờ tôi sẽ tiếp nhận công việc của chị ấy, hơn nữa theo quy định của công ty, số điện thoại của chị ấy cũng sẽ được giao lại cho công ty".
Bởi vì làm người đại diện thường có khá nhiều mối quan hệ, vậy nên số điện thoại của bọn họ cũng thuộc về công ty, từ chức cũng không được mang theo.
Tô Văn Kỳ nhíu mày: "Vớ vẩn, chị Điền sao có thể từ chức được? Mấy người đuổi việc chị Điền phải không?"
"Ha ha, chị Tô, chị đừng nổi nóng, việc này tôi cũng không biết, cấp trên đã quyết vậy, tôi cũng không làm gì được".
Tô Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cúp máy.
"Xong rồi, sợ là công ty đại diện chuẩn bị đối phó với tôi rồi".