Vạn Khuynh Tuyết cũng cẩn thận nhìn ra cửa đại điện.
“Phúc Lão!”
“Lão hủ biết”.
Lúc này Phúc Lão bước ra, khí thế nở nộ trong cơ thể, từng luồng sức mạnh hùng hậu vào đến bên trong cửa lớn.
Cửa lớn kia rung lên từng đợt.
Đây là Vạn Phúc dự định lấy cường lực phá trận.
Mà cùng lúc đó, trong đại điện.
Tần Ninh cô đơn đứng ở bên trong, hắn nhìn xung quanh trống rỗng, Tần Ninh bước chân ra.
“Có thể phá được trận pháp quỷ quyệt này, ba ngàn năm nay không ai có thể làm được, ngươi ngược lại khiến người ta cảm thấy rất kinh ngạc”.
Một giọng nói đột nhiên ở vang lên bên tai.
“Ta thì nói không quá vừa ý”.
Nghe thấy giọng nói đó, lúc này Tần Ninh đột nhiên nói.
“Ồ, như thế nào là không quá vừa ý?”
“Trận pháp nếu đã ngưng tụ tạo thành, trận Sinh chính là trận Sinh, trận Tử chính là trận Tử, trừ khi trận pháp ở lúc sáng lập thì lưu lại thiếu sót”.
“Chỉ là ngưng tụ ra bốn cấp huyền trận, sẽ có thiếu sót sao?”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Còn có một khả năng chính là có người âm thầm điều khiển trận pháp”.
“Xem ra, ta đoán không sai”.
Giọng nói kia lại vang lên: “Cậu thanh niên, ngươi xác định phán đoán của mình như vậy sao?”
“Đương nhiên!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Thân là võ giả, nếu như bản thân không đủ tự tin, vậy còn tu võ gì nữa?”
“Có chút bản lĩnh!”
Giọng nói kia lại nói: “Nếu như người có thể phá ảo trận này, ngược lại có thể gặp được ta!”
“Giả thần giả quỷ!”
Lời của Tần Ninh mặc dù vậy, nhưng lúc này biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc.
Một lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.
“Con người ta không thích bị người khác nắm mũi dẫn đi, ngược lại không như ngươi... Hiện thân tới gặp ta đi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, một tay phất ra.
Trong khoảnh khắc, bốn phía cảnh tượng thay đổi lớn.
Đại điện vốn trống rỗng, lúc này xuất hiện tám cây cột màu vàng sậm.
Tám cây cột kia cao vút hai bên.
Một chiếc thảm mềm màu vàng lao thẳng tới chỗ sâu đại điện.
Hai bên xuất hiện gần trăm chiếc ghế gỗ, mỗi một chiếc thọat nhìn giống mới tinh.
Mà chỗ sâu nhất ở thảm, một chiếc ngai vàng tĩnh lặng đặt ở đó.
Lúc này trên ngai vàng kia, một thân ảnh nghiêng dựa vào mặt bên, mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Đó là một thanh niên.
Một thanh niên thoạt nhìn anh tuấn hơi có vẻ yêu dị.
Một thanh niên mái tóc dài màu xanh nhạt, gò má sáng bóng trắng nõn, mang theo một tia lạnh lùng góc cạnh.
Tròng mắt đen nhánh thâm thúy, hiện lên ánh sáng mê người.
Là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.
Vẻ thanh tú không giống Tần Ninh, người đàn ông thoạt nhìn tràn đầy yêu dị, nhất thời cho Tần Ninh cảm giác, giống như… người đàn ông làm bằng nước.
“Lúc phất tay phá trận, xem ra thành tựu của ngươi với trận pháp rất cao?”
Người đàn ông yêu dị nhìn Tần Ninh, nhàn nhạt nói.
“Những chỗ khác không dám nói, đại lục Vạn Thiên này ta thứ hai không ai dám thứ nhất”.
Tần Ninh không chút khoa trương nói.
“Ha ha, thanh niên thú vị đấy”.
“Ngươi tên gì?”
Tần Ninh đáp lại: “Tần Ninh!”
“Tần…”
Người đàn ông từ từ nói: “Trên một người, người thiên tư xuất sắc như ngươi, chín vạn năm trước…”
“Năm tháng ngươi sống ngược lại không ngắn!”, Tần Ninh nhìn người đàn ông, từ từ nói: “Ngươi tên gì?”
“Giang Bạch!”
Lúc này Giang Bạch tùy ý nói, hắn ta ngồi trên ghế, lấy tay che trán, dáng vẻ lười biếng.
Tần Ninh bước từng bước đến gần, hắn ta cũng không có ý đứng dậy.
Hai người một đứng một ngồi, cách mấy chục mét, cứ như vậy nhìn đối phương.
Tần Ninh phá vỡ yên tĩnh, nói: “Ngươi hẳn không phải là Linh Tử Hiên rồi, sao lại xuất hiện ở bên trong Tử Hiên các?”
“Tử Hiên các sao?”
Giang Bạch cười nói: “Đây vốn chính là nơi của ta, là ta để cho Linh Tử Hiên ở đây”.
“Linh Tử Hiên chưa chết?”
“Chết rồi!”
Giang Bạch nói lại lần nữa: “Đối đầu với Ma tộc mà chết”.
Ma tộc!
Cách đây không lâu, Tần Ninh lại một lần nữa nghe thấy cái tên này.
“Luyện Ngục Ma?”
Lời Tần Ninh vừa nói ra, Giang Bạch động đậy.
Gần như trong nháy mắt, Giang Bạch xuất hiện ở sau lưng Tần Ninh, lỗ mũi giật giật, tùy tiện nói: “Ngươi đã đánh nhau với Ma tộc? Chỉ có điều… là Ma tộc cấp thấp nhất!”
Tần Ninh cau mày.
Không phải bởi vì lời của Giang Bạch, mà Giang Bạch nói là Ma tộc cấp thấp nhất.
Xem ra, chín vạn năm nay, Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên không ít mưu đồ.
Ma tộc từ ngoài vực tinh không mà đến, không xa hàng tỉ dặm, nguy hiểm đến tính mạng, hạ xuống đại lục Vạn Thiên, hạ xuống Thương Mang Vân Giới, không biết có chuyện gì?
Đây là điều Tần Ninh vẫn luôn không hiểu.
Chỉ là vì vậy, phụ đến rời khỏi Thương Mang Vân Giới mình tự tay gây dựng, rời khỏi nhà bạn.
Chỉ một điểm này, Ma tộc không thể tha thứ.
“Ngược lại là ta khinh thương người”.
Giang Bạch từ từ nói: “Niết Bàn tầng thứ tư, cốt linh chẳng qua chỉ ba mươi lăm, cấp này tốc độ trưởng thanh đủ để gọi là thiên kiêu ngạo thế”.
“Ngươi cũng không kém!”
Tần Ninh lúc này lại đứng chắp tay, cười nói: “Ta luôn cho rằng sông Thiên Thượng chỉ là một con sông, không ngờ đông tây ngang qua Bắc Lan, nam bắc vượt qua Bắc Lan, sẽ sản sinh ra… giang linh!”
Giang linh!
Cái tên rất cổ quái.
Mà kiếm có kiếm linh, đao có đao linh, người có linh thức chủ đạo, hồn phách tồn đời.
Sông cũng có thể sinh ra ý niệm, linh thức.
Tần Ninh cũng không phải là chưa thấy qua.
Nhưng ở đại lục Vạn Thiên thật sự chưa thấy qua.
Đại lục Vạn Thiên mênh mông vô ngần, nhưng võ giả trên đại lục Vạn Thiên nhiều hơn vẫn là chủ tu thân xác, chỉ có đạt đến cảnh giới Thiên Nhân mới có thể mở ra linh thức, gia tăng cường độ tu luyện.
Mà sông Thiên Thượng của đại lục Vạn Thiên xuất hiện giang linh.
Giống như một một viên đá biết nói chuyện, không thể tưởng tượng nổi.
Lần này Giang Bạch nhìn về phía Tần Ninh, thật sự kinh sợ.
Người này lại nhìn thấu bản thể của hắn ta.
“Chỉ cần ngươi vận dụng linh khí, ta liền có thể bắt được”.
Tần Ninh từ từ nói: “Hồn của sông Thiên Thượng kết hợp cùng linh khí thiên địa, và nước sông biến hóa trong thời gian vạn năm nay… Cơ duyên trùng hợp, ngươi ngưng tụ thân xác thành một người!”
Giang Bạch lại một lần nữa quay lại vị trí, ngồi ở chỗ đó, tự giễu cười một tiếng, nói: “Còn có một thứ, máu người!”
Giống như là nhớ ra thứ gì đó, Giang Bạch lắc đầu một cái.
Máu người!
Tần Ninh giống như nhớ đến cái gì đó, hắn nhìn Giang Bạch, ánh mắt mang một tia nóng bỏng.
“Ngươi làm gì?”
Bị Tần Ninh nhìm chằm chằm như vậy, Giang Bạch đột nhiên rụt cổ một cái.
“Ta không hứng thú đó!”
Tần Ninh cười nói: “Bên ngoài còn có một người đàn ông vẫn còn phụ nữ hơn ngươi!”
Tần Ninh không nói nhiều, Giang Bạch lại khôi phục giọng nói: “Nếu như thế, ta nói cho ngươi một chút về lai lịch của ta”.
“Năm ngàn năm trước, ta ngủ say dưới đáy sông, cứu được một đứa trẻ sơ sinh”.
“Đứa trẻ sơ sinh đó thiên phú lạ thường, ta dạy dỗ hắn tu hành, đứa trẻ này cũng không để ta thất vọng, rất nhanh đã đạt đến cảnh giới Sinh Tử”.
“Vì vậy đã sáng lập ra tông môn, thống nhất Bắc Lan”.
“Chính vào ba ngàn năm trước, Ma tộc dưới lòng đất đột nhiên xuất hiện, dốc toàn lực tới, đứa trẻ kia vì ta mà một lòng chống ma, kết quả đạo tiêu bỏ mình”.
“Cuối cùng đã phong ấn lối đi, chỉ để lại một mình ta cùng không gian trống trải, lẳng lặng chờ đợi ở nơi này”.
“Mà ta cũng vì cái chết của đứa trẻ kia, không muốn tiếp tục giao lưu với con người nữa”.
“Tình cảm ta vốn không nên có, nhưng quả thật ta có tình cảm, hơn nữa còn khiến ta đau đớn”.
Tần Ninh nghe thấy lời này, nhưng biểu cảm lại cổ quái.
Chắc không phải Giang Bạch thích Linh Tử Hiên đấy chứ?
Chương 942: Năm chi Ma tộc
Thấy ánh mắt cổ quái của Tần Ninh, sắc mặt Giang Bạch nhất thời xuất hiện một tia hờn giận, hừ nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì? Bản tọa vẫn biết tình yêu nam nữ”.
“Khụ khụ…”
Tần Ninh ho khan một cái, nói: “Đứa bé kia chính là Linh Tử Hiên đúng không? Chẳng trách linh chủ Linh Tử Hiên của Tử Hiên các dù sao cũng là chí cường giả của cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, Tử Hiên các hùng bá Bắc Lan, một đêm bị tiêu diệt”.
“Ừm, chính là nhất tộc Luyện Ngục Ma”.
Giang Bạch nói thêm: “Hơn nữa theo ta biết, dưới lòng đất đại lục Thương Lan có ngũ đại Ma chi”.
“Ngũ đại Ma chi?”
Giang Bạch từ từ nói: “Một chi Luyện Ngục Ma, một chi Thâm Uyên Ma, một chi Liệt Diệm Ma, một chi Cực Địa Ma và một chi Ám Vũ Ma”.
“Trong hệ thống năm chi lớn, gần như ở xung quanh đại lục Thương Lan, hoạt động trong lòng đất, chưa từng xuất hiện trước mặt con người, hiện ra qua thực lực”.
“Nếu ta phán đoán không sai, khí tức dính trên người ngươi chắc là Ma tộc Tử Dực, Ma tộc Lục Tình, Ma tộc Hủ Cốt, Ma tộc Cự Tí và Ma tộc Xích Huyết”.
“Ngũ đại Ma tộc này chịu sự quản lý của một chi Luyện Ngục Ma, có thể nói tồn tại giống như nô lệ vậy”.
Giang Bạch hiển nhiên biết không ít về Ma tộc.
Những chuyện này Tần Ninh cũng không biết.
“Luyện Ngục Ma chính là một chi Ma tộc xâm phạm nơi này, cửu đại tế tự và một vị trưởng tộc đều là người âm thánh và người dương thánh, bá chủ một phương, là nhân vật cái thế hào hùng!”
Người âm thánh!
Người dương thánh!
Đây là một loại tôn xưng.
Tôn xưng đối với vô địch giả linh cảnh của hai tầng Âm Dương.
Tần Ninh cũng không xoắn xuýt điểm này.
“Nói như vậy, đại lục Vạn Thiên vẫn tồn tại Ma tộc mạnh hơn năm chi này”.
Chỉ là đạt đến nhân vật cái thế hào hùng, vậy thì đối với đại lục Vạn Thiên không tạo được uy hiếp.
Dù sao, trên nhân vật này còn có thiên nhân dày đặc, tồn tại vương giả xưng bá.
“Thú vị…”
Tần Ninh cười một tiếng: “Bất kể họ làm gì, ta sẽ nhổ hết từng cái, đại lục Vạn Thiên có hàng tỷ tỷ sinh linh, không thể bị hủy ở trong tay bọn chúng.
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, vẻ mặt Giang Bạch ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu cười khổ.
Đã từng có lúc, Linh Tử Hiên cũng như vậy.
Ma tộc dưới lòng đất phá ra đáy sông, muốn bắt Giang Bạch, gọi Giang Bạch hắn ta là thiên địa chí linh hiếm thấy.
Linh Tử Hiên lập tức giận dữ.
Thề diệt trừ Ma tộc, bảo vệ hắn ta, bảo vệ đại lục Vạn Thiên.
Nhưng kết quả thì sao?
Linh Tử Hiên chí cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp chết rồi.
Tử Hiên các trong một đêm bị tiêu diệt.
Mà cái chết của Linh Tử Hiên và các chết của vạn vạn đệ tử của Tử Hiên các, thúc đấy ngưng tụ thành người của hắn ta.
Bây giờ Tần Ninh so với Linh Tử Hiên năm đó có mấy phần tương tự.
“Bọn chúng rất mạnh!”
Giang Bạch từ từ nói: “Ngươi không làm được!”
“Ban đầu ở Cửu U đại lục, năm dòng dõi Ma tộc xuất hiện, người ngoài cũng tưởng rằng ta không làm được, tiêu diệt năm dòng dõi Ma tộc, nhưng mà ta đã làm được”.
“Bây giờ cũng chỉ là năm chi Ma tộc mà thôi”.
Tần Ninh cũng không suy nghĩ nhiều ở vấn đề này.
Thiên Đế các!
Tiêu diệt Tần Kinh Mặc.
Thù này hận này, hắn phải trả.
Mà Ma tộc trong lòng đất muốn tiêu diệt đại lục Vạn Thiên. Đại lục Vạn Thiên là nơi nào?
Là thế giới phụ đế tụ họp ngàn năm, tâm huyết ngàn năm chế tạo.
Há có thể dễ cho người ta phá hư?
Thiên đế các cũng được, Ma tộc cũng được.
Thấy một người, giết một người!
“Lần này ta tới, một là vì kính Tử Hiên, hai là vì kiếm U Khô!”
Tân Ninh nói thẳng: “Nếu bây giờ ngươi là chủ nhân của đất này, hai thứ đồ đó chi bằng cho ta”.
Kính Tử Hiên!
Kiếm U Khô!
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Giang Bạch lắc đầu nói: “Ta không thể cho ngươi, đó là niệm tưởng sau này đứa nhỏ Linh Tử Hiên kia để lại cho ta”.
“Đúng không?”
Tần Ninh cười nói: “Kính Tử Hiên vốn cũng không thuộc về Linh Tử Hiên, mà kiếm U Khô chính là pháp phí thượng phẩm năm đó U Vương trước khi chưa xưng vương giả đã dùng”.
“Hai món đồ cũng không phải của hắn, ngươi giữ lại như vậy không thích hợp lắm?”
Giang Bạch nhìn Tần Ninh, hồi lâu không nói.
“Thôi, ngươi không cho ta, ta tự đi lấy!”
“Từ từ!”
Giang Bạch đột nhiên nói: “Nếu ngươi như vậy, ta phải giết ngươi”.
“Giết ta? Ngươi có thể thử chút xem”.
Tần Ninh đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Giang Bạch hừ lạnh một tiếng, một tay nắm ra.
Nhưng một khắc sau, trong nháy mắt, toàn thân trên dưới Tần Ninh giống như chìm xuống đất.
Nhất thời Giang Bạch cảm nhận được mình không có cách nào túm được Tần Ninh.
“Đây là… Bản Nguyên đại lục!”
Vẻ mặt Giang Bạch sửng sốt, tùy tiện nói: “Không đúng, không thể nào, nếu là Bản Nguyên đại lục, sẽ không…”
“Bản Nguyên đại lục là một tòa linh thức đại lục, tại sao có thể là một người sống sờ sờ được?”
“Làm sao không thể?”
Tần Ninh lại cười nói: “Ta lại là Bản Nguyên Cửu U đại lục, Bản Nguyên Cửu U đại lục vừa là ta!”
“Ngươi đã chiếm đoạt một Bản Nguyên?”
Giang Bạch mặt đờ đẫn.
Lời vừa nói ra, cơ thể Giang Bạch run lên.
Tần Ninh có thể chiếm đoạt một Bản Nguyên đại lục thì cũng có thể chiếm đoạt được hắn ta.
Tuy hắn là thân thể con người, nhưng trên thực tế là Bản Nguyên của sông Thượng Giang, linh thức nòng cốt và cơ duyên hợp lại mới có thể ngưng tụ thành nhân thể mà thôi.
Trên thực tế, hắn ta và Bản Nguyên đại lục trăm sông đổ về một biển.
Chỉ có điều một người là một Bản Nguyên của giang hà, một người là Bản Nguyên của đại lục, khác biệt điểm này mà thôi.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nuốt ngươi đâu”.
Tần Ninh ung dung nói: “Ta có thể chiếm đoạt một Bản Nguyên đại lục, cũng là cơ duyên trùng hợp, chỉ có điều nếu đổi thành chí cường giả cấp bậc cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, thậm chí là thánh nhân giả của cảnh giới hai tầng Âm Dương, giết ta dễ như trở bàn tay, mà ngươi lại không giết được ta!”
“Tử Hiên kính ta muốn, kiếm U Khô, ta cũng muốn”.
Thấy Tần Ninh quyết tâm như vậy, Giang Bạch dừng tay.
Giống như Tần Ninh nói, hắn ta đúng là không giết chết được Tần Ninh.
Hắn động thủ với Tần Ninh, là đọ sức giữa đất và sông.
“Ngươi thật sự không thể động vào kiếm U Khô!”
“Nếu ngươi muốn kính Tử Hiên thì ở trong nhân các, ngươi tự đi lấy!”
Lúc này Tần Ninh nhìn chằm chằm Giang Bạch, từ từ nói: “Ta đã nói rồi, ta đều muốn!”
“Tuyệt đối không thể!”
Giang Bạch lại đứng dậy, giọng dồn dập mấy phần nói: “Kính Tử Hiên ngươi có thể cầm đi, kiếm U Khô, trấn thủ phong ấn Ma tộc dưới lòng đất, thông đạo mở ra, cho dù là ta, cũng không ngăn được sự xuất hiện của Ma tộc dưới lòng đất”.
“Nếu bọn chúng phá thông đạo ra, vậy thì đại lục Vạn Thiên nhất định tại họa lớn.
Tần Ninh trầm ngâm chốc lát.
“Dẫn ta đi xem một chút!”
“Ngươi…”
“Ta đi xem xem có thể rút được hay không, không thể rút thì ta không rút, được chứ?”
Giang Bạch do dự một chút rồi gật đầu.
“Nhưng ngươi ở đây, không có chút đồ tốt sao?”
Nghe đến đây, khóe miệng Giang Bạch giật một cái.
Thằng nhãi này thật tham lam.
“Ta thấy ngươi ngưng tụ sức mạnh của thuộc tính sáu loại linh khí lớn kim linh, mộc linh, thủy linh, hỏa linh, lôi linh, điện linh, tu vi cảnh giới đề thăng nhanh chóng, giống như không lợi dụng ngoại vật, ngươi chắc không quan tâm mấy thứ này chứ?”
“Ta không quan tâm, đồ đệ ngốc quan tâm”.
Tần Ninh cười nói: “Ta nghe nói có không ít Niết Hoàn Đan bên trong Tử Hiên các, cho ta lấy đi!”
Giang Bạch nhất thời im lặng.
Hắn ta không có cách nào chém chết Tần Ninh.
Càng không thể để Tần Ninh lấy kiếm U Khô, phá thông đạo.
“Được!”
Thân ảnh Giang Bạch hóa thành nước sông, văng tứ phía, biến mất không thấy.
Không bao lâu lại xuất hiện lần nữa.
Viên ngọc bình trong tay giao đến tay Tần Ninh.
“Mười viên Niết Hoàn Đan còn sót lại!”
“Viên đan dược này luyện chế cực khó, chắc ngươi biết”.
Giọng Giang Bạch thành khẩn nói.
“Được!”
Tần Ninh nhận lấy đan dược, nhìn về phía ngoài điện nói: “Những người bên ngoài kia, đừng để cho họ tàn sát lẫn nhau, một đám người ngu dốt không biết sợ mà thôi…”
Giang Bạch gật đầu một cái.
Chương 943: Ngươi hại bọn ta
Bàn tay vung lên, chỉ thấy từng giọt nước lúc này khuếch tán.
Nhất thời cửa điện mở ra.
Mà cùng lúc đó, trên quảng trường, mấy trăm người bây giờ còn lại ba mươi bốn mươi người, từng người toàn thân đầy máu, ngỡ ngàng dừng chém giết.
“Sư tôn!”
“Tần công tử”.
Thấy Tần Ninh xuất hiện, Lý Nhàn Ngư và Vạn Khuynh Tuyết đi lên phía trước.
“Không sao!”
Tần Ninh nhìn hai người nói: “Nơi này cũng không phải là vùng bảo vật tụ tập”.
“Vị này là…”
Vạn Khuynh Tuyết lại nhìn Giang Bạch phía sau lưng Tần Ninh.
Một thân áo xanh, mặt mũi anh tuấn, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng như nước.
Tuấn tú phi phàm!
“Giang Bạch!”
Tần Ninh cười nói: “Mới quen”.
Vạn Khuynh Tuyết trong lòng kinh ngạc.
Mới vừa rồi Phúc Lão dốc toàn lực cũng chưa từng phá được cấm chế cửa lớn.
Tần Ninh dễ như trở bàn tay tiến vào.
Phúc Lão là chí cường giả cảnh giới Sinh Tử.
Điều này đủ để chứng minh, chưa đến cảnh giới Sinh Tử thì rất khó tiến vào trong, đương nhiên Tần Ninh là trường hợp đặc biệt.
Mà bây giờ Tần Ninh lại từ bên trong dẫn ra một đại hoạt nhân.
Tần Ninh không giải thích quá nhiều lai lịch của Giang Bạch.
Giang linh sông Thiên Thượng hóa thân thành người.
Nếu là những Vương giả bá chủ và thiên nhân vô địch của đại lục Vạn Thiên mà biết thì rất có hứng thứ nghiên cứu Giang Bạch một chút.
“Đây là mười viên Niết Hoàn Đan!”
Lúc này bàn tay Tần Ninh tung một chiêu, nói: “Coi như là chúng ta bắt đầu hợp tác, chín viên Niết Hoàn Đan cho ngươi, ta chỉ cần một viên là đủ!”
Niết Hoàn Đan!
Hai tròng mắt Vạn Khuynh Tuyết lóe sáng.
Niết Hoàn Đan nổi danh nhất Tử Hiên các, nhân vật linh cảnh Niết Bàn dùng đan dược này, đề thăng một tầng cảnh giới cũng không có bất kỳ trở ngại.
Đan dược này rất khó có được.
Huyền đan sư thời đại này luyện chế không ra, thiếu dược liệu cần thiết.
Chỉ là Tần Ninh… cứ như vậy cho mình.
Vạn Khuynh Tuyết do dự một chút.
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu cô tiếp tục đi cùng với ta, kính Tử Hiên và kiếm U Khô kia phải là của ta, cho nên ta đây coi như là bồi thường cho cô”.
Vạn Khuynh Tuyết nhất thời biết ý Tần Ninh.
“Được!”
Vạn Khuynh Tuyết cũng không phải người do dự không dám quyết, cô ta gật đầu nói: “Kiếm U Khô và kính Tử Hiên cứ cho Tần công tử, bên trong Tử Hiên các, nếu có dị bảo khác, Tần công tử không cần, ta lại ra tay cướp đoạt”.
Tần Ninh gật đầu một cái, nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: “Viên này cho ngươi nuốt!”
“Hả?”
Lý Nhàn Ngư ngây ra.
Hắn ta tưởng rằng Tần Ninh giữ lại một viên cho bản thân, không ngờ là cho hắn ta.
“Ta không cần!”
Tần Ninh ngây ra.
Một bên Vạn Khuynh Tuyết và Giang Bạch đều ngẩn ra một chút.
Vạn Khuynh Tuyết không nhịn được nói: “Tần công tử, ta biết ngươi thiên phú phi phàm, chỉ là viên Niết Hoàn Đan này đủ để đề thăng cảnh giới tầng thứ nhất, hơn nữa không có tổn hại nào”.
“Ta cần tám viên là được, cho ngươi một viên!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta thật sự không cần”.
Con đường võ đạo của hắn rất kiên định.
Lúc cần đan dược thì cần, không nên cần thì không dùng.
Đã hỏi ngưng luyện thành Cửu Linh Tinh Thần quyết, đời này sau khi trí nhớ hồi tỉnh, hắn liền làm chuẩn bị.
Giang Bạch nhìn về hướng Tần Ninh, cũng là ánh mắt khẽ động.
Tần Ninh là người rất tự tin, hoặc nói là một người vô cùng tự tin.
“Vùng đất trăm điện này cũng không có gì khác, chúng ta đi thôi!”
Tần Ninh không dừng lại quá lâu.
“Đi? Đi hướng nào?”
Một tiếng hừ lạnh lúc này đột nhiên vang lên.
Quảng trường trước điện, mấy chục thân ảnh quần áo lam lũ, toàn thân là máu.
Lúc này một thân ảnh bước ra, nhìn đám người Tần Ninh.
Chính là Phong Lôi Tử!
Lúc này Phong Lôi Tử áo sam dính máu, toàn thân trên dưới máu tươi không ngừng chảy ra, toàn bộ nơi nào cũng có một tia uy nghiêm của chí cường giả cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp.
Bên cạnh, hai người trang chủ Tử Tiêu và Tà Linh Nguyệt cũng biểu cảm dữ tợn đáng sợ.
“Tần Ninh, ngươi hại bọn ta!”
Phong Lôi Tả gần như gầm lên giống dã thú.
“Ta hại các ngươi? Sao lại nói vậy?”
Tần Ninh biểu cảm kinh ngạc.
“Ngươi còn giả bộ?”
Phong Lôi Tử gần như đang gào thét, ông ta quát lên: “Nơi đây là cửa Tử, ngươi không vào, để cho bọn ta vào. Bọn ta bị cuốn lấy, ngươi thì ngồi ngư ông đắc lợi”.
Phong Lôi Tử lúc này điên cuồng cực hạn.
Phong Hiên chết rồi.
Thân là người nối nghiệp tông chủ kế tiếp Phong Lôi tông, Phong Hiên đã chết ở đây.
Chết trước mặt ông ta mà không thể làm gì.
Đây cũng là vì Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư lúc này hừm nói: “Bây giờ trách sư tôn ta?”
“Thời điểm sư tôn có ý tốt nhắc nhở các ngươi, các ngươi đã nói cái gì?”
“Bản thân không biết điều, xảy ra chuyện thì trách sư tôn ta?”
“Ngươi câm miệng!”
Phong Lôi Tử lúc này quát lên: “Tần Ninh, hôm nay ta để ngươi đền mạng cho Phong Hiên!”
“Phong Lôi Tử”.
Một tiếng quát lành lạnh lúc này vang lên.
Lúc này Vạn Khuynh Tuyết bước ra, không nhiễm bụi trần, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mang một tia lạnh lùng.
“Tần công tử ban đầu quả thật đã khuyên các ông, không muốn vào nơi này”.
“Các ông không cảm kích thì thôi, dùng mọi cách giễu cợt”.
“Mà vì các ông xông vào mới khiến trận Tử xuất hiện đường sống, Tần công tử dẫn bọn ta tiến vào cũng trải qua nguy hiểm đến tính mạng”.
“Bây giờ ông đẩy hết tất cả lên người Tần công tử là có ý gì?”
Mấy câu ngắn ngủi của Vạn Khuynh Tuyết tỏ rõ thái độ.
“Vạn Khuynh Tuyết, đoạt được chỗ tốt thì biết mở miệng?”, Phong Lôi Tử cười lạnh nói: “Vạn Thiên các cô rất hùng mạnh, nhưng Vạn Khuynh Tuyết cô không đại diện nổi cho Vạn Thiên các”.
“Ông…”
“Thôi thôi!”
Tần Ninh lúc này phất tay một cái, nhìn đám người Phong Lôi Tử ung dung nói: “Nói thật cho các ngươi, nhắc nhở các ngươi cũng chỉ là ta không muốn các ngươi chịu chết, không cảm kích, vậy thì coi như không có gì”.
“Còn các ngươi nghĩ như thế nào, ta chẳng buồn để ý”.
“Hoặc là cút, hoặc là chết!”
“Chính các ngươi chọn!”
Vài ba lời Tần Ninh đã cho thấy lập trường của mình.
“Tự tìm cái chết!”
Phong Lôi Tử phẫn nộ, một bước bước ra lao về hướng Tần Ninh.
“Phúc Lão!”
Lúc này Vạn Khuynh Tuyết mở miệng.
Thân thể Vạn Phúc cao ngất, trong nháy mắt xông ra.
“Ta tới giúp ngươi!”
Trang chủ Tử Tiêu lúc này cũng xông ra.
Hai người Phong Lôi Tử liên hiệp, trực tiếp lao về hướng Phúc Lão.
Ba cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp lớn trong nháy mắt đánh nhau.
Ánh mắt Tà Linh Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh.
Mà các chủ Ninh Húc lúc này lại đi ra, ngăn cảnh Tà Linh Nguyệt.
Nhất thời, tam đại tông môn còn sót lại mấy chục người lúc này cũng từng người xông ra.
Bàn tay Vạn Khuynh Tuyết vung lên, đám người Vạn Thiên các căn bản không sợ.
Vào lúc này, Giang Bạch nhìn bốn phía loạn xạ, hắn ta dựa vào một cây cột trước đại điện, hai tay ôm vai, vui vẻ xem náo nhiệt.
Hắn ta không có ý định giúp Tần Ninh.
“Tử Thiên Nhạc!”
Trang chủ Tử Tiêu quát lên: “Đi giết Tần Ninh”.
“Rõ!”
Tử Thiên Nhạc lúc này trực tiếp lao ra.
Thân là đệ tử kiệt xuất nhất sơn trang Tử Tiêu, Tử Thiên Nhạc cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, thân phận địa vị đặc biệt.
“Tà U U, ngươi cũng đi!”
Nhất thời thiên kiêu của nhị đại tông môn hướng về phía Tần Ninh.
Vạn Khuynh Tuyết thấy cảnh này, ngăn Tà U U lại.
Chỉ là Tử Thiên Nhạc kia lại xông về phía Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư vừa định lao ra, nhưng Tần Ninh nói: “Ngươi Niết Bàn tầng thứ nhất, không phải đối thủ, nuốt Niết Hoàn Đan, chuẩn bị tấn thăng, ta bảo vệ cho ngươi”.
“Hả? Bây giờ?”
“Đúng, chính là bây giờ!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn trực tiếp bước ra, nhìn về phía Tử Thiên Nhạc đang đánh tới.
Niết Bàn tầng thứ sáu?
Rất lợi hại phải không?
Chương 944: Thất linh
Tử Thiên Nhạc lúc này thoạt nhìn vẫn xem như hoàn hảo, cũng không có bị thương.
Tần Ninh chỉ là Niết Bàn tầng thứ tư, hắn ta căn bản không sợ.
“Tiểu tử, giao Niết Hoàn Đan, tha cho mạng chó của ngươi, nếu không thì hôm nay cho dù Vạn Thiên các che chở cho ngươi, ngươi cũng phải chết”.
Tử Thiên Nhạc vô cùng hiểu.
Tam đại tông môn tổn thất nặng nề, chết hơn nửa đội.
Mười viên Niết Hoàn Đan nếu lấy được thì có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra mười vị cao thủ cảnh giới Niết Bàn hàng đầu.
Nếu không, chuyến đi lần này của Tử Hiên các, tam đại tông môn chính là tổn thất thương cân động cốt.
Tần Ninh phải chết.
“Dựa vào ngươi cũng xứng để cướp sao?”
Tần Ninh cười một tiếng, thấy Tử Thiên Nhạc đánh tới.
“Ngươi tự tìm cái chết”.
Tử Thiên Nhạc khẽ quát một tiếng.
“Tử Tiêu Kiếm quyết!”
Tử Thiên Nhạc một kiếm chém ra, thân ảnh cùng theo, người nhanh, kiếm càng nhanh.
Nhưng nhanh hơn lại là một luồng tử khí.
Tử khí ánh sáng, trực tiếp bắn về phía trước Tần Ninh.
Đùng…
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, kiếm khí chuyển động.
Trực tiếp đưa thân ảnh Tần Ninh vào.
“Chút tài mọn!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, một tay phất ra.
“Tam Tuyệt Thông Nguyệt Nhẫn!”
Một đao cong Nguyệt Mang Ngưng Tuyệt xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Bàn tay Tần Ninh vung lên, khí băng hàn lan truyền.
Tử mang kia trong phút chốc tán loạn.
Tay cầm đao cong, Tần Ninh một bước bước ra, đằng đằng sát khí.
Keng…
Đao cong và trường kiếm đụng nhau, phát ra âm thanh chói tai, trên trường kiếm lập tức bị sương băng bao trùm.
Tử Thiên Nhạc chỉ cảm thấy cả người đều chịu tàn phá cực lớn.
Khí băng hàn vào cơ thể, cả người phát run, tim giống như ngưng đập.
“Cút!”
Tần Ninh một tay phất ra, đao cong lúc này đâm thẳng vào tim Tử Thiên Nhạc.
Một tiếng phụt, máu tươi chảy như dòng nước.
Tử Thiên Nhạc ngã rầm xuống đất.
“Thiên Nhạc!”
Thấy cảnh này, trang chủ Tử Tiêu gầm thét một tiếng.
Tử Thiên Nhạc Niết Bàn tầng thứ sáu, vậy mà lại bị Tần Ninh giết trong chớp mắt.
Điều này sao có thể!
“Ta phải giết ngươi!”
Tử Tiêu khẽ quát một tiếng, nhất thời xong về phía Tần Ninh.
Hai người Phong Lôi Tử và Tà Nguyệt Linh lúc này dùng hết sức ngăn cản hai người Vạn Phúc và Ninh Húc.
“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, không phải chưa từng chém qua!”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
Sáu cây linh trụ xuất hiện, chỉ là lần này, sau cây linh trụ kia cũng không nổi bật cao vút.
Sáu cây linh trụ chỉ cao mười mấy thước.
Nhưng nhìn kỹ sau lưng Tần Ninh còn có một cột máu thoắt ẩn thắt hiện.
Dung Huyết Thần quyết, Tần Ninh hấp thụ uy năng thú huyết của chim đại bàng Yểm Nhật, mở ra một tia lực huyết mạch.
Cửu Linh Tinh Thần quyết ngưng tụ kim mộc thủy hỏa thổ, cùng với phong lôi điện, công thêm lực huyết mạch mới thật sự là Cửu Linh.
Mà lúc này Tần Ninh tề tụ được thất linh, không còn là lục linh.
Hơn nữa, không giống với ở bên bờ sông Thiên Thượng chém chết chim đại bàng Yểm Tông, hắn bây giờ là Niết Bàn tầng thứ tư.
“Thử một lần xem sao!”
Tần Ninh tay cầm cung Tinh Thần, lắp cung tên vào.
Một mũi tên lúc này bắn ra.
Xát…
Tiếng xé gió lúc này vang lên ầm ầm.
Một tay đẩy ra, toàn thân Tần Ninh trên dưới, khí mũi tên ngưng lại, hồi lâu không tan.
“Tử Tiêu Kiếm Lăng Thiên!”
Trang chủ Tử Tiêu lúc này sát khí bay lên không, là Niết Bàn tầng thứ tư lại dám đối phó với ông ta cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Tần Ninh đây là đang tự tìm cái chết.
Ầm…
Kiếm mang và khí cung tên hội tụ, ngưng tụ thành một điểm.
Một khắc sau, ầm một tiếng, tiếng nổ tung truyền ra.
Hai thân ảnh mỗi người đứng yên, không phân cao thấp.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Vạn Khuynh Tuyết biết, Tần Ninh chém chết chim đại bàng Yểm Tông, tận mắt cô ta trông thấy.
Nhưng chim đại bàng Yểm Tông, khí số sẽ hết, xế chiều lão hĩ, ở cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, tuyệt đối là thuộc lót đệm.
Nhưng trang chủ Tử Tiêu không giống vậy.
Vị này cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp hùng mạnh.
Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, một kiếp một tai nạn!
Cho dù là cùng một kiếp, chênh lệch cũng rất lớn.
Vạn Khuynh Tuyết không ngờ Tần Ninh lại có thể ngăn cản được.
Quả thật là không tưởng tượng nổi.
Đồng thời trang chủ Tử Tiêu càng không thể tin.
Nhưng ông ta là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Tần Ninh lại có thể ngăn cản toàn lực nhất kích của ông ta.
Điều này sao có thể?
Đám người Phong Lôi tông, sơn trang Tử Tiêu, Tà Nguyệt bảo đều đến sau, cũng không biết trước kia Tần Ninh đã tiêu diệt tam đại tông môn.
Càng không biết Tần Ninh đã chém chết một vị cảnh giới nhược Sinh Tử nhất kiếp.
Một đòn giao đấu, trang chủ Tử Tiêu lập tức phán đoán được thực lực của Tần Ninh.
Mạnh!
Vượt qua sức mạnh tầm thường.
“Tần Ninh, thù này không báo, ta thề không làm người!”
Trang chủ Tử Tiêu thân là nhân vật vô địch cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, lúc này không nhịn được gầm thét lên.
“Rút lui!”
Một lời vừa dứt, trang chủ Tử Tiêu lập tức rút lui.
Hôm nay có người của Vạn Thiên các ở đây, ông ta muốn giết Tần Ninh, không có khả năng.
Bây giờ lập tức rút lui, làm tiếp mưu đồ.
Phong Lôi Tử và Tà Linh Nguyệt lúc này giận dữ bất bình.
Nhưng Vạn Phúc kia cũng là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, các chủ Ninh Húc tuy là Niết Bàn tầng thứ bảy, nhưng chiến lực cực mạnh.
Hơn nữa, cho dù có thể giết, bọn họ cũng phải tính toán kĩ lại.
Đại lục Vạn Thiên chính là vùng đất của Vạn Thiên Các làm bá chủ.
Thật sự phải đắc tội chết, cuộc sống của bọn họ sau này ở đất Giang Đông sau này cũng không tốt lắm.
Ba thân ảnh lui đi, Vạn Khuynh Tuyết lúc này cũng xoay người về.
Nhìn về phía Tần Ninh lại kinh ngạc.
Tên nhóc này càng ngày khiến người ta nhìn không thấu.
Lý Nhàn Ngư lúc này mở hai mắt nhìn bốn phía.
Khí tức của hắn bây giờ cũng thay đổi.
Niết Bàn tầng thứ hai!
Chỉ là bốn phía giờ phút này đã không còn một tên địch.
Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư một cái, gật đầu.
“Niết Hoàn Đan, danh bất hư truyền...”
Vạn Khuynh Tuyết cũng thở dài nói: “Đan dược này luyện chế hết sức độc đáo, đáng tiếc dược liệu tìm quá khó, gần như là muốn mua cũng không có hàng”.
Đối với thực lực bản thân Tần Ninh, Vạn Khuynh Tuyết cũng ngậm miệng không nói.
Mỗi người đều có bí mật riêng.
Cô ta và Tần Ninh nhiều hơn chính là hợp tác.
Cô ta có lòng lôi kéo Tần Ninh làm trợ lực cho mình.
Nhưng bây giờ xem ra Tần Ninh cũng không phải dễ dàng hợp tác như vậy.
Đề thăng của Tần Ninh quá nhanh!
Hơn nữa, Tần Ninh thoạt nhìn tính tình điềm đạm, thật ra tâm tính hết sức cao ngạo.
Người như vậy làm bạn thì được, lôi kéo cho mình sử dụng, trừ khi bản thân đạt đến cấp bậc của cha thì mới có thể!
“Đi thôi!”
Tần Ninh nhìn bốn phía nói: “Nên đi tìm kiếm U Khô và kính Tử Hiên rồi”.
Lúc này Giang Bạch nhìn bốn phía, nói: “Kính Tử Hiên ở mặt đông, kiếm U Khô ở mặt tây”.
“Vậy trước tiên đi tìm kính Tử Hiên”.
Giang Bạch do dự một chút, cau mày nói: “Ngươi thật sự muốn sao?”
“Nhất định muốn!”
Giang Bạch càng lộ vẻ do dự.
Tần Ninh bổ sung nói: “Yên tâm, cho dù lấy đi, ta cũng sẽ không phá hư tất cả nơi này”.
Giang Bạch khẽ thở dài.
Nhưng lại không thể làm gì.
Nếu như là người khác, hắn đã sớm giết vội vàng cho xong việc.
Nhưng là Tần Ninh, hắn không giết được.
Mà nghe hai người trò chuyện, Vạn Khuynh Tuyết cũng có chút hiểu.
Tần Ninh cùng Giang Bạch này hình như đã đạt tới hiệp nghị gì đó.
Giang Bạch một thân áo xanh, thoạt nhìn khí chất xuất thần, tuấn mỹ dị thường, mang theo dung mạo yêu dị, rất dễ dàng làm người ta mê mệt.
Chỉ là Phúc Lão vừa rồi mới cho hay, Giang Bạch này ông ta không nhìn thấu.
Hơn nữa Giang Bạch là đi ra từ trong điện.
Điểm này khiến cho người ta không cách nào hiểu được.
Chỉ là mọi người vẫn đi đường cũ.
Rời khỏi vùng đất trăm điện, tay Giang Bạch vừa vung lên, nơi cửa lớn, trận pháp yên bình lại.
Giang Bạch nhìn về phía Tần Ninh: “Ta vẫn nên trở về”.
“Cần gì?”
Tần Ninh cười nói: “Đi theo ta là được, đảm bảo để sau này ngươi có thể báo thù cho Linh Tử Hiên, tru diệt Ma tộc”.
Với lời của Tần Ninh, Giang Bạch lại lắc đầu một cái.
Chương 945: Cây Bồ Đề Linh Tử
Tần Ninh có chút suy tư.
Năm chi Ma tộc không đơn giản như năm dòng dõi Ma tộc Cửu U.
Ma tộc của năm chi này là người tự do chân chính, ở trong Ma tộc cũng tồn tại thuộc lọai đẳng cấp.
Đừng nói Tần Ninh chỉ là Niết Bàn tầng thứ tư, cho dù là cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp cũng là chuyện vô bổ.
Linh Tử Hiên chính là ví dụ tốt nhất.
Mà Tần Ninh cách cảnh giới Linh Tử Hiên cũng còn xa, nơi nào có uy lực, nói được là làm được?
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Hắn biết, Giang Bạch không tín nhiệm hắn.
Cần làm thì cứ làm, nói cũng không giải quyết được gì.
Mấy chục người tiến về trước.
Dọc theo đường đi, hình dạng sơn thủy rất kì lạ.
Tần Ninh nhìn đỉnh đầu, nói: “Ngươi còn tinh thông huyền trận?”
“Nước sông Thiên Thượng cuồn cuộn không ngừng, chảy vào Bắc Lan ngàn năm không dứt”.
“Con đường võ đạo từ đâu ra? Thật ra thì nhiều hơn cũng là đến từ trời đất”.
“Huyền trận nhất đạo, mượn thế thiên địa, ta lấy nước sông làm huyền văn, xây dựng huyền trận…”
Nghe đến lời này, Tần Ninh không khỏi coi trọng Giang Bạch mấy lần.
Người này là linh hồn của giang thủy, hóa thân thành người.
Bản thân lĩnh ngộ trận pháp.
Loại thiên phú không cần thầy tự biết, quá giỏi!
“Thật ra thì vùng đất Trăm Điện, nếu ngươi có thể không thiết lập bên trong cửa Sinh mà trực tiếp hủy đi, cho dù ta thủ đoạn thông thiên, không tới cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp, căn bản cũng không vào được!”
Tần Ninh cười nói: “Cửa Sinh vẫn ở đây, vậy trận pháp liền có một tia cơ hội sống, người của tam đại tông môn khuấy động thế cục bên trong cửa Tử, phá tan sự yên bình của cửa Tử, cũng là cho ta cơ hội!”
Giang Bạch nghe vậy, cau mày nói: “Nếu phá cửa Sinh, trận pháp tồn tại ở đâu?”
“Sống hay chết, luân hồi không ngừng, sự công phá mà ta nói cũng không phải là loại bỏ chân chính, mà trong cửa Sinh lại đặt một cửa Tử!”
Lời Tần Ninh vừa nói ra, sắc mặt Giang Bạch khẽ động.
Bên trong cửa Sinh lại đặt một cửa Tử.
Trận pháp tuần hoàn qua lại.
Cứ như vậy, sinh tử tương tuần, có người động vào cửa Tử, cũng chính là đã động vào cửa Sinh…
Giang Bạch suy nghĩ chốc lát, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy kinh ngạc.
Hai tay Tần Ninh chắp ra sau, dáng vẻ mạnh mẽ phi thường, hắn cũng không nói nhiều.
Không đồng ý đi?
Một linh giang thủy như vậy ngưng tụ thành hình người, thêm nữa lại là thiên tài tinh thông với trận pháp, bản thân không kéo đến bên cạnh, đó mới là hao tổn cực lớn.
Lúc này, Vạn Khuynh Tuyết muốn lôi kéo Tần Ninh, Tần Nình muốn lắc lư Giang Bạch.
Chẳng qua các phe cũng không vạch trần.
Mấy chục người dưới sự hướng dẫn của Giang Bạch, tiếp tục tiến về trước.
Đáy sông lớn như vậy, giống như một chốn bồng lai tiên cảnh được bảo vệ, cũng không ra bất kỳ sự tàn phá của chiến tranh.
“Một mình ở đây không cô đơn sao?”
“Quen rồi!”
Giang Bạch nhàn nhạt nói: “Từ lúc ra đời đã ở đây, trải qua mấy vạn năm, từ khi Tử Hiên xuất hiện, xây dựng Tử Hiên các mới có người cùng nói chuyện bên cạnh”.
“Tử Hiên chết, ta liền thay đổi quỹ đạo của sông Thiên Thượng, che giấu Tử Hiên các ở đáy sông, cũng mới qua ba ngàn năm mà thôi...”
“Ba ngàn năm không ai nói chuyện, không phải nôn nóng chết mất sao?”
Lý Nhàn Ngư lúc này xen vào nói.
Giang Bạch không nói.
Lý Nhàn Ngư cũng không nói thêm nữa.
Người này giống như rất không thích nói chuyện.
Nhưng sư tôn hết lần này đến lần khác dường như muốn cùng hắn ta nói chuyện.
“Đến rồi”.
Không lâu sau, Giang Bạch mở miệng.
Mọi người chỉ thấy ở phía trước có một con đường lớn, nối thẳng tới một sơn cốc.
Mà bốn phía sơn cốc, quần sơn bao quanh, đỉnh núi giống như cũng có tồn tại kiến trúc.
“Hả?”
Chỉ là đột nhiên Giang Bạch lại nhướng mày một cái.
“Đã có người tiến vào!”
Giang Bạch vừa nói, thân ảnh vừa động liền biến mất.
Mà cùng lúc đó, bên trong sơn cốc.
Mấy trăm thân ảnh đứng yên.
Mấy trăm người kia, nhìn kỹ lại đến từ mấy phe.
Trong đó hai phe đông người nhất, dễ gây chú ý nhất,
Bách Luyện tông!
Thiên Vấn tông!
Bách Luyện tông chính là tới từ vùng Tây Giang.
Mà Thiên Vấn tông là tông môn lớn của vùng Nam Giang.
Các phe còn lại cũng không ít người, đều là tụ tập ở bên trong sơn cốc, nhìn một cây cổ thụ phía trước.
Lá cây cổ thụ xum xuê, cao đến hơn ngàn mét, vỏ cây xù xì, mười người ôm xung quanh.
“Cây cao ngàn mét, lá như cây dâu, thân khô phân khúc, cành như bàn long”.
Có người không nhịn được khen ngợi: “Cây Bồ Đề Linh Tử!”
Cây Bồ Đề Linh Tử!
Vừa nói ra tên này, trong mắt mọi người mang theo lòng tham không đáy.
Loại cây này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng không ai ngờ lại nhìn thấy một cây ở bên trong sơn cốc này.
Cây Bồ Đề Linh Tử vạn năm mới có thể ngưng tụ thành trăm mét.
Sau mười ngàn năm, sinh trưởng một trăm mét.
Hơn nữa, mỗi lần sinh trưởng một trăm mét sẽ kết ra một quả Bồ Đề Linh Tử.
Bồ Đề Linh Tử chưa ai nhìn qua, nhưng mọi người đều đã nghe qua.
Một viên Bồ Đề Linh Tử có thể cung cấp cho võ giả kéo dài một vạn năm thọ nguyên.
Một vạn năm là khái niệm gì?
Cảnh giới Võ Giả đến cảnh giới Tam Vị thọ nguyên gần một vạn năm.
Mà đến linh cảnh Niết Bàn, thọ nguyên chỉ một vạn năm ngàn năm.
Nghe nói đại lục Vạn Thiên, đứng đầu là sự tồn tại của Vương Giả, thọ nguyên xấp xỉ cực hạn một ngàn năm.
Mà một viên Bồ Đề Linh Tử chính là có thể kéo dài một vạn năm thọ nguyên.
Đối với rất nhiều tông môn lớn mà nói, đây là bảo vật vô giá!
Nào có bên trong một tông môn lớn không có giấu một vài lão bất tử, lão ngoan đồng.
Những lão ngoan đồng, lão bất tử kia có lẽ sắp kề khô cạn, không thể không kẹp máu ngừng tuổi thọ, coi như là lá bài tẩy của tông môn.
Nhưng là dù vậy, kẹp máu dừng tuổi thọ cũng không phải không hạn chế, chỉ là trôi đi sức sinh mạng, tốc độ giảm bớt mà thôi.
Nếu được một quả Bồ Đề Linh Tử, các lão tổ tông, lão ngoan đồng bên trong tông môn sẽ kéo dài một vạn năm thọ nguyên, vậy thì có thể phá vỡ những ràng buộc cảnh giới của bản thân, tăng lên cảnh giới tầng thứ nhất, có thể là một phen thiên địa mới.
Lúc này mọi người nhìn chằm chằm cổ thụ, đều là ánh mắt nóng bỏng.
“Cây cao ngàn mét, sinh tồn mười vạn năm, chí ít có mười quả Bồ Đề Linh Tử!”
Trong Bách Luyện Tông, một lão giả lên tiếng: “Mười quả Bồ Đề Linh Tử…”
Bản thân lão giả hiện giờ chính là cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Đạt đến cảnh giới Sinh Tử, thọ nguyên ban đầu hai vạn năm, cấp cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp cũng là ba vạn năm thọ nguyên.
Mà ông ta ở cảnh giới Sinh Tử quá lâu rồi, thọ nguyên chỉ còn lại mấy chục năm cuối cùng.
Cho nên lần này mới xuất phát, tìm kiếm cơ duyên.
Không ngờ lại gặp chuyện tốt như vậy.
Bồ Đề Linh Tử!
Đừng nói là cảnh giới Sinh Tử.
Đó chính là linh cảnh Âm Dương, có cường giả xưng là thánh nhân.
Còn về phe bá chủ, cái thế hào hùng, những thiên nhân vương giả nhìn thấy cũng sẽ phát điên.
Món đồ này quả thật là khiến cho người ta không cách nào tự kiềm chế.
Chí bảo kéo dài thọ nguyên, từ trước đến giờ võ giả nhất định phải tranh.
Trong Bách Luyện tông, một người đàn ông trung niên bước ra.
Người đàn ông mặc kình phục, vóc người cường tráng, mặt mũi cục mịch.
Người này chính là tông chủ hiện nay của Bách Luyện tông, Tả Cương Thanh, cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp.
Cảnh giới Sinh Tử phân thành chín kiếp.
Nhất kiếp chính là một bước ngoặt sinh tử, vì vậy mới có cái tên này.
Từ nhất kiếp đến nhị kiếp nghe giống như Niết Bàn tầng thứ nhất đến Niết Bàn tầng thứ hai vậy, nhưng giữa cái này khác nhau một trời một vực.
Cửu kiếp, chín kiếp nạn.
Người có thất tình lục dục (*), kiếp này chính là sự bùng nổ của thất tình lục dục.
(*) thất tình lục dục: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Vượt qua là hoàn thành một kiếp.
Không qua được, đạo tiêu bỏ mình, tu hành trước đó hóa thành hư không.
Tả Cương Thanh lúc này đi ra, nhìn về phía một đội người khác, mở miệng nói: “Tông chủ Vấn Thiên Hành, mười quả Bồ Đề Linh Tử của cây Bồ Đề Linh Tử này, Bách Luyện tông bọn ta lấy bốn quả, hai quả còn lại cho các phe tranh cướp, ông thấy thế nào?”
Tả Cương Thanh vừa nói ra, sắc mặt mọi người xung quanh thay đổi.