"Sao hôm nay xuống sắc thế, đêm qua không ngủ được à?"
Tần Lâm thấy sắc mặt Hồ Gia Hân không tốt nên hỏi thăm.
"Ngủ ngon mà? Tần đại sư, anh đừng nói là ấn đường của tôi đen, e là sẽ xảy ra họa đổ máu đấy? Ha ha".
Hồ Gia Hân cười ngượng.
"Đấy cô xem, tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cô mà, cô cười cái gì?"
Tần Lâm chau mày.
"Có Tần đại sư ở đây thì làm sao xảy ra chuyện được chứ, trời có sập xuống, anh cũng sẽ đỡ cho tôi mà, tôi cần gì phải lo lắng chứ".
"Vậy cô phải trả tôi bao nhiêu tiền đây".
Tần Lâm liếc mắt.
Cuối cùng xe cũng đến mỏ khai thác, hai người đội mũ bảo hiểm rồi đi thẳng vào hầm.
Lúc này Ngô Hoài Nhân đang chỉ huy thợ mỏ, bắt đầu vận chuyển khoáng thạch, đây là khu vực khai thái mỏ đá quý của tập đoàn Hồ Thị, tự sản xuất tự tiêu thụ là cách tạo lợi nhuận quan trọng của bọn họ.
"Dì đến rồi".
Ngô Hoài Nhân kích động nói.
"Tần… Tần đại sư…"
Ngô Hoài Nhân cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tần Lâm, sao tên này cũng đến đây vậy? Đừng có làm hỏng chuyện tốt của tôi đấy, nếu anh muốn cản trở tôi thì tôi sẽ cho hai người cùng chết luôn.
"Biết sai để sửa là rất đáng khen, xem ra anh cũng là người hiểu chuyện".
Tần Lâm lạnh lùng nói, tên này sao lại siêng năng bất thường như thế này? Hôm qua còn là công tử ăn chơi trác táng, hôm nay lại chăm chỉ đi làm? Hơn nữa còn có thể chịu được khổ cực, đến khu vực khai thác mỏ để rèn luyện, có phải anh ta không vậy?
"Đúng rồi, cháu trai của tôi rất thông minh, được rồi, đều là người cùng hội cùng thuyền, anh đừng dọa thằng bé nữa, nhìn thấy anh là cháu tôi run cầm cập rồi kìa".
Hồ Gia Hân khẽ cười rồi nói.
"Được rồi, làm việc cẩn thận, đừng giả vờ làm việc khiến dì anh thất vọng là được".
Vẻ mặt Tần Lâm âm u, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản, tên nhóc này chắc chắn là giả vờ, công tử bột như anh ta Tần Lâm thấy nhiều rồi, làm gì có chuyện cải tà quy chính nhanh như vậy, giống như con người khác hoàn toàn. Đ
Mặc dù Hồ Gia Hân rất kỳ vọng vào Ngô Hoài Nhân, nhưng đôi khi kỳ vọng càng cao thất vọng càng nhiều.
"Bên dưới có chuyện gì? Phát hiện ra khoáng thạch gì sao?"
Hồ Gia Hân nhìn về phía Ngô Hoài Nhân.
"Là một loại khoáng thạch rất đẹp, giống như kim cương vậy, nếu cháu không nhầm thì khoáng thạch này rất lớn, nếu như là thật thì chúng ta sẽ giàu to rồi dì".
Ngô Hoài Nhân kích động nói.
"Nhưng sâu quá, hơn nữa còn rất nguy hiểm, cho nên sau khi phát hiện cháu cũng không dám manh động, công nhân thì càng không được, nếu bây giờ muốn khai thác ở đây thì rất khó, nhưng lợi nhuận khá lớn, nếu thật sự là kim cương thì sẽ phát tài, chúng ta phải mạo hiểm một lần, nhưng nếu không phải thì chúng ta không cần mạo hiểm như vậy".
"Nếu thật sự là kim cương thì tốt quá".
Ánh mắt Hồ Gia Hân sáng lấp lánh, đầy hưng phấn.
"Cháu đúng là phúc tinh của dì mà, mau đi chuẩn bị đi, dì sẽ xuống hầm để xem, nếu thật sự là kim cương thì dù có như thế nào cũng phải khai thác".
"Dì, ở bên dưới rất nguy hiểm, hay để cháu đi cho, cháu có chụp hai bức hình dì xem thử nhé".
Ngô Hoài Nhân nói.
"Ảnh không được đâu, phải xem tận mắt mới phân biệt được, bây giờ dì sẽ xuống đó".
Hồ Gia Hân lắc đầu nói.
"Cháu chụp kim cương sẽ rất khó nhận biết, nếu không tận mắt nhìn thì cho dù là bậc cao thủ cũng sẽ bị lừa. Không sao, chuẩn bị một chút để dì xuống đó, cháu nhìn không ra đâu".
Hồ Gia Hân đã nói như vậy, Ngô Hoài Nhân cũng chỉ đành gật đầu.
"Vậy được rồi, bây giờ cháu sẽ bảo công nhân đi chuẩn bị".
Ngô Hoài Nhân nói.
"Để tôi đi cùng cô".
Tần Lâm nói, nếu bây giờ để Hồ Gia Hân xuống một mình thì thực sự quá nguy hiểm, cho nên anh quyết định xuống cùng với cô ấy, hơn nữa hôm nay sắc mặt Hồ Gia Hân không được tốt, anh sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất.
"Hay là để cháu đi cho, dưới đấy nguy hiểm lắm".
Ngô Hoài Nhân nghiêm túc nói.
"Cháu đi làm gì, ngoan ngoãn chờ ở đây đi, cháu không phân biệt được kim cương đâu, nhỡ là kim cương thật thì cho dù chi phí cao như thế nào cũng phải khai thác bằng được, có khi phải đổi cả máy móc nữa".
Hồ Gia Hân liếc nhìn Ngô Hoài Nhân một cái, anh ta cố gắng như vậy, cô ấy cũng rất vui, bây giờ còn muốn thay cô ấy xuống hầm nữa.
Nhưng Ngô Hoài Nhân còn trẻ quá, chuyện này phải để cô ấy đích thân ra tay mới được.
"Vậy được rồi, dì phải cẩn thận đấy. Tần… Tần đại sư, mong anh sẽ chăm sóc tốt cho dì tôi".
Ngô Hoài Nhân thành tâm nói.
Tần Lâm gật đầu, tên nhóc này thay đổi nhanh vậy sao, muốn làm người lại một lần nữa sao?
Nhưng biết nhận lỗi là tốt rồi, bây giờ anh cũng không muốn đả kích lòng tin của Ngô Hoài Nhân, nếu không Hồ Gia Hân sẽ trách anh mất.
Hai người mặc đồ bảo hộ xong xuôi, theo quản đốc chuẩn bị xuống hầm, lúc này trong hầm đã ngừng sản xuất, cho nên dưới hầm chỉ có Tần Lâm, Hồ Gia Hân và người quản đốc chất phác.
Thang máy đi được khoảng năm phút mới xuống tới nơi.
"Lý Công, mọi người phát hiện ra khoáng thạch ở đâu?"
Hồ Gia Hân hỏi.
"Ở đằng trước có một nham động chật hẹp, chúng tôi không dám tiếp tục khai thác, sợ sẽ xảy ra sạt lở, cho nên mới mời chủ tịch xuống, nếu phải khai thác thì chúng tôi sẽ tiếp tục".
Lý Công chỉ về phía trước rồi nói.
"Tôi cũng chưa xuống lần nào, toàn thanh niên bọn họ xuống, tôi cũng nghe bọn họ nói lại thôi, mắt của tôi không được tốt, chỉ nhìn thấy trong nham động có ánh sáng phản chiếu".
"Vậy sao? Để tôi xem thử!"
Hồ Gia Hân mừng rỡ vội bước về phía trước, cẩn thận tới gần nham động chật hẹp dưới đất, nhưng nhìn kỹ mấy lần vẻ mặt lại có chút thất vọng, cái này vốn chẳng phải là kim cương gì cả, giống như hai khối thủy tinh lớn vậy, nhưng sao dưới lòng đất lại có thủy tinh? Nói chung là không phải châu báu gì quý giá, khiến Hồ Gia Hân vô cùng thất vọng.
"Xem ra đi không một chuyến rồi, chúng ta về thôi".
Hồ Gia Hân cười khổ nhìn Tần Lâm.
"Ok".
Tần Lâm gật đầu, cẩn thận nhìn xung quanh, ba người vào thang máy, bỗng nhiên thang máy kêu két két, đang lên cao được khoảng năm sáu mét thì có một tiếng kêu lớn, dây cáp bị đứt khiến thang máy rơi xuống đất.
"A…"
Hồ Gia Hân kêu lên, Lý Công cũng vô cùng sợ hãi, hồn bay phách lạc. Rơi từ độ cao như vậy xuống, lại bị nhốt trong lồng sắt, không chết cũng sẽ trọng thương.
Tần Lâm đã có sự chuẩn bị từ trước, trong lòng anh luôn bất an cho nên đã ra tay ngay lập tức, túm lấy Hồ Gia Hân và Lý Công, vận khí công để tiếp đất an toàn.
Nhưng Hồ Gia Hân và Lý Công vẫn sợ toát mồ hôi hột.
"Sao…sao lại như thế này? Cảm ơn cậu nhé chàng trai".
Lý Công không khỏi bàng hoàng, nghĩ lại mà sởn da gà, nếu không có Tần Lâm thì lão già ông đã mất mạng ở đây rồi.
Sau một tiếng động vô cùng lớn, thang máy rơi xuống đất rầm một cái, khiến cả hầm lò cũng chấn động, những điểm tựa xung quanh đều bị sụp đổ, công trường cũng tan tành trong giây lát.
Từng viên đá lớn rơi xuống, lúc này hầm đã hoàn toàn bị sập.
"Sao lại như vậy, sao lại… không, không thể nào! Tôi không muốn chết".
Hồ Gia Hân tái mét, mặt mày không có chút sức sống, đôi tay nắm chặt lấy Tần Lâm, còn đôi chân của Lý Công cũng run rẩy, nhưng bây giờ bọn họ đã không còn đường lùi rồi.
Sập hầm lò, mười phần chết chín, đá lớn liên tục lăn xuống, trên đầu bọn họ toàn bụi, đá rơi thẳng xuống giữa hầm, mất điểm tựa nên hầm lập tức bị sập.
Chương 1175: Nhanh chóng cứu viện
"Rầm rầm rầm…"
Trên mặt đất, mọi người cũng tái mặt, bọn họ không ngờ tới cảnh tượng vừa rồi, mấy chục người vẻ mặt hoang mang, xúm lại một góc.
Khoảnh khắc tiếng động đinh tai nhức óc kia vang lên, hầm bị sập, Ngô Hoài Nhân cũng ngây ngốc.
"Sập… sập rồi…"
Ngô Hoài Nhân hít một hơi thật sâu, đứng ngây người, mặc dù anh ta đã biết trước sẽ có cảnh này, mọi chuyện là do anh ta chuẩn bị, nhưng lúc sập hầm thật sự, trong lòng anh ta cũng vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Khói bụi mù mịt cùng những tiếng động rợn người, mặt đất xung quanh cũng như nứt ra, ba mươi mét dưới hầm xuất hiện một cái hố sâu, mọi người lùi hết về phía sau, mặt xám lại như tro tàn.
"Lý Công vẫn ở bên dưới! Sao lại như thế này? Sao lại bị sập được, chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi mà".
"Đúng vậy đó, chủ tịch Hồ vẫn ở bên dưới, chủ tịch Hồ chắc không…"
"Đừng nói linh tinh, không mau đi tìm người đi, báo cảnh sát, mau đi báo cảnh sát đi!"
"Chủ tịch Hồ chắc chắn không xảy ra chuyện gì, Lý Công cũng vậy".
Đám đông hỗn loạn, bọn họ không ngừng run rẩy, trong lòng thì mừng thầm, may mà bọn họ không ở dưới hầm, nếu không thì chắc chắn khó thoát.
Hầm hơn ba mươi mét bị sập, sao bọn họ không lo cho được? Nếu hôm nay ở dưới đó không phải là chủ tịch Hồ thì sẽ là bọn họ, nhiều người như vậy đều bị chôn sống bên dưới.
Bây giờ mạng người là quan trọng nhất, ai không lo cho được?
"Người đâu hết rồi? Mau đến đây, dì của tôi bị vùi dưới kia kìa".
"Mau đến đây!"
"Cứu chủ tịch Hồ của tôi đi!"
Ngô Hoài Nhân quỳ xuống đất, hét đến lạc giọng, nước mắt tuôn như mưa.
Bây giờ dì chết, bị chôn dưới hầm thì anh ta là người hưởng lợi nhiều nhất!
Anh ta và anh Hổ đã trăm phương ngàn kế tính toán tất cả, chỉ vì ngày hôm nay, sâu ba mươi mét, vùi lấp ba người, sao mà sống được chứ?
Đã làm phải làm cho trót, chỉ cần Hồ Gia Hân chết thì anh ta mới có thể chiếm được tập đoàn Hồ Thị, trở thành người nắm quyền của châu báu Gia Hân, như vậy thì anh ta sẽ trở thành đại gia thật sự, chẳng cần phải nể mặt ai cả cũng chẳng cần dựa dẫm vào người khác nữa.
"Hi hi hi, để tôi xem ai còn có thể ngăn cản tôi nữa, tôi phải thành công, tôi phải trở thành đại gia nghìn tỷ, ha ha ha!"
Mặc dù Ngô Hoài Nhân khóc lóc thảm thiết nhưng trong lòng thì mừng như điên, vô cùng kích động, thắng lợi ở ngay trước mắt, Hồ Gia Hân cô không để tôi trở thành lãnh đạo thật sự của tập đoàn Hồ Thị, thì tôi sẽ dùng đôi tay của mình giành lấy.
Mưu kế của anh Hổ mặc dù hơi độc ác nhưng rất có ích, nếu không Hồ Gia Hân hứng lên muốn xen vào chuyện của anh ta thì có thể đạp anh ta bất cứ lúc nào, phải nhanh chân đi trước mới có thể trở thành người nắm quyền.
Thấy cảnh tượng công nhân khẩn trương, sợ hãi, anh ta biết mình sắp thành công rồi, Hồ Gia Hân chắc chắn đã chết, tên Tần Lâm cũng chết theo luôn, như vậy bọn họ có thể làm đôi uyên ương số khổ, chính Tần Lâm là người tát anh ta mạnh nhất, hôm nay mối thù đã được báo, chiêu này của Ngô Hoài Nhân đúng là một mũi tên trúng hai đích.
"Dám đắc tội với Ngô Hoài Nhân tôi, chỉ có con đường chết mà thôi, muốn ra oai với tôi sao? Hừ hừ, kiếp sau đi".
Ánh mắt Ngô Hoài Nhân âm u, vừa khóc nức nở vừa gào thét.
"Dì không được chết, dì không được rời xa cháu, dì chết rồi thì cháu phải làm sao, dì ơi, hu hu hu!"
Công nhân nhanh chóng cứu viện, chỉ có Ngô Hoài Nhân là cười thầm trong lòng, tập đoàn Hồ Thị nghìn tỷ sắp rơi vào tay mình rồi, chuyện này đúng là dễ như trở bàn tay.
Từng giây từng phút trôi qua, nhân viên cứu hộ đến ngày càng nhiều, khu vực hầm lò ngày càng trở nên nghiêm trọng, công việc cứu hộ cũng vô cùng khó khăn.
Đội cứu trợ hơn ba mươi người cầm dụng cụ thiết bị đến kết hợp cùng công nhân mỏ để cứu trợ, nhưng đến trưa vẫn không có chút kết quả nào.
Nếu dùng máy múc thì sợ sẽ phá hoại khối đất dưới hầm, đến lúc đó có khi lại không còn chút hy vọng nào.
Nhưng nếu không dùng máy múc thì lại càng ít khả năng cứu sống hơn.
Sự cố sập hầm lần này khiến mọi người rất lo lắng, vì người bị vùi lấp dưới đấy là chủ tịch của bọn họ, ai mà không sợ chứ? Có liên quan đến công việc của bọn họ, an toàn của bọn họ, tất cả công nhân mỏ ở đây đều sợ hãi, bọn họ khó tránh khỏi việc phải chịu trách nhiệm.
"Mọi người nhất định phải cứu được dì của tôi, cầu xin mọi người đó.
Ngô Hoài Nhân kích động nói, túm lấy tay một nhân viên cứu hộ.
"Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức".
"Nhất định, nhất định! Dì của tôi là chủ tịch tập đoàn Hồ Thị đấy".
Ngô Hoài Nhân tỏ ra đau khổ, nhưng trong lòng vô cùng hả dạ.
Nghe nhân viên cứu hộ nói, sập hầm ba mươi mét thì gần như không có khả năng sống sót, hơn nữa còn xuất hiện hố to như thế này chứng tỏ đất đá đều bị rơi vào trong, nếu móc lên thì chỉ còn con đường chết.
"Anh buông tay tôi ra đi. Anh cứ giữ tôi như vậy làm sao tôi đi cứu người được?"
Nhân viên cứu hộ bất đắc dĩ nói, rồi bỏ tay Ngô Hoài Nhân ra, nhanh chóng tiếp tục công việc cứu trợ.
Đến tận lúc xế chiều, khi cả khu khai thác dần chìm vào bóng tối, vài ánh đèn pha vẫn phát sáng, công việc cứu hộ vẫn đang được tiến hành khẩn trương.
Mạng sống quan trọng hơn tất cả!
Lúc này trong lòng Ngô Hoài Nhân lại càng vui, dì ơi là dì, dì bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, không phải dì và tên Tần Lâm kia có quan hệ rất tốt sao? Đến đứa cháu như tôi cũng không so được, vậy thì hai người đi chết cùng nhau đi.
Người không vì mình trời chu đất diệt, dì chết rồi tôi mới có thể tiếp quản tập đoàn Hồ Thị, đến lúc đó mọi thứ sẽ là của tôi, dì cứ yên giấc ngàn thu nhé.
Một ngày đã trôi qua, hy vọng ngày càng mong manh, đã đào năm mét rồi mà đội cứu trợ vẫn rất bận rộn, bọn họ không dám dùng máy múc, vì sự an toàn của người bên dưới, bọn họ không thể từ bỏ bất cứ tia hy vọng nào.
Nhưng rất nhiều người đã lặng lẽ lắc đầu, trong lòng có chút thương xót, đã một ngày rồi mà không có chút tin tức gì, hầm phía dưới đã sập hoàn toàn rồi, bây giờ cũng khó mà xoay chuyển được tình thế.
Mệt cả một ngày, Ngô Hoài Nhân cũng vươn vai một cái, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc rồi.
Lúc này dưới lòng đất, ba người khom người trong góc giữa chiếc thang máy và hai tảng đá lớn, Lý Công đã ngất lịm đi, ông ấy tuổi đã cao, sức khỏe cũng không tốt nên đã ngất mê man từ lâu rồi.
Hồ Gia Hân ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, thiếu đồ ăn cộng với việc sợ hãi tuyệt vọng đã khiến cô ấy lạnh run cầm cập.
"Tần Lâm, anh nói xem liệu chúng ta có chết ở đây không?"
Hồ Gia Hân miệng khô rát, khẽ nói, âm thanh đứt quãng, ai cũng có nỗi sợ chết như vậy thôi, cho dù bạn có là tỉ phú nghìn đô hay ăn mày thì khi đối diện với cái chết, nỗi sợ trong lòng cũng sẽ dần bừng lên.
Lần trước Hồ Gia Hân đã từng một lần bị kẹt dưới hầm, sau lần đó cô đã bị ám ảnh tâm lý cho nên hôm nay cô mới muốn Tần Lâm đi cùng, nhưng lần này lại để Tần Lâm phải chịu khổ cùng rồi.
Chẳng lẽ bản thân mình lại xui xẻo đến như vậy?
Hai lần xuống hầm đều gặp nạn, lần đầu còn đỡ, nhưng lần này là hầm thẳng đứng, hơn ba mươi mét, công việc cứu hộ sẽ khó hơn gấp mười lần so với hầm nghiêng, không có đồ ăn không có nước uống, thậm chí không khí cũng sắp cạn kiệt rồi, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Hồ Gia Hân đã nhìn thấy thần chết đưa tay ra với cô rồi.
Chương 1176: Phong bế huyệt đạo
"Tôi xin lỗi, là tôi không tốt, làm liên lụy đến anh".
Giọng Hồ Gia Hân khàn khàn, cắn chặt môi, trong bóng tối và sợ hãi vô tận, lạnh giá và tuyệt vọng, chắc lần này cô khó thoát rồi.
"Không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ sống sót rời khỏi đây".
Tần Lâm vô cùng bình tĩnh, thật ra anh cũng sợ, là con người ai mà chẳng sợ cái chết, cho dù có là anh thì anh cũng bó tay, bây giờ chỉ còn cách chờ đợi thôi.
Mười mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, Tần Lâm cảm thấy mặt đất hơi chấn động, đội cứu viện chắc chắn sẽ không từ bỏ, mạng người quan trọng, mọi người trên mặt đất chắc rất lo lắng.
Chỉ cần bọn họ vẫn còn một tia hy vọng, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống thì nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Nhưng hoàn cảnh này quá khó khăn, không khí loãng, lòng đất lạnh lẽo, còn cả nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khiến Hồ Gia Hân không còn chút sức lực nào.
Hầm thẳng đứng ba mươi mét, muốn đào lên thì phải mất hơn một tuần, cần phải quan sát tình hình dưới lòng đất nữa, chỉ cần có chút sai sót là sẽ có khả năng sụt lún lần hai, bị vùi lấp trong đất đá như vậy thì càng khó có cơ hội sống sót.
Công việc cứu hộ vô cùng khó khăn, kiên trì trong thời gian một tuần là việc vô cùng khó, không ăn không uống, lại còn trong điều kiện lạnh giá khắc nghiệt như vậy nữa, ba ngày là đã quá sức chịu đựng rồi.
Hồ Gia Hân cũng không ngu ngốc, cô biết Tần Lâm đang an ủi cô, lúc này cho dù bụt có hiện lên cũng không cứu nổi bọn họ.
Bọn họ chỉ có thể chờ đợi trong vô vọng, không biết rằng sau khi chờ đợi là cái chết hay sự tuyệt vọng, sự sống quá mong manh.
"Nếu có thể sống sót rời khỏi đây, tôi sẽ nói cho anh một bí mật".
Hồ Gia Hân tựa vào vai Tần Lâm, khẽ nói.
"Được, vậy tôi phải đợi bằng được".
Tần Lâm bình tĩnh nói, công việc cứu trợ có nhanh cũng phải bảy ngày, bảy ngày đối với anh thì không phải chuyện khó, nhưng đối với Hồ Gia Hân và Lý Công thì khác, bọn họ không học công phu, thể chất cũng kém hơn người bình thường, chẳng trách Hồ Gia Hân lại tuyệt vọng như vậy.
"Nói rồi đấy, chúng ta không được chết".
Hồ Gia Hân thì thầm, nhưng Tần Lâm cảm nhận được nước mắt cô đang rơi thấm ướt vạt áo anh, sợ hãi phải đối diện với cái chết, chẳng mấy ai có thể hiểu được cảm giác này.
"Tôi thấy lần này không phải là ngoài ý muốn, có chuyện gì đó mờ ám ở đây. Tại sao hôm qua còn ăn chơi trác táng, ngông nghênh lên mặt mà hôm nay đã trở thành một chàng trai ngoan ngoãn? Tại sao cái hầm này lại xảy ra tai nạn đúng lúc như vậy? Nếu cô có mệnh hệ gì thì ai là người có lợi nhất?"
Lời nói của Tần Lâm khiến Hồ Gia Hân giật mình, siết chặt nắm đấm, nhưng cô vẫn im lặng.
Một lúc sau, Hồ Gia Hân cũng ngủ thiếp đi, Tần Lâm cũng giữ im lặng, hít thở đều, không lãng phí thể lực.
Tần Lâm cũng không có cách nào giúp hai người họ vượt qua cửa ải này, có thể vượt qua hay không còn phải xem may mắn của hai người.
Lúc này Tần Lâm chuẩn bị phong bế huyệt đạo của hai người, khiến bọn họ rơi vào trạng thái tịch cốc.
*Tịch cốc là phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, ý chỉ người đi tu không ăn cơm để chuyên tâm vào việc tu hành.
Phong bế huyệt đạo xong, tốc độ máu trong cơ thể bọn họ cũng giảm xuống, chìm vào trạng thái chết giả, dùng lỗ chân lông để hô hấp, rất có tác dụng trong việc giảm bớt năng lượng tiêu hao của cơ thể, có thể chịu đựng trong vòng mười ngày.
Hồ Gia Hân còn ổn nhưng tình trạng của Lý Công khá kém, dù gì ông ấy cũng năm sáu mươi tuổi rồi, không thể so sánh với thanh niên được, sau khi Tần Lâm phong bế huyệt đạo thì cho dù có ở dưới lòng đất hai mươi ngày cũng chẳng sao.
Tần Lâm phong bế huyệt đạo của hai người xong thì bọn họ chìm vào giấc ngủ, chỉ cần chờ đến lúc đội cứu hộ đào xuống tới nơi là bọn họ được cứu rồi.
Bọn họ cần bao lâu Hồ Gia Hân cũng có thể kiên trì được, nhưng hầm có xảy ra chấn động lần hai hay không lại là một thử thách lớn.
Tần Lâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tự phong bế huyệt đạo của mình, chỉ mong ngày đó mau đến!
Bảy ngày đã qua, công việc cứu trợ vẫn chưa hoàn thành, lúc này cổ phiếu của tập đoàn Hồ Thị đang tụt dốc mạnh, các tờ báo đưa tin rầm rộ, chủ tịch tập đoàn Hồ Thị gặp nguy hiểm dưới hầm, e là đã tử vong.
Lúc này Ngô Hoài Nhân vui muốn chết, anh ta trực tiếp gia nhập vào hội đồng quản trị, yêu cầu điều hành công việc của tập đoàn Hồ Thị, trong lúc dì đang gặp nạn, không thể để cho tập đoàn Hồ Thị rơi vào khủng hoảng được
Mặc dù có nhiều người phản đối nhưng Ngô Hoài Nhân là cháu của Hồ Gia Hân, mà Hồ Gia Hân chưa có chồng có con, lúc này dường như không ai có thể phủ nhận được sự xuất hiện của Ngô Hoài Nhân, hơn nữa anh ta cũng đã tìm được một đội luật sư chuyên nghiệp, chỉ đợi đến lúc đội cứu trợ công bố kết quả là anh ta có thể chiếm đoạt hết khối tài sản kếch xù kia.
Ánh đèn rực rỡ, khách sạn Long Đằng.
"Cuộc sống của dân thường chúng ta thật là vui là lá la".
Ngô Hoài Nhân mặt đỏ bừng vừa cầm ly rượu vừa hát.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có hai người, người kia đương nhiên là Chu Hổ, hai người đều uống say khướt, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
"Cậu đừng vui sớm quá, ha ha, nhỡ dì cậu lại bò từ trong quan tài ra thì kế hoạch của chúng ta coi như thất bại rồi".
Chu Hổ cười.
"Không thể! Chắc chắn không có chuyện đó đâu! Đã một tuần rồi, chết từ lâu rồi, ha ha, đội cứu trợ vẫn còn lâu mới mở rộng công việc cứu trợ, cho dù có là thần tiên cũng chẳng sống được đến bây giờ, đấy là hầm thẳng đứng chứ có phải hầm nghiêng đâu, đất đá rơi hết vào bên trong, có khi còn rơi trúng đầu cô ta rồi ấy. Hừ hừ".
Ngô Hoài Nhân mặt đỏ bừng bừng, tự tin lắc đầu nói.
"Cũng đúng, mà một tuần rồi, bây giờ tập đoàn Hồ Thị đang không ổn định, cuối cùng cậu cũng có thể thu lưới rồi, là người thừa kế đầu tiên, thừa hưởng gia tài nghìn tỷ, ha ha ha, từ giờ chủ tịch Ngô không phải dạng vừa đâu".
Chu Hổ cười nịnh bợ, ánh mắt trở nên gian xảo.
Hãy truy cập website
Ngô Hoài Nhân chột dạ, nụ cười tắt ngấm, mặc dù Liễu Thanh Thanh chỉ lớn hơn anh ta vài tuổi, nhưng dù gì cũng là bạn thân nhất của dì, anh ta cũng gặp mấy lần rồi, vô cùng sợ hãi Liễu Thanh Thanh nên không dám ho he gì cả, Liễu Thanh Thanh không phải người mà anh ta có thể đùa.
"Dì của cậu vẫn chưa chết mà cậu dám ở đây ăn chơi nhảy múa? Ngô Hoài Nhân, có phải cậu cảm thấy một khi dì cậu chết thì cậu sẽ là người lên nắm quyền tập đoàn Hồ Thị, không cần phải lo lắng gì nữa phải không?"
Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nói, Ngô Hoài Nhân lắc đầu lia lịa.
"Cháu mượn rượu giải sầu, dì Liễu, dì đừng hiểu nhầm".
Ngô Hoài Nhân không dám đắc tội với Liễu Thanh Thanh.
"Mượn rượu giải sầu? Ha ha ha, mấy ngày hôm nay cậu đến hầm lần nào chưa? Không phải là đi tìm luật sư thì là ăn chơi đàn đúm đúng không?"
Liễu Thanh Thanh nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, cậu nói với tôi là uống rượu giải sầu? Ngu mới tin đấy.
"Cháu thật sự không có, dì Liễu! Cháu sợ đến đó sẽ nghe tin buồn lại càng buồn hơn".
Ngô Hoài Nhân khẽ nói.
"Giả vờ cho ai xem, nếu Gia Hân xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu".
Liễu Thanh Thanh nói xong thì giận dữ bỏ đi.
Chương 1177: Không có dấu hiệu của sự sống
"Con mụ đáng ghét! Cô ta là cái thá gì chứ? Chủ tịch Ngô, chúng ta không cần phải sợ, đợi đội cứu hộ đào được xác xủa Hồ Gia Hân là chúng ta có thể ăn no ngủ yên rồi, cô ta chỉ là người ngoài, sao có thể khoa tay múa chân ở đây chứ?"
Chu Hổ nói.
"Tao khinh! Con mụ thối tha, ông đấy ngứa mắt cô lâu rồi đấy, còn muốn trèo lên đầu ông ngồi à, mơ mộng hão huyền".
Vẻ mặt Ngô Hoài Nhân âm u, Liễu Thanh Thanh rõ ràng đang nghi ngờ anh ta, nhưng không có chứng cứ thì có thể làm gì nhau chứ?
Đợi đến lúc anh ta lên nắm quyền tập đoàn Hồ Thị, đến lúc anh ta giàu rồi, nhất định sẽ tìm người đến bắt Liễu Thanh Thanh trói lại rồi cho cô ta một bài học.
Nhìn theo bóng Liễu Thanh Thanh rời đi, Ngô Hoài Nhân nghiến răng nghiến lợi, anh ta chịu đựng cuộc sống này đủ rồi, anh ta phải là người đứng đầu, anh ta phải bắt tất cả mọi người kính trọng anh ta.
"Tổng giám đốc Liễu có về nhà không?"
Tài xế hỏi.
"Đến hầm".
Liễu Thanh Thanh nói.
Màn đêm đen kịt, hôm nay đã là ngày thứ tám, cô hỏi ra được đêm nay có khả năng sẽ đào đến tầng đất cuối cùng.
Đêm nay cô quyết định sẽ không chợp mắt.
Mỗi ngày Liễu Thanh Thanh đều đến khu khai thác, trong lòng cô luôn nhói đau.
Tần Lâm ơi là Tần Lâm, anh đừng xảy ra chuyện gì nhé, còn Gia Hân nữa, một người là người đàn ông cô yêu sâu đậm, một người là bạn thân nhất của cô, bây giờ cô không thể nghĩ thêm điều gì nữa, chỉ cần hai người bọn họ có thể sống sót, có thể bình yên vô sự là được rồi.
Nhưng bọn họ còn trên đời này không thì Liễu Thanh Thanh cũng không chắc.
Hy vọng ngày càng mong manh, đã sang ngày thứ tám rồi, họ còn sống hay không? Dưới lòng đất mấy chục mét, thực sự quá khó.
Liễu Thanh Thanh đã đi hỏi chuyên gia, nếu hầm nghiêng thì có khả năng, nhưng hầm đứng mà sập thì quá ba ngày không ai có thể sống nổi, không có ngoại lệ.
Tần Lâm, nếu anh cứ ra đi như vậy thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu.
Trong mắt Liễu Thanh Thanh rơm rớm nước mắt, cô chỉ muốn gặp anh lần cuối, vậy mà không ngờ lần này chẳng lẽ là vĩnh biệt sao?
Hồ Gia Hân và Tần Lâm cùng bị vùi lấp dưới hầm, trong lòng Liễu Thanh Thanh cũng rất rối loạn, nhưng bây giờ tính mạng còn chưa được bảo đảm cho nên cô cũng không nghĩ nhiều đến vậy.
Bây giờ cô chỉ mong nhìn thấy Hồ Gia Hân và Tần Lâm bình yên vô sự là được.
Nhưng mơ ước đó quá khó thực hiện, nhiều nhân viên cứu hộ đã bỏ cuộc rồi, mặc dù công việc cứu hộ vẫn tiếp tục nhưng người còn sống hay không thì ai cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Sập hầm tám hôm rồi, sao còn sống được chứ? Bọn họ là người làm công việc cứu hộ, phải nắm rõ tình hình hơn ai hết, không thể phủ nhận kỳ tích của sinh mạng nhưng chuyện này rất khó xảy ra, thời gian quá lâu, bên dưới hầm không có không khí, không có không gian là trở ngại lớn nhất.
"Vèo…"
Một ngôi sao băng vụt qua phía chân trời, Liễu Thanh Thanh ngước đầu lên nhìn, trong lòng hơi run rẩy, người ta hay nói, sau khi chết con người sẽ biến thành sao băng, Tần Lâm, rốt cuộc anh còn sống không?
Trong lòng cô rất hối hận, gần đây cô vẫn muốn tìm gặp Tần Lâm, có một số chuyện để trong lòng cũng lâu rồi nhưng cô không biết mở lời như thế nào, cuối cùng vì sự do dự của mình mà có thể khiến cô và Tần Lâm mãi mãi không gặp được nhau.
Đúng lúc này, đội cứu hộ có tin tức.
"Đào được rồi! Đào được rồi!"
"Mau! Mau đưa lên xe cứu thương!"
"Vẫn còn sống, vẫn còn sống, mau lên!"
Âm thanh ồn ào vang vọng cả khu khai thác, lúc này Liễu Thanh Thanh cũng quay đầu lại, vội vàng chạy đến bên mép hầm.
Vẫn còn sống!
Liễu Thanh Thanh vô cùng kích động, thật sao? Tần Lâm và Hồ Gia Hân vẫn còn sống sao?
Liễu Thanh Thanh chạy đến nơi thì ba người đã được nhân viên y tế đưa lên rồi.
"Sao rồi, người sao rồi?"
Liễu Thanh Thanh kích động hỏi.
"Không có dấu hiệu của sự sống nữa rồi…"
Sao lại như thế, sao lại…
Liễu Thanh Thanh phun một ngụm máu, hai chân khụy xuống, ngã ra đất, vệ sĩ bên cạnh vội đỡ cô dậy, nhưng lại bị Liễu Thanh Thanh đẩy ra, ngơ ngác nhìn cái hố lớn sâu thẳm.
Ba người đã được đắp vải trắng, lúc này tất cả mọi người đều vô cùng đau buồn, bọn họ đã cố gắng tám ngày bảy đêm, vậy mà kết quả vẫn thất bại, nhiều người còn không chấp nhận được.
Không còn dấu hiệu của sự sống thì đồng nghĩa với cái chết, cơ thể vô cùng lạnh lẽo, người đã vĩnh viễn ra đi.
Liễu Thanh Thanh rưng rưng nước mắt, bạn thân mất, người cô yêu nhất cũng rời đi, đây là nỗi đau mãi mãi trong lòng cô, hai người ra đi cùng một lúc, Liễu Thanh Thanh thực sự vô cùng tuyệt vọng.
"Dì của cháu ơi, dì chết thảm quá, hu hu hu!"
Lúc này Ngô Hoài Nhân cũng xông tới, quỳ xuống đất, gào khóc rung trời nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt.
Trong lòng Ngô Hoài Nhân vui còn không hết ấy chứ, con mụ thối cuối cùng cũng chết rồi, sau này tập đoàn Hồ Thị sẽ là của anh ta, nghĩ tới đây là Ngô Hoài Nhân cúi đầu xuống cười thầm.
Lúc này không có ai ra ngăn cản anh ta, dù gì cũng là người thân, người thân chết ai mà không buồn chứ?
Mọi người xung quanh đều khẽ thở dài, nỗ lực của bọn họ coi như đổ sông để biển, nhưng để người thân nhìn bọn họ lần cuối cũng coi như là một chút an ủi.
Lúc này, Hồ Gia Hân đã nhìn rõ Ngô Hoài Nhân đang cười thầm qua mép vải trắng.
"Dì ơi dì, lần này e là lần gặp cuối cùng của chúng ta rồi, dì yên tâm, tập đoàn Hồ Thị cháu sẽ quản lý tốt, nhất định sẽ phát triển rực rỡ, hu hu hu".
Hãy truy cập website
Trái tim Hồ Gia Hân đã hoàn toàn tan vỡ rồi, Ngô Hoài Nhân hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, tên nhóc này hết thuốc chữa thật rồi, hơn nữa lần gặp tai nạn này còn là một tay anh ta sắp đặt.
Thất vọng, quá thất vọng!
Lúc này, Hồ Gia Hân giơ tay ra nắm lấy cánh tay của Ngô Hoài Nhân.
"A? Ma! Xác chết vùng dậy rồi!"
Ngô Hoài Nhân sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất không động đậy được, lần này anh ta khóc thật rồi, sợ rớt nước mắt.
Tay bị nắm chặt, chẳng lẽ Hồ Gia Hân hiện hồn về rồi?
Khuôn mặt Ngô Hoài Nhân xám ngắt, muốn đẩy tay Hồ Gia Hân ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sao có chuyện xác chết vùng dậy được?
Đêm rồi đừng dọa ma có được không.
"Ngô Hoài Nhân, thằng khốn!"
Hồ Gia Hân hét lên, nhưng cơ thể quá yếu, lúc này cô chỉ có thể cử động một chút.
Liễu Thanh Thanh cũng giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hồ Gia Hân, cô vô cùng vui mừng, thấy Tần Lâm ở bên cạnh cũng từ từ đứng dậy.
Liễu Thanh Thanh chăm chú nhìn Tần Lâm và Hồ Gia Hân, trong lòng vui mừng khôn xiết!