Nói xong câu này, Thái Trường Phúc liền lên xe cứu thương.
Còn lại Giang Lương đứng đây, vẻ mặt ngượng ngùng.
Vừa nãy còn khoe khang, bảo sư phụ anh ta giỏi giang lắm, liên tục khoác lác bảo sư phụ anh ta có y thuật cao siêu đến đâu.
Kết quả cảnh chữa bệnh lúc nãy đã vả anh ta một phát, chân bị tê mà chẩn đoán là bị tắc nghẽn gân mạch bẩm sinh.
Bây giờ sư phụ đến rồi thì làm sao?
Sư phụ cung kính với Tần Lâm như vậy, một tiếng đại sư, hai tiếng đại sư, hận không thể cúi người trước Tần Lâm.
Trong cuộc đối thoại, cách xưng hô của hai người cũng là ngang vai vế, nếu như xếp theo vai vế thì Giang Lương này còn phải gọi Tần Lâm một tiếng sư thúc ấy.
Sắc mặt Giang Lương ngượng ngùng vô cùng, có điều lập tức quay về nhà hàng, trở lại trạng thái bình tĩnh.
Anh ta không đến để so y thuật, anh ta đến để cướp cô gái của Tần Lâm.
Thực ra anh ta thừa nhận mình bị mất mặt, thành tựu của anh ta trên phương diện y thuật không bằng Tần Lâm, nhưng thế thì sao chứ? Y thuật đâu nói lên tất cả.
Sau khi ngồi xuống, mọi người đều im lặng, bầu không khí hơi ngại ngùng.
Cuối cùng Giang Lương cũng lên tiếng: “Tên họ Tần kia, chuyện vừa nãy chỉ có thể chứng minh y thuật của anh hơn tôi mà thôi, có điều không có nghĩa anh xứng với Thanh Thanh”.
“Tôi cho anh mười triệu, anh rời khỏi Thanh Thanh đi”.
Nói xong, Giang Lương lấy ra một tấm thẻ, ném vào mặt Tần Lâm.
Lưu Hoa Hoa mặc dù cũng bị y thuật của Tần Lâm làm cho kinh ngạc, nhưng cô ta vẫn về phe Giang Lương, dù sao Giang Lương cũng cho cô ta không ít tiền.
Lưu Hoa Hoa nói: “Tên họ Tần kia, anh đừng có nghĩ rằng hẹn họ với Thanh Thanh là có thể lấy được tiền, mặc dù Thanh Thanh là người giàu nhất cả nước nhưng tiền của cô ấy không liên quan gì đến anh”.
“Gia tộc giàu có như nhà Thanh Thanh, tài sản có ràng buộc, không phải hẹn hò là kiếm được tiền đâu”.
“Đặc biệt là Thanh Thanh là người giàu nhất Hoa Hạ, anh nghĩ rằng mình hẹn hò với người giàu nhất Hoa Hạ là có thể trở thành phú ông à?”
“Cầm chỗ tiền này là anh có thể trở thành triệu phú rồi ấy, nửa đời sau không cần lo về cơm áo gạo tiền, tôi hi vọng anh có thể đưa ra sự lựa chọn đúng đắn”.
Lưu Hoa Hoa đương nhiên sẽ nói đỡ cho Giang Lương, hơn nữa cô ta cũng không nói điêu.
Người như Liễu Thanh Thanh, lúc hẹn hò sẽ phải thận trọng.
Bao gồm cả việc sau này kết hôn cũng phải công chứng tài sản trước hôn nhân, mặc dù như vậy thì ảnh hưởng đến tình cảm, nhưng cũng không có cách nào khác, người giàu đều vậy, cho dù là gả cho nhà giàu hay lấy được thiên kim tiểu thư thì đều vậy cả.
Giang Lương cười khẩy, lỗ mũi hướng lên trời, chỉ vào tấm thẻ trên bàn mà nói.
“Mười triệu, cầm rồi cút khỏi Thanh Thanh”.
Liễu Thanh Thanh không nói gì mà ôm cánh tay, đứng bên cạnh xem kịch hay.
Muốn so độ giàu với Tần Lâm á?
Liễu Thanh Thanh này còn chưa chắc đã giàu bằng đâu!
Tần Lâm cười khẩy: “Mười triệu? Anh chỉ có thế thôi à?”, nói xong, Tần Lâm lôi một tấm chi phiếu rồi vứt cho anh ta.
“Một trăm triệu, cút đi”.
Giang Lương nhíu mày, nhìn tấm chi phiếu trên bàn, cười khẩy.
“Còn muốn ra vẻ giàu có à, không biết lấy đâu ra tờ chi phiếu trống, muốn dọa ai chứ? Tôi cho anh một tỷ, anh có tin không?”
Tần Lâm cười nhạt: “Một tỷ tôi cũng có thể cho, có điều anh không xứng”.
“Ha ha ha!”
Giang Lương cười lớn, Lưu Hoa Hoa đứng bên cạnh cũng cười khinh bỉ.
“Đúng là chém gió hay ghê, anh đã bao giờ nhìn thấy một tỷ chưa? Anh có biết một tỷ là bao nhiêu tiền không?”
Giang Lương cười khẩy: “Hoa Hoa, đừng nói nữa, anh thấy anh Tần đây đang chuẩn bị dùng tiền đập anh, đúng không? Nào, dùng tiền đập tôi đi, tôi muốn xem xem, anh dùng tiền đập tôi như thế nào!”
Tần Lâm hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười mỉm.
“Nếu anh đã yêu cầu thì tôi sẽ thỏa mãn anh”.
Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi cho Đoàn Bảo Đông.
“Cậu Tần, tôi là Đoàn Bảo Đông”.
“Rút tiền từ tài khoản của tôi”, Đoàn Bảo Đông có số tài khoản của Tần Lâm, cũng đã được Tần Lâm trao quyền, có thể rút tiền từ ngân hàng cho Tần Lâm.
Đoàn Bảo Đông sững người: “Không thành vấn đề, cậu muốn rút bao nhiêu?”
Tần Lâm nói: “Kiếm cho tôi chiếc xe chở hàng, chất đầy xe”.
“...Vâng”.
Đoàn Bảo Đông cũng không biết Tần Lâm muốn làm gì, ngược lại chỉ làm theo sự phân phó của anh.
Sau khi cúp máy, Giang Lương và Lưu Hoa Hoa không kiêng nể mà cười lớn.
“Còn chất đầy xe chở hàng, anh chém gió hay ghê, anh biết chất hết thùng hàng của xe chở hàng phải tốn bao nhiêu không?”
“Anh trai, anh chưa từng nhìn thấy quá nhiều tiền phải không, anh biết một triệu là bao nhiêu không đấy? Mười triệu có bao nhiêu tờ tiền? Anh biết một chiếc xe chở hàng chất được bao nhiêu tiền không, anh chém gió quá rồi, theo như tôi thấy, anh định bảo tài khoản ngân hàng của anh không có hạn mức phải không?”
Giang Lương chẳng kiêng nể mà trào phúng, hoàn toàn không quan tâm đến người khác.
Hơn nữa đã nói toẹt ra rồi, cũng chẳng cần giả vờ, mà Tần Lâm lại dám khoe giàu trước mặt Giang Lương.
Mấy năm nay Giang Lương ở ngoài làm bác sĩ kiếm được không ít tiền, hơn nữa quan trọng nhất là, bố Giang Lương kinh doanh y dược.
Nhập khẩu thuốc từ nước ngoài, lợi nhuận rất cao, bây giờ Giang Lương cũng được coi là một phú nhị đại.
Trước mặt Liễu Thanh Thanh mặc dù không bằng, nhưng trước mặt Tần Lâm, chắc chắn anh ta là một thiếu gia siêu giàu.
Tên rác rưởi nghèo khó này mở miệng là bảo mấy trăm triệu mấy tỷ, hoàn toàn đều là chém gió, anh thì biết gì về mấy khái niệm đó chứ.
Tần Lâm cười khẩy: ''Chẳng mấy chốc sẽ được như ý anh thôi”.
Lời vừa dứt, một chiếc xe chở hàng ầm ầm đi tới.
Chiếc xe dừng trước cổng, hai bóng người đi xuống, một là Đoàn Bảo Đông, hai là Long Ích Huy.
Thùng xe phía sau được mở ra, trong thùng xe lại có không ít người, đứng thành hai hàng.
Dù sao cũng có nhiều tiền như vậy nên cần không ít người bảo vệ.
“Cậu Tần, tiền đem đến rồi, có điều, tất cả ngân hàng không có nhiều tiền mặt như vậy, tôi đã rút hết rồi nhưng vẫn không đầy”.
Tần Lâm gật đầu: “Thế là được rồi”.
Giang Lương không biết Đoàn Bảo Đông, cười nhạo nói.
“Diễn, diễn tiếp đi, còn tìm diễn viên đến để diễn cho tôi xem phải không? Nào, tôi muốn xem xem, một xe tải tiền mặt có đập chết được tôi không!”
Nói xong, Giang Lương cười cười đi đến trước xe tải.
Tần Lâm đánh mắt với Đoàn Bảo Đông.
“Đập đi”.
Nói xong Đoàn Bảo Đông ra hiệu với tài xế.
Sau đó, tài xế nâng thùng xe lên góc độ lớn nhất, mấy người khác nắm lấy tay nắm cửa thùng xe.
Cửa thùng xe lập tức được mở ra.
Giang Lương đứng phía sau, cửa thùng xe vừa được mở ra, lộp bộp, một đống tiền màu đỏ bao trùm lấy Giang Lương.
Tất cả mọi người vây quanh đều trợn tròn mắt, đúng là có tiền thật!
Từng tập từng tập Hoa Hạ Tệ, mà còn là tờ có giá trị lớn nhất một trăm tệ màu đỏ.
Mỗi tệp là một trăm nghìn, như mấy viên gạch lớn đập xuống.
Bốp bốp bốp!
Giang Lương như bị căn phòng bằng gạch ngói đổ sập xuống người, rắc rắc từng tiếng, anh ta có thể nghe thấy âm thanh vỡ nát của xương cốt khắp người mình, chỉ mất mấy giây, tiền đã chất thành một núi nhỏ, chôn vùi Giang Lương ở bên dưới.
Mọi người lập tức yên lặng.
Nhìn thấy đống Hoa Hạ Tệ chất thành núi trước mặt, đúng là cảnh tượng hùng vĩ mà.
“Cứu mạng...cứu mạng....”
Giọng nói yếu ớt của Giang Lương truyền ra từ đống tiền.
Tần Lâm đánh mắt, một đám người đào Giang Lương ra.
Giang Lương được đào ra lúc này chỉ còn thoi thóp hơi tàn, miệng chảy ra, toàn thân đầy vết thương, hai chân có dấu hiệu đã gãy, cho dù không gãy thì cũng bị rạn.
Giang Lương nằm trên mặt đất, mặt tái mét, không nói được gì.
Tần Lâm đi đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi.
“Hài lòng chưa?”