Bùm…
Một tiếng sấm vang lên, tia chớp ngang dọc trên bầu trời tối tăm, loé lên những tia sáng.
Đế quốc Bắc Minh, nội thành Lăng Vân.
Bụp…
Lúc này, một bóng người bị vứt thẳng ra ngoài, từ cửa sau của một phủ đệ hào hoa.
“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”
“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!”
“Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”
Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.
Rắc rắc…
Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.
Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.
“Lăng Thế Thành!”
“Lăng Thiên!”
Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.
Tí tách, tí tách…
Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện một cơn bão cuồn cuộn tung trời, lao xuống như muốn nuốt chửng mặt đất.
Gió bão thét gào, nước mưa táp xuống đất dữ dội.
Tần Ninh ngẩng đầu, ngước nhìn lên trời cao.
“Ông trời ơi, đến cả ông cũng thấy bất công thay Tần Ninh ta sao?”, Tần Ninh thì thào nói, mưa đổ ướt sũng người.
“Ta không phục, Tần Ninh ta sao có thể chết ở chỗ này, sao có thể khuất phục cha con Lăng Thế Thành được!”
Tần Ninh cắn răng, gắng sức kéo lê người, để lại sau lưng một vệt máu dài, bị mưa lớn nhanh chóng rửa sạch.
Mưa rơi lách tách, khiến toàn thân Tần Ninh không ngừng run rẩy, vẻ mặt trắng bệch đáng sợ, nhưng hai tay thì vẫn gắng sức để kéo người lên phía trước, cho dù mười ngón tay đều đẫm máu tươi nhưng hắn không hề quan tâm.
Đột nhiên, cơn mưa tầm tã lúc này ngừng lại.
Một chiếc ô đang che chắn cho thân thể của Tần Ninh.
Một bóng dáng xinh đẹp, đôi chân đi ủng bạc, mặc một chiếc váy dài có thêu hình hoa nhài xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Trong cơn mưa, một cô gái xuất hiện như thế mang lại cho người ta một cảm giác thơm ngát và tao nhã.
“Sở Ngưng Thi!”
Hắn ngẩng đầu nhìn người con gái yêu kiều trước mắt. Khuôn mặt xinh đẹp đó từng khiến hắn mê muội, nhưng bây giờ nó lại chỉ khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
“Cô tới đây làm gì?”
“Ta đưa huynh về!”, Sở Ngưng Thi lạnh nhạt nói.
“Đưa ta về? Bây giờ cô còn có lòng tốt thế sao?”
“Tần Ninh!”
Sở Ngưng Thi mở miệng nói: “Huynh nên biết, nhà họ Lăng xứng đáng là bá chủ của nội thành Lăng Vân. Nhà họ Sở ta và nhà họ Tần huynh cộng lại cũng không phải là đối thủ của họ, Lăng Thế Thành là chính là cao thủ Thiên Môn cảnh, ta không có sự lựa chọn nào khác!”
“Không có lựa chọn?”
Tần Ninh cười khẩy nói: “Sở Ngưng Thi à, cái cô gọi là không có sự lựa chọn chính là lừa Tần Ninh ta tới dãy núi Lăng Vân, để Lăng Thế Thành bắt ta rồi đích thân đoạt lấy Tinh Môn của ta để giao cho con trai Lăng Thiên của lão ta sao?”
“Để Tần Ninh ta trở thành một phế nhân, trở thành một kẻ phải chết, sau khi chết, còn phải chịu hàng ngàn dân chúng trong thành Lăng Vân phỉ nhổ sao?”
“Tần Ninh!”
Sở Ngưng Thi hít sâu rồi hét lên: “Nhà họ Tần của huynh không phải cũng khom lưng uốn gối với phủ thành chủ hay sao? Nếu ta không nghe theo thì nhà họ Sở của ta sẽ biến mất ở nội thành Lăng Vân, ngu nguội thì sống mà giỏi giang thì chết, huynh hiểu không? Muốn trách thì phải trách huynh đã thức tỉnh Tinh Môn!”
“Ha ha…”
Tần Ninh cười lớn, vẻ mặt hung ác, điên cuồng gào lên: “Được lắm, được lắm, hay cho câu ngu nguội thì sống mà giỏi giang thì chết!”
“Nếu Tần Ninh ta không nghe lời nói ngớ ngẩn của cô thì sao lại bị bắt về Lăng phủ, bị cha con Lăng Thế Thành cướp đoạt Tinh Môn?”
“Huynh… quá là cứng đầu!”
“Cút!”
Tần Ninh bỗng nhiên hét lên: “Kể cả ta chết ở đây thì cũng không cần kiểu quan tâm giả tạo của cô!”
“Hừ!”
Sở Ngưng Thi hừ một tiếng, nói: “Con người Lăng Thiên có tài năng, đã được Thiên Tử Đảng của học viện Thiên Thần đế quốc coi trọng, Thiên Tử của Thiên Tử đảng muốn huy động vây cánh thế lực của gã nên tuyển Lăng Thiên làm học viên, nhưng chỉ có một điều kiện…”
“Điều kiện là Lăng Thiên bắt buộc phải có Tinh Môn. Bây giờ, gã đã có Tinh Môn của huynh, có thể tham gia vào học viện Thiên Thần, được Thiên Tử Đảng bồi dưỡng người tài, thế lực lại cao hơn một tầng, đến lúc đó, nhà họ Tần của huynh lại càng không có đường sống!”
“Cút!”
Tần Ninh gầm lên, chỉ bật ra một chữ, âm vang mang đầy sức mạnh!
Sở Ngưng Thi nhìn thấy tình cảnh này thì lạnh lùng lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự coi thường, nhấc ô, xoay người rời đi.
Trong mắt cô ta, Tần Ninh bây giờ chỉ là đang vùng vẫy chờ chết vì chút tự tôn đáng thương của hắn mà thôi!
Tần Ninh nhếch miệng, cười khổ.
Bây giờ, hắn đã hiểu rõ, vị hôn thê Sở Ngưng Thi này rốt cuộc là người thế nào!
Học viện Thiên Thần là học viện đứng đầu đế quốc Bắc Minh, Lăng Thiên lại được học viện Thiên Thần tuyển vào học, cho nên Sở Ngưng Thi… cam tâm tình nguyện bán đứng Tần Ninh hắn!
“Cha, con xin lỗi, con trai đã phụ lòng mong đợi của người. Con xin lỗi…”
Một dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống, ý thức của Tần Ninh cũng dần biến mất.
Ầm ầm…
Trên trời cao, sấm gầm chớp giật, ngày càng mạnh mẽ. Trên đường cái, thân thể kia cũng dần lạnh lẽo.
Một tiếng rắc rắc vang lên, đúng lúc này, một tia sét đánh thẳng vào thân thể của thiếu niên.
Bỗng nhiên, xuất hiện chín tia sáng vây quanh hắn, phát sáng rực rỡ rồi cuối cùng dung hoà vào trong cơ thể hắn và biến mất không còn chút bóng dáng.
…
Ngày hôm sau, trong một biệt viện của Tần phủ, thành Lăng Vân.
“Hả?”
Bỗng chốc một âm thanh kinh ngạc, nghi ngờ vang lên, Tần Ninh tỉnh lại trên giường.
Nhưng, lúc này trong hai mắt Tần Ninh vẫn còn mơ hồ thấy rõ, vết máu trên người cũng đã được rửa sạch.
“Ta… không chết…”
Tần Ninh nhìn đôi tay mình, đầu óc cảm thấy khó hiểu.
“Không đúng, ta… trải qua cửu sinh cửu thế, bị kẻ xấu hãm hại, độ kiếp không thành, đã chết rồi…”
“Cũng không đúng, thân thể của ta chính là Tần Ninh, tam thiếu gia của nhà họ Tần, bị Lăng Thiên cướp đoạt Tinh Môn, không chết…”
Lúc này, Tần Ninh ôm lấy đầu mình, hoảng loạn thấy rõ, hai mảng ký ức đan xen vào nhau khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được có một tròng mắt của mình chậm rãi xoay chuyển.
“Đây chính là… phong thần châu…”
Bỗng nhiên, trong phong thần châu đó có một cỗ linh khí, cuồn cuộn xông ra, chảy xuống, có tiếng lách tách, truyền tới toàn thân.
Chương 2: Cửu sinh cửu thế!
“Linh khí dồi dào, sung mãn như vậy…”
Tần Ninh ngồi dậy, nhìn vào trong cơ thể mình.
Tinh Môn đã bị lấy mất, thân thể bị thương nặng!
Nhưng phong thần châu toả ra tràn đầy linh khí, lúc này thấm đẫm khắp nơi, chữa lành bốn xoáy khí bị tổn thương trong cơ thể hắn.
Đế quốc Bắc Minh có thực lực mạnh mẽ, võ giả chính là chủ lực của đế quốc này.
Võ giả tu luyện, dựa vào thiên địa linh khí nhập thể.
Thân thể con người có thể nói là một kho báu, mà hành trình tu luyện sẽ mở từng cánh cổng của kho báu đó.
Cho nên, ban đầu, võ giả đều dựa vào cửu môn cảnh để tiến vào con đường võ thuật.
Phân thành Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn, Thiên Môn.
Trong đó, ba cảnh giới Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn dựa vào linh khí để công kích những huyệt vị chủ yếu ở hai bàn tay, hai cánh tay, hai chân, mở ra xoáy khí, dẫn linh khí thâm nhập vào cơ thể giúp cho cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Mà Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn thì lại dựa vào linh khí từ tứ chi để thấm đẫm vào lục phủ ngũ tạng khiến chúng cứng như sắt, rắn như thép.
Còn tới Tử Môn, Kinh Môn thì đã là cao thủ ở nội thành Lăng Vân.
Mà tới Thiên Môn cảnh cửa thứ chín thì là sự tồn tại hiếm có.
Tới giờ, cả nội thành Lăng Vân chỉ có duy nhất Lăng Thế Thành - tộc trưởng của Lăng gia là võ giả Thiên Môn cảnh trong cửu môn cảnh.
Còn cảnh giới trên cửu môn cảnh là Linh Hải cảnh. Võ giả Linh Hải cảnh thì vô cùng mạnh mẽ ở đế quốc Bắc Minh, là thần Long thấy đầu không thấy đuôi.
Trước đây, khi Tần Ninh 16 tuổi đã đạt tới Thương Môn cảnh cửa thứ tư, có thể gọi là thiên tông kỳ tài, thức tỉnh Tinh Môn, tiềm lực vô hạn.
Không phải ai cũng có Tinh Môn.
Khi võ giả được sinh ra, giữa trời đất này có vô số phàm thú, linh thú, con người chỉ có thể dựa vào việc tu luyện chính cơ thể mình, cũng không thể làm cách nào khác.
Mà sau đó, dần hình thành một vài võ đạo, một số người tu hành, ở cảnh giới Khai Môn, dùng thân thể của mình để liên kết sức mạnh sao cửu thiên, mở ra Tinh Môn.
Tinh Môn không thuộc hệ thống tu luyện cửu môn mà là phép màu do trời đất ban tặng có một không hai.
Võ giả mở được Tinh Môn, khi tu luyện có thể dựa vào liên kết với sao thiên địa, dựa vào thân thể cửu môn và sao trên trời hỗ trợ nhau từ xa, giành được sức mạnh của ngôi sao, giúp cho việc tu luyện trong thời gian ngắn mà vẫn đạt hiệu quả cao.
Thậm chí sau khi tu vi trở nên mạnh mẽ hơn, có thể giành được Tinh Thần phàm quyết, Linh quyết mạnh hơn, cải tạo cơ thể và nhiều điều kỳ diệu khác.
Cho nên, võ giả có thể thức tỉnh Tinh Môn thì tu luyện sẽ nhanh hơn, vượt xa người thường, chắc chắn chính là thiên tài trong thiên tài.
Mà bây giờ, Tinh Môn trong cơ thể của Tần Ninh đã bị chiếm đoạt, chính là bị thương nặng, có thể sống được đã là một kỳ tích!
Bỗng nhiên, Tần Ninh cảm nhận được, hai luồng ký ức hỗn độn, lúc này hoàn toàn dung hoà vào với nhau.
Luồng kí ức dung hoà rồi ùa về khiến hắn bỗng chốc ngây ngốc.
“Ta là Tần Ninh, con của Vô Thượng Thần đế, thân là cửu mệnh thiên tử, phải trải qua cửu sinh cửu thế, trở thành đế vương…”
“Chẳng trách, chẳng trách từ khi ta tu hành đã cảm thấy trong đầu có chút kỳ lạ, thì ra chính là con ngươi này, phong thần châu đã phong ấn ký ức cửu sinh cửu thế của ta!”
“Ta vẫn là Tần Ninh, thiên mệnh chi tử có cửu sinh cửu thế cũng là Tần Ninh tam thiếu gia của Tần gia. Bây giờ ta đang ở đời thứ 10!”
Trong khoảnh khắc này, Tần Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo!
Hắn vốn là con trai của Vô Thượng Thần đế, cửu mệnh thiên tử, đã được sắp đặt là phải trải qua cửu sinh cửu thế, giành ngôi đế vương, nhưng ở đời thứ 9 bị tiểu nhân hãm hại, việc lớn không thành.
Nhưng, trước khi chết, hắn đã gửi gắm toàn bộ cửu sinh cửu thế trong phong thần châu, nghịch thiên cải mệnh, dựa vào phong thần châu để đầu thai sống lại, trải qua đời thứ mười.
Nhưng vì phong thần châu vẫn luôn bị Tinh Môn áp chế, cho nên từ lúc bắt đầu tu luyện, hắn vẫn chưa thức tỉnh ký ức thuộc về mình.
Nhưng bây giờ, Tinh Môn đã mất, phong thần châu đã hoàn toàn khởi động, thức tỉnh con người hắn trong toàn bộ cửu sinh cửu thế trước đây!
Tần Ninh nhớ ra rõ ràng ký ức cửu sinh cửu thế của mình, như biển lớn, cuồn cuộn đổ về, dung hoà với thân thể của hắn.
Lúc này, ánh mắt của hắn trở nên thâm sâu và xa xăm, như quái vật vạn cổ thức tỉnh, tâm trạng của hắn cũng thay đổi rất lớn.
Cửa thứ tư trong cơ thể lúc này đã được linh khí trong phong thần châu chữa trị xong, lại trở về Thương Môn cảnh cửa thứ tư, Tần Ninh siết chặt hai tay, cảm thấy sức mạnh dồi dào trong cơ thể, lan ra khắp tứ chi và ngũ tạng.
Trong chớp mắt, hắn cũng không phải là thiếu niên 16, 17 tuổi nữa, mà điềm đạm, uy nghiêm giống như tên trùm thời xưa lão luyện thành thục.
Mà lúc này, bên ngoài sân bỗng vang lên tiếng huyên náo.
“Các ngươi chậm một chút, biết không? Tất cả cẩn thận vào!”
Một giọng nói vang lên, nói: “Ninh ca của nhà ta muốn chết cũng phải chết đàng hoàng, chiếc quan tài này ta đã phải tốn rất nhiều tiền để mua đấy, coi như tiễn Ninh ca chặng đường cuối cùng, cẩn thận cho ta!”
Giọng nói vang lên, nói liền một mạch mà tiến lại gần căn phòng.
Cánh cửa mở ra vang lên một tiếng kẹt kẹt, một thiếu niên mập sải bước vào, bụp một tiếng quỳ xuống bên giường, nằm rạp lên người của Tần Ninh, rồi khóc lóc sướt mướt.
“Ninh ca à, Ninh ca của ta, tại sao huynh lại đi như thế…”
“Tiện nhân Sở Ngưng Thi, ông đây đến chết cũng không tin, Ninh ca sẽ làm loại chuyện đó!”
“Ninh ca à, huynh yên tâm, Tần Hâm Hâm ta nhất định sẽ báo thù cho huynh, nhất định là vậy. Ninh ca, huynh yên tâm mà nhắm mắt, nhưng đừng quay lại tìm ta nhé!”
“Hâm Hâm, đệ đang làm gì vậy?”
Nhưng trong căn phòng bỗng vang lên giọng nói.
Tần Hâm Hâm vẫn còn vệt nước mắt đầy khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn lên giường.
Lúc này, Tần Ninh đã ngồi lên nhìn cậu, vẻ mặt hơi tái nhợt, hai mắt sâu không thấy đáy, vẻ điển trai mang thêm cảm giác trần thế thăng trầm.
“Ợ…”
Nhìn thấy người ngồi dậy ở trên giường, Tần Hâm Hâm ợ một tiếng, bỗng chốc trợn mắt, ngất xỉu.
Lúc này, Tần Ninh cũng xuống giường, một chân đạp tỉnh thiếu niên mập.
“Ninh ca, huynh làm quỷ cũng không nên gây phiền phức cho ta. Là hai kẻ khốn nạn Sở Ngưng Thi và Lăng Thiên, Lăng gia và Sở gia nói huynh làm nhục tam tiểu thư Lăng gia Lăng Phi Phi cho nên Lăng Thế Thành phế Tinh Môn của huynh, tha cho huynh không chết là nể mặt Tần gia lắm đấy”.
“Bây giờ toàn bộ nội thành Lăng Vân, ai cũng nói huynh đã có đệ nhất mỹ nhân Sở Ngưng Thi rồi còn không hài lòng mà vẫn đi chọc Lăng Phi Phi, khiến Tinh Môn của chính mình bị phế là đáng chết!”
“Bây giờ Lăng gia vẫn còn chưa dừng tay, còn muốn Tần gia chúng ta bồi thường tổn thất của họ, đền bù danh dự của Tần Phi Phi một triệu hoàng kim!”
“Sở gia cũng ra mặt, nói huỷ bỏ toàn bộ hợp tác làm ăn với Tần gia chúng ta, và huỷ hôn ước của huynh và Sở Ngưng Thi!”
Tần Hâm Hâm vừa nói vừa khóc, quả thật đau đớn không muốn sống.
“Đứng dậy đi!”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, Tần Ninh rõ ra lạnh lùng nói: “Đệ nhìn cho rõ ta còn sống hay đã chết nào?”
Tần Hâm Hâm nghe thấy câu nói này thì ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, dưới ánh sáng mặt trời chiếu ngoài cửa sổ, một bóng người in lên mặt đất.
“Ninh ca, huynh không chết?”
“Ta chết đệ vui lắm à?”
“Đương nhiên là không phải rồi!”
Tần Hâm Hâm kích động nói: “Ha ha… Ninh ca, ta biết ngay mà, sao huynh lại chết được. Chắc chắn là đại sư Đỗ Triết nói nhăng nói cuội, còn tự nhận mình là đan sư đỉnh cấp, ta nhổ vào!”
“Được rồi!”
Tần Ninh vẫn lạnh nhạt nói: “Vừa rồi, những gì đệ nói là thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
“Ha ha…”
Tần Ninh loé lên tia hung ác trong ánh mát nói: “Xem ra, Sở gia đã sớm cấu kết với Lăng gia, Sở Ngưng Thi… Lăng Thế Thành… Lăng Thiên…”
Mấy người này đã tạo nên sỉ nhục đời này của hắn, đương nhiên sẽ được réo tên!
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Tần Ninh, Tần Hâm Hâm không biết tại sao, mà chỉ cảm thấy Tần Ninh lúc này nhìn thì đang cười nhưng lại rất đáng sợ…
Tần Hâm Hâm lập tức nói: “Bây giờ Tần gia đang tranh cãi nhau ở đại sảnh nghị sự, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang triệu tập hội nghị gia tộc, muốn… bãi miễn tộc trưởng!”
Chương 3: Không có huỷ hôn, chỉ có để tang chồng!
Bãi miễn?
Tần Ninh lắc đầu cười nói: “Đưa ta đi xem nào!”
“Ninh ca, bây giờ huynh…”
Tần Hâm Hâm còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã đi ra ngoài cửa.
Nhìn thấy quan tài trong sân, hai hàng lông mày giãn ra, hiện lên nét cười trên khuôn mặt.
“Khiêng lên, đi theo ta!”
Tần Hâm Hâm không đoán ra được Tần Ninh bảo khiêng quan tài lên rốt cuộc để làm gì.
Trên đường đi, Tần Hâm Hâm ra sức khuyên nhủ Tần Ninh.
“Ninh ca, bây giờ huynh gặp đại nạn không chết, nên nghỉ ngơi trước đi, năm vị trưởng lão không làm khó được tộc trưởng đâu, dù sao, tu vi của tộc trưởng cũng cao nhất!”
“Ninh ca, huynh đến đó chỉ gây phiền phức cho tộc trưởng…”
“Ninh ca…”
Nhưng cho dù Tần Hâm Hâm nói thế nào thì Tần Ninh vẫn đi về phía đại sảnh nghị sự.
Đi tới đường lớn trước viện, một người đang khóc nức nở bỗng nhiên va vào lòng Tần Ninh.
“Tâm Duyệt tỷ!”
“Đại tỷ!”
Nhìn bóng dáng mặc váy dài màu xanh ngọc, thân hình thon thả, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, như một đoá hoa sen, nhưng lúc này trong đôi mắt xinh đẹp lại mang thêm những giọt nước mắt, khiến người ta thương tiếc.
Đó chính là Tần Tâm Duyệt.
Tần Tâm Duyệt là con gái chú hai của Tần Ninh là Tần Viễn Sơn, cũng là chị cả của Tần Hâm Hâm.
Từ nhỏ, quan hệ của ba người đã rất tốt, thường cùng nhau gây chuyện, cùng nhau ồn ào.
“Tỷ, tỷ sao thế? Ai bắt nạt tỷ vậy? Ông đây giúp tỷ lột da hắn!”
Tần Hâm Hâm bỗng chốc hung dữ nói.
“Còn ai vào đây nữa!”
Đúng vào lúc này, có một phụ nữ trung niên trông có vẻ yểu điệu xuất hiện trước mặt ba người.
“Nhị thẩm!”
“Nương!”
Thấy người tới, Tần Hâm Hâm rụt cổ, Tần Ninh lại bình tĩnh chắp tay hành lễ.
Trước đây, Tần Ninh tuy là thiên tài nhưng đối với thím hai này trong lòng vẫn có chút kiêng nể uy nghiêm của trưởng bối.
Nhưng bây giờ, sau khi dung hoà ký ức cửu sinh cửu thế thì cách hắn đối nhân xử thế và tâm trạng cũng không giống như vậy nữa.
Người phụ nữ trung niên yểu điệu tô son trát phấn đầy mặt kia nhìn bộ dạng bình thản của Tần Ninh thì cau có.
“Còn không phải tại ngươi à!”
Người phụ nữ trung niên nhìn Tần Ninh, nói: “Vì ngươi sỉ nhục Lăng Phi Phi, hại chính mình bị phế Tinh Môn thì thôi đi. Bây giờ Lăng gia còn muốn Tần gia chúng ta bồi thường tổn thất danh dự của Lăng Phi Phi, Sở gia cũng đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia!”
“Không chỉ như vậy, bây giờ ngươi còn làm liên luỵ tới Tâm Duyệt, bị Thẩm gia huỷ hôn!”
Huỷ hôn?
Tần Ninh cau mày, trầm ngâm.
Tần Hâm Hâm chợt mắng ầm lên: “Con rùa rụt cổ Thẩm Uyên này, Thẩm gia nhà gã chỉ là gia tộc hạng hai ở thành Lăng Vân, nếu không phải nhờ Tần gia chúng ta thì Thẩm gia sớm tiêu đời rồi. Tỷ tỷ đã hạ giá mà gã còn dám huỷ hôn?”
“Lúc đầu tộc trưởng của Thẩm gia, lão hồ ly Thẩm Thừa Phong khóc cha gọi mẹ cầu xin hôn sự này thì tộc trưởng và cha mới đồng ý. Bây giờ lại ném đá xuống giếng, ông đây phải đi dạy cho gã một bài!”
“Hử, ai muốn dạy dỗ ta đấy?”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên sau lưng họ.
Vài người đi tới, dẫn đầu là một thanh niên, tay cầm quạt lông, thân hình cao thẳng, phong thái hiên ngang, trên mặt còn lộ ra nụ cười đắc ý.
“Thẩm Uyên!”
Nhìn thấy kẻ này, Tần Hâm Hâm bỗng chốc bốc hoả lên đầu, xông lên phía trước.
“Tần Hâm Hâm, ta không muốn đánh ngươi, đừng tự tìm đòn!”
Thẩm Uyên hừ một tiếng, không nhìn Tần Hâm Hâm mà nhìn sang Tần Ninh.
“Tần Ninh, thì ra ngươi chưa chết hả? Quan tài này chuẩn bị lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch sao?”
“Thẩm Uyên!”
Tần Tâm Duyệt lập tức kéo Tần Ninh ra sau lưng, đứng ra lớn tiếng nói: “Chuyện của Ninh đệ không liên quan gì đến ngươi cả. Thẩm gia ngươi đã huỷ hôn rồi thì cũng không còn quan hệ gì với Tần gia nữa, cút, cút ngay!”
“Tâm Duyệt, làm gì mà tức giận thế?”, Thẩm Uyên cười hê hê nói: “Ninh đệ ngu ngốc của cô không biết trân trọng Sở Ngưng Thi, lại xấu bụng gây rối Lăng Phi Phi, thật là không biết sống chết, đáng đời!”
Thẩm Uyên bỗng chốc chặn lại trước mặt Tần Ninh, cười khẩy: “Tần Ninh thiếu gia, bị phế Tinh Môn có cảm giác thế nào hả?”
Ngày trước, Tần Ninh là thiếu niên thiên tài đệ nhất Tần gia, mở ra Tinh Môn, tiền đồ xán lạn.
Bây giờ Tinh Môn bị phế, đã là một kẻ vô dụng, gã không cần phải sợ Tần Ninh, thậm chí nghĩ tới mình đã từng a dua nịnh hót Tần Ninh mà cảm thấy ghê tởm trong lòng, cho nên hôm nay, nhất định phải lấy lại tất cả.
“Chó ngoan không cản đường, cản đường thì là chó hư rồi!”
Tần Ninh nhìn Thẩm Uyên ở trước mắt như nhìn đứa trẻ lên ba, mở miệng nói.
“Ngươi…”
Thẩm Uyên hừ nói: “Ngươi cho rằng, mình còn là thiên chi ngạo tử sao? Tần Ninh, bây giờ ngươi chẳng là cái thá gì cả. Hôm nay muốn đi qua đây, cũng được thôi!”
“Chui qua đũng quần của ta!”
Tần Hâm Hâm nổi nóng, quát lên: “Thẩm Uyên! Ngươi đừng quá đáng, đây là Tần gia đấy!”
“Tần gia thì sao? Lăng gia và Sở gia liên thủ, Thẩm gia chúng ta cũng tham gia, Tần gia các ngươi sắp tiêu đời rồi!”, Thẩm Uyên cười ha hả, nhìn mấy người Tần Ninh, tỏ vẻ vênh váo.
Bây giờ, Tần Ninh đã bị phế bỏ Tinh Môn, là một kẻ vô dụng, mà gã đã là võ sĩ Sinh Môn cảnh cửa thứ ba rồi.
Hôm nay, nếu Tần Ninh không cam lòng thì gã cũng không ngại trước khi rời khỏi Tần phủ sẽ dạy dỗ cho Tần Ninh một bài học.
Dù sao thì gã này cũng chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.
“Không chui thì sao?”
“Không chui? Thì chết!”
Thẩm Uyên nhấn mạnh nói: “Hoặc là chui qua, hoặc là chết, tự ngươi chọn đi!”
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh lắc lắc đầu: “Theo ta thấy, vẫn còn sự lựa chọn thứ ba!”
“Hử?”
“Đó chính là, ngươi chết!”
Lời nói của Tần Ninh vừa dứt thì hắn sải bước lên trước một bước, thẳng tay vung ra một đòn đấm.
Bụp…
Một đấm này nhanh và mạnh không kịp đề phòng, huống hồ bây giờ Tần Ninh đã khôi phục lại Thương Môn cảnh cửa thứ tư.
Ba cửa cảnh giới trước, dựa vào linh khí xung kích huyệt vị của hai bàn tay, hai cánh tay, hai chân, ngưng kết xoáy khí là để dẫn cửa vào ba cảnh giới.
Tới Thương Môn cảnh cửa thứ tư là dùng linh khí mở ngũ tạng, ngưng kết và tôi luyện ngũ tạng cứng chắc như gang thép.
Nắm đấm này của Tần Ninh có thể nói là mang theo lực của tứ chi và lục phủ ngũ tạng, đủ 40 mã lực.
Thẩm Uyên chỉ là Sinh Môn cảnh cửa thứ ba nào có thể chịu được.
Bụp…
Nắm đấm đập thẳng vào ngực của Thẩm Uyên, trong tích tắc, Thẩm Uyên chỉ cảm thấy trời đất u ám, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần tan đi.
“Con cháu Tần gia ta không có nỗi nhục huỷ hôn, tỷ tỷ của Tần Ninh ta cũng không phải bị huỷ hôn mà chỉ có… để tang chồng!”
Rắc…
Một tiếng bụp vang lên, thân thể Thẩm Uyên ngã ngửa ra đất, không còn hơi thở.
Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn mấy người hầu đang khiêng quan tài ở đằng sau, thản nhiên nói: “Đặt thi thể của Thẩm Uyên thiếu gia vào quan tài, đưa đến Thẩm gia!”
“Thuận tiện nói cho Thẩm Thừa Phong, trai gái của Tần gia ta không có lệ huỷ hôn!”
Lúc này, Tần Tâm Duyệt và Tần Hâm Hâm ở bên cạnh đã hoàn toàn ngây ngốc.
Chương 4: Nghị sự gia tộc
Thân thể của Tần Ninh đã khôi phục rồi sao? Tu vi cũng được khôi phục rồi? Sao có thể như vậy, Tinh Môn của Tần Ninh bị huỷ, không chết đã là kỳ tích rồi. Bây giờ còn khôi phục tu vi, mà dường như còn mạnh hơn so với trước đây nữa!
Nhưng, giết Thẩm Uyên như thế thì lại gây chuyện lớn rồi đấy!
“Nhanh đi theo đi!”, Tần Tâm Duyệt nhìn Tần Hâm Hâm đang sững người thì bỗng chốc quát lên: “Hình như Ninh đệ có gì đó không giống lắm, đệ trông coi đệ ấy, đừng để đệ ấy làm chuyện dại dột!”
“À à, vâng!”
Tần Hâm Hâm lập tức đi theo.
“Ninh ca…”
Lúc này, giọng nói của Tần Hâm Hâm hơi run rẩy, cảm thấy hai bàn tay cũng run rẩy theo, cậu đuổi theo Tần Ninh nói: “Huynh… giết Thẩm Uyên rồi!”
“Ừ, thì sao?”, Tần Ninh thản nhiên hỏi.
“Gã… là con trai độc nhất của Thẩm Thừa Phong!”
“Ta biết!”
“Gã là người thừa kế duy nhất của Thẩm gia!”
“Ta cũng biết vậy!”, Tần Ninh vẫn bình tĩnh như không nói.
Tần Hâm Hâm muốn nổ đầu luôn rồi.
“Ca ca à, ca ca thân mến của ta, huynh biết mà huynh còn giết gã, đến cả tộc trưởng cũng chỉ đành đồng ý huỷ hôn mà huynh còn giết gã…”
“Không giết thì làm thế nào? Đệ cũng thấy rồi, bộ dạng vừa rồi của gã thế nào, ta đã lui bước nhượng bộ rồi, hơn nữa, Tâm Duyệt tỷ tỷ bị huỷ hôn mà truyền ra ngoài thì cũng không tốt. Giết gã rồi, sẽ tránh làm vấy bẩn danh tiếng của Tâm Duyệt tỷ tỷ”, Tần Ninh vẫn tỏ ra thản nhiên nói.
“Nhưng…”
“Được rồi, không nhưng nhị gì cả, trước mặt là đại sảnh nghị sự của gia tộc đúng không?”
“Ừ!”
“Đi thôi!”
Tần Ninh đi lên phía trước, lúc này Tần Hâm Hâm lo ngay ngáy trong lòng, không còn chút sức lực nào.
Cái này, Tần Ninh lại chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Làm thế nào bây giờ đây?
Mà trong lòng Tần Ninh cũng hiểu rõ, vì hắn mà Lăng gia và Sở gia mới gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế. Tất cả những chuyện này không thể để cha phải gánh thay hắn.
Huống hồ, hiện tại hắn đã thức tỉnh ký ức chín đời, dung hoà với đời này, có thể nói là tất cả sóng gió lớn cỡ nào trong cửu sinh cửu thế mà hắn chưa từng thấy. Nguy cơ lần này không tính là gì cả, nên bình tĩnh đối mặt mới đúng.
Lăng gia và Sở gia đã xé rách mặt nạ với Tần gia nên Thẩm gia cũng đi theo hai gia tộc lớn, như vậy thì để hắn góp một tay xé rách mặt nạ to hơn một chút.
Còn về sau này nên làm thế nào thì trong lòng hắn đã có kế hoạch.
…
Lúc này, trong đại sảnh nghị sự Tần gia.
Ngồi ở vị trí chủ toạ là Tần Thương Sinh trong trang phục luyện võ màu đen, khuôn mặt cau có, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt trông rõ là đau buồn. Ở bên dưới, trái phải có mấy người đang ngồi, cũng có vài con cháu trẻ tuổi đang đứng.
Nhìn kỹ lại thì mỗi bên trái phải có ba người, trông rất nặng nề.
“Tộc trưởng!”
Một ông lão ngồi đầu phía bên trái, mặc áo choàng đen, mái tóc trắng xoá, giọng nói già nua, nghiêm túc nói: “Lần này, thằng nhóc Tần Ninh đã xâm phạm Lăng Phi Phi, khiến Tần gia chúng ta bị tổn hại danh dự, lại còn bị Lăng gia ép phải bồi thường, khiến Thẩm gia huỷ hôn, cắt đứt quan hệ với Sở gia, có thể nói là tổn thất cực lớn, phải bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“Đại trưởng lão nói rất đúng!”
Vị trưởng lão đứng ở vị trí thứ hai bên trái mở miệng nói: “Đứa nhóc Tần Ninh này là con trai của tộc trưởng mà lại làm ra loại chuyện này thì nên bị đuổi ra khỏi gia tộc!”
“Đúng, đuổi ra khỏi gia tộc!”, lại một vị trưởng lão phụ hoạ nói.
“Đại trưởng lão! Nhị trưởng lão! Ngũ trưởng lão!”
Một người đàn ông trung niên ngồi bên phải đứng dậy nói: “Bây giờ, Ninh Nhi chưa biết sống chết thế nào. Chuyện cần làm bây giờ không phải là cân nhắc vấn đề của nó mà là chuyện Lăng gia ép người, chúng ta nên làm thế nào?”
“Hơn nữa, chuyện Ninh Nhi sỉ nhục Lăng Phi Phi chỉ là lời nói một phía từ Lăng gia, ít nhất chúng ta cũng phải nghe Ninh Nhi nói sao chứ?”
“Lời nói từ một phía?”
Đại trưởng lão chợt quát lên nói: “Tần Viễn Sơn, ông là nhị thúc của Tần Ninh, cũng không thể bênh vực cho nó chứ? Sở Ngưng Thi kia vẫn luôn có mối quan hệ tốt với Tần Ninh, từ nhỏ đã thân thiết lại còn là hôn thê của Tần Ninh, cô ta đã đích thân làm chứng mà còn nói là lời nói từ một phía của Lăng gia?”
“Điều này…”
Tần Viễn Sơn lúc này cũng khó mà lý giải.
Vốn dĩ, không ai tin chuyện này, nhưng lại do Sở Ngưng Thi làm chứng. Cô ta không những đã đính ước từ nhỏ với Tần Ninh mà còn là thanh mai trúc mã, quan hệ rất tốt với hắn.
Điều này dẫn đến toàn bộ dân chúng thành Lăng Vân đều tin tưởng tính chân thực của chuyện này.
“Đương nhiên là lời nói từ một phía của Lăng gia rồi!”
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh có một bóng người sải bước tới.
Đó chính là Tần Ninh!
“Ninh Nhi!”
Lúc này, Tần Thương Sinh đứng bật dậy, vẻ đau thương trên khuôn mặt bỗng chốc trở thành kinh ngạc, mừng rỡ.
“Cha!”
Tần Ninh nhìn cha bằng ánh mắt tỏ vẻ hắn rất ổn, rồi chắp hai tay, tiếp tục nhìn đám người, nói: “Nhị thúc, các vị trưởng lão!”
“Sự thật là Sở Ngưng Thi đã cấu kết với Lăng gia, lừa ta rời khỏi thành Lăng Vân đi vào núi Lăng Vân, sau đó hai cha con Lăng Thế Thành và Lăng Thiên đã bắt cóc ta tới Lăng phủ. Chính tay Lăng Thế Thành đã cướp Tinh Môn của ta cho con trai Lăng Thiên của lão ta!”
“Sở Ngưng Thi tận mắt nhìn thấy ta bị đoạt mất Tinh Môn, cũng nhìn thấy ta trong đêm mưa bão, lẻ loi một mình, không có chỗ dựa, để ta tự sinh tự diệt…”
“Cha con Lăng Thế Thành đem chuyện sỉ nhục Lăng Phi Phi không có thật kia giá hoạ, làm bẩn tên tuổi của ta để che giấu sự thật là chúng đã cướp Tinh Môn của ta mà thôi!”
Tần Ninh nhìn mọi người, trịnh trọng nói: “Đây chính là sự thật. Lăng gia chỉ muốn cướp Tinh Môn mà ta đã thức tỉnh!”
Vốn dĩ Tần Ninh cũng lười giải thích với những gã này, nhưng chuyện như thế cũng phải cho cha một đáp án.
“Chuyện cười!”
Lúc này đại trưởng lão quát lên: “Lăng Thiên đó có tài năng đáng kiêu ngạo, không thấp hơn ngươi, lại vì Tinh Môn của ngươi mà tình nguyện trở thành kẻ thù của Tần gia ta?”
“Hơn nữa, Sở gia và Tần gia ta đã quan hệ rất tốt mấy chục năm rồi, sao có thể làm ra chuyện đó? Ta thấy chính là Tần Ninh ngươi làm ra cái chuyện khiến trời than người oán kia. Bây giờ sợ rồi lại đùn đẩy trách nhiệm!”
Lời này vừa nói ra, các vị trưởng lão đã xôn xao bàn luận.
“Đại trưởng lão!”
Tần Ninh vừa muốn mở miệng thì Tần Thương Sinh đã lên tiếng ngay.
“Tần Ninh, là con nối dõi của Tần gia ta, đại trưởng lão không tin lời nó mà lại tin tưởng lời nói của cha con Lăng gia và Sở Ngưng Thi là có ý gì?”
Lời nói của Tấn Thương Sinh nói một cách chậm rãi nhưng lại rất nặng nề, Tần Ninh là con trai của ông ấy!
“Chuyện này vốn có nhiều điều kỳ lạ, Tinh Môn của Ninh Nhi bị cướp, cha con Lăng gia lại không có lòng tốt, Sở gia đồng loã không phải là chuyện không thế!”
Tần Thương Sinh nghe lời kể lại của Tần Ninh thì tức giận đến bốc hoả, Lăng gia, ức hiếp người quá đáng rồi đấy!
Con trai của mình bị cướp mất Tinh Môn, bị người mưu hại, trong đêm mưa bão đơn độc một mình. Nghĩ tới tình cảnh đó, Tần Thương Sinh cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Tộc trưởng, ông nói như thế có phải đang thiên vị con trai mình rồi không?”, đại trưởng lão âm trầm nói.
“Thiên vị?”
Tần Thương Sinh nhìn đại trưởng lão, chợt quát lớn: “Tần Lôi Sơn, tuy ông là đại trưởng lão nhưng ở trong Tần gia to lớn này, ta nghĩ, vẫn là lời nói của tộc trưởng Tần Thương Sinh ta có trọng lượng hơn chứ?”
Lời này nói ra, không khí trong đại sảnh trở nên giương cung bạt kiếm thấy rõ.
“Hừ, vậy yêu cầu bồi thường của Lăng gia và chuyện Thẩm gia huỷ hôn thì làm thế nào? Cũng phải có ai chịu trách nhiệm chứ?”
Tần Thương Sinh lại một lần nữa nhấn mạnh: “Lăng gia muốn bồi thường vậy thì phái người tới lấy, chỉ cần ông ta dám cho người tới thì Tần Thương Sinh ta dám tiếp!”
“Còn chuyện Thẩm gia huỷ hôn…”
Tần Thương Sinh nhìn Tần Viễn Sơn đứng bên cạnh.
Tần Viễn Sơn không chỉ là em trai thứ hai của ông ấy mà còn là một trong những người có tiếng nói vô cùng ủng hộ ông ấy. Chuyện này là chuyện con gái Tần Tâm Duyệt của em hai bị huỷ hôn, quả thật ông ấy đã chịu thiệt thòi.
“Thẩm gia không thể huỷ hôn được nữa đâu!”
Lúc này, Tần Ninh lại chậm rãi mở miệng.
“Thẩm Uyên bị ta giết rồi, Thẩm Uyên chết thì coi như hôn ước của chúng ta và Thẩm gia tự động huỷ bỏ!”
Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, trong đại sảnh nghị sự bỗng xôn xao, nhốn nháo.
Chương 5: Người nào làm người đó chịu
Thẩm Uyên bị Tần Ninh giết chết rồi?
Các vị trưởng lão và người chủ sự đều kinh hoàng đến chết lặng, không biết làm thế nào, bàn tán xôn xao.
Còn trong lòng Tần Thương Sinh vừa lo lắng vừa vui mừng.
Thẩm Uyên bị Tần Ninh giết chết, điều này cũng chứng tỏ là Tần Ninh không những không chết mà bây giờ còn khôi phục lại thực lực, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước?
“Tần Ninh, ngươi quá hỗn láo!”
Nhị trưởng lão chỉ ngón tay run rẩy vào mặt Tần Ninh, gầm lên: “Lăng gia và Sở gia đã thành kẻ thù với Tần gia ta rồi. Bây giờ, ngươi giết Thẩm Uyên rồi thì không phải là ép Thẩm gia về phía đối lập với chúng ta sao?”
“Nhị trưởng lão!”
Tần Ninh cũng liếc nhìn Nhị trưởng lão, bình thản nói: “Vốn dĩ Thẩm Uyên huỷ hôn là để liên thủ với Lăng gia, giết hay không giết Thẩm Uyên thì Thẩm gia của gã đều sẽ trở thành kẻ thù của Tần gia chúng ta!”
“Đúng đúng, ta có thể làm chứng, ta…”, Tần Hâm Hâm vội vàng giơ tay nói.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của cha mình là Tần Viễn Sơn, giọng nói của Tần Hâm Hâm bỗng lí nhí: “Thẩm Uyên đó không chỉ chế giễu Ninh ca là kẻ vô dụng còn chặn đường Ninh ca bắt chui qua háng, nếu không sẽ giết Ninh ca, nên Ninh ca mới thịt gã…”
“Hỗn láo, quá hỗn láo!”
Đại trưởng lão vỗ vỗ ngực, tức tối nói: “Tần Ninh à, ngươi quá cuồng vọng. Nói thế nào thì Thẩm gia cũng là đại gia tộc ở thành Lăng Vân”.
“Chính vì chuyện này, ngươi giết người nối dõi của Thẩm gia thì Thẩm Thừa Phong nhất định sẽ phát điên lên, nhỡ họ liên hợp với Lăng gia và Sở gia đối phó với Tần gia ta thì ngươi chịu nổi trách nhiệm không?”
“Hình như chuyện này chẳng liên quan gì đến ông nhỉ?”
Tần Ninh lạnh nhạt đáp: “Nếu Thẩm Thừa Phong tới thì người nào làm người ấy chịu. Chuyện này ta chịu trách nhiệm, hình như ta cũng không bảo ông phải chịu trách nhiệm hộ ta đâu, đại trưởng lão!”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Lúc này, đại trưởng lão tức tối nghẹn lời.
Hôm nay Tần Ninh làm sao thế? Giống như trở thành một người khác vậy.
Tuy rằng trước đây, Tần Ninh cũng là thiên tài, nhưng dù sao cũng là một thiếu niên 16 tuổi, hiểu biết về xung quanh còn nông cạn.
Nhưng Tần Ninh hôm nay lại khiến người ta có cảm giác lão luyện thành thục, thâm sâu, không có gì khiến hắn phải sợ hãi.
Thật kỳ lạ!
“Được!”
Ngũ trưởng lão lúc này cũng đứng lên, bực bội nói: “Tần Ninh, nếu ngươi đã có thể chịu trách nhiệm vậy thì đi mà đối phó với người Thẩm gia tới. Nhưng nếu vì thế mà khiến Tần gia tổn thất một xu một hào nào thì sẽ đuổi ngươi ra khỏi Tần gia!”
Tần Ninh mất kiên nhẫn xua xua tay nói: “Đừng có mở miệng ra là nói đuổi nọ đuổi kia. Ngũ trưởng lão, bị đuổi ra khỏi Tần gia cũng là do trưởng tộc nói chứ không phải nghe theo lời ông!”
Hắn chỉ đến để thông báo tình hình với cha, còn đối với mấy vị trưởng lão này, hắn cũng chán không buồn giải thích.
“Ngươi…”
Vào lúc này thì mọi người trong đại sảnh đều cảm nhận được sự khác thường của Tần Ninh hôm nay.
Nhìn thì thấy rất bình tĩnh, thậm chí là giọng nói vô cùng thoải mái
Nhưng mỗi câu nói đều mang lại thái độ không nhượng bộ, thậm chí ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn một đám gà đất chó sứ…
“Trưởng tộc!”
Mà đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên một âm thanh hoảng hốt lo lắng.
“Chuyện gì vậy?”, Tần Thương Sinh bực bội nói.
“Bên ngoài cửa là trưởng tộc Lăng Thế Thành của Lăng gia, trưởng tộc Sở Sơn Hà của Sở gia và trưởng tộc Thẩm Thừa Phong của Thẩm gia, Thẩm Thừa Phong nói… phải đòi lại công lý cho con trai lão ta!”
Lời nói vừa dứt, đại sảnh bỗng chốc bùng nổ.
“Ngươi xem đi, ngươi xem đi, giết Thẩm Uyển rồi, Thẩm Thừa Phong đã giương cung bạt kiếm ngay lên mang theo Lăng gia và Thẩm gia tới rồi. Bây giờ làm thế nào?”, đại trưởng lão căm giận nói.
“Đại trưởng lão, ông rất sợ họ hả?”
Tần Ninh vừa nói, hai mắt vừa nhìn đại trưởng lão, khoé miệng hơi nhếch lên.
Bị Tần Ninh nhìn chăm chú, đại trưởng lão cũng thầm nổi da gà, hậm hực nói: “Ta… ta không sợ!”
“Vậy thì được rồi còn gì!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói gì thêm nữa mà sải bước rời khỏi đại sảnh.
Tần Thương Sinh đương nhiên sẽ không để con trai mình đơn độc đối mặt với nguy hiểm nên lập tức hạ lệnh: “Tần Viễn Sơn, đệ lập tức mang hộ vệ tinh nhuệ của Tần gia, bày sẵn thế trận. Ta muốn xem xem, ba đại gia tộc kia muốn làm gì!”
“Vâng!”
Ngay sau đó, Tần Thương Sinh sải bước đi ra, đi tới cửa thì ông ấy chợt dừng lại.
“Dù nói thế nào, thì Tần Ninh cũng là con cháu Tần gia ta, là con trai của Tần Thương Sinh ta. Ta sẽ không để bất cứ ai tiếp tục tổn hại tới nó, bất cứ ai!”
Bỏ lại câu này xong, Tần Thương Sinh vung tay áo mà đi thẳng.
Tinh Môn của Tần Ninh bị cướp đoạt đã là sự thất trách của người làm cha như ông ấy. Bây giờ, cho dù có chết thì cũng phải bảo vệ Tần Ninh cho tốt!
Mà lúc này, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.
“Đại ca, làm thế nào bây giờ?”
“Hừ, ra ngoài xem xem!”, đại trưởng lão hậm hực nói: “Nếu Tần Thương Sinh thật sự không ngại khai chiến với ba đại gia tộc thì chúng ta đành phải luận tội ông ta. Khi cần thiết, thậm chí có thể liên thủ với ba đại gia tộc, bãi miễn ông ta. Cùng lắm thì bồi thường tổn thất cho ba đại gia tộc, nhưng lúc đó, Tần gia… chính là của chúng ta rồi!”
Lời này vừa nói ra, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão thi nhau gật gù.
“Hơn nữa, Tần Thương Sinh chỉ đang ở Kinh Môn cảnh cửa thứ tám. Ta không phải là đối thủ của ông ta, không có nghĩa Lăng Thế Thành cũng vậy. Nếu đánh nhau, Tần Thương Sinh bị Lăng Thế Thành giết chết rồi vậy thì Tần gia cũng là của chúng ta…”
“Được!”
Ba vị trưởng lão lúc này đứng lên vội vàng đi theo.
Giờ khắc này, cả thành Lăng Vân đã trở nên hỗn loạn.
Chuyện của Tần Ninh, người thừa kế của Tần gia vừa truyền khắp nơi ngày hôm nay khiến dư luận xôn xao.
Bây giờ, Lăng gia, Sở gia và Thẩm gia lại chen chúc tập hợp lại trước cửa Tần phủ, đây chính là dấu hiệu sắp xảy ra chuyện lớn.
Mọi người cũng tập trung ở đây, nhìn xem là có chuyện gì.
Nếu thật sự có chuyện thì bố cục ở thành Lăng Vân sẽ có sự thay đổi kinh thiên động địa!
Mà lúc này, Thẩm Thừa Phong mặc một thân áo choàng đen nhưng trên đầu tóc đã trắng như tuyết.
Một đêm tóc bạc!
Khi nghe thấy con trai độc nhất Thẩm Uyên bị giết, Thẩm Thừa Phong căm giận tột độ, mái tóc đen bỗng chốc trở nên bạc trắng, lập tức tìm Sở gia và Lăng gia giúp đỡ, tới phủ Tần gia yêu cầu một lời giải thích.
Vốn dĩ là đi huỷ hôn, sao lại đi rồi mà khi trở về chỉ còn là một thi thể?
Cửa lớn mở ra cùng với tiếng kêu rít lên.
Một bóng người sải bước đi ra.
Một thân võ phục màu đen nhạt, mái tóc dài xoã ra sau đầu, khuôn mặt thanh tú mang vài phần trẻ con nhưng đôi mắt lại sâu như biển lớn.
Đó chính là Tần Ninh!
Nhìn thấy Tần Ninh, Thẩm Thừa Phong hận không thể giết ngay hắn, nhưng lại bị Lăng Thế Thành và Sở Sơn Hà ở bên cạnh kéo lại.
“Tần Ninh, ngươi còn dám ra đây!”, Thẩm Thừa Phong gầm lên như sư tử.
“Tại sao ta không dám xuất hiện chứ? Ba vị trưởng tộc tới Tần gia ta long trọng thế này là có chuyện gì muốn chỉ giáo sao?”, Tần Ninh mỉm cười, hay tay chắp sau lưng, thản nhiên đáp lời.
Nhìn thấy bộ dạng bốc hoả của Thẩm Thừa Phong, Tần Ninh lại nói: “Trưởng tộc Thẩm, sao thế? Ông không hài lòng với chất gỗ của quan tài mà ta tặng Thẩm Uyên à? Gỗ Linh Hương thượng hạng, có thể đảm bảo thi thể không thối…”
“Tần Ninh!”
Nghe thấy lời nói này, Thẩm Thừa Phong lại không có cách nào đè nén được nỗi tức tối trong lòng.
“Khí thế của trưởng tộc Thẩm lớn quá cơ, lấy mạng con trai của ta, ông thử xem!”, lúc này, Tần Thương Sinh bước ra, nhìn hơn 100 cao thủ của ba đại gia tộc tập trung ở ngoài cửa, nhướng mày nói.