Alaia hài lòng gật đầu, đám này đúng là không gặp thỏ không thả ưng, nếu như không nói do cậu Tần căn dặn thì chắc bọn họ vẫn muốn từ chối.
Chẳng mấy chốc, sau khi kết thúc cuộc họp, bộ phận thiết kế như uống máu gà, trong thời gian một tiếng đồng hồ đã thiết kế ra mẫu túi xách khiến tất cả mọi người đều hài lòng.
Bề ngoài sử dùng thiết kế kinh điển của LV, nhưng chiếc túi rất to, quai xách cũng rất dài, tạo hình tổng thể giống một chiếc túi đi chợ.
Nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực của bộ phận thiết kế của Louis Vuitton, chiếc túi này đã trở thành một mẫu thiết kế khiến cho người khác nhìn vào liền có cảm giác sang chảnh.
Vừa gần gũi, vừa sang chảnh, một khi tung ra thị trường nhất định trở thành sản phẩm hot nhất mùa!
"Mau, bây giờ mau tiến hành sản xuất, sản xuất ra hai chiếc trước!"
"Một chiếc đưa cho cậu Tần ở Hoa Hạ, một chiếc khác, tôi sẽ tìm một người mẫu nổi tiếng quốc tế để lập tức quay quảng cáo, đây sẽ chính là kiểu dáng mới trong bộ sưu tập mùa thu của chúng ta!"
Công ty Louis Vuitton lập tức bận rộn, tất cả mọi người đều tăng ca, chỉ một câu nói của Tần Lâm mà khiến cho cả công ty trở nên bận rộn.
...
Ở bên kia, cả nhà Vương Đông Tuyết đang vui vẻ hài hòa gói há cảo thì đột nhiên điện thoại của Từ Quyên vang lên.
"Alo, mẹ Nhị Nha à, sao vậy? Ồ, Nhị Nha về nước rồi à, vậy thì tốt quá, à được, chúng tôi sẽ qua nhà chị ăn cơm".
Nói xong liền cúp mày, Từ Quyên nói.
"Mẹ Nhị Nha gọi điện thoại, bảo rằng Nhị Nha về nước rồi, chúng ta đi xem xem!"
Vương Ái Dân nhíu mày, không muốn đi.
"Nhà Nhị Nhà thì có gì mà đi chứ, chẳng qua bọn họ chỉ muốn khoe khoang con gái bọn họ ra nước ngoài thôi, tôi không có hứng!"
Từ Quyên bất lực nói: "Khoe khoang thì khoe khoang, phụ nữ chúng tôi chẳng phải có mỗi sở thích đó sao, không khoe con gái thì khoe ai, khoe ông chắc?"
Từ Quyên vừa nói vừa liếc mắt.
Vương Ái Dân bất lực, không tranh cãi nữa, người ta cũng chỉ có thể khoe con gái.
Cũng may bây giờ Vương Đông Tuyết xuất sắc: "Đi thì đi vậy".
Từ Quyên, Vương Ái Dân, Vương Đông Tuyết, Tần Lâm, một nhà bốn người đi đến nhà Nhị Nha.
Sau khi đi vào nhà, nhìn thấy cách bài trí của nhà Nhị Nha, Từ Quyên khen không dứt miệng.
"Đúng là đồ từ nước ngoài về, cách bài trí đẹp thật đấy".
Người bình thường khi chuyển nhà thường mang theo đồ nội thất cũ về, nhưng nhà Nhị Nha thì thay mới toàn bộ, trang trí theo phong cách châu Âu, trông vừa rộng rãi vừa đẹp, đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ.
Một người phụ nữ trung niên đi ra, mặt mày tươi cười đầy vẻ đắc ý.
"Ha ha, cũng bình thường thôi, đều là mắt thẩm mỹ của con gái tôi đấy, lúc trước con bé từng học thiết kế nội thất ở Milan mà, vừa hay đúng thế mạnh của nó".
Người phụ này chính là mẹ của Nhị Nha, tên là Quế Phương, cả đời chẳng có chuyện gì đáng tự hào, điều bà ta tự hào nhất chỉ có cô con gái ra nước ngoài du học, học thành danh rồi quay về.
Cô ta là miếng thịt trong tim bà ta, bà ta có thể khoe khoang chuyện này cả đời.
Đằng sau lưng Quế Phương là một cô gái ăn mặc thời thượng ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn là thấy, cô ta nhan sắc tầm thường, nếu xét trên thang điểm mười, Vương Đông Tuyết được 9 thì cô ta chỉ được khoảng 6 thôi.
Có điều biết cách trang điểm, ăn mặc hợp mốt, theo trào lưu, vừa nhìn là biết không phải hàng rẻ tiền, lại thêm kỹ thuật tạo hình trang điểm khá tốt, nhìn qua thì thấy đây là một mỹ nữ có khí chất.
Từ Quyên cười: "Ai ôi, đây là Nhị Nha nhỉ, lâu rồi không gặp, Nhị Nha càng ngày càng xinh đẹp".
Nhị Nha ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu vang, nhíu mày nói.
"Đừng gọi Nhị Nha này, Nhị Nha nọ, khó nghe lắm, cháu tên là Nicole".
Từ Quyên sững sờ, có hơi không hiểu.
"Nhị Nha chẳng phải hay hơn sao, sao tự nhiên lại chuyển thành cái gì mà...cái gì co cơ?"
"Nicole!", Nhị Nha liếc mắt, có hơi cạn lời, cảm giác thật khó giao tiếp với người thuộc thế hệ trước ở trong thôn của bọn họ.
Vương Ái Dân bĩu môi, thì thầm một câu.
"Nửa nạc nửa mỡ, chẳng ra gì!"
Vương Ái Dân vô cùng khinh thường cả nhà Nhị Nha, ra nước ngoài thôi mà, tỏ vẻ giàu sang làm gì, hơi tí là khoe tiền, về nước thì nghĩ bản thân là người nước ngoài luôn hả?
Chưa kiếm được bao nhiêu tiền mà đã làm như giàu có lắm rồi ấy.
Nhị Nha nghe thấy câu này, rõ ràng không vui, vắt chéo hai chất, thái độ lạnh lùng hơn nhiều.
Mọi người ngồi bên bàn trà, nói chuyện phiếm.
Nhắc đến con gái, Quế Phương mặt mày tươi cười.
"Con gái tôi bây giờ có tiền đồ lắm, ở ngoài kiếm được nhiều tiền ghê luôn, hơn nữa công việc còn rất có thể diện, mọi người đều phải con bé một tiếng tổng giám đốc Lưu!"
"Cô xem, chiếc túi của con gái tôi kìa, hơn mười nghìn tệ đó, gia đình bình thường mua nổi chắc!"
Túi của Nhị Nha được đặt ở vị trí đáng chú ý nhất ở trên bàn, là chiếc túi mới năm nay của LV, cũng là chiếc mà cô ta vừa đăng lên vòng bạn bè.
Nhị Nha nhìn Vương Đông Tuyết, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, mặc dù ăn mặc rất xinh đẹp, có điều không đủ sang.
Con gái bây giờ, muốn xinh đẹp hơn người thì phải ăn mặc sang chảnh một chút.
Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân mà!
Nhị Nha cười nói: "Đông Tuyết, nhiều năm như vậy mà cô vẫn sống thế này à, sao còn chẳng có lấy một cái túi vậy?"
Vương Đông Tuyết cười nhạt: "Ha ha, có thì có mà quên đeo, chỉ ra ngoài thôi mà, cần gì".
Vương Đông Tuyết đương nhiên có túi, lúc trước Thân Long Vân có tặng cô một chiếc túi hơn hai trăm nghìn, Vương ĐôngTuyết vốn vẫn luôn đeo, nhưng sau khi nghe giá của nó thì thỉnh thoảng cô ấy mới dám đeo ra ngoài.
Dù sao huênh hoang, tỏ vẻ giàu có như vậy cũng không hay, khiêm tốn một chút thì hơn.
Nhị Nha nghe thấy vậy liền cười khẩy: "Quên đeo? Lý do này mà cô cũng lấy ra được à, ha ha, không có là không có, cần gì phải ham hư vinh đến vậy".
"Chiếc túi này là mẫu túi mới nhất, ở nước ngoài, tôi học ngành thời trang nước ngoài, vậy nên chỉ mua mẫu của năm nay thôi, năm sau lỗi thời rồi, tôi không dám đeo".
"Có điều tôi sẽ mua tặng mẹ tôi mẫu túi của năm sau, sau này mẹ tôi tham gia mấy hoạt động quan trọng thì có mặt mũi lắm".
Quế Phương cười không khép được miệng: "Ui, hơn mười nghìn một chiếc túi, mẹ không đeo ra ngoài được đâu".
Mặc dù trên miệng nói vậy, nhưng trên mặt thì lộ rõ vẻ đắc ý.
Bà ta vốn xuất thân từ nông thôn, có thể đeo một chiếc túi hơn mười nghìn tệ là đủ giỏi rồi.
Quế Phương nhìn Từ Quyên: "Tiểu Quyên này, cô bảo con gái mua cho cô một chiếc đi, chúng ta nhiều tuổi thế này rồi, con cái cũng xuất sắc, chúng ta cũng nên hưởng thụ!"
Từ Quyên ngượng ngùng nói: "Ha ha, con rể tôi cũng mua cho tôi rồi, nhưng hàng chưa đến".
Quế Phương sững sờ: "Con rể cô mua rồi à? Mua ở đâu vậy?"
Tần Lâm rút điện thoại ra nhìn: "Chắc đang trên đường đến rồi, để cháu giục xem sao".
Chiếc 'túi đi chợ' mà Tần Lâm đặt mua chắc được vận chuyển bằng máy bay, nhìn thời gian chắc sắp xuống máy bay rồi.
Tần Lâm là cổ đông thứ hai của Louis Vuitton, đồ anh đặt làm nhất định phải được vận chuyển bằng máy bay, không kể đêm ngày, dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển đến tay Tần Lâm.
Quế Phương cười khẩy: "Mẹ Đông Tuyết à, chúng ta đang nói đến túi hàng hiệu chứ đâu phải hàng chợ bình thường đâu, cô đừng lấy túi bình thường ra đánh lừa người khác nhé!"
Từ Quyên im lặng liếc mắt, trong lòng nghĩ, cái bà này biết tỏ vẻ thật.
"Ai nói túi tôi mua là hàng chợ tầm thường chứ, chẳng phải là LV sao, tôi cũng đâu phải không biết, con rể tôi là cổ đông của LV đó!"
Nhị Nha không ngồi yên được nữa, cười khẩy nói.
"Sao cơ? Cổ đông của LV á? Cháu bảo này, sao dì Từ cái gì cũng tin được vậy? Anh ta mà là cổ đông của LV thì chắc cháu là chủ tịch của LV rồi!"
Lời vừa dứt, chuông điện thoại của Tần Lâm vang lên.
"Alo? Túi được đưa đến rồi hả? Được, đưa đến địa chỉ này, là..."
Tần Lâm nói xong, mấy phút sau, có tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông tay cầm một chiếc túi đưa cho Tần Lâm.
"Chào anh, đây là túi LV phiên bản giới hạn mà anh đặt làm".