Chị Na cũng không phải người nổi tiếng gì, chỉ là con gái nhà giàu kinh doanh nhỏ mà thôi.
Cô ta có thể làm những thứ mà không cần quan tâm đến ý kiến của người khác.
Lúc ở trên đã bị người khác ức hiếp rồi, đương nhiên cô ta sẽ tìm người đến trả thù.
Hồ Gia Hân có tiền thì sao, bây giờ ở trong tình cảnh này còn không chịu rén nữa ư?
Hồ Gia Hân cau mày, sắc mặt trở nên khó coi.
“Chị Na, vừa nãy là do chúng ta thi đấu, nếu đã cược thì phải chịu thua, nếu cô làm như vậy thì bản chất đã thay đổi rồi đấy”.
Chị Na cười khẩy: “Thay đổi thì sao, lát nữa thôi, tổng giám đốc Hồ sẽ phải cởi đồ trước mặt bao nhiêu đàn ông ở đây, cô đoán thử xem tôi có tung đoạn video này ra không?”
Sắc mặt Hồ Gia Hân sa sầm xuống.
Chị Na có chút quá đáng rồi, xem ra cô ta có ý định quay video, sau đó dùng nó để uy hiếp Hồ Gia Hân!
Lúc trước, khi chị Na cởi quần áo, Hồ Gia Hân chưa từng uy hiếp cô ta, cũng không dùng điện thoại quay lại.
Không ngờ lòng dạ người phụ nữ này lại ác độc đến vậy.
Chị Na cũng không phải nhân vật quan trọng, thân phận cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng Hồ Gia Hân thì khác, cô là bà chủ của châu báu Gia Hân, nếu đoạn video cởi đồ của cô bị phát tán thì công ty của bọn họ sẽ trở thành trò đùa mất.
Đến lúc đó, giá cổ phiếu của châu báu Gia Hân sẽ giảm mạnh, điều đó ảnh hưởng rất lớn đến công ty của họ.
Hơn nữa, danh tiếng của Hồ Gia Hân cũng sẽ bị hủy hoại, bà chủ tỷ phú nửa đêm đi đua xe bị người ta lột đồ, tin tức này chắc chắn sẽ lên tiêu đề trang nhất.
Hồ Gia Hân có chút sợ hãi, theo bản năng lùi về sau vài bước.
Tần Lâm lại vô cùng điềm tĩnh, đứng trước mặt Hồ Gia Hân để bảo vệ cô.
Chị Na liền cười khẩy, nói.
“Họ Tần kia, anh muốn lo chuyện bao đồng đúng không? Tôi cho anh một cơ hội, nếu kỹ thuật lái của anh tốt thì có thể trở thành đàn em của tôi, tôi sẽ tha cho anh”.
Chị Na nói xong, Tần Lâm lạp tức cười nhạt.
“Tha cho tôi? Cô muốn tha cho tôi, nhưng tôi còn định tha cho các người đấy”.
Chị Na cau mày, có chút không nói nên lời.
“Anh tha cho chúng tôi? Làm ơn đi, anh có nhìn thấy rõ tình hình chưa? Anh không nhìn thấy xung quanh có bao nhiêu người à?”
Tần Lâm nhìn một lượt mười mấy người đàn ông xung quanh, sau đó cười chế nhạo.
“Chỉ có mấy người mà thôi”.
“Thật xin lỗi, tất cả các người, bị tôi bao vây rồi”.
Lời nói của Tần Lâm khiến cho mọi người sững sờ.
Chúng tôi, bị bao vây? Con mẹ mày bị điên à!
“Chị Na, ra tay đi, có nói nhiều với bọn chúng cũng không tác dụng gì đâu, cứ đánh trước đã rồi nói!”
Mấy tên đàn ông cường tráng lao tới, sau đó nắm lấy cánh tay Tần Lâm, chuẩn bị ra tay.
Song, ngay lúc bọn họ vừa nắm được cánh tay Tần Lâm, cảm giác như bắt được một con cá chạch vậy, trơn tuột và không thể nào bắt nổi.
Sau khi Tần Lâm né sang một bên, trong tay bỗng lóe lên một tia sáng màu bạc, ngay lập tức một cây kim bạc đâm vào cổ đối phương.
Đột nhiên, những người đàn ông cường tráng kia bỗng nhắm mắt lại, sau đó ngã phịch xuống đất, không hề báo trước.
Nhìn thấy hai anh em ngay lập tức bất tỉnh nhân sự, tất cả mọi người đều sững ra, không biết Tần Lâm đã dùng thủ đoạn gì.
Người đàn ông này nằm thẳng trên mặt đất, tay vẫn siết chặt nắm đấm, giống hệt như bị co cứng vậy.
Đương nhiên bọn họ không thể nào nhìn ra được đó là do Tần Lâm điểm huyệt.
Điểm huyệt thông thường là dùng ngón tay ấn vào huyệt đạo, hiệu quả tương đối yếu.
Nhưng kỹ thuật của Tần Lâm lại khá lợi hại, kim bạc đâm vào huyệt đạo, tác dụng sẽ mạnh hơn ngón tay rất nhiều.
Lúc này, những người bị điểm huyệt sẽ co cứng cơ thể, giống như một hình nộm vậy.
Những người khác cũng có chút sững sờ, sau đó vội vàng xông lên, vây quanh Tần Lâm rồi bắt đầu ra tay.
Bọn họ đều xuất thân từ giang hồ, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, đi đâu cũng có người quen biết chào hỏi.
Nhưng động tác của Tần Lâm quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp ra đòn thì đã bị một cây kim bạc đâm vào người.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một vài đốm hoa trắng, tựa hồ như bóng hình của Tần Lâm.
Lúc này Tần Lâm giống hệt như Lăng Ba trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy, có thể ‘ghim chặt’ mọi người chỉ trong vài bước.
Những cây kim bạc này dường như có ma lực, đóng như đóng đinh vào từng người một, khiến cho tất cả mọi người đều bất động.
Trong vài giây, động tác của đám người kia vẫn cứng đờ, vẫn giữ nguyên bộ dạng chuẩn bị đánh vừa rồi, kết quả tất cả đều đã bị biến thành tượng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chị Na như chết lặng.
“Này! Các người làm gì đó, tại sao không động đậy đi! Này, này!”
Chị Na hoi kinh hãi, sau đó nhìn Tần Lâm rồi nói.
“Anh làm gì bọn họ rồi, nói mau! Mau giải đi!”
Tần Lâm cười khẩy: “Cô cũng ngây thơ quá rồi đó, tha cho cô một lần rồi, còn nghĩ sẽ tha lần hai sao?”
Sắc mặt chị Na trở nên vô cùng khó coi, chân cũng bắt đầu run rẩy, Tần Lâm kinh khủng quá, chỉ động đậy vài cái liền có thể khiến cho những người khác bất động? Trông bọn họ giống hệt như người chết vậy!
Mặt chị Na tái mét.
“Anh đừng có làm bậy, anh có biết bố tôi làm gì không?”
Tần Lâm cười khẩy: “Nói đi, nói rõ lai lịch ra, để tôi xem có lợi hại không!”
Chị Na nghiến răng nghiến lợi: “Bố tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Hiên Viên!”
Tần Lâm chợt sững ra: “Ồ? Trùng hợp vậy sao, bố cô là vị phó tổng nào nhỉ?”
Nhìn thấy Tần Lâm thật sự dừng lại, chị Na vui mừng khôn xiết, xem ra thân phận của bố cô ta còn có thể trấn áp được người khác.
“Bố tôi là phó tổng giám đốc Lữ, tốt nhất anh đừng nên làm bậy, nếu không mối quan hệ của bố tôi sẽ khiến anh không thể nà tưởng tượng nổi!”
Tần Lâm liền gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Nói xong, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho Vương Nhị.
“Chủ tịch Tần, Vương Nhị nghe!”
Tần Lâm liền đi thẳng vào vấn đề: “Có ai là phó tổng giám đốc Lữ không?”
Vương Nhị liền đáp: “Có, sao vậy ạ?”
Tần Lâm nói: “Sa thải ông ta”.
Vương Nhị bỗng sững ra một lúc, sau đó lập tức trả lời: “Hiểu rồi ạ!”
Với mệnh lệnh của chủ tịch Tần thì Vương Nhị phải chấp hành vô điều kiện, hơn nữa còn không thể hỏi nguyên nhân.
Bị chủ tịch Tần sa thải thì chắc là có lý do của nó.
Nghe thấy đoạn đối thoại của Tần Lâm qua điện thoại, chị Na chợt sững ra.
“Anh làm gì vậy, anh có quyền để ra lệnh sa thải ở tập đoàn Hiên Viên sao? Anh điên rồi à? Có cần thiết phải bốc phét đến vậy không?”
Tần Lâm liền cười khẩy: “Không tin ư? Vậy cô có thể gọi điện hỏi thử xem”.
Vẻ mặt chị Na bối rối, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bố.
“A lô, bố không sao chứ?”
Giọng thở dài của phó tổng giám đốc Lữ truyền đến từ bên kia điện thoại: “Bố... bố vừa bị công ty sa thải, bố cũng không biết tại sao nữa, công ty đột nhiên sa thải bố, còn nói đây là quyết định của chủ tịch, nhưng bố đâu làm chuyện gì sai, thôi được rồi Na Na, trước mắt không nói nữa”.
Sau khi cúp điện thoại, Lữ Na Na ngẩn người ra, mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tần Lâm.
Thật sự chỉ với một cuộc điện thoại đã có thể khiến bố cô ta mất việc?
“Anh... anh là chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên?”
Tần Lâm không trả lời, mà chỉ cười nhạt: “Nói đi, cô còn có chỗ dựa nào nữa?”
Sắc mặt Lữ Na Na xám xịt như xác chết, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô ta còn có chỗ dựa nào nữa đây?
Bố cô ta rớt đài rồi, từ giờ Lữ Na Na chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tần Lâm cười khẩy một tiếng: “Nếu đã không còn chỗ dựa nữa thì mau cởi đồ ra đi”.
Mặt Lữ Na Na chợt biến sắc: “Tôi... anh muốn làm gì...”
Tần Lâm cười khẩy: “Con người tôi ý, là kẻ tiểu nhân mà, có thù tất báo, dùng cách của địch để trị địch, chắc cô cũng nghe qua rồi nhỉ?”
Nói xong, Tần Lâm liền lấy điện thoại ra, bắt đầu quay Lữ Na Na.
Hồ Gia Hân bật cười: “Lữ Na Na, đây là do cô tự làm tự chịu, cô mau cởi ra đi, nếu cởi thiếu một món thì cũng đừng trách tôi!”
Lữ Na Na cắn răng, cô ta chỉ có thể cởi quần áo ra mà thôi, vừa cởi vừa rơi nước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
- ----------------------